Phượng Hâm quan sát kỹ càng tứ phía xung quanh một hồi, nhìn thấy một tang thi phía dưới chiếc xe thể thao đỏ nhạt này.

Đây là tang thi giới tính nữ, đầu của cô ta còn nguyên vẹn, từ phần cổ trở xuống đã bị bánh xe nghiến ép qua, để lại một vết lõm rất sâu.

Hiện tại bánh xe phía trước bên trái vẫn dừng trên ngực của tang thi nữ này.

Khuôn mặt tang thi nữ trang điểm nhẹ, mái tóc dài được buộc lại, mặc trang phục bình thường.

Lúc này đang hướng về phía Phượng Hâm gào rống, đôi tay máu thịt lẫn lộn dùng lực cào mặt đất, muốn thoát ra nhưng lại bị chiếc xe đè trên người không dịch chuyển nổi.

Phượng Hâm còn nghe được tiếng ‘răng rắc’ từ phía đầu cô ta một cách rõ rệt, khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ rùng mình.

Cậu bé trong xe vẫn đang âm thầm quan sát cô.

Phượng Hâm thở dài một tiếng, trùng sinh trở về, cô từng nghĩ sẽ chỉ vì bản thân và Nhiếp Minh mà sống sót, không quan tâm đến bất luận người nào hay sự việc khác.

Lúc trước can thiệp vào trận chiến của quân nhân với tang thi, cũng chỉ là vì món nợ của kiếp trước chưa trả.

Cô trước giờ không thích nợ nhân tính của người khác, mắc nợ rồi chỉ có thể hoàn trả lại gấp bội.

Đương nhiên cô sẽ không vì bất kỳ ai mà liều mạng ngoại trừ Nhiếp Minh, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ, cũng sẽ không đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Cô không phải là thánh mẫu, nhưng lại là một người phụ nữ, có một vài chuyện cô thực sự không nhẫn tâm, ví dụ như bây giờ.

Nếu như đây là một người trưởng thành, cô nhất đi sẽ phủi mông bỏ đi biệt dạng, tuyệt không quay đầu lại.

Phượng Hâm từ trên nóc xe nhảy xuống, từ từ đi đến chiếc xe thể thao màu đỏ nhạt.

Tang thi nữ kia thấy cô đang tiến đến thì gào rống càng lúc càng to, vùng vẫy càng dữ dội hơn.

Phượng Hâm không nhìn đến tang thi nữ, đi về phía bên phải xe, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.

Cậu bé ngu ngơ lắc lắc đầu, khuôn mặt xinh xắn vì nôn nóng mà nhăn lại.

Không có chìa khóa sao?

Phượng Hâm lấy ra chiếc chìa khóa cấu tạo kỳ quặc mà cô giữ lại của hai tên ăn trộm xe của cô.

Ôm hy vọng thử xem, đưa chìa khóa tra vào ổ.

‘Cạch’ một tiếng, mở được rồi.

Khóe miệng Phượng Hâm cong lên, xem ra hai tên nhát gan đó vẫn còn làm ra được chuyện tốt.

Đem chìa khóa thu vào không gian, đây là thứ tốt, trăm ngàn lần không thể làm mất.

Cậu bé muốn đi ra, tiếc là không còn sức lực.

Phượng Hâm nhìn cậu bé ngã ra trên ghế xe, nghe thấy tiếng ‘ọt ọt’.

Hiển nhiên là đói rồi.

Cô lấy ra một chai nước, một cái bánh bao, còn thêm một cái xúc xích.

Từ lúc đồ ăn được lấy ra, tầm mắt cậu bé chưa hề dời đi.

Cậu bé thật sự quá đói rồi.

Mẹ dẫn cậu bé đi thăm cô bị bệnh, xuất phát từ thành phố A2 lúc trời còn chưa sáng.

Trên đường gặp tai nạn xe, tiếp đó xuất hiện rất nhiều quái vật, bọn chúng cứ thấy người là cắn, mẹ ở bên ngoài không kịp quay vào trong xe.

Cuối cùng vì cậu mà liều mạng khóa cửa xe lại, còn bản thân thì...

Phượng Hâm hắc tuyến đầy đầu nhìn cậu bé mặt đầy nước mắt, cô còn chưa nói không cho cậu ăn được hay không, dùng vẻ đáng thương này làm gì?

Rất rõ ràng là người thần kinh thô nào đó đã hiểu lầm rồi.

Cậu bé nhìn thấy bánh bao được đưa đến bên miệng, không nghĩ ngợi liền cắn một miệng.

Mẹ từng nói, “Con phải dũng cảm tiếp tục sống sót, quay về thành phố A2 tìm bố và anh của con.”

Phượng Hâm nhìn cậu bé vừa ăn vừa khóc, vô thanh than một tiếng.

Mạt thế hủy hoại đi vô số gia đình hạnh phúc, sinh ly tử biệt trở thành một chuyện vô cùng bình thường.

Cậu bé ăn được mấy miếng, thể lực dần dần hồi phục, cậu xấu hổ nhìn chị gái đút bánh bao cho cậu.

Mẹ từng nói, cậu là một nam tử hán, việc mình có thể tự làm thì không thể dựa dẫm vào người khác.