Khó trách người ta nói nữ nhân tàn nhẫn lên đều không phải người.

"A" Hoàng Nhã Lị nhỏ giọng nức nở, trong lòng tuy rằng hận Giản Nặc chết đi được, nhưng lại không dám nói thêm cái gì nữa, sợ Giản Nặc tâm tình không tốt một cái lại làm thật.

Giản Nặc vừa lòng cười, cuối cùng hiểu chuyện, không mất công mình ra tay giáo huấn cô ta.

"Hai người các ngươi đừng để những con tang thi đó đến gần xe của chúng ta."

Mắt thấy đám tang thi kia đuổi theo phía sau, Giản Nặc cuống quít an bài hai người bên trong công kích.

Có được sự hướng dẫn vừa rồi, lần này hỏa cầu của Lý Hiểu Đông so vừa rồi rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Hiểu Lệ sử dụng dị năng, hiển nhiên đối với thao tác dùng dị năng có chút không quá thuận tay, rất nhiều lần ngưng tụ ra hỏa cầu lớn còn không bằng một hạt châu.

Giản Nặc tuy rằng đang lái xe, nhưng cũng thấy đượccông kích của Hoàng Hiểu Lệ lên đám tang thi chẳng khác gì râu ria.

"Ngươi cần phải ngưng thần, đem lực chú ý tập trung lại."

Lại thấy Hoàng Hiểu Lệ lại ngưng tụ ra một cái hỏa cầu chỉ bằng hạt pha lê.

Hoàng Hiểu Lệ dựa theo phương pháp của Giản Nặc nói mà làm, hơn nửa ngày, cuối cùng cũng làm ra một hỏa cầu lớn bằng cái nắm tay, tuy rằng Giản Nặc đối với kết quả này cũng không quá vừa lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận so với cái hỏa cầu như món đồ chơi lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng đủ để ngăn tang thi tiếp tục tiến tới.

Rốt cuộc không phải ai cũng giống như Lý Hiểu Đông có thiên phú dị bẩm.

Hoàng Hiểu Lệ có thể ở trong khoảng vài phút ngắn ngủn có thể cải thiện lớn như vậy cũng coi như là có chút thiên phú.

Giản Nặc cũng không nghĩ vứt bọn họ xuống nữa.

Hai dị năng giả ở phía sau xử lí chướng ngại, Giản Nặc chuyên tâm chú ý hết thảy ở phía trước, ba người phối hợp hết sức ăn ý không bao lâu, liền thoát ra được khỏi ra vòng vây.

"Hai người các ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi, phía sau giao cho hai người.".

Thoát khỏi nguy hiểm Giản Nặc cũng có tâm tư tiếp tục nói giỡn.

Lý Hiểu Đông hiện tại mới biết được nguyên lai bên trong bộ dáng cao lãnh của Giản Nặc cất giấu chính là một trái tim bằng viên đậu, ngay từ đầu lãnh như vậy, chẳng phải là bởi vì không quen thuộc.

Tuy rằng nói hiện tại cũng chưa quen thuộc cho lắm, nhưng so với lúc ban đầu, hiển nhiên là đã tốt hơn nhiều.

"Lời này nói cũng không có gì sai, nhiệm vụ bảo vệ phía sau thuộc về hai chúng ta, chúng ta đương nhiên phải hảo hảo nghỉ ngơi."

Lý Hiểu Đông da mặt phi thường dày tiếp nhận lời khen của Giản Nặc khen, nhưng Hoàng Hiểu Lệ bên cạnh Giản Nặc có chút ngượng ngùng.

"Đều là việc ta nên làm, so với chúng ta, ngươi hiển nhiên càng vất vả."

"Ngươi nghe một chút xem, lời nói của người ta lại so với lời ngươi nói xem." Giản Nặc nhận lấy lời khen của Hoàng Hiểu Lệ.

"Cũng không biết thành phố A bên đó như thế nào, có phải hay không cũng có nhiều tang thi giống như bên chúng ta." Lý Hiểu Đông nhìn quang cảnh hoang vắng ngoài cửa sổ xe cảm thán nói.

Giản Nặc cười nhạo một tiếng.

"Ở trong mạt thế này, ngươi không muốn nhìn thấy tang thi cũng không được, trừ phi ngày nào đó người chết, hay mắt ngươi mù thì đến lúc đó cũng liền không có tang thi."

"Xem lại lời ngươi nói kìa, ta còn không phải mơ ước một chút cũng không được sao."

"Ai nha, thật ngượng ngùng, chúng ta nói nhiều phá hư nguyện vọng nhỏ bé của người nào đó." Giản Nặc âm dương quái khí nói.

"Được rồi, được rồi, ngươi muốn nói như thế nào liền nói ta không bắt bẻ ngươi." Lý Hiểu Đông giơ tay xin hàng.

Cậu lấy bản đồ ra, nhìn một lúc rồi nói.

"Chúng ta lập tức liền đến đường cao tốc, theo như bản đồ, trừ bỏ từ cao tốc đi đến thành phố Ai, còn có hai con đường nhỏ khác, chẳng qua hai con đường này có chút xa.".