Thấy người phụ nữ kia kêu gào liếng thoắng, những người còn lại cũng chạy qua, hướng về phía đoàn người Quách Binh chỉ chỏ nói: “Đó là thân nhân của chúng tôi! Các người nói bọn họ biến thành quái vật là sao? Vạn nhất còn có thể trị thì sao hả? Người này bị các người giết chết, giết người thì phải đền mạng!”

Người dẫn đầu đám kia cũng thở dài một cái, giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng lại, nhìn Trần Ninh nói: “Bất kể nói thế nào, các cậu cũng coi như giúp chúng tôi, chúng tôi có thể trả một ít thù lao cho các cậu.”

“Chú ba, nhưng bọn họ đánh chết ba con!”

“Không đánh chết thì sao chúng ta ra được hả?” Nói rồi, cái người chú ba kia nháy mắt với người phía sau, người phía sau mới hầm hừ không nói gì nữa.

Người phụ nữ nọ ôm bao gạo bỗng nhiên đứng dậy, mất công tốn sức nhấc cái túi gạo nặng chừng năm mươi cân: “Các người muốn đi đâu thì đi đi, tôi không đi đâu hết, tôi còn phải chờ con trai tôi trở lại đón tôi, ai cũng đừng nghĩ dòm ngó đến lương thực nhà tôi!”

Quách Binh hai tay cắm trong túi áo khoác, híp mắt nhìn tình cảnh này, chờ người phụ nữ kia nói xong liền cười lạnh, rút súng ra ‘pằng’ một tiếng, viên đạn xẹt qua bên cạnh chân người phụ nữ kia, những người còn lại cả kinh không nghĩ tới hắn dám nổ súng, ai cũng đều trợn trừng hai mắt nhìn về phía Quách Binh.

Quách Binh quét mắt nhìn mấy người kia một vòng, quay quay súng trong tay: “Được rồi, đừng phí lời, từ đâu tới thì cút về chỗ đó, mọi người, tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Nghe tiếng, người Luân Hồi lần thứ hai chạy vào mấy cái sân, vị chú ba kia với những người đứng sau ông không dám động nữa, nhưng người phụ nữ béo tốt kia lại nhào lên bao gạo: “Mày bắn thử xem? Tao không tin, có bản lĩnh thì mày bắn chết tao di!”

Lời còn chưa dứt, liền ‘păng’ một tiếng, một viên đạn găm thẳng lên đùi bà ta, đổi lấy một tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết.

Lần này người nổ súng là Trần Ninh, hắn vẫn giữ nụ cười hàm hậu, quay đầu phân phó người phía sau: “Đem bà ta ném vào cái sân kia.” Thẩm Hải Bình gật gật đầu, không nói tiếng nào nhấc người phụ nữ kia lên như nhấc một con gà, kéo đi, vứt vào trong sân bọn người trong thôn đang ở.

Trần Ninh quay đầu nhìn về phía những người kia: “Được rồi, cút về nhà đi, thói đời náo nhiệt không dễ nhìn đâu.”

Những người kia há miệng run rẩy chạy như bay về sân, vội vã đóng kín cửa.

Quách Binh lúc này mới nói: “Mọi người tiếp tục làm việc đi.” Nói rồi chỉ vào một đội viên: “Canh chừng, ai dám ra đây bắn chết hết.”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Người kia hai chân thẳng tắp, ôm súng đứng trước cửa viện.

“Đi, lấy đồ qua thôi.” Hạ Tử Trọng quay người mang theo Phương Hách trở lại cái sân lúc trước, đối với những người này Hạ Tử Trọng không có gì muốn nói, bọn họ từ sau tận thế liền trốn trong phòng không dám ra cửa thì cũng không nói gì, người ta giết hết tang thi chặn cửa dùm cho còn cắn ngược lại một cái. Thật sự cho rằng sau tận thế người ta ra ngoài hành động tâm địa đều là bồ tát sao? Ở đâu ra cái vụ miễn phí cứu người còn phải tiễn về căn cứ mữa?

Trước lúc trời tối, mọi người đều tìm ra hết thảy lương thực tập trung vào trong viện Quách Binh kêu. Bởi vì không ít thứ đều hỏng rồi nên không lấy đi được, kiểm tra xong vậy mà cũng có không ít đồ tốt.

Kiểm kê lại, để vài đội viên phụ trách ghi sổ sách.

Quách Binh bắt đầu chắp tay sau lưng phát biểu: “Chuyện hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy, tôi lại ra thêm một nội quy cho đội của chúng ta. Sau này ra cửa, ở bên ngoài đừng có nổi lòng bồ tát cứu loạn người! Ngày hôm nay gặp phải đám người này còn công khai muốn cắn ngược lại một cái, về sau không chừng còn bị đâm sau lưng, đến lúc đó xem các cậu có mấy cái mạng!”

“Lão đại, yên tâm đi, đội chúng ta không có kẻ ngu si.” Đều là người trước tận thế lăn lộn trong xã hội, sau khi xuất ngũ trắc trở khổ cực mọi người ăn không ít, không có ai ngu ngốc đến nỗi người ta nói cái gì cũng tin. Sau tận thế, trên đường đào mạng, sinh hoạt ở căn cứ, ai cũng đã thấy được hiện thực u ám bao nhiêu. Thế giới quan cũng không biết đã bị đổi mới bao nhiêu lần.

“Được, cứ như vậy, chờ hừng đông ngày mai chúng ta tìm hạt giống.” Thấy mọi người đều không có vẻ dị nghị, Quách Binh mới hài lòng gật đầu.

Sợ lương thực bị ngấm nước mưa, mọi người liền dùng bao ni lon bọc kỹ càng. Kiểm kê xong, Trần Ninh an bài mọi người phân ra để lên xe.

Một đêm qua đi, hai người Hạ Tử Trọng ngủ trên mặt đất lạnh như băng suýt bị sái cổ, Phương Hách xoa xoa cái cổ mỏi, nhìn Hạ Tử Trọng cười khổ một cái: “Tí nữa lên xe em xoa cho anh.” Hiện tại trong phòng còn có người khác, cậu không thể dùng dị năng.

Hai người đứng dậy đơn giản rửa mặt, ăn xong bữa sáng Quách Binh liền tìm tới.

“Lần này tuy rằng lấy được một ít lương thực, nhưng có vài thứ không thể mở ra nên không biết còn ăn được không, ở chỗ này cũng không thể tìm được hạt giống.”

Hạ Tử Trọng hiểu rõ: “Anh định đi chỗ khác tìm sao?”

“Tụi tôi có ý này, đi ra một lần ít nhiều cũng phải có đồ mang về nếu không thì tiền xăng cũng không đủ.” Nói rồi, Quách Binh nở nụ cười, thuận tiện đốt điếu thuốc, nhìn nước mưa ngoài cửa sổ có chút phát sầu: “Mưa không biết khi nào mới ngừng. Hạt giống vốn kỵ nước, trì hoãn thời gian quá lâu thì chúng ta có tìm được cũng không thể sử dụng nữa.”

“Được, tụi tôi không thành vấn đề.” Hạ Tử Trọng hiểu rõ ý tứ hắn, suy nghĩ một chút, quyết định giao hảo với hắn: “Trước tôi nghe nói H tỉnh ở M thị tháng tư hình như có hội giao lưu nông nghiệp, chỗ đó bình thường là nơi trung chuyển hạt giống, mặc dù đã qua mùa gieo trồng nhưng chắc có không ít cửa hàng còn tồn kho.”

Quách Binh hai mắt sáng ngời: “M thị?!”

“M thị cách đây không xa, với hỏa lực của chúng ta bây giờ hẳn là đủ dùng tới đó.” Hạ Tử Trọng gật gật đầu, trước kia hắn tìm thông tin hạt giống trên mạng, mấy cửa hàng chủng loại đầy đủ đều ở M thị. Tin tức này cũng là hắn vô tình tra ra được.

Quách Binh dùng sức vỗ vai hắn: “Cám ơn người anh em, sau này có việc gì cứ tới tìm tôi!” Loại tin tức này nếu bán ra trong căn cứ, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tích phân, Luân Hồi bọn họ đây là chiếm tiện nghi khi cùng hai người Hạ Tử Trọng hợp tác, Quách Binh nghĩ nếu mình không có quan hệ tốt với họ chưa chắc họ sẽ nói ra thông tin này.

Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Chỉ dựa vào hai người tụi tôi cũng không thể tới đó, mọi người đi chung với nhau an toàn hơn.”

Tin tức này không phải chỉ có một mình Hạ Tử Trọng biết, lãnh đạo cấp cao của căn cứ cũng có không ít người biết, mà M thị cách A thị nói gần cũng gần, mà nói xa cũng xa. Đặc biệt là bây giờ không ai có năng lực đi ngang hơn nửa H tỉnh tới bên kia, huống chi nơi đó đến cùng có bao nhiêu tang thi? Tình huống cụ thể ra sao? Tất cả đều không nói rõ được.

Mấy người bình thường cho dù biết tin này, nhưng chỗ đó so với cảng mới ở F thị cách A thị xa hơn, người bình thường thà rằng trước tiên hoạt động ở phụ cận A thị, thu thập nhiều vật tư một chút – nhiệm vụ hạt giống tuy rằng tích phân cao, người bình thường cho dù có hạt giống thì cũng không thể trồng được, cuối cùng cũng phải giao cho căn cứ, thu hoạch thua xa vốn liếng bỏ ra.

Chỉ có như tiểu đội Luân Hồi bây giờ, muốn vũ khí có vũ khí, muốn trang bị có trang bị, lại có hai người Hạ Tử Trọng thực lực chiến đấu khá cao giống như binh khí sát thương hình người cỡ lớn chiếu cố, lúc này mới dám đi thử một chút.

Nghe nói muốn đi M thị lấy hạt giống, các đội viên tất cả đều thở phào – so với lần trước đi lấy y dược phẩm, thì lần này cứ thế trở về khiến bọn họ không đã ghiền. Đặc biệt là mọi người bây giờ đều có súng ống trong tay, tự nhiên không còn e ngại phải đi nơi xa một chút tìm vật tư, bây giờ trở lại căn cứ cũng không có hoạt động giải trí gì chờ bọn họ.

Trước khi đi, Quách Binh kêu người cầm hai túi gạo, một túi mười ký, một túi hai mươi ký, đã mở nhưng không bị hư đặt trước cửa mấy người trong thôn, lúc này mới lái xe rời đi. Cho dù bọn hắn không ưa những người này, nhưng cũng sẽ lưu lại cho bọn họ một con đường sống. Còn bọn họ có thể thuận lợi sống sót trở về căn cứ hay không? Đây không phải việc bọn hẳn phải lo.

………

“Số lượng tang thi tụ tập tới căn cứ càng ngày càng nhiều, nếu không thực thi hành động, phòng tuyến sẽ phải rút về phía sau, đến cuối cùng e rằng nhóm tang thi sẽ chặn ở bên ngoài tường rào của chúng ta, bao vây chúng ta đến chết!” Trong căn cứ, một đám đại lão có thể quyết định vận mệnh căn cứ, thậm chí có thể quyết định vận mệnh quốc gia lần thứ hai mở hội nghị cỡ lớn.

“Thí nghiệm tinh hạch vẫn không ra kết luận, hiện tại chỉ biết bên trong tinh thạch có một loại năng lượng nào đó mà nhân loại không biết tên…”

“Xem ra trong thời gian ngắn vẫn không trông cậy nổi vào dị năng giả.”

“Vậy đề nghị lúc trước thì sao?” – “Đề nghị nào?”

“Chính là… trực tiếp cho nổ nội thành.”

Lời còn chưa dứt, trong gian phòng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Mấy chục năm xây dựng, mấy trăm, mấy ngàn năm truyền thừa, nếu như một khi hủy diệt… “Bây giờ là việc liên quan đến sự tồn vong của nhân loại.”

“Nội thành có thể còn có người sống sót.”

“Nhưng dù sao cũng chỉ là ‘có thể’? Bây giờ căn cứ không chịu nổi tang thi đeo bám, nhất là bây giờ! Phía dưới báo lên tin tức, rất nhiều nơi đều phát hiện tang thi biến dị!”

“Vậy… làm sao cho nổ? Bây giờ vệ tinh không thể dùng, thiết bị hướng dẫn cũng hoàn toàn bại liệt, máy bay thì không bay được!”

“Máy bay trực thăng vũ trang.” Một người bỗng nhiên vỗ bàn một cái, tìm phi công kinh nghiệm phong phú chấp hành nhiệm vụ, dùng đạn lửa bắn vào nơi nào có nhiều tang thi nhất!”

“Có tác dụng phụ gì không? Nếu như đạn lửa không đối phó được tang thi thì sao?”

Mọi người lần thứ hai trầm mặc, bỗng nhiên một người nói: “Có muốn lấy một tỉnh nhỏ làm thí nghiệm hay không?”

“Đúng, phương pháp này tốt! Trước tiên chọn một tỉnh nhỏ thử một chút, xem kết quả ra sao!” Trong gian phòng mọi người dồn dập gật đầu, lại tiếp tục thấp giọng trao đổi.

Khi đoàn người Hạ Tử Trọng trên đường lái xe về phía M thị, căn cứ chính thức bí mật ở quân doanh chuẩn bị phái máy bay vũ trang lên không bay thử.

Ngay khi máy bay lên thẳng không trung vị trí ước chừng khoảng mười mét, bỗng nhiên các khung máy bay, bánh quay, khí cụ lục tục hư hỏng! Máy bay không khống chế mà rơi xuống! Mặc dù trên phi cơ vẫn không chở đạn dược vũ khí, lúc rơi cũng tạo thành tiếng nổ không nhỏ!

Căn cứ trong màn đêm luôn tương đối an tĩnh, những người may mắn còn sống sót trong căn cứ ban ngày ra ngoài công tác, tìm kiếm vật tư, bởi vì hạn chế điện, tuyệt đại đa số gia đình vừa đến chạng vạng sẽ đình chỉ hoạt động, chuẩn bị nghỉ ngơi, không khí giống như thời xưa gà gáy lên đồng chạng vạng đi ngủ.

Vài tiếng nổ mạnh, ánh lửa sáng rực cả bầu trời, khiến vô số người trong căn cứ tỉnh giấc, nơm nớp lo sợ làm ổ trong nhà, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.