Hứa Tấn Dương không nói gì thêm liền tiếp nhận thứ Tiêu Tử Lăng đưa qua, không phải cảm thấy theo lý thường phải làm, mà là áp lực khi nuôi sống tám đứa trẻ khiến cho anh chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của bọn Lục Vân Đào.

Hứa Tấn Dương kêu bọn nhỏ tiếp chuyện bốn vị, bản thân thì một tay một túi đi tới chỗ nấu cơm.

Đội viên phụ trách nấu cơm thấy túi gạo trong tay Hứa Tấn Dương, trong mắt bốc lên ánh sáng hưng phấn nói: “Thức ăn cho chúng ta?”

Hứa Tấn Dương gật gật đầu, chuyển đưa túi gạo trong tay qua: “Nhóm Lục tiên sinh cho.”

Đội viên tiếp nhận túi gạo cảm thán nói: “Không biết bọn họ là từ đâu tới, thực lực siêu cường, nếu chúng ta có thể được theo bọn họ vậy thì tốt rồi, khẳng định không lo cơm ăn.” Đương nhiên cậu ta cũng biết hy vọng này rất xa vời, cường giả thu người cũng rất nghiêm ngặt, những người thường không có quá nhiều sức chiến đấu như bọn họ, căn bản sẽ không vào được trong mắt những cường giả đó.

Hứa Tấn Dương nghe vậy thân thể chấn động, thần sắc phức tạp nhìn hai người ngồi nghỉ ngơi bên kia, Lục Vân Đào với Tào Dương. Đúng vậy, nếu có thể theo bọn họ, bọn nhỏ cũng sẽ sinh hoạt được tốt hơn. Đường nhìn của Hứa Tấn Dương chuyển tới bên kia, nhìn tám đứa trẻ lúc này đang giao lưu chơi đùa với hai cô cháu Tiêu Tình Vân Tiêu Tử Lăng, anh quyết định phải nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Anh giao túi đồ còn lại trong tay cho một vị đội viên khác, bản thân thì ngồi xuống, cầm lấy một tấm ván gỗ dày, rút ra chủy thủ cột trên đùi, một bên gọt một bên suy nghĩ tương lai của bọn họ.

Còn chưa gọt được vài cái, chợt nghe thấy đội viên cầm túi thét kinh hãi một tiếng, Hứa Tấn Dương ngẩng đầu nhìn qua, thấy lúc này đội viên đang lôi đồ ra ngoài từ trong túi, trong miệng lại thoáng xuýt thoáng kinh theo những thứ xuất hiện.

Ba hộp thịt hộp, hai hộp cá hộp, một cây lạp xưởng, một con vịt muối, mấy thứ này từng cái một xuất hiện. Ở trước mạt thế, những thức ăn này đích xác rất bình thường, không đáng nhắc tới, thế nhưng sau khi mạt thế, mấy thứ này liền thuộc về vật tư trân quý, đặc biệt là hiện tại, chỉ có cường giả mới xứng hưởng dụng những thứ này, bởi vì mấy thứ này đều bị những đội ngũ với thế lực cường đại chia cắt sạch sẽ. Bọn họ người đơn lực mỏng căn bản không có biện pháp lấy được những thức ăn này từ trong siêu thị mà các thế lực lớn chiếm cứ.

Mà hiện tại, những thứ gần như là truyền thuyết này vậy mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trở thành thức ăn của bọn họ, điều này khiến cho bọn họ nhất thời hoài nghi có phải đang nằm mơ hay không, mà hết thảy điều này đều là do nhóm Lục Vân Đào mang đến.

“Vậy mà còn có sữa bò tươi!!” Thứ được móc ra sau cùng, khiến cho mọi người càng thêm không bình tĩnh. . . Sau khi mạt thế giáng lâm, sữa bò tươi liền thực sự trở thành đồ uống trong truyền thuyết.

Ánh mắt Hứa Tấn Dương trở nên nóng rực lên, nếu nói ban nãy còn có chút chần chừ, như vậy sự xuất hiện của sữa bò tươi trực tiếp đánh nát một chút do dự sau cùng của Hứa Tấn Dương. Bất luận kết cục thế nào, anh nhất định phải liều một lần, vì bọn nhỏ cũng vì những đội viên theo anh.

Hứa Tấn Dương tuyệt không quên câu buột miệng của Tào Dương tối hôm qua, thi triều. . . Chỉ cần một từ này, anh nghe xong liền cảm thấy phát lạnh trận trận, đây chỉ sợ là một chuyện cực kỳ khủng bố, cứ nhìn biểu tình ngay lúc đó của Tào Dương sẽ biết. Mà từ biểu hiện của bọn ba người Lục Vân Đào để xem, không chỉ rõ như lòng bàn tay với chuyện thi triều, còn có sự chuẩn bị nhất định -- bọn họ không hề sợ hãi.

Hứa Tấn Dương đã có quyết đoán trong lòng không suy nghĩ gì nữa, cúi đầu chuyên chú gọt ván gỗ, làm việc chuẩn bị sẵn sàng cho nấu cơm lát nữa, vật liệu gỗ nhóm lửa.

Bữa nay, là bữa cơm ăn vui sướng nhất của bọn nhỏ sau khi ngày diệt vong giáng lâm. Tối nay, là buổi tối vui sướng nhất của Tiêu Tình Vân sau khi ngày diệt vong giáng lâm. Đêm nay, là buổi đêm Hứa Tấn Dương hạ quyết tâm. Ngày nay, cũng là ngày tâm tình của Tiêu Tử Lăng lên xuống nhấp nhô nhất.

Ngày hôm sau, mấy người Lục Vân Đào để sớm chạy về Thân Thành, liền thức dậy sớm. Vốn không muốn đánh thức nhóm Hứa Tấn Dương, không ngờ nhóm Hứa Tấn Dương ngủ rất nông, cũng thức dậy theo, nhiệt tình giữ bọn họ lại ăn điểm tâm rồi đi, bọn họ không thể chối từ thịnh tình đành phải đáp ứng.

Tâm tình Tiêu Tình Vân rất tốt, thấy Hứa Tấn Dương đang nấu cháo, cách lúc ăn điểm tâm còn có chút thời gian, liền giúp mặc áo mang vớ cho mấy đứa trẻ tuổi tác rất nhỏ đang rời giường, rất nhanh đã chỉnh lý mấy đứa trẻ được thỏa thỏa đáng đáng.

Một nhóm người ăn sạch sẽ hết thảy mọi thứ, kỳ thực bốn người Lục Vân Đào chỉ uống một chén nước cơm nhỏ, thấy bọn nhỏ ăn ngấu nghiến, bọn họ nào dám ăn nhiều.

Sau khi ăn xong, Lục Vân Đào liền nói lời từ biệt với Hứa Tấn Dương, lúc này lòng muốn về của bọn họ dường như tiễn.

Hứa Tấn Dương nhanh chóng tiễn bọn họ ra, tám đứa trẻ phía sau cũng ra theo, Vân Oa thậm chí vững vàng túm lấy tay Tiêu Tình Vân không buông. Tối ngày hôm qua, Hứa ca đã lặng lẽ dặn dò, phải bám chết theo tiểu cô, đến nơi nào cũng không thể buông tay. Tám đứa trẻ đều hiểu rõ bản thân phải làm gì.

Tào Dương rất nhanh khởi động ô tô, Tiêu Tử Lăng mở cửa phòng xe ra, khi tỏ ý tiểu cô lên xe, Tiêu Tình Vân phát hiện cô đi không được. Vân Oa cầm lấy tay cô không chịu buông, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống an ủi cô gái nhỏ này trước.

Đúng lúc này, mấy đứa trẻ lớn hơn một chút đột nhiên lủi lên xe, sau đó mấy đứa trẻ nhỏ hơn một chút cũng leo lên, một đứa bé gái ba tuổi nhỏ nhất trong đó, được hai đứa bé trai lớn hơn một hai tuổi so với cô bé túm lên.

Vân Oa thấy một màn như vậy, vội vã buông tay Tiêu Tình Vân ra, nhanh chóng lên xe, vì vậy tám đứa trẻ toàn bộ lên xe thành công. Hứa Tấn Dương thấy vậy, rốt cục thở dài một hơi.

Mà Lục Vân Đào với Tiêu Tử Lăng thì bởi vì một màn này mà ngây ngẩn cả người, hai người nhất tề chuyển đường nhìn tới trên người Hứa Tấn Dương, hy vọng anh ta có thể cho một lời giải thích.

Hứa Tấn Dương cười khổ nói: “Lục tiên sinh, xin tha thứ tôi dùng loại cách làm vô lại này, những đứa trẻ này theo chúng tôi sợ rằng không có cách nào sinh tồn được ở mạt thế, mà Lục tiên sinh cậu, lại có năng lực chiếu cố tốt được bọn nhỏ.”

Lục Vân Đào bị lời này của Hứa Tấn Dương làm cho mê mang, đây xem như là ép buộc trúng thưởng sao? Hơn nữa anh không phải người phụ trách lần hành động này, vì sao phải kiếm anh phụ trách? Nghĩ như thế, anh trực tiếp vứt một ánh mắt qua cho Tiêu Tử Lăng, để cho cậu đến giải quyết chuyện này.

Tiêu Tử Lăng lập tức suy sụp mặt cười khổ, lần này đến chỉ là vì tìm tiểu cô, vì sao lại nhiều thêm tám củ cải đỏ chứ? Cậu dường như đã thấy được hình tượng rống giận phun rồng lửa về phía cậu của Sở Chích Thiên, nếu như không thể giải quyết việc này hoàn mỹ, phỏng đoán cậu cách bảo tọa đàn em của cậu sẽ càng ngày càng xa.

“Hứa ca, anh phải biết rằng, chúng em chỉ là đến tìm người, tuyệt không có quyền lợi thu lưu người nào, chúng em trở về như vậy khẳng định sẽ không có cách nào bàn giao.” Tiêu Tử Lăng phát sầu a, nếu trực tiếp cự tuyệt, thực sự quá đả thương người, dù sao Hứa Tấn Dương chỉ là suy nghĩ cho những đứa trẻ này, tuyệt không phải ý gì xấu, đây cũng là điều khó xử lý nhất. Nếu như anh ta có tư tâm, vậy Tiêu Tử Lăng sẽ không còn gì phải lo lắng. . . Nói đến cùng, vẫn là lương tri của Tiêu Tử Lăng không bị mười năm mạt thế kiếp trước tiêu hao sạch sẽ.

Hứa Tấn Dương thấy Lục Vân Đào chỉ trầm mặc, trái lại là Tiêu Tử Lăng mà anh cho rằng chỉ là nhân vật đàn em ra mặt, anh nghi hoặc một chút, nhưng tuyệt không có nghĩ sâu, trực tiếp khẩn cầu với Tiêu Tử Lăng: “Tiêu tiểu đệ, cậu lớn hơn không được mấy tuổi so với những đứa trẻ này, chắc hẳn hiểu rõ đứa trẻ như cậu ở mạt thế rất khó sinh tồn, chỉ có đội mạnh mới có năng lực che chở, Hứa ca cầu cậu, cầu cậu nói chút lời hay với Lục tiên sinh, dẫn bọn nhỏ một đoạn đường, tôi tin tưởng lớn hơn một chút nữa khẳng định bọn nhỏ sẽ hữu dụng, tựa như cậu. . .”

Được rồi, lúc này Tiêu Tử Lăng lại thành một ví dụ rõ ràng, ở trong mắt Hứa Tấn Dương, nếu bọn Lục Vân Đào đã có thể thu lưu Tiêu Tử Lăng, cũng có thể thu lưu tám đứa trẻ kia. Anh hoàn toàn không ngờ đến Tiêu Tử Lăng vô hại đáng yêu ở trong mắt anh kỳ thực thực lực tuyệt không yếu hơn so với bọn Lục Vân Đào.

Lời nói của Hứa Tấn Dương khiến cho Tiêu Tử Lăng câm nín, cậu quay đầu nhìn về phía Lục Vân Đào, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, anh xem, người ta đều đã kêu em hướng anh nói tốt, việc này do anh đến.

Lục Vân Đào phiền muộn, khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng quá có tính lừa dối, không ai tin tưởng cậu là người phụ trách lần hành động này (tuy rằng dọc đường Tiêu Tử Lăng cũng không biểu hiện ra như một người phụ trách). Đến sau cùng vậy mà còn cần người qua đường A vô tội như anh đây lên chống giải quyết chuyện thập phần khó giải quyết này.

“Hứa ca, chúng tôi không có thời gian chiếu cố những đứa trẻ này, chúng tôi là người thuộc về chiến đội, lúc nào chết cũng không biết. . .” Lục Vân Đào thở dài một hơi, chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt.

Hứa Tấn Dương thất vọng cúi đầu, câu trả lời của Lục Vân Đào khiến cho anh không biết nói cái gì, dù sao Lục Vân Đào nói rất đúng sự thực.

Tiêu Tình Vân đi đến cửa phòng xe, thấy mấy đứa trẻ tuổi nhỏ bên trong vui sướng lăn trên sô pha, mấy đứa trẻ lớn hơn một chút cẩn thận canh chừng bọn nhỏ, sợ bọn nhỏ ngã xuống, một màn hữu ái này dẫn phát tình thương của mẹ của cô. Nhịn không được quay đầu lại nói: “Có lẽ cô có thể chiếu cố một chút. . .”

Hứa Tấn Dương nghe vậy mừng rỡ, nhanh chóng tiếp lời: “Vậy phiền phức tiểu cô.”

Câu đáp lời của Tiêu Tình Vân khiến cho mặt Tiêu Tử Lăng càng khổ, tiểu cô a, cô thế nào luôn thích chiếu cố người a! Một mình cô cháu còn có thể lăn lê chơi xấu cầu một danh ngạch hậu cần của tiểu đội với lão đại nhà mình, một đám người lớn như thế, cô kêu cháu an bài thế nào a.

Có lẽ thấy sắc mặt của Tiêu Tử Lăng không phải quá dễ nhìn, Tiêu Tình Vân biết bản thân đã nhiều lời, suy nghĩ không chu toàn, dù sao hiện tại Tiểu Lăng đã có đội ngũ, có lẽ có sự khó xử mà cô không biết. Cô không dám nhìn ánh mắt chờ mong của Hứa Tấn Dương.

Đang trong quấn quýt, Tào Dương nhô đầu ra từ cửa sổ ghế lái lớn tiếng nói: “Vân Đào ca, mang Hứa ca bọn họ cùng đi đi, ở lại trong đại bản doanh cũng an toàn hơn nhiều so với nơi đây, về phần chuyện về sau, thì xem chính Hứa ca bọn họ thôi.” Ý tứ của Tào Dương rất rõ ràng, có thể dẫn mọi người một đoạn đường đi doanh địa của bọn họ, nhưng đường về sau thì phải dựa vào chính bọn Hứa Tấn Dương tự đi.

Lục Vân Đào nhịn không được gõ gõ đầu của mình, cảm thấy bản thân thế nào lại để tâm vào chuyện vụn vặt, trong đại bản doanh không chỉ có chiến đội, còn có vô số người sống sót bình thường từ những địa phương bất đồng tới. Bọn họ cũng sinh hoạt trong đại bản doanh, trả giá sức lao động hoặc là giá lớn khác cầu được chiến đội che chở.

Đã có biện pháp giải quyết, Lục Vân Đào rốt cục cười, anh nói với Hứa Tấn Dương: “Hứa ca, kêu đội viên của anh cùng lên xe đi, chúng tôi có thể mang anh đi đại bản doanh của chúng tôi, thế nhưng chuyện về sau phải dựa vào chính các anh, bọn nhỏ còn cần các anh chiếu cố.”

Hứa Tấn Dương khó có thể tin, vốn anh chỉ là đánh liều, hy vọng bọn Lục Vân Đào có thể chiếu cố tám đứa trẻ, căn bản không ngờ tới năm người bọn họ cũng có thể cùng đi, lúc đó chuẩn bị sau khi tiễn bước tám đứa trẻ, năm người bọn họ sẽ tùy tiện vào một đại doanh địa, để ứng phó thi triều theo như lời Tào Dương, sống chết thì phải xem vận khí của mọi người.

“Quá tốt rồi!” Mấy đứa trẻ trong phòng xe nghe thấy lời nói của Lục Vân Đào, vui vẻ nhảy dựng lên, mặc dù tối hôm qua nghe theo mệnh lệnh của Hứa ca rời khỏi nơi đây, nhưng nội tâm của bọn nó vẫn rất không nỡ rất bàng hoàng, hiện tại nghe thấy Hứa ca có thể cùng đi với bọn nó, nhất thời cao hứng ghê gớm.

Rất nhanh năm người Hứa Tấn Dương cũng lên xe, bọn Lục Vân Đào Tiêu Tử Lăng rốt cục cũng bước trên lộ trình trở về nhà.

Tiêu Tử Lăng đột nhiên rất tưởng niệm lão đại nhà cậu, mới rời đi hai ngày mà thôi, cậu lại cảm thấy hình như đã qua rất lâu! (Kỳ thực là cảm thấy không có lão đại bao bọc, mọi thứ phải tự mình làm quá cật lực. . . Quả nhiên hoài niệm sinh hoạt như sâu gạo ở dưới tay Sở Chích Thiên a)