Chỉ trách đoàn đội Bạch Cảnh rất nhiều người, dị năng giả cấp bậc rất cao, Tiêu Táp mất tích không tính, dị năng giả cấp 4 có liền 7 người, lại càng không thiếu dị năng giả cấp 3, chỉ sợ trừ bỏ Bạch Kính Thành ra không có phương thế lực nào đồng ý hoan nghênh bọn họ, một chi đoàn đội như vậy vô luận dừng ở trong tay ai cũng sẽ đánh vỡ thế cân bằng.

Chu gia chính là lợi dụng chỗ trống này quang minh chính đại đối phó bọn họ, ngoài miệng nói là làm nhiệm vụ nhưng trên thực tế lại ngầm hiểu trong lòng, bốn phương thế lực trong căn cứ vô luận là phương nào cũng không muốn nhìn thấy Bạch Kính Thành an toàn phát triển, ngay cả đối với Tiêu Táp có lòng kiêng kỵ nhưng xuất đầu không phải bọn họ tùy vào Chu gia đứng ở phía trước, bọn họ chỉ cần bàng quan chậm rãi chờ kết quả, tốt như vậy cớ gì không làm.

Đêm đó, Bạch Kính Thành lửa giận công tâm về nhà, sắc mặt âm trầm như ngưng tụ cuồng phong sậu vũ, vừa về tới liền đập phá đồ trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, hung hăng nhìn cửa phòng, hắn biết Chu Tố Vân ở ngay bên ngoài.

“Nha, làm gì đó, tức giận lớn như vậy?” Chu Tố Vân cười mở cửa phòng ra, dáng người thon dài tinh tế, rõ ràng 50 tuổi thoạt nhìn như 30 tuổi, trên gương mặt diễm lệ không có chút vết nhăn.

“Ngươi đi ra ngoài.” Bạch Kính Thành thu liễm biểu tình, thản nhiên nhìn nàng chăm chú.

Chu Tố Vân cười khẽ một cái, không chút để ý lửa giận của hắn ngược lại tiến thêm vài bước: “Sớm làm có tốt không, hiện tại mới phát hỏa, đúng rồi, cái đứa con hoang của ngươi mất tích, chậc chậc, đáng tiếc, người nói xem nếu hắn đã chết, hắn có thể hạn chết lão đầu tử ngươi hay không?”

Bạch Kính Thành thở sâu, hắn nếu giờ không phải là lúc trở mặt với Chu gia: “Không có quan hệ gì với ngươi cả.”

“Hừ!” Chu Tố Vân cười lạnh: “Bạch Kính Thành ta cho ngươi biết, nếu không có Chu gia ta ngươi sao có thể có ngày hôm nay, muốn qua sông đoạn cầu, không có cửa đâu.”

“Có phải ta đem thế lực hai tay dâng lên mới không tính là làm cho các ngươi thất vọng.” Bạch Kính Thành thản nhiên nói, mặt không đổi sắc.

Chu Tố Vân nhất thời nghẹn lại, sắc mặt đổi đổi, nổi giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài, gần đến cửa quay đầu lại, cực kỳ trào phúng mà nhìn Bạch Kính Thành: “Đừng nói nghe tốt như vậy, nếu ngươi hiện tại liền trở mặt, ta sẽ cho con trai người một phần đại lễ.”

“Phanh!” Cửa đóng lại, thanh âm giày cao gót dần đi xa, trong phòng khôi phục lại sự yên lặng.

“Mẹ, ngươi lại cãi nhau với ba?” Thấy Chu Tố Vân từ trên lầu đi xuống, Bạch Nhị thản nhiên cười cười nghênh đón, kéo chặt cánh tay của nàng.

Biểu tình Chu Tố Vân hòa hoãn lại, từ ái mà nhìn con gái: “Ngươi nha, lúc nào mới đổi tính tình đây, chuyện người lớn ngươi đừng xen vào, ngươi chỉ cần hảo hảo cùng Hạo Nhiên*ở chung đi, nam nhân không thích nữ nhân bị nuông chiều.”

(*qt ca ca dịch là cuồn cuộn, ta muốn quỳ lạy luôn)

“Biết.” Bạch Nhị chu miệng, dỡ Chu Tố Vân ngồi xuống ghế sa lông, bất mãn mà oán giận: “Hạo Nhiên hắn mỗ ngày đều bận rộn, không có thời gian đi với ta.”

“Nam nhân đương nhiên là muốn làm chuyện lớn, ngươi phải hiểu chuyện một chút.” Chu Tố Vân nhu hòa nở nụ cười, nàng cũng từng một thời tuổi trẻ tự nhiên biết tâm tính nữ nhi, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, nàng càng hy vọng có một lần tử tế nói chuyện yêu thương với con gái.

“Nhưng hắn mỗi ngày đều bồi Liễu Văn Tĩnh.” Lông mày Bạch Nhị đều dựng thẳng lên, phá hủy mỹ cảm trên gương mặt.

Chu Tố Vân không thèm để ý, nhẹ nhàng an ủi: “Nam nhân a, trước hôn nhân đều thích xằng bậy, ba của ngươi sau khi kết hôn với ta còn không phải có mọt đứa con riêng sao, ngươi phải phóng khoáng một chút, về sau có con là tốt rồi.”

Bạch Nhị vẫn không cam lòng, ôm cánh tay Chu Tố Vân mà lay lay: “Vậy không thể nghĩ biện pháp khác sao? Thấy Liễu Văn Tĩnh ta liền tức giận được không mẹ—-”

Vỗ vỗ bàn tay con gái, ánh mắt Chu Tố Vân tối sầm lại: “Yên tâm, mẹ tất có chủ trương, ngươi hiện tại cũng đừng xằng bậy, Hạo Nhiên ở đây rất nổi tiếng, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, muốn thu thập nàng như thế nào còn không phải tùy ngươi sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhị suy sụp: “Vậy phải đợi tới khi nào?”

Chu Tố Vân không chút để ý mỉm cười: “Yên tâm, cũng không lâu nữa đâu, Tề Hạo Nhiên nếu không muốn đối nghịch với Bạch gia và Chu gia, tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào, ngươi hiện tại cần rèn luyện dị năng, đừng để cho người ngoài coi thường.”

Bạch Nhị tụ một quả bóng nước trong tay, nháy mắt lại thu hồi: “Mẹ lại cho ta mấy bình dịch gen không được sao?”

Sắc mặt Chu Tố Vân trầm xuống, trách mắng: “Ngươi nghĩ viện nghiên cứu là nơi nào, trước giúp ngươi kiếm mấy bình đã là việc tư, trái pháp luật rồi, chính ngươi ngày thường không cố gắng nhiều hơn, thăng cấp cũng không bằng ai, cho dù ta ở viện nghiên cứu cũng không chu cấp nổi.”

Dịch gen có thể giúp dị năng giả tăng lên cấp bậc nhưng điều kiện tiên quyết cũng phải nhìn thiên phú, có người chỉ một bình dịch gen là đủ rồi, có người phải vài bình thậm chí chục bình cũng không đủ, Bạch Nhị chính là một người vô dụng (không biết liệt tử là cái chi), không có đi ra ngoài chiến đấu, ở trong nhà lại được nuông chiều từ bé, chẳng sợ mạt thế đến, có Bạch Kính Thành và Chu gia làm chỗ dựa vững chắc, nàng mọi chuyện không lo, cao cao tại thượng làm đại tiểu thư, tác dụng duy nhất là cung cấp nước cho căn cứ. Sau lại theo căn cứ không ngừng mở rộng, nghiên cứu ra thuốc tiêu độc, dị năng của nàng liền trở nên có cũng như không, nguyên bản không có rèn luyện qua cơ hội sử dụng cũng rất ít, nàng muốn tiến giai tự nhiên khó khăn, Chu Tố Vân mất không ít tâm tư cung cấp 7 bình dịch gen cấp 3 đều không thành công.

“Còn không phải có ba sao?” Bạch Nhị nhước nhược phản bác, thanh âm càng ngày càng nhỏ, có vẻ không lo lắng.

“Ngươi trông cậy vào hắn?” Chu Tố Vân cười lạnh, Bạch Kính Thành đương nhiên có dịch gen, tuyệt đối sẽ cho cấp dưới, cũng sẽ không giữ lại cho con gái.

Thần tình Bạch Nhị rất không vui, cũng biết lời mẹ nói là thật, ba khẳng định không thể trông cậy vào, thần sắc bất mãn gục đầu xuống che đi con mắt ngoan độc: “trong lòng hắn chỉ có tiểu tạp chủng kia, chỗ nào nhớ rõ ta.” Đoàn người Trương Thu Thành có dịch gen cũng là do Bạch Kính Thành cung cấp, Bạch Nhị tự nhiên đem tội lỗi này đổ lên đầu Bạch Cảnh, dù sao, lúc trước Trương Thu Thành đến kinh chính là dưới danh nghĩa Bạch Cảnh.

Kỳ thật các nàng nói lời này là oan uổng Bạch kính Thành, trong mắt hắn, con gái nếu có thiên phú, hắn tự nhiên sẽ hết sức bồi dưỡng, không có thiên phú, ở nhà nuông chiều là tốt rồi, lại không trông cậy vào nàng có thể góp nhiều sức, dù sao chỉ cần có hắn ở, trong căn cứ không ai dám khi dễ con gái hắn, số lượng dịch gen có hạn, hắn đương nhiên sẽ cung cấp cho cấp dưới trước tiên, chỉ có thể lực của hắn càng cường đại, mới có thể che chở tốt cho người bên cạnh.

“Ngươi yên tâm, tiểu tạp chủng kia rất nhanh sẽ không còn gây phiền phức gì nữa.” Chu Tố Vân thần bí khó lường mà mỉm cười.

Trong lòng Bạch Nhị vui vẻ: “Mẹ, ý người là….”

“Việc này ngươi đừng hỏi, ngươi vẫn cứ hảo hảo nghiên cứu một chút xem như thế nào có thể bắt được tâm Hạo Nhiên, đừng làm cho mẹ thất vọng.” Chu Tố Vân sờ sờ tóc mềm của con, vừa lòng gật gật đầu, con gái bảo dưỡng thực tốt, tóc vẫn trơn mềm như trước mạt thế.

“Mẹ—-” Bạch Nhị thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt hiện chút đỏ ửng, làm nũng mà chôn đầu trong ngực Chu Tố Vân. (ọe)

Chu Tố Vân mỉm cười hiện má lúm đồng tiền, con ngươi đen càng thêm thâm thúy. Bạch kính Thành đau đứa con riêng kia thì như thế nào, bóp chết hắn không dễ như bóp một con kiến sao, căn cứ tin tức của anh cả, sau khi Tiêu Táp và Bạch Cảnh vào biệt thự căn bản chưa từng đi ra ngoài, cái gọi là lời đồn mất tích nàng một chút cũng không tin, sở dĩ bắt bọn họ ra làm nhiệm vụ, tiếp theo là tiêu diệt đoàn đội, quan trọng nhất cũng là dương đông kích tây.

Nàng cũng không tin hai con người sống sờ sờ lại đột nhiên hư không mất, nàng càng cho rằng, hai người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, bằng không thế nào ngay cả chút dấu hiệu cũng không có, chỉ sợ ngay cả Bạch kính Thành cũng không ngờ đến, lần này mục đích đi làm nhiệm vụ là điệu hổ ly sơn, chỉ cần dị năng giả rời khỏi biệt thự, người còn lại không chịu nổi một kích, chỉ cần tiêu diệt dị năng giả cấp 5, Bạch kính Thành cũng không còn mơ tưởng áp đầu Chu gia.

Kế hoạch là hay, đoán cũng không sai, dưới tình huống bình thường, Bạch Cảnh và Tiêu Táp mất tích, ngay cả đám thuộc hạ cũng mặc kệ, Chu gia tự nhiên sẽ cho rằng hai người này là có tâm vô lực, dạng tình huống gì mới là có tâm vô lực? Tự nhiên là lúc bất wljc, lúc trước trong biệt thự rất nhiều người, cao cấp dị năng giả có vài người, bọn họ tìm không thấy cơ hội xuống tay, chỉ cần những người này đều rời khỏi….

Chu gia tính đúng hết thảy nhưng lại đoán sai tình hình của Bạch Cảnh và Tiêu Táp, bọn họ hoàn toàn thuộc phạm trù không bình thường trong tính toán kia.

Bạch Cảnh từ trong điều tức tỉnh lại, mở hai mắt, không thể chờ đợi mà ném ra một không gian nhận, nước suối tung bọt, không gian nhận rơi vào trong nước tạo thành một cột sóng cao hơn trượng, vội vàng phất tay tạo một lá chắn trong suốt, nước suối theo đó chảy rào rào xuống đất rất nhanh rót vào trong bùn.

Bạch Cảnh nắm tay, hưng phấn khó nói nên lời, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng tiến giai lên cấp 5, nguyên bản chỉ nghĩ nhiều nhất là dị năng giả cấp 4 đã khó lường rồi, quay đầu nhìn về phía Tiêu Táp chỉ hận không thể lập tức chia sẻ vui sướng của mình, di? Người đâu?

Đỉnh đầu Bạch Cảnh mọc dấu chấm hỏi , lúc này mới dần tỉnh táo lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện không gian biến hóa thật lớn, đất đai rộng khắp, dòng suối trong suốt, từng thửa từng thửa ruộng lớn, cây ăn quả, hồ nước màu xanh thẫm cùng cới gà vịt trâu bò thành đàn, hết thảy đều không thể so sánh nổi.

Tiêu Táp lúc này đang ở trong mảnh đất vườn xa xa dùng dị năng thao túng cái cuốc làm đất.

Bạch Cảnh thuấn di đến bên y.

Tiêu táp tựa hồ không hề phát hiện ra, cũng không thèm nhìn hắn một cái, qua một hồi lâu, thẳng đến khi xong một mẫu ruộng, lúc này mới mang khuôn mặt thối thối quay đầu lại.

Trong lòng Bạch Cảnh máy động, vội vội vàng vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười, giữ chặt tay y: “Tiêu Táp, Tiêu Táp, ta là dị năng giả cấp 5 nha.”

“Ân” Tiêu Táp thản nhiên lên tiếng, sắc mặt thâm trầm nhìn hắn không nói lời nào nữa.

Tròng mắt Bạch Cảnh xoay chuyển, mềm mềm nói: “A Táp, ngươi có phải cũng tiến giai không?”

Đáy lòng Tiêu Táp run lên, thật hận không thể đánh tiểu hỗn đản này một trận, nhịn nhịn, miễn cưỡng duy trì khuôn mặt vạn năm không đổi, kiên quyết không nói tiếng nào, trời biết một tiếng a Táp kia tâm hắn đều tê.

“A Táp ngươi tại sao không nói gì, ngươi tức giận sao?” Bạch Cảnh thật cẩn thận hỏi han, trong lòng có chút ủy khuất, cho rằng Tiêu Táp bởi vì việc ăn hạt sen lúc trước cho nên mới sắc mặt mới không tốt như thế, tuy rằng hạt sen là thực vật không biết nhưng kết quả không phải là rất tốt sao?

Tiêu Táp thở dài, chỉ chỉ thiết bị liên lạc trên cổ tay, thấy Bạch Cảnh một bộ dáng ủy khuất hắn nào còn lòng trách cứ, thản nhiên nói: “Ngươi trước xem thời gian đi.”

Bạch Cảnh ngẩn ngơ, khó có được lộ vẻ ngốc ngốc, lăng lăng mà nhìn con số trên thiết bị liên lạc: “10 ngày nha….” Không trách được Tiêu Táp tức giận.

Bạch Cảnh liếc Tiêu Táp một cái, hổ thẹn cúi đầu: “Ngươi….Ngươi lúc nào thì tiến giai?”

Tiêu Táp trầm mặc, dùng một loại ngữ điệu thực bình tĩnh trần thuật lại chuyện mấy ngày này.

Hắn và Bạch Cảnh khác nhau, hắn chỉ tồn thời gian một ngày là tiến giai thành công, bởi vì không có biện pháp đi ra ngoài, hắn đem đất trống còn lại làm cho hết, thật vất vả làm xong, kết quả ngày thứ 3, trời đất đột biến, không gian đột nhiên chấn động, không khí đều trở nên vặn vẹo, không ngừng mở rộng ra mãi đến khi gấp vài lần mới thôi, sau đó hắn lại bắt đầu bận bịu, một bên thu chỉnh không gian, một lần là mấy ngày liền, vừa lo lắng tình huống bên ngoài, lại lo lắng tiểu Cảnh có vấn đề gì hay không, hắn biết tiểu Cảnh tiến giai khó khăn, lại không nghĩ rằng cần thời gian dài như vậy, thật sự là làm nát tâm can.

==============

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu tiểu cây quýt cô gái ném một chỗ lôi.

Cám ơn nha.

Trước thấy đại gia nhắn lại, nói là cấp Cho-Chang thành tìm cp, đột phát kỳ tưởng, nếu khoa học kỹ thuật phát triển, có thể nam nam sinh tử, Bạch Kính Thành đột nhiên mang thai sẽ như thế nào? ? ? o(n_n)o