Đa Dư nhìn mấy cậu trai chắn trước mặt, há há miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Một cậu trai khuôn mặt trẻ con quay đầu lại, nghịch ngợm nháy mắt với Đa Dư.

“Chị ơi, hành động vừa rồi của chị thật là ngầu quá.

Lúc nào đó chúng ta giao thủ một chút được không.”

“Tiểu Lục, mấy lời thừa thãi này thì đợi lát nữa cậu còn sống hẵng nói đi.”

Giọng nói cứng ngắc cho thấy người nói vô cùng căng thẳng.

“Đại ca, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ sống còn lâu hơn so với đám quái vật này.

Từ nhỏ đến lớn em còn chẳng sợ ai, giết một là đủ, giết hai để kiếm một.”

“Lão Lục, Ngũ ca của cậu không muốn kiếm thêm, chỉ muốn giết một là đủ rồi.”

Sáu tang thi và sáu cậu trai rất nhanh liền hỗn chiến.

Đa Dư không ra tay mà chỉ đứng sau mấy người họ không tiếng động quan sát, tựa như cô chỉ là một người bàng quang.

Thân thủ của mấy cậu trai cũng không tệ, chiêu thức cũng bất đồng.

Nếu như Đa Dư không nhìn sai, những chiêu thức được sử dụng đều là trong Taekwondo.

Mấy người trước kiếm được lợi thế, sau đó rất nhanh thì chống đỡ một cách miễn cưỡng rồi.

Thể lực của tang thi là vô hạn, con người không thể so bì.

Có thể nghe được tiếng bước chân hỗn tạp xung quanh cùng với tiếng gầm gừ của tang thi rồi.

Cậu trai được xưng là đại ca, trong giọng nói lộ ra vẻ khẩn thiết: “Mọi người mau chạy ra phía sau siêu thị, bọn quái vật gần đây rất mau bị tiếng động hấp dẫn tới đây rồi.”

“Rõ.”

“Rõ.”

“Rõ.”

Mấy người rút lui về phía sau thì tang thi cũng đuổi sát gót sau một bước.

Tâm của mọi người đều treo lên, đồng thời cũng quên triệt để còn một người như Đa Dư.

Tiếng gầm gừ ở bốn phía càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng đông đúc.

“Ngũ ca, cẩn thận!!”

Lão lục dùng sức kéo ngũ ca sang bên người mình, lực tác động lẫn nhau, thân thể cậu liền bị lao về hướng móng vuốt sắc nhọn của một tiểu quái vật.

“Lạo lục, đừng.”

Lúc lão ngũ phản ứng lại muốn đưa tay giữ lại lại lão lục thì đã muộn.

“Lão lục, mau tránh ra.”

Lão lục cười khổ, cậu rất muốn tránh đi, nhưng một bên là quái vật mồm đầy thịt vụn, một bên chợt xuất hiện móng vuốt của một tiểu quái vật

Nếu như cậu có thể chọn lựa cách chết, cậu nguyện ý chết trên bàn tay nhỏ bé này, cũng không muốn chết vào con quái vật mồm thối kia.

Gậy gỗ trong tay lão lục chọc ngang qua khiến con quái vật mồm thối bị chặn lại, đưa chân đá nó ra.

Ngay vào lúc cậu đang đợi cảm giác đau đớn đến thì kinh ngạc ngạc phát hiện, móng vuốt sác nhọn của tiểu quái vật đã dừng trước ngực cậu, hơn nữa càng lúc càng xa dần.

Đa Dư lắc lắc đầu, dùng lực lôi người đang sững sờ này kéo ra sau lưng, vị trí của hai người liền hoán đổi.

Cô thu hồi lại gậy Kim Cơ từ dài biến ngắn lại, thân thể con tang thi cũng được kéo đến gần theo.

Đa Dư rút đầu gậy từ trong đầu nó ra.

Con tang thi này không cao đến một mét, luôn đứng ở một phía ngoài xe nên không bị lưu ý tới.

Cô cũng chỉ phát hiện ra vào lúc tiểu tang thi này công kích.

Cô còn cho rằng mấy cậu trai này rồi sẽ phát hiện ra nhược điểm của tang thi.

Xem ra cô đã nghĩ sai rồi.

Mạt thế đến, dù là ai cũng không thể vĩnh viễn ỷ lại vào, chứ đừng nói đến người thân.

Phải không ngừng tự mình mạnh mẽ hơn, học được cách quan sát thì mới có hy vọng sống sót.

Những cậu trai này phải học cách chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm, học cách sinh tồn.

Giọng nói lãnh lẽo vô tình của Đa Dư vang lên.

“Nhược điểm của tang thi là đầu, phải đánh vỡ đầu chúng mới chết.

Chỉ cần bị chúng cào bị thương thì sẽ trở thành đồng loại của chúng.”

Mắt mấy người sáng lên, đúng vậy, mấy con quái vật này rất giống với tang thi trong phim ảnh mà họ đã xem.