Thương Triệt không hề mong đợi gì ở Không Không. Bất quá nghĩ đến khoảng thời gian mình ngủ say Không Không miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu, Thương Triệt quyết định xem nhẹ một số khuyết điểm của nó. Vì vậy có chút bao dung xoa xoa đầu Không Không, Không Không hạnh phúc híp đôi mắt nhỏ, sau đó khiêu khích nhìn Mông Á một cái. Mông Á mắt cũng không nâng, tỏ vẻ không thấy.

Khóe miệng Thương Triệt co rút, bàn tay đặt trên đầu Không Không trong nháy mắt cứng ngắc. Có một siêu não ấu trĩ như vậy có phải rất mất mặt?  monganhlau.wordpress.com

Biết được ý tưởng em trai nhà mình, Mộc Bác tri kỉ túm Không Không ra, Không Không vung vẫy hai chân tỏ vẻ bất mãn.

Giang Thành tấm tắc nhìn Thương Triệt. Khó trách mấy người này không hề kinh ngạc với sự tiến bộ của Mộc Bác. So sánh với Thương thiếu người ta, căn bản không đáng nhắc tới. Nhìn xem, vị trước mắt này mới là cực hạn khiêu chiến của nhân loại.

“Thương thiếu lại thăng cấp?” Năng lực Thương Triệt đã sớm bỏ xa bọn họ, bởi vậy Giang Thành không thể nhìn ra Thương Triệt đã đạt tới trình độ nào. Bất quá có thể khôi phục lại sau khi làm Tây Ma trọng thương, năng lực này có thể nghĩ.

Giang Thành cảm thấy, phải làm tốt chuẩn bị tùy thời bị đả kích khi tiếp xúc với đám người Thương Triệt.

Nghe được câu hỏi Giang Thành, Thương Triệt gật đầu. Loại chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm. “Trong lúc ngủ đạt được chút tiến bộ.”

Mọi người vừa nghe Thương Triệt trong lúc ngủ cũng có thể tiến bộ thì càng không biết nên nói cái gì cho phải.

Sau đó mọi người lại tùy ý trò chuyện, được một lúc thì ai về nhà nấy. Mộc Phong và Lâm quản gia tuổi đã cao, không bao lâu cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Thoáng cái trong phòng khách chỉ còn lại Thương Triệt và Mộc Bác.

Mộc Bác lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đôi mắt tỏa sáng nhìn Thương Triệt.

Thương Triệt có phần không được tự nhiên dời mắt. Rõ ràng anh trai cái gì cũng chưa làm nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng quái dị.

Mộc Bác mỉm cười đi đến trước mặt Thương Triệt: “Tiểu Dịch mệt à?”

Trực giác bảo phải lắc đầu, nhưng dưới ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc của Mộc Bác, Thương Triệt ngược lại khẽ gật đầu: “Dạ.”

“Vậy chúng ta về phòng nghỉ ngơi nhé.” Giọng điệu Mộc Bác vừa nhanh vừa vội khiến Thương Triệt sửng sốt.

(Edit: Anh Bác y hệt đại hôi lang dụ dỗ tiểu bạch thỏ đến hang ổ của mình làm khách XD ~)

Thấy Thương Triệt ngây ngốc, Mộc Bác vươn tay búng lên trán cậu một cái: “Ngủ đến choáng váng rồi hả?”

“Anh!” Thương Triệt có chút không quen.

Mộc Bác lại bật cười: “Rất ít thấy tiểu Dịch mờ mịt như vậy nha, thật đáng yêu.”

Thương Triệt 

“Ha ha.” Mộc Bác cười khẽ một tiếng, tiếp đó tỉ mỉ nhìn Thương Triệt, bỗng nhiên nói: “Thời gian tiểu Dịch ngủ anh nghĩ, khi nào thì tiểu Dịch mới có thể tỉnh lại, tràn đầy sức sống đứng trước mặt anh, để anh biết, người anh yêu vẫn còn sống tốt bên cạnh anh.”

Thanh âm Mộc Bác rất nhẹ, đây là lời tâm tình ít có trong đời hắn. Tất cả đều vì Thương Triệt mà sinh ra.

Thương Triệt lẳng lặng nghe, tim cũng theo từng tiếng nói của Mộc Bác mà rung động. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Mộc Bác hôn Thương Triệt một cái. “Chúng ta về phòng nhé.”

“Dạ.” Thanh âm rất khẽ, nhưng đủ cho Mộc Bác nghe rõ ràng. (đại hôi lang đã dụ dỗ tiểu bạch thỏ thành công XD ~ )

Được Thương Triệt đáp lại, trong lòng Mộc Bác nở hoa. Cấp tốc ôm Thương Triệt vào lòng, lắc mình một cái, người đã biến mất trong phòng khách.

Vừa vặn có việc đi ra, Mộc Phong sắc mặt cứng ngắc nhìn một màn này. Một lúc lâu sau, đôi mắt nhấp nháy, cuối cùng vẫn quay về phòng. Sao trước đây ông lại không phát hiện chứ? Bây giờ ngăn cản còn kịp không?

Khi con trai nhỏ biến thành thây ma, A Bác vô điều kiện tìm về nuôi. Khi con trai nhỏ không nói được, A Bác vắt hết óc tìm cớ, rồi sau đó tạo điều kiện cho con trai nhỏ dung nhập nhân loại. Khi con trai nhỏ hôn mê, A Bác ngày làm đêm chăm sóc… Tất cả mọi thứ đã sớm không thể dùng tình anh em để giải thích. Làm cha, tại sao ông có thể xem nhẹ đến tận bây giờ?

Trở lại phòng, Mộc Phong suy sụp ngồi xuống, lần đầu tiên tự kiểm điểm sâu sắc. Có phải ông đã quá ít quan tâm đến hai đứa con trai mình?

Cẩn thận ngẫm lại, con thích gì, ước mơ là gì, kế hoạch tương lai ra sao…ông hoàn toàn không biết gì cả.

Một đêm này, Mộc thượng tướng đã định trước không thể yên ổn đi vào giấc ngủ.

Mộc Bác ôm Thương Triệt trở lại phòng, đặt Thương Triệt dưới thân, tỉ mỉ miêu tả gương mặt xinh đẹp của cậu. Cực kỳ yêu thích, cực kỳ quý trọng, ham muốn trước đó đều biến thành dịu dàng quyến luyến.

Thương Triệt mấp máy môi: “Vừa rồi ba…”

Tay Mộc Bác dừng lại, sau đó nói: “Anh biết.”

Lấy tinh thần lực hiện tại của Mộc Bác rất dễ dàng cảm ứng được Mộc Phong. Lúc ấy hắn cũng có chút do dự, song cuối cùng vẫn kiên định ôm Thương Triệt. Mộc Phong sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, nhưng nếu vô tình để ông thấy, hắn cũng không cần che dấu.  monganhlau.wordpress.com

Thấy Thương Triệt nhăn chặt mày, Mộc Bác vươn tay xoa lên. “Yên tâm đi, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ nói cho ba biết. Ngày mai chúng ta đi giải thích rõ ràng được không?”

Thương Triệt gật gật đầu. Cậu cũng không phải là người thích trốn tránh.

Mộc Bác nở nụ cười. Trong lòng vui vẻ khiến tim được cổ động, tiếng đập lớn đến mức Thương Triệt nghe được rõ ràng. Tự dưng, Thương Triệt đỏ mặt.

Gương mặt vốn tinh xảo thanh lãnh lại tăng thêm một mạt đỏ thẫm, quyến rũ tựa như băng gặp hỏa, đồng tử Mộc Bác lập tức sâu thẳm.

Môi môi chạm nhau, hơi thở quấn quýt, bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Trên chiếc giường rộng lớn, Mộc Bác áp trên người Thương Triệt, môi nơi nơi châm lửa, hai tay cũng không nhàn rỗi dao động xung quanh.

Cạy mở đôi môi cánh hoa khép hờ, tìm kiếm đầu lưỡi khéo léo trơn nhẵn, cùng nhau dây dưa.

Thương Triệt khó nhịn ngâm ra tiếng. Cậu chưa bao giờ biết đến loại cảm giác này, trời sinh có tính yêu sạch sẽ nên cậu không quen tiếp xúc thân mật như vậy với người khác.

Nhưng nếu đối tượng là anh trai… Dường như không khó tiếp thu.

Thương Triệt trung thành với phản ứng của cơ thể, khe khẽ rên rỉ.

Tiếng rên rỉ của cậu giống như cổ vũ lớn lao cho Mộc Bác, thế là càng thêm cố gắng.

Môi dọc theo cổ đi xuống, in lên thân thể Thương Triệt từng dấu ấn. Trong lòng Mộc Bác vô cùng kích động, bàn tay tỏa nhiệt đốt lửa trên người Thương Triệt, chậm rãi cọ xát, vuốt ve.

Thương Triệt khó nhịn vặn vẹo, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước bất mãn trừng Mộc Bác. Chủ động nâng bên phải lên, cấp thiết muốn được an ủi.

Trong mắt Mộc Bác dâng lên ý cười, thanh âm có phần ám ách: “Đừng nóng vội.”

Sau đó lập tức cúi đầu, như Thương Triệt mong muốn, ngậm hạt đậu bên phải vào miệng.

Được an ủi, trên mặt Thương Triệt hiện lên vui thích. Song, loại cảm xúc này cũng không duy trì được bao lâu, theo động tác Mộc Bác, Thương Triệt càng ngày càng khó chịu. Nhất là nơi nào đó phía dưới, máu toàn thân tựa hồ hướng về đó, vừa nóng vừa đau, rất là khó chịu.

Mộc Bác mút hạt đậu, tiếng nước ‘tách tách’ làm Thương Triệt đỏ mặt. Bất quá Mộc Bác vẫn luôn chú ý vẻ mặt Thương Triệt, thấy con ngươi em trai nhà mình bắt đầu tan rả, Mộc Bác hiểu rõ đưa tay xuống phía dưới cầm nơi nào đó.

“Haa ~ “

Thương Triệt than nhẹ ra tiếng, thân thể càng thêm dựa sát Mộc Bác.

Mộc Bác cười ra tiếng, tay bắt đầu có tiết tấu xoa nắn. Bởi vì đủ loại khoái cảm ập đến, gương mặt xinh đẹp của Thương Triệt phảng phất như nhiễm thêm một tầng mây đỏ.

Mộc Bác nhìn mà khí huyết dâng lên, nơi nào đó cứng rắn đến phát đau. Rốt cuộc nhịn không được mở hai chân Thương Triệt ra chen vào, tay nắm chặt nơi nào đó của hai người lại với nhau. Lúc này, cả hai đều là vẻ mặt thỏa mãn.

Một khắc cao triều đến kia, toàn bộ tư duy của Thương Triệt trống rỗng. Cái loại cảm giác sau khi phóng thích này, không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.

Thương Triệt tư duy rời rạc nên không chú ý tới, tay Mộc Bác từ từ duỗi tới phía sau mình, đâm một ngón tay có dầu bôi trơn vào.monganhlau.wordpress.com

Dị vật xâm lấn khiến Thương Triệt trừng lớn mắt, cái chỗ kia, rồi thêm cái loại cảm giác này, cậu thật không thích ứng.

Mộc Bác hôn hôn hai má Thương Triệt trấn an: “Tiểu Dịch, thả lỏng.”

Tay còn lại thì tiếp tục vuốt ve phía trước.

Kích thích song song làm Thương Triệt nhanh chóng bị đánh tơi bời, suy nghĩ cũng bị vứt lên chín tầng mây.

Thời khắc hai người dung làm một thể đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Ngày này, dường như đã đợi rất lâu.

Va chạm mạnh mẽ, động tác duy trì liên tục không ngừng. Đêm này, còn rất dài…