“Lôi hệ, là lôi hệ trong truyền thuyết!” Trong đám người không biết là ai phát ra một tiếng gào to khàn khàn.

Tiếng gào này lập tức làm thanh tỉnh lại Bào Long và Khang Chính Nguyên đang mạc danh sợ hãi, bọn họ nhìn Cung Viễn Hàng, lại nhìn đám nô lệ đang chạy trốn xung quanh, lập tức thối lui về đằng sau đám người, phất tay lớn tiếng ra lệnh,”Còn thất thần cái gì? Tiến lên! Cùng lên giết nó!”

Mọi người khôi phục tinh thần, do dự chốc lát liền cùng nhau tiến lên, liên hợp muốn kẹp chết Đậu Hằng. Tiểu tử này thế mà lại là lôi hệ có tính công kích mạnh nhất, hơn nữa vừa xúc phát đã là cấp ba cao giai! Rất con mẹ nó nghịch thiên a! Bất quá, quản mày nghịch thiên ra sao, mười mấy cao thủ chúng tao liên hợp lại còn sợ không chế trụ được sao?! Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ.

Nhưng tưởng tượng thường sai biệt rất lớn với hiện thực, chờ khi bọn hắn cùng xông lên, mới thật sự hiểu rõ cái gì gọi là ‘Thiên địa chi uy, uy không thể cản’.

Tuy đây là lần đầu tiên hắn xúc phát dị năng, nhưng đối với Đậu Hằng từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện thành một vũ khí giết người, ý thức chiến đấu sớm đã khắc sâu vào xương tủy mà nói, khống chế một loại lực lượng mới vẫn dễ như trở bàn tay. Hắn hoàn toàn không cần phải thăm dò cùng thích ứng, dựa vào bản năng đã biết nên dùng năng lực của mình thế nào. Cánh tay duỗi thẳng, năm ngón tay mở ra, lại nhẹ nhàng nắm chặt, một đạo thiểm điện trắng bạc từ lòng bàn tay hắn phá không phóng ra, tựa như một con du long, lấy khí thế sắc bén nghênh diện hướng thẳng về phía đám người.

Dòng điện lưu ‘xẹt’ một tiếng chui vào thân thể một người, lại nhanh chóng xuất ra, nối với những người khác, điên cuồng lan tràn trong đám người. Chỉ một đạo thiểm điện đã đánh văng đám người lăn ra đất, mấy tên xông tới trước tiên đã bị giật điện thành khối thân thể cháy đen, tỏa ra mùi thịt nướng chín, những người khác thì tay chân run rẩy, miệng sùi bọt mép, đã mất đi năng lực cử động.

Cung Hương Di từ một khắc khi Đậu Hằng thức tỉnh đã phục hồi lại tinh thần, vội vàng gọi lại ba gã dị năng giả kia, nâng Cung phụ lên rời khỏi vòng chiến của Đậu Hằng. Cung phụ vẫn còn đang không ngừng hộc máu. Cung Hương Di muốn mang ông rời đi, lại mảy may không dám động mạnh, sợ làm ông bị đau. Đậu Hằng vẫn như kiếp trước, hoàn toàn bị bức cho điên rồi, không có Văn Bác, không có Hạo Nhiên, cũng không có Cung Lê Hân, lần này ai có thể ngăn cản hắn? Tay nâng Cung phụ không ngừng run rẩy, Cung Hương Di lâm vào nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.

Bào Long cùng Khang Chính Nguyên sợ hãi không kém Cung Hương Di. Hai người điên cuồng hét lên với bộ đàm, gọi tới đám thuộc hạ mai phục ngoài cửa nhanh chóng mang súng tới cứu viện. Giờ này khắc này, bọn họ thấy rất hối hận, hận mình sao lại điều người của Cung Lê Hân đi hết, phải biết, phần lớn người của cậu ta đều là cao thủ đứng đầu, nếu liên hợp nhất định có thể giết được Đậu Hằng. Chờ khi bọn chúng lưỡng bại câu thương, họ có thể dễ dàng khống chế cục diện.

Đáng tiếc, nghìn vàng không thể mua thuốc hối hận, dù là vạn kim cũng thế. Bây giờ, hai người chỉ có thể tự cứu mình.

Rất ít khi tham gia chiến đấu, cấp bậc hai người tuy không thấp, nhưng ra chiêu lại vô cùng không quen, hoàn toàn không phải đối thủ của Đậu Hằng. Bào Long tay chân luống cuống chém ra từng đạo phong nhận, giáng lên người Đậu Hằng tử quang đang không ngừng lưu chuyển trong đôi mắt sâu thẳm. Đậu Hằng mặt không chút thay đổi bước tới gần hai người, thân thể trải đầy những dòng điện lưu trắng bạc. Phong nhận đánh lên dòng diện lưu liền ‘phanh’ một tiếng biến mất, tựa như đánh lên một bức tường vô hình, không tạo chút uy hiếp nào với Đậu Hằng.

Khang Chính Nguyên thấy thế, đấm một đấm xuống đất, biến phần cát dưới chân Đậu Hằng thành một mảnh lưu sa, ngăn hắn tiếp tục đi tới.

Bước tới vài bước, chân đã lún xuống đống lưu sa không rút ra được, tử mâu Đậu Hằng trở nên u ám, nhìn qua Khang Chính Nguyên. Khang Chính Nguyên sợ hãi cả kinh, thu tay lại muốn bỏ chạy, nhưng bỗng dưng trên đỉnh đầu gã xuất hiện một đạo thiểm điện, nháy mắt bổ xuống biến gã thành một đống than.

Bào Long thấy vậy không còn ý chí chiến đấu nữa, xoay người muốn chạy trốn. Khóe môi Đậu Hằng thoáng nhếch, một cái dương tay chính là một đạo thiểm điện phóng ra, bay thẳng về phía Bào Long. Đạo thiểm điện này rất nhỏ, cường độ cũng không mạnh, không đủ để đánh chết người, chỉ khiến người tê liệt thôi. Nghĩ tới lời lẽ vũ nhục của gã với thiếu niên trước đó, hắn thật không muốn cho tên đốn mạt này chết quá mức thống khoái.

Bào Long vừa ngã xuống, viện quân của gã cũng đã chạy tới, ba mươi dị năng giả thấy nam nhân mắt tím cả người được điện lưu màu bạc bao lấy, hô hấp liền cứng đờ, thế nhưng không dám bước tới trước một bước.

“Nổ súng, giết chết nó!” Không biết là ai hô lên, nhóm người này liền nhất tề nâng súng lên nhắm thẳng vào Đậu Hằng điên cuồng nã đạn. Điện lưu khắp trên người Đậu Hằng càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nóng rực, biến hắn thành một quang cầu màu bạc, cơ hồ như muốn tranh huy với ánh dương quang gay gắt phía chân trời. Đạn đập vào quang cầu phát ra tiếng ‘binh bang keng’ của kim loại.

Động tác nổ súng của hơn ba mươi người không hề dừng lại, nhưng đầu đều quay đi, không thể nhìn thẳng vào quang cầu sáng rực trước mắt. Đến khi hết đạn, quang cầu cũng dần nhạt đi, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập dã tính của Đậu Hằng. Cằm hắn hơi ngưỡng lên, đôi tử mâu trông thần bí khó lường không có chút tình cảm mà một nhân loại nên có, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt như đang nhìn một đám xác chết.

“Chạy mau!” Thấy người vốn phải bị bắn thành một đống thịt nạt lại lông tóc vô thương, có người bỗng la to lên một tiếng, sau đó quay đầu liều mạng bỏ chạy. Như vừa bật chốt mở, đám người vẫn đang dại ra cứng ngắc lập tức chạy tán loạn tứ phía.

Đậu Hằng nhướng mày, nâng tay bắn ra từng đạo sấm sét oanh kích lên người bọn chúng. Dòng điện lưu 1000kV đánh vào người sẽ sinh ra dòng nhiệt chừng ba ngàn độ, người bị trực tiếp đánh trúng nháy mắt đã hóa thành tro tàn, mấy người bị lan tới thì đột nhiên ngã xuống đất, cả người cháy đen, bất quá chỉ trong mấy giây, hơn ba mươi người đã bị giết không còn một ai, chỉ lưu lại đống thi thể không nhìn ra hình người.

Đậu Hằng liễm mi, từng bước một bước ra khỏi lưu sa. À không, thứ dưới chân hắn đã không còn gọi là lưu sa, vì chúng đã bị dòng điện trên người hắn đốt thành một tầng tinh thể trong suốt, trong tinh thể khảm đầy đầu đạn, phát ra tiếng ‘răng rắc’ khi hắn nện bước đi tới. Chậm rãi bước đến chỗ tảng đá có đặt quần áo hắn, đầu tiên hắn đưa tay niết nhẹ túi quần, sờ tới hình dạng cây kẹo que trong túi, đáy mắt thoáng lướt qua một mạt bình yên, lúc này mới cầm từng kiện quần áo từ từ mặc vào, sau đó đi về phía mấy người Cung Hương Di. (ách~ thế ra….nãy giờ Hằng ca hơm có mặc đồ seo *tưởng tượng* *ngất xỉu*~~ )

Nhìn Đậu Hằng tựa như sát thần chầm chậm đi tới gần mình, Cung Hương Di mặt đầy nước mắt, đứng lên che chở trước người cha mình. Không gian ngoại trừ chính dị năng giả thì không thể chứa bất kỳ vật sống nào, cô không thể giấu cha đi, chỉ có thể kiên trì đối mặt. Ba gã dị năng giả nâng Cung phụ nhẹ nhàng đặt xuống bờ cát, dứt khoát kiên định tiến lên vài bước, đứng thẳng người nghênh diện Đậu Hằng mặt không chút thay đổi đang đi tới. Nếu Cung thiếu trở về, biết bọn họ không thể bảo vệ được thủ trưởng, thì bọn họ còn có mặt mũi gì mà sống?

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, đôi tử mâu lãnh khốc của Đậu Hằng thế nhưng hiện ra một đạo quang mang ôn nhu, điện lưu trên người từ dày đặc dần nhỏ dần, sau đó hoàn toàn biến mất. Hắn buông tay, ý bảo chính mình không có ý đồ công kích, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói,”Tôi sẽ không làm tổn thương các người, trước mau đưa Cung thủ trưởng quay về đi, ông ấy cần trị liệu.”

Sát khí ngập trời nháy mắt tiêu tan không còn bóng dáng, khiến mấy người Cung Hương Di ngốc lăng tại chỗ, qua một hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại. Đậu Hằng chẳng phải hẳn là nên lâm vào điên cuồng, sau đó huyết tẩy Trường Xà đảo sao? Cái này, đây là tình huống gì đây? Cung Hương Di chớp mắt, trong đầu một mảnh hỗn độn. Cô không hề biết rằng, đời trước vì Đậu Hằng mất đi tôn nghiêm, lòng tự trọng vỡ nát, sống với hắn mà nói chỉ là một sự tuyệt vọng vô tận mà thôi, cho nên cuối cùng hắn từ bỏ hết thảy, lựa chọn đồng vu quy tận với thế nhân. Nhưng đời này, vì có Cung Lê Hân can thiệp, tôn nghiêm hắn vẫn còn như trước, cứng rắn không đổ, trong lòng có được tín niệm cùng hy vọng, cũng có người hắn muốn bảo hộ, dĩ nhiên muốn hảo hảo sống sót.

Đợi khi Cung Hương Di hồi thần quay đầu lại, đã thấy Đậu Hằng vô cùng cẩn thận ôm lấy Cung phụ, bước chân vững vàng chạy về Trường Xà đảo. Cô liền vội vàng bỏ qua nghi hoặc trong lòng, bước nhanh chân đuổi theo.

Đứng ở vách núi thấy rõ toàn bộ quá trình chiến đấu, đám thuộc hạ còn lại của Bào Long và Khang Chính Nguyên không ai dám tới trêu chọc Đậu Hằng nữa, nơi hắn đi qua, đám người đều tự động tránh đi, những nô lệ đang trốn chạy cũng bình tĩnh trở lại, đứng bên bờ cát mong ngóng. Thế cục Trường Xà đảo mắt thấy sắp sụp đổ đã bị người nam nhân lạnh lùng dị thường trước mắt này nháy mắt chế trụ.

Trong phòng y tế ở khu phòng ở khu Đông, quân y đang tiến hành cấp cứu cho Cung phụ đã lâm vào hôn mê. Người thì hôn mê, mày lại vẫn nhíu chặt, miệng còn không ngừng rên rỉ, có thể ông đang cực kỳ đau đớn. Quân y không thể không tiêm cho ông một liều Pethidine, thấy mày ông dần thả lỏng, khóe miệng không còn trào máu nữa, lúc này mới lau đưa tay lau đi mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu đầy mặt. Nếu thủ trưởng xảy ra chuyện gì, ông cũng không biết phải ăn nói với Cung thiếu thế nào.

(Pethidine : hay còn có tên là Pethidin hydroclorid là một thuốc giảm đau trung ương tổng hợp có tính chất giống morphin, nhưng pethidin có tác dụng nhanh hơn và thời gian tác dụng ngắn hơn so với morphin. Pethidin được dùng để làm giảm đau trong các trường hợp đau vừa và đau nặng. Thuốc còn được dùng theo đường tiêm để gây tiền mê và để hỗ trợ cho gây mê)

Toàn bộ quá trình Cung Hương Di đều bồi bên người cha, hai gò má trắng nõn ướt đẫm nước mắt, gắt gao nắm lấy tay Cung phụ, một giây cũng không dám buông ra.

Bên ngoài phòng y tế, Đậu Hằng buông mi, tay phải mở ra, mặt không chút thay đổi quan sát quang cầu trắng bạc trong tay. Quang cầu sáng rực tới mức khiến người chói mắt, tiếng ‘xẹt xẹt’ không ngừng phát ra, ẩn chứa một sức mạnh kinh hồn ngay cả người không có dị năng như Lâm lão gia tử cũng cảm nhận được.

Lâm Mậu chống gậy, sắc mặt nghiêm túc, khi thì nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của phòng y tế, khi lại nhìn qua Đậu Hằng lặng im không nói, đứng sừng sững như tùng gần đó, ánh mắt lưu chuyển tới đôi mắt tím đậm của hắn, trong lòng thầm kinh ngạc. Người này thật đúng là lôi hệ dị năng giả trong vạn tìm được một, hơn nữa, từ màu sắc tinh khiết sâu thẳm của mắt cậu ta, cấp bậc khẳng định không thấp. Người như vậy thế mà không ai để ý tới, luôn bị sử dụng như một tên nô lệ, ông trời thật đúng là biết trêu người! Bất quá, cậu ta không phải người của khu Đông, không biết lập trường thế nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Mậu nở nụ cười hòa ái, mở miệng thử hỏi,”Vị tiên sinh này, cám ơn cậu đã cứu Viễn Hàng. Cậu là..?”

“Đậu Hằng.” Đậu Hằng hơi nâng mắt, thanh âm trầm thấp khàn khàn,”Không cần cám ơn, chuyện nên làm thôi.” Dứt lời, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm quang cầu trong tay xuất thần.

Hiện tại tâm tình của hắn phức tạp khó tả, có rung động, có kinh ngạc, cũng có vui sướng, nhưng nhiều hơn cả là niềm thỏa mãn không gì sánh nổi. Hắn từng tưởng tượng vô số lần, nếu bản thân có được sức mạnh, thì nên lấy tư thái nào đứng bên cạnh người nọ? Nhưng tưởng tượng chung quy vẫn là tưởng tượng, mỗi khi hắn tỉnh táo lại, sự vô lực cùng không cam lòng tột cùng liền tràn ngập tâm hắn, khiến hắn suýt hít thở không thông. Cảm giác đó, tựa như bị rơi vào một vực sâu không đáy, vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời. Thế nhưng trước mắt, tất cả những suy tưởng đều biến thành sự thật, hắn thật sự có được lực lượng, có thể bảo hộ thiếu niên, cũng bảo hộ được hết thảy những thứ thiếu niên muốn bảo vệ.

Nghĩ đến đây, Đậu Hằng cong môi cười, tử mâu băng lãnh dần nhiễm lên một tia sáng nhu hòa tựa như sương tuyết vào sáng sớm. Hắn khẽ siết chặt tay phải, quang cầu trắng bạc nóng rực ‘tê’ một tiếng trở về cơ thể hắn, nháy mắt biến mất.

Thấy hắn thành thục khống chế dị năng, đôi mắt híp lại của lâm mâu toát lên một tia kinh ngạc, tinh tế nghiền ngẫm một câu ‘chuyện nên làm thôi’ kia, thầm cảm thấy người này đúng là không có ác ý với khu Đông, tâm luôn treo cao thoáng thả lỏng.

Cánh cửa đóng chặt của phòng y tế nhẹ nhàng mở ra, Cung Hương Di mang gương mặt tiều tụy đầy nước mắt bước ra, nhìn qua ánh mắt lo lắng của Lâm lão gia tử, lập tức lau nước mắt, thấp giọng nói,”Lâm tổ phụ không cần lo lắng, papa không sao rồi, dạ dày đã ngừng xuất huyết, bây giờ đang ngủ, ông vào thăm cha đi.”

Lâm Mậu gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Cung Hương Di nhìn về phía Đậu Hằng, đôi mắt đẫm lệ chứa đầy ý cảm kích, khom người nói,”Cám ơn anh đã cứu papa tôi.”

“Cung Lê Hân đã cứu tôi.” Tuy không phải cứu tính mạng hắn, nhưng lại là tôn nghiêm hắn—thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Đậu Hằng dứt lời, khẽ gật đầu xoay người rời đi, nghênh diện đám Đàm Minh Viễn và Vương Thao đã vội vàng trở lại, cước bộ không hề dừng lại, ngang nhiên đi qua một đám cao thủ dị năng giả. Trên người hắn toát ra vài tia uy áp thản nhiên, không nhiều, nhưng đủ để khiến người ta kinh hồn táng đảm. Mấy người Đàm Minh Viễn bất giác tự động tránh ra lối đi, ngây ngốc nhìn hắn y như một đế vương bước qua.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Đậu Hằng, Cung Hương Di bỗng dưng nở một nụ cười thoải mái. Thế sự tuần hoàn, đều có nhân quả. Mà sự thay đổi đột ngột của kiếp nạn này nguyên lai là thiện quả do em trai tạo nên, như vậy, có phải cô nên chờ mong em ấy sẽ bình an đưa Tiểu Yêu trở về?

*********************************

—*** kim : vàng  kim mâu : mắt màu vàng *** —