Nghỉ tiếp nửa giờ, ánh mặt trời gay gắt, không khí vẫn nóng bức như trước, hít vào phổi còn cảm thấy một trận đau đớn, tựa như hít vào một quả cầu lửa. Nhưng tinh thần của đoàn người lại tăng vọt, bước chân không ngừng nghỉ, chỉ bởi vì trong đội có Cung Lê Hân áp trận, khiến bọn họ cảm thấy đặc biệt an tâm.

Có được sức mạnh, lá gan cũng lớn hơn nhiều, một đám người nghênh đón ba đợt tang thi vây công, tả xung hữu đột, xuất hết thủ đoạn, không thể dừng lại, chờ khi bọn hắn giết tới tận hứng mới ý thức được, lại qua tiếp hai ngã tư, kho lúa đã ở ngay trước mắt.

“Mẹ nó! Thiệt thống khoái mà!” Lưu Thanh xoay người móc ra một tinh hạch của tang thi thổ hệ cấp hai cao giai, cao giọng cảm thán một câu, đổi lấy được biểu tình an nhiên của ba đồng bạn.

Bốn người bọn họ chu du cả nước, không có chỗ ở ổn định, nhìn có vẻ tiêu sái, nhưng có khác gì lưu vong nơi xa xôi đâu? Bọn họ cũng từng thử gia nhập một căn cứ nào đó, nhưng cuối cùng vẫn vì không thể chịu được xa lánh cùng đấu đá mà rời khỏi. Nhưng đi theo Cung Lê Hân lại khác, thiếu niên sẽ chỉ bọn họ tác chiến như thế nào, khiến họ phát huy dị năng của mình tới cực hạn, không chút tàng tư; sẽ chủ động nghênh đón tang thi thực lực mạnh nhất, che chắn để bọn họ an toàn; hơn nữa còn liệp sát, đem tinh hạch tang thi phù hợp đưa cho bọn họ. Một người lòng dạ thẳng thắn vô tư, dũng cảm không vụ lợi như vậy, đừng nói bây giờ, dù là trước mặt thế, bọn họ cũng chưa từng gặp qua. Nếu có thể đi theo thiếu niên thì còn là chuyện may mắn đến cỡ nào?

Trong đầu không hẹn mà cùng có ý nghĩ này, bốn người nhìn nhau, trong lòng vô cùng nôn nóng.

“Lão Lưu, tôi thấy trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải tìm lương thực mà là giúp Cung thiếu tìm người. Người tìm được rồi, tôi nghĩ cũng nên mở lời với cậu ấy, anh thấy được không?” Tiểu Thủy kéo ba người Lưu Thanh qua một bên, nhẹ giọng nói.

“Được, tôi cũng nghĩ thế. Mấy ngày này chúng ta hãy đi quanh thành cẩn thận lưu ý.” Lưu Thanh gật đầu nói.

Bốn người có chung nhận thức, đều hài lòng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Cung Lê Hân càng thêm nóng bỏng. Bọn họ mật đàm, Cung Lê Hân đứng cách đó không xa đã nghe hết không thiếu một chữ, trên mặt vẫn không biến đổi. Bốn người này khi gặp chuyện thì trầm ổn bình tĩnh, khá có nghĩa khí, cậu rất thích, chỉ cần bọn họ mở miệng, cậu sẽ nguyện ý đưa bọn họ về Trường Xà đảo mà sắp xếp ổn thỏa.

Thấy bốn người nhìn mình, khóe môi Cung Lê Hân khẽ cong lên, mỉm cười gật đầu, khiến bọn họ đều mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống. Thấy bộ dáng mất tự nhiên của bọn họ rất khôi hài, ý cười bên môi Cung Lê Hân càng sâu thêm, nhìn những người khác, thấy tinh hạch tang thi thu thập không sai biệt lắm thì nâng tay nói,”Đi thôi.”

Một đám người nghiễm nhiên đối với lời cậu đã xem như mệnh lệnh, vội vàng hô đồng ý, đi về phía kho lúa trong khu dân cư. Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đi trước mở đường, Cung Lê Hân yểm hậu, chủ động nhận lấy vị trí nguy hiểm nhất trong đoàn. Không có cách nào, bọn họ không phải là cha chú gì đó, mà là đang ra nhiệm vụ cùng đồng bạn, cho nên cứ vậy mà dưỡng thành thói quen.

Cung phụ có một câu nói rất hay : người mạnh bao nhiêu, thì gánh vác trách nhiệm nặng bấy nhiêu. Một mực hy sinh góp sức, có thể không có lòng vị tha, nhưng không thể bỏ mặc mọi người. Làm người phải có ý thức trách nhiệm, cũng cần phải làm theo khả năng của mình. Không thể không nói, chính nhờ có Cung phụ tận tình chỉ bảo thời gian sau đó, hướng dẫn từng bước một, Cung Lê Hân tiểu ma đầu này mới không bị mạt thế hun đút thành đại ma đầu như Tiêu Lâm. Âm soa dương thác, Cung phụ đã góp công không nhỏ với nhân loại vẫn luôn tràn ngập nguy cơ.

Đi tiếp mấy chục mét, không gặp phải bất cứ đột kích của quần tang thi nào, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác nhìn nhau, đều thấy hoài nghi cùng đề phòng trong mắt đối phương. Bỗng nhiên, Lâm Văn Bác như cảm nhận được gì đó, lưng phát lạnh từng cơn, cảm giác có chút ngưa ngứa như bị kim châm, không đau, nhưng lại khiến lông tơ trên người hắn dựng thẳng cả lên. Đây là điềm báo có nguy hiểm hay chuyện gì đó sao? Đôi kim mâu của Lâm Văn Bác lướt qua một đạo ám quang, đột ngột nhìn ra sau lưng.

Sau lưng không có gì cả, cảm giác bị kim châm cũng lập tức biến mất, tựa như chỉ là một hồi ảo giác. Song đồng Lâm Văn Bác híp lại, tầm mắt lạnh lẽo không dấu vết đảo qua Kim Thượng Ngọc đầu cúi xuống không thể thấy rõ biểu tình kia.

“Sao thế?” Tống Hạo Nhiên thấp giọng hỏi.

“Cậu có cảm giác thấy sau lưng như bị ai châm kim không?” Lâm Văn Bác chậm rãi quay đầu lại hỏi.

“Cậu không nói tôi cũng không chú ý, vừa rồi đúng là có một lần như vậy, tôi còn tưởng mình bị ảo giác.” Tống Hạo Nhiên như chợt hiểu được gì, hồng mâu trong phút chốc thoáng trầm xuống. Việc này, xem ra có chút kỳ quái.

“Không phải ảo giác.” Lâm Văn Bác lắc đầu bổ sung,”Còn có, đàn tang thi cấp thấp ở khu dân cư bỗng dưng không tiếng động biến mất không để lại dấu vết, có thấy tình cảnh này quen quen không?”

Tống Hạo Nhiên gật đầu,”Tôi cũng nhìn ra. Khu vực này có khả năng có một tang thi cấp bốn đê giai. Có lẽ, nó đang mang theo một đám tang thi cấp thấp mai phục ở nơi nào đó đó chờ đợi để đánh lén chúng ta.”

Hai người liếc nhau, biểu tình trở nên nghiêm nghị, lập tức dừng chân nói ra tin tức này, khiến đội ngũ xao động một phen, sợ hãi tột cùng bóp nghẹn yết hầu mọi người, khiến sắc mặt họ trắng bệch, khó thở, chân đứng như muốn nhũn ra.

Trấn định lại đầu tiên chính là bốn người Lưu Thanh đã từng trải qua “chuyện lớn”. Lưu Thanh nuốt nước miếng, dịch tới cạnh Cung Lê Hân, phất tay nói,”Không sao, có Cung thiếu ở đây, tang thi cấp bốn đê giai tính là gì chứ? Đến một Cung thiếu giết một, đến hai thì giết cả hai. Cung thiếu, cậu nói xem phải không?” Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Cung Lê Hân, nụ cười lấy lòng còn có chút chờ mong, kỳ vọng có thể lấy được chút sức mạnh từ Cung thiếu.

“Ừ, tang thi cấp bốn cứ giao cho tôi, những tang thi khác các người tự mình giải quyết, tôi không thể che chở cho từng người được.” Cung Lê Hân không ôm đồm nhiều việc, chỉ thản nhiên nói ra sự thật. nhưng ngữ khí bình tĩnh như nước, trấn định tự nhiên lại kỳ tích khiến bọn họ hoảng hốt.

“Dĩ nhiên! Nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có thì tôi sao có tư cách đi theo cậu chứ?” Lưu Thanh vỗ ngực cam đoan, nói xong mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng khẩn trương trộm dò xét biểu tình của thiếu niên.

Cung Lê Hân khẽ cười làm như không nghe thấy, làm Lưu Thanh vừa yên tâm lại có chút mất mát.

“Đi thôi, con tang thi cấp bốn đê giai này trước mắt sẽ không tới khu vực này, chúng ta vào kho lúa nhìn trước xem.” Liếc nhanh qua Kim Thượng Ngọc vẻ mặt thất hồn lạc phách không yên lòng, Cung Lê Hân dẫn đầu đi về phía trước.

“Sao cậu biết tang thi kia không ở đây? Vạn nhất nó mai phục chúng ta ở đằng trước thì sao?” Một người khác trong tám người, thủy hệ dị năng giả tên A Kiện nghi ngờ nói.

“Ngũ cảm nói cho tôi biết, phía trước không có tang thi. Tin hay không tùy anh.” Cung Lê Hân chỉ vào tai mình, cước bộ vẫn không ngừng đi về phía trước. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên gắt gao trái phải đi cạnh cậu. Bốn người Lưu Thanh vội vã theo đuôi, không dám tụt lại sau.

Năm người A Kiện, tính cả Kim Thượng Ngọc, đứng bất động tại chỗ trong chốc lát, nhìn qua bốn phía ngã tư cực kỳ yên lặng lại hiu quạnh, lập tức nhanh chân đuổi theo. Vẫn là đứng chung với cường giả là an toàn nhất, ở lại không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì.

Quả nhiên đúng như lời Cung Lê Hân nói, phía trước không có tang thi mai phục, cả bọn thuận lợi tới được đích đến. Nhìn nóc kho lúa, trong lòng mọi người đều khó nén kích động. Trong này đều là lương thực a! Có được đống lương thực này, ít nhất trong năm năm bọn họ sẽ không đói chết!

“Em hẳn là nên mang Lý Đông Sinh theo tới đây.” Cung Lê Hân nhìn Lâm Văn Bác, biểu tình có chút uể oải, hối hận nói.

“Không sao, chúng ta tìm Tiểu Yêu xong còn có thể quay lại mà.” Lâm Văn Bác yêu thương vuốt đôi mày đang nhíu của cậu an ủi.

“Chỉ sợ trong thời gian này sẽ có người mang không gian dị năng giả tới đây quét sạch.” Thiếu niên chớp mắt, lo trước tính sau nói.

“Không việc gì, sau khi trở về anh sẽ lập tức cho người tới đây mang về, lương thực nhiều như vậy, bọn chúng không thể mang về hết một lần được.” Tống Hạo Nhiên khẽ cười, xoa đầu thiếu niên.

“Ân.” Hai mắt Cung Lê Hân híp lại cong như trăng khuyết, an tâm đẩy cửa một kho lúa. Một tia sáng mặt trời chiếu vào, dần xua đi hôn ám bên trong, mùi thóc lúa ngọt ngào nồng đậm lẫn với mốc thản nhiên liền phả tới. Người phía sau bị cản trở tầm mắt ngửi được mùi, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy vui vẻ. Bên trong quả thật có lương thực!

Các bao bố màu vàng nâu chứa đầy thóc lúa được xếp chồng chất trong kho lúa, cơ hồ sắp đụng cửa sổ trên nóc, quả nhiên giống bên ngoài đồn đãi, đầy ắp kho! Lâm Văn Bác đi tới trước, xoay người kiểm tra một bao gạo bị mở ra, thấy các vết trầy xước trên miệng bao, đôi kim mâu chợt lóe lên.

“Đã có người đến, nhưng lương thực lại không bị mang đi, không thấy kỳ quái sao?” Hắn đứng thẳng dậy, hạt thóc trong tay thuận thế trượt xuống, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong kho hàng, mang theo cảm giác có chút áp bách.

“Qua nhìn các kho khác xem.” Sắc mặt Tống Hạo Nhiên đột nhiên ngưng trọng, đề nghị nói. Người đã tới, lương thực quan trọng như tính mạng lại không mang theo, tình huống này nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

“Các người đi đi, chúng tôi ở lại.” Mấy người A Kiện nhìn chằm chằm vào từng đống lương thực, giọng nói có chút run run do kích động.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên không quản bọn họ, lập tức liền rời đi, mấy người Lưu Thanh đã quyết tâm muốn đi theo Cung Lê Hân, tất nhiên sẽ không bị đống lương thực trước mắt mê hoặc. Theo Cung thiếu, về sau còn lo không có cơm ăn sao?

Lâm Văn Bác đẩy cánh cửa kho thứ hai, bên trong vẫn chứa đầy như cũ, bao gạo cũng có dấu bị cắt, nhưng không bị mang đi. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên liếc nhau, mặt trở nên căng chặt. Cung Lê Hân chỉ liếc qua cửa sập một cái liền thong thả đi tới một kho hàng nằm ở một góc hẻo lánh phía dưới cùng. Thấy hướng đi của cậu, sắc mặt Kim Thượng Ngọc càng tái nhợt, bước nhanh đuổi theo.

Càng đến gần kho lúa kia, mày Cung Lê Hân càng nhíu chặt, thoáng dừng trước cửa một lát, cuối cùng cậu vươn tay chậm rãi đẩy cửa. Ánh mặt trời chiếu vào, đập vào mắt không phải là từng chồng lương thực, mà là từng khối hài cốt nhúc nhích đầy giòi bọ, mùi hôi thối nồng đậm đập vào mặt, xông đến hít thở không thông.

Kim Thượng Ngọc nhanh chóng bịt mũi, lui về hai bước, quay đầu qua một bên không dám nhìn cảnh tượng như A Tì địa ngục trước mắt. Cung Lê Hân lại mắt cũng chưa chớp, ung dung bước vào, khom người xem xét tình trạng của đống hài cốt.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng đã tới, thấy tình cảnh bên trong, mâu sắc đều tối sầm xuống. Đống xương vẫn còn treo mấy khối thịt thối đen đỏ, bị xếp chồng lên nhau, ít nhất cũng phải tới mấy trăm. Đây không phải là một kho hàng, mà là một lò sát sinh, còn nhân loại lại chính là sản phẩm quan trọng nhất của lò sát sinh này!

Đám Lưu Thanh tới sau đều sợ hãi kêu một tiếng, liên tục lùi về sau, sau đó cúi người ho khan một trận. Thi thể ghê tởm bọn họ đã nhìn thấy không ít, tự nhận năng lực thừa nhận cũng rất mạnh, nhưng hình ảnh mấy trăm bộ hài cốt thối rữa này thật sự nhìn rất đau mắt nha, nháy mắt đã đánh tan tầng phòng ngự tâm lý của bọn họ. Đây tột cùng là do ai làm? Ôm cái bụng đau nhức, bọn họ hoảng sợ thầm nghĩ.

***********************************