Làm nhi tử quan chỉ huy tối cao, kết quả kiểm tra của Cung Lê Hân thu hút vô vàn sự chú ý mà trước nay chưa từng có. Cung gia một nhà ba người, đã có hai người thường, nếu Cung Lê Hân cũng là người thường, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến địa vị của Cung Viễn Hàng, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng vô cùng bất lợi.

Nền kinh tế, hệ thống pháp luật cùng tiêu chuẩn đạo đức, ba ràng buộc quan trọng tạo nên thế giới cũ hiện đã bị phá vỡ ; thủ nhi đại chi* đã trở thành đạo lý mới, không có pháp luật, cường giả vi tôn mạt thế. Người không có thực lực, cho dù địa vị cao, cũng sẽ có ngày từ mây cao té xuống đáy vực. ( * : câu thành ngữ hàm ý việc thay thế hoặc chiếm lấy địa vị của người khác, có ý tương tự câu “sóng sau đè sóng trước” ; xuất phát từ Sử ký Hạng Vũ, liên quan đến việc Hạng Vũ từ người ko ham học võ trở thành Tây Sở Bá Vương nổi tiếng Trung Quốc )

Cho nên, kết quả kiểm tra lần này của Cung Lê Hân theo ý nào đó sẽ quyết định vận mệnh Cung gia. Mà dù tin tưởng nhi tử trăm phần trăm, thì giờ phút này Cung Viễn Hàng cũng không khỏi có chút khẩn trương, đôi ưng mục tập trung vào thân ảnh kiên cường của cậu, không dám dời mắt.

Trong đội dị năng giả, mấy người Cố Nam lại vô cùng thanh thản, vừa đùa giỡn vừa chờ Cung thiếu gia nhập đội ngũ mấy người bọn họ. Bọn họ rất tin tưởng Cung thiếu, trong mắt bọn họ, Cung thiếu chắc chắn là người mạnh nhất căn cứ.

Triệu Cảnh đứng sau mấy người Cố Nam, biểu tình phức tạp nhìn Cung Lê Hân. Thực lực Cung Lê Hân so với Tống Hạo Nhiên chỉ hơn không kém, bộ dáng cả hai khi sóng vai chiến đấu vô cùng ăn ý, khắc sâu trong lòng hắn, khiến hắn mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy khó chịu. Đối với thiếu niên này, hắn có hâm mộ, có ghen tị, thậm chí còn có một tia oán hận, nhưng mà, hắn không dám đi chọc đối phương, chỉ vì một màn đối phương bóp nát đầu tiểu quỷ kia đã làm hắn chấn động, đến tận bây giờ chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn run rẩy không ngừng.

“Tên.” Thấy Cung Lê Hân tiến tới, mâu sắc Cung Hương Di lưu chuyển không ngừng, thoáng dừng vài giây mới theo phép mở miệng. Tim cô lúc này đang đánh trống thình thịch, ngầm đoán dị năng Cung Lê Hân thuộc hệ nào. Mấy ngày nay cô đã nhiều lần hỏi thăm, nhưng tựa như mọi người đều đề phòng tư tâm cô nên cô không hề biết được gì cả.

“Cung Lê Hân.” Thanh âm thiếu niên thập phần êm tai dễ nghe, đọc rõ từng chữ nói ra tên mình.

“Mau nhìn, đó là nhi tử Cung thủ trưởng ! Không biết cậu ta có phải dị năng giả không ?” Trong đám người xung quanh có người biết gia thế Cung Lê Hân, lớn tiếng ồn ào, khiến cậu càng thêm bị người chú ý.

“Cầm, đặt trong lòng bàn tay.”Cung Hương Di chỉ vào tinh hạch vô thuộc tính nằm trong hộp gấm.

Đôi mắt Cung Lê Hân sáng lên, cầm lấy viên tinh hạch lớn bằng trứng bồ câu để trước mặt thưởng thức, trong đôi miêu đồng lộ ra thần sắc hiếu kỳ. Tinh hạch bị cậu lật qua lật lại, lại một chút cũng không có phản ứng.

Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác song song tiến lên vài bước, đến bên cậu một trái một phải bảo hộ. Cung phụ cùng Lâm lão gia tử đều kinh ngạc. Nhóm người phụ trách đứng bên hai người, có lắc đầu tiếc nuối, có liễm mục[thu tầm mắt], che dấu khinh miệt trong đáy mắt.

Cung Hương Di gắt gao nhìn vào tinh hạch trong tay cậu, ước chừng đợi một phút đồng hồ, vẫn không thấy phát ra quang mang, cô nhướng mày, thanh âm bất giác cất cao, ẩn ẩn mang theo đắc ý cùng chế giễu,”Cậu không phải dị năng giả !”

Không phải dị năng giả thì tốt ! Nói cho cùng, vẫn là phế vật như kiếp trước, cô còn gì phải e ngại ?

“Không thể nào ! Cung thiếu tuyệt đối là dị năng giả !” Mấy người Cố Nam đứng trong đám dị năng giả hô lên. Bọn họ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn với kết quả kiểm tra, nhưng bọn họ lựa chọn mù quáng tin tưởng Cung thiếu. Cung thiếu không có vấn đề, khẳng định là do tinh hạch kia.

Nghĩ như vậy, Mã Tuấn lớn tiếng kêu lên,”Chắc chắn là tinh hạch có vấn đề. Vì một lần thí nghiệm quá nhiều người, nên nó có vấn đề rồi ! Đợi thêm nửa tiếng nữa đi, cái này tuyệt đối không đúng !”

Cái gì !? Các ngươi tưởng tinh hạch là bảng điện sao ? Cung Hương Di trừng mắt nhìn Mã Tuấn, thiếu chút nữa chịu không được lật bàn. Trong đám người cũng phát ra tiếng khinh thường, cho rằng bọn họ bảo hộ Cung gia vì vuốt mông ngựa.

“Bọn tôi có thể làm chứng. Tiểu Hân khẳng định là dị năng giả, hơn nữa còn là đa hệ dị năng. Có thể vì thế mà không thể kiểm tra được, dù sao cũng là tình huống đặc thù.” Lâm Văn Bác tiến lên, cao giọng nói.

“Đa hệ cũng có thể kiểm tra được, tuyệt sẽ không sai !” Thanh âm Cung Hương Di bén nhọn thét lên, cảm thấy phẫn nộ việc Lâm Văn Bác đứng ra bảo hộ Cung Lê Hân.

“Sai hay không, cứ lấy sự thật mà đối chứng.” Tống Hạo Nhiên thản nhiên mở miệng, sau đó đưa tay xoa đầu Cung Lê Hân, ôn thanh nói,”Lê Hân, để bọn họ thấy thực lực của em đi.”

Cảm nhận được ánh mắt khinh miệt cùng hoài nghi trong mắt người xung quanh, Cung Lê Hân nhíu mày, lộ ra biểu tình không vui. Giãy dụa dưới địa cung mười sáu năm, cậu đã sớm biết đạo lý nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn, cho nên cậu toàn tâm toàn ý tu luyện, vì muốn mạnh, muốn sống, hơn nữa còn phải sống tốt. Cậu chưa bao giờ thích làm người để người khác tùy ý bài bố giẫm đạp ! Cho nên, cậu cũng sẽ không buông tha.

Nếu dị năng giả đã xuất hiện, thì cậu cũng có thể bỏ đi đè nén công lực của mình, chỉ khi triển lộ thực lực chân chính, mới có khả năng sinh tồn trong mặt thế tàn khốc, càng có thể bảo vệ tốt người nhà cùng bạn bè.

Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân cho Cung phụ cùng Lâm lão gia tử đứng cách đó không xa một ánh mắt trấn an, sau đó thấp giọng nói với Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên,”Các anh lùi lại một chút, cẩn thận tránh bị thương.”

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác trong lòng hiểu rõ, biểu tình buộc chặt thả lỏng, lui về một bên.

Cung Hương Di cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, chờ xem Cung Lê Hân lừa bịp thế nào. Có đánh chết, cô cũng không tin Cung Lê Hân là đa hệ dị năng giả. Đa hệ dị năng giả, đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, cả hai đời cô đều chưa từng gặp qua, thậm chí cũng chưa từng nghe thấy.

Cung Lê Hân khẽ híp mắt, chậm rãi vận chuyển chân khí bị cậu áp chế ở đan điền, chân khí dần lan toàn cơ thể, đi về phía hai tay cậu. Cậu mở mắt, con ngươi sáng như hàn tinh[sao lạnh], không gian xung quanh cậu chợt thay đổi.

Đám người ầm ĩ chợt im lặng, ngay lúc này, chỉ thấy hai tay thiếu niên phân biệt tỏa ra quang mang màu đỏ cùng màu băng lam[1].

Một ngọn lửa từ tay phải thiếu niên xuất ra, hiện ra màu bạch kim rực rỡ. Hỏa diễm màu bạch kim tượng trưng điều gì ? Chính là nói nhiệt độ của nó đã lên đến ngàn độ, có thể nháy mắt đốt người ta thành tro tàn. Phía bên phải, dân chúng cùng binh lính cách cậu không xa lộ vẻ hoảng sợ, đều đồng loạt lùi ra sau mấy bước, giơ hai tay che mặt cố giảm bớt độ nóng thổi tới.

Chân khí của một tuyệt thế cao thủ sẽ chuyển hóa thành Tam Muội Chân Hỏa, uy lực của nó, người thường há có thể chịu được.

Cùng lúc đó, tay trái thiếu niên ngưng tụ ra một đoàn sương mù màu trắng, sương mù chậm rãi lưu chuyển, quanh quẩn quanh đầu ngón tay cậu, dưới ánh mặt trời, tỏa ra hào quang xinh đẹp rực rỡ. Nhưng khí lạnh nó toát ra lại chẳng tốt đẹp gì, khiến đám người bên trái bị bức lui mấy bước, hai tay ôm ngực lạnh run.

Giữa sân không còn người nào dám ồn ào, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hào quang đỏ trắng bao phủ thiếu niên dung mạo tuấn mỹ bất phàm. Nhân viên công tác ngồi phía bàn kiểm tra lúc này sớm đã lấy đi tinh hạch thí nghiệm cùng danh sách, lôi kéo Cung Hương Di đang ngốc lăng một bên nhanh chóng lui về sau, để ngừa uy lực cực đại từ băng hỏa lưỡng trọng thiên lan đến.

“Tôi đã nói kiểm tra sai mà ! Cung thiếu nhất định là dị năng giả ! Hơn nữa còn là người mạnh nhất !”Cố Nam ngẩng đầu, biểu tình kiêu ngạo tột đỉnh. Mà mấy người Cung phụ đã sớm buông tâm đang treo cao, lộ ra nụ cười thoải mái.

“Ông đã sinh hảo nhi tử !” Lâm Mậu thấp giọng nói với Cung Viễn Hàng, khiến Cung Viễn Hàng cao giọng cười to. Mà trong lòng vài vị tướng lãnh có tư tâm, giờ phút này cũng lặng yên đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng, thiếu niên đứng trong sân còn chưa xong, chỉ thấy động tác hai tay cậu tựa như Lưu Vân thức trong Thái Cực quyền, tư thái đẹp đến cực điểm, chậm rãi khép hai tay lại. Kim diễm cùng lưu sương trong lòng bàn tay cứ như vậy mà dung hợp cùng một chỗ, hóa thành hỏa diễm băng lam sắc. Hỏa diễm trong lòng bàn tay thiếu niên cháy rực rạng rỡ, vừa mang theo khí lạnh của băng sương, vừa có sức nóng mãnh liệt từ hỏa diễm.

Nếu một chưởng này đánh lên người, người đó sẽ bị đóng băng vỡ thành từng mảnh, hay bị đốt thành tro, hay sau khi bị đóng thành băng lại bị đốt thành tro tàn ? Nói tóm lại, chết kiểu này tuyệt đối thảm khốc, không ai dám tưởng tượng. Đây chính là chiêu thức mạnh nhất có thể thi triển ra khi đạt tới tầng hai Nghịch Mạch Thần Công—Băng Hỏa chưởng.

Thí nghiệm lần này, Cung Lê Hân vốn không tính toàn tư tâm, bởi cậu biết rõ, trước lực lượng tuyệt đối, thì các âm mưu quỷ kế đều vô ích. Người khác tuy rằng cho là cậu thiện lương nhưng không có nghĩa là cậu ngu xuẩn, tình cảnh của cha cậu đều nhìn thấy, nhưng cậu không muốn dùng thủ đoạn, chỉ có thể dùng vũ lực để chấn nhiếp. Cho nên, cậu đã sớm muốn mượn lần này thị uy, trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của cha.

Ở một bên sân, Cung Hương Di hai mắt đỏ bừng trừng cậu, không thể tin nói nhỏ,”Có thể nào..thế mà lại là song hệ dị năng ! Hơn nữa còn có thể dung hợp hai loại dị năng hoàn toàn tương khắc, nó làm cách nào ? Ngay cả Tống Hạo Hiên cũng không làm được ! Mình không tin !”

Trước mắt, Cung Lê Hân triển lộ băng hỏa dị năng tuy rằng không bằng với cửu thiên lôi hỏa của Tống Hạo Hiên, nhưng Tống Hạo Hiên cố tới bốn năm năm ở mạt thế, thăng tới cấp năm trung giai mới hoàn toàn thi triển ra các chiêu thức. So với Cung Lê Hân vừa xúc phát đã cường hãn mà nói thì quả thực không thể sánh bằng. Nếu để Cung Lê Hân rèn luyện thêm vài năm, thì nó sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì ?

Thân thể Cung Hương Di cứng ngắc, trong lòng điên cuồng lắc đầu, không dám nghĩ nữa.

Nhưng, sự tình trước mắt lại càng khiến cô như muốn vỡ tung. Thiếu niên tùy ý một cái, nháy mắt thu lại hỏa diễm uy thế, sau đó đưa tay tạo ra gió xoáy. Lốc xoáy lấy cậu làm tâm chậm rãi khuếch tán bốn phía, cuốn lấy mấy tờ giấy trắng trên bàn thí nghiệm đến bên người cậu.

Trang giấy mỏng manh nháy mắt bị phong nhận cắt thành vô số mảnh nhỏ, xoay quanh theo kình phong du long, kình phong dần tán đi, những trang giấy trắng hóa thành sương tuyết tháng bảy, bay lơ lửng quanh người thiếu niên thần sắc đạm mạc, phụ trợ cho thiếu niên tựa như thần nhân.

Cảnh tượng rực rỡ lộng lẫy, làm người xung quanh rung động thị giác cùng tâm linh cực hạn, bọn họ sớm đã quên mất từ ngữ, chỉ có thể si ngốc nhìn thiếu niên tuấn dật phi phàm phía xa kia. Cả khu thí nghiệm toàn bộ đều im lặng đến nỗi kim rơi cũng nghe được.

Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác kinh ngạc nhìn thiếu niên bễ nghễ giữa sân, tim đập càng lúc càng nhanh như sét đánh, trong mắt là si mê cùng yêu thương, không hề che dấu. Nếu giờ phút này bọn họ liếc nhau, có lẽ có thể phát hiện rõ cảm tình của mình, nhưng đáng tiếc, tâm tình bọn họ đều đặt trên người thiếu niên, không để ý ai.

Đến khi giấy trắng toàn bộ rơi hết xuống đất, mọi người mới thoát khỏi ma chú của thiếu niên hồi thần lại. Trong dân chúng có người kích động la lên,”Là tam hệ dị năng đã xúc phát ! Không sai !”

“Cung Lê Hân, băng, hỏa, phong tam hệ dị năng giả.” Sự thật đã ngay trước mắt, đương nhiên chính xác hơn kết quả thí nghiệm tinh hạch. Khuôn mặt Cung Hương Di tái nhợt, vô lực tuyên bố. Từng đợt tán thưởng nhiệt liệt vang lên, thật lâu không dứt.

Bàn tay ghi chép của Cung Hương Di có chút run rẩy. Nhìn chữ viết vặn vẹo trên giấy, cô buông bút, đưa hồ sơ cho nhân viên công tác bên cạnh, bản thân thì cúi đầu che đi sợ hãi trong đáy mắt.

Cấp bậc dị năng của Cung Lê Hân đã đạt tới trình độ nào, cô nhất thời không thể nhìn ra, nhưng không thể nghi ngờ, tuyệt đối không thấp hơn cấp ba trung giai. Cấp ba trung giai là khái niệm gì ? Dù trải qua bốn năm năm nữa, cũng có thể biến thành cường giả đứng đầu hoành hành một phương. Cung Lê Hân như thế, nếu muốn giết cô, so với giết kiến còn dễ dàng hơn, cô dựa cái gì mà đấu với nó ?

Tại sao cô lại muốn đấu với cậu chứ ? Cậu đã từng nói, chỉ cần không đụng đến cậu thì cậu cũng sẽ không làm gì cô. Hơn nữa, có papa ở một bên chăm sóc, nó sẽ không đụng đến mình, không đến căn cứ Tống Hạo Hiên, nó cũng sẽ không đụng đến mình ! Cho nên, chỉ cần mình cách Cung Lê Hân xa thật xa, đời này mình cũng sẽ không bị gì !

Trước vũ lực mạnh mẽ của Cung Lê Hân, Cung Hương Di cuối cùng cũng nhận ra khác biệt một trời một vực của bọn họ, cừu hận vẫn còn, nhưng ý niệm trả thù trong đầu lại bị cô chôn sâu trong đáy lòng, không dám động.

———————————————————————

[1] : màu băng lam