Động tác Thương Triệt rất nhẹ, chỉ cần cậu muốn, không ai có thể phát hiện hành động của cậu. Không tiếng động hạ xuống đất.

Sau khi nhìn rõ chuyện trước mắt, hai mắt Thương Triệt trừng lớn.

Trong rừng cây, một thân cây nhỏ bởi vì bị tác động mà không ngừng lay động, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, chỗ Thương Triệt đứng vừa vặn nhìn thấy lưng bọn họ.

Hai người, một người vóc dáng tương đối cường tráng gắt gao đặt người còn lại lên thân cây, người còn lại kia đưa lưng về phía người vóc dáng cường tráng, hai tay ôm cây làm điểm chống đỡ, theo động tác người phía sau mà không ngừng rên rỉ.

Thương Triệt sắc mặt bối rối đứng đó, ngay lập tức hiểu được mình gặp phải cái gì, vừa định rời đi lại nghe người vóc dáng cường tráng lớn tiếng nói: “Tiểu An, gọi anh…”

Thương Triệt như bị sét đánh, đây là…anh em?

Người phía dưới thanh âm thật thấp, mang theo chút khàn khàn: “Anh.”

Thanh âm này giống như cổ vũ to lớn đối với người vóc dáng cường tráng, động tác nháy mắt nhanh hơn, chỉ chốc lát sau, trong không khí tràn ngập một mùi. (tg ko để mùi gì, nhưng ta nghĩ ai cũng hiểu hén XD~ )

Thương Triệt không để ý những thứ đó, cậu còn đang đắm chìm trong khiếp sợ.

Hai người kia phát tiết xong, vừa sảng khoái vừa không còn bao nhiêu khí lực.

Người anh ôm người em vào lòng, dựa thân cây từ từ ngồi xuống, tay phác họa gương mặt ẩm ướt mồ hôi em trai mình: “Tiểu An…đi theo anh…tủi thân cho em.”

Người được gọi tiểu An cười khẽ một tiếng, dùng mặt cọ cọ tay anh trai: “Cuộc đời này chỉ có anh tốt với em, đi theo anh mới là hạnh phúc lớn nhất của tiểu An.”

“Ha ha…” Người anh cười ra tiếng: “Dù là mạt thế nhưng đối chúng ta cũng rất tốt, nếu là trước kia, chúng ta đã sớm bị người khác phỉ nhổ.” Thanh âm người anh có chút thê lương, hắn cũng không muốn yêu em ruột của mình, nhưng vận mệnh chính là như thế, bọn họ chỉ là thật tâm yêu nhau mà thôi.

Người em trầm mặc một hồi mới nói: “Mặc kệ thời đại nào, mặc kệ thế sự ra sao, tiểu An chỉ yêu anh, chỉ muốn cùng một chỗ với anh.”

Người anh hôn tiểu An một cái, một lát sau mới chuyển đề tài: “Ừ, mạt thế đến, có thể sống tới khi nào chúng ta còn không biết, nhưng chỉ cần còn sống ngày nào, chúng ta sẽ cùng một chỗ ngày đó.”  monganhlau.wordpress.com

“Dạ.” Tiểu An ra sức gật đầu, sau đó lại cười ra tiếng: “Anh, em biết có rất nhiều người đồng tính luyến ái, nhưng không có ai giống tình huống chúng ta. Bất quá em rất tò mò Mộc thiếu và Thương thiếu, mấy hôm trước em thấy ánh mắt Mộc thiếu nhìn Thương thiếu, ánh mắt đó tuyệt đối không chỉ là tình anh em.” Loại ánh mắt này giống hệt ánh mắt khi anh trai nhìn cậu. Người khác nhìn không ra, nhưng sao cậu còn có thể không biết?

Tiểu An vừa nói xong Thương Triệt liền mạnh ngẩng đầu, nghĩ tới phỏng đoán trước đó của mình… Thương Triệt lần đầu tiên chạy trối chết, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây, có vài thứ, cần phải suy xét kỹ càng. (xem xong rồi phải chạy chứ ở lại làm gì *che miệng cười*)

Đối thoại trong rừng cây vẫn còn tiếp tục, người anh không nghĩ tới tiểu An sẽ nói chuyện này, nghĩ nghĩ thuận tiện nói: “Vậy càng tốt, nếu có Mộc thiếu đi đầu, chúng ta cũng không cần khổ sở trốn trốn tránh tránh như vậy nữa.”

Dù bị người khác biết hắn cũng không quan tâm, nhưng hắn để ý người trong ngực, tóm lại là, hắn không muốn bảo bối mình yêu thương nhất bị khinh thường.

“Mới không đâu, người ta không phải anh em ruột.”

“Em ruột hay em nuôi cũng thế, vả lại Thương thiếu và Mộc Dịch giống nhau như vậy, ai biết xảy ra chuyện gì…”

Khi Thương Triệt quay lại xe sắc mặt đã bình thường, Mộc Bác nhìn em trai nhà mình một cái, vẫn săn sóc như cũ thu xếp mọi việc ổn thỏa. Thương Triệt yên lặng nhìn, trước kia không để ý, hiện tại để ý mới phát hiện, tất cả mọi thứ anh trai đều lấy cậu làm đầu.

Nhớ tới hai anh em trong rừng cây, mặt Thương Triệt đỏ bừng. Từ khi có cảm giác với hành vi anh trai, phản ứng đầu tiên của Thương Triệt không phải chán ghét, mà là bối rối.

Cậu luôn định nghĩa hành vi Mộc Bác là người thân cận nhất, chưa bao giờ nghĩ đến phương diện người yêu. Thật rõ ràng bây giờ không thể kéo dài chuyện này, cậu rất hiểu Mộc Bác, hôm nay anh trai không nói gì, tất cả giống như bình thường, bất quá là cho cậu thời gian suy nghĩ thôi. Lấy tác phong làm việc của anh trai, tối hôm nay nhất định sẽ làm rõ, đến lúc đó cho dù có đồng ý hay không, cậu cũng phải cho anh trai câu trả lời.

Nếu đồng ý, vậy hai người sẽ là tình nhân.

Nếu không đồng ý, anh trai sẽ không bắt buộc cậu, hai người vẫn là anh em, nhưng chung quy sẽ có ngăn cách.

Thương Triệt không muốn như vậy, cho nên, chuyện này cậu phải nghĩ rõ ràng.

Thật ra Thương Triệt cũng không bài xích cùng anh trai phát triển thành loại quan hệ này, bởi vì cho dù thế nào, trong lòng cậu Mộc Bác là duy nhất. Cậu đi vào thế giới này, người đầu tiên nhìn thấy là Mộc Bác, người đầu tiên cậu tiếp nhận cũng là Mộc Bác. Không có Mộc Bác, cậu tồn tại trên thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa?

Nhưng với anh trai như vậy là không công bằng, dù sao cậu cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi anh trai, song cái anh trai muốn là tình yêu, nếu cậu chưa nghĩ rõ ràng mà đồng ý, lại không cho được thứ anh trai muốn, đó mới là không đúng.

Thương Triệt có chút rối rắm.

Vô thức sử dụng sóng tư duy tìm kiếm hai anh em kia, bọn họ đúng là dị năng giả thành phố B. Anh trai cường tráng nghiêm nghị, em trai hơi điềm đạm nho nhã, khuôn mặt khá thanh tú, thuộc loại dễ nhìn.

Hai người cũng chỉ là dị năng giả sơ giai cấp 2, ở mạt thế lúc này, quả thật không đủ năng lực bảo toàn sinh mệnh, nhưng Thương Triệt lại không thấy bọn họ bi quan.

Người anh luôn bảo vệ em trai của mình, không cho người khác tùy tiện đến gần. Có đôi khi cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện với em trai, trong mắt đều là cưng chiều, thật giống như — mỗi lần Mộc Bác nói chuyện với cậu.

Nghĩ đến đây, mặt Thương Triệt lại đỏ.

Cậu có thể nhìn ra, hai người kia tín nhiệm nhau, có lẽ đúng như lời bọn họ, mạt thế có gì đáng sợ? Còn sống thì cùng một chỗ, chết thì cùng chết!  monganhlau.wordpress.com

Với năng lực hiện giờ của Thương Triệt và Mộc Bác đương nhiên sẽ không mặc người muốn làm gì thì làm. Cho dù là Tây Ma cũng không thể làm gì Thương Triệt, bất quá loại ý tưởng đồng sinh cộng tử này đả động Thương Triệt.

Cậu có thể chết vì anh trai không?

Thương Triệt đặt tay lên ngực tự hỏi, sau đó cho ra đáp án, cậu có thể!

Nếu anh trai có gì ngoài ý muốn, cậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo thù cho anh trai, sau đó đi tìm anh trai.

Nghĩ thông suốt, thần sắc Thương Triệt thả lỏng xuống, dùng dư quang ánh mắt dò xét Mộc Bác vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng Thương Triệt lập tức căm phẫn. Theo lý thuyết chuyện này phải là anh trai vạch trần đúng không? Tại sao anh trai còn có thể bình tĩnh như vậy, tương phản cậu lại xoắn xuýt từ trưa tới giờ, còn xem porno* sống? (porno: đông cung, khiêu ***)

Anh trai chắc chắc mình sẽ đồng ý hay là thế nào?

Được rồi, Thương thiếu của chúng ta là ngạo kiều, cho nên Thương thiếu trong lòng ác liệt nghĩ, đợi buổi tối anh trai làm rõ mình sẽ không đồng ý cho anh trai biết thế nào là sốt ruột!

Thật ra là Thương Triệt nghĩ nhiều, địa vị Thương Triệt có bao nhiêu lớn trong lòng Mộc Bác chứ? Chuyện quan trọng như vậy sao hắn có thể thản nhiên cho được!

Hắn bất quá là ở trong quân đội lâu, giỏi giả vờ giả vịt mà thôi.

Trời biết hôm nay Thương Triệt khách sáo làm Mộc Bác khó chịu thế nào.

Nhưng vậy thì sao chứ? Nếu cho Thương Triệt cơ hội lựa chọn, Mộc Bác đương nhiên chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh làm chuyện thường ngày.

Ở cách đó không xa, Giang Thành cũng thay đổi chiến lược, vốn chỉ muốn theo đuôi đoàn người Mộc Bác, tìm cơ hội sát nhập vào. Nhưng hiện giờ có Âu Dương Tâm Lôi, Giang Thành liền thay đổi ý định.

Đưa vợ chưa cưới Mộc Bác đến, đây không phải là một lý do có sẵn sao?

Mộc gia với Âu Dương gia hủy hôn chỉ có người thành phố B biết, thời buổi này tin tức tương đối phong bế, vì thế Giang Thành không rõ nội tình cũng là bình thường.

Trong mắt hắn, Mộc gia và Âu Dương gia đã sớm cùng chung chiến tuyến, Âu Dương gia lại nắm giữ lương thực to lớn. Bất kể thế nào, trong lòng Mộc Bác, Âu Dương Tâm Lôi đều giữ một địa vị cực kỳ quan trọng. Bởi vậy hắn mới ra lệnh quân đội cấp tốc đuổi theo người thành phố B.

Về phần Hoắc Cương, Giang Thành trực tiếp xem nhẹ, hắn xem Hoắc Cương thành người bảo vệ Âu Dương Tâm Lôi. Cho rằng Âu Dương Tâm Lôi cùng Mộc Bác đi thành phố Y, sau đó giữa đường gặp nguy hiểm linh tinh gì đó Âu Dương Tâm Lôi và Mộc Bác mới tách ra.

Thật ra Giang Thành cũng là vua bổ não*. (bổ não: tự suy viễn)

Nhưng số trời đã định sẵn, hắn đây là vỗ móng ngựa chứ không phải vỗ mông ngựa*! (vỗ mông ngựa: nịnh bợ)

Âu Dương Tâm Lôi đi cùng xe với Giang Thành, Hoắc Cương làm vệ sĩ, đương nhiên là theo phía sau.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tư Hoắc Cương rất loạn, hắn cần một mình yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ về tình cảm của mình. Bởi vậy, hắn không có ý kiến đối với sắp xếp Giang Thành, im lặng ngồi xe phía sau.

Âu Dương Tâm Lôi có an toàn hay không? Có bị ức hiếp hay không? Dường như hắn đã không còn để ý như trước kia.

Âu Dương Tâm Lôi được Giang Thành tiếp đãi long trọng, một lần nữa thay quần áo đẹp, lúc này mới cảm thấy mình sống lại. Cuộc sống như thế mới là Âu Dương Đại tiểu thư cô nên có.

Giang Thành rất lễ độ với Âu Dương Tâm Lôi: “Âu Dương tiểu thư, chạng vạng là chúng ta có thể đuổi kịp Mộc thiếu, cũng may nhờ Mộc thiếu bọn họ phía trước dọn sạch thây ma, chúng ta đi sau an toàn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.”

Âu Dương Tâm Lôi cười khách sáo: “Giang thiếu cần gì khách sáo như vậy, anh cứu Tâm Lôi, Tâm Lôi vô cùng cảm kích, Tâm Lôi sẽ bảo anh Mộc Bác ghi nhớ ơn nghĩa này.”

“Ha ha, Âu Dương tiểu thư đừng nói thế, tai họa trước mặt, nhân loại càng phải đoàn kết. Thành phố C chỉ là một thế lực nhỏ, cho dù có tâm cứu dân cứu nước lại ngặt nỗi thực lực thấp, có tâm mà vô lực. Bất quá Mộc thiếu thì khác, trận chiến trước đó giữa Thương thiếu và Tây Ma đã làm nhân loại thấy được hi vọng, cho nên tôi mong muốn hợp tác với Mộc thiếu.”

Nghe tên Thương Triệt, Âu Dương Tâm Lôi vốn ung dung cười cũng dần phai nhạt, thản nhiên nói: “Có Thương thiếu gia nhập, tin tưởng anh Mộc Bác sẽ càng vui vẻ.”

Kỳ thật Giang Thành cũng không để Âu Dương Tâm Lôi vào mắt, nếu không phải người này họ Âu Dương, đại biểu cho lương thực phong phú, hắn mới lười nhìn thêm một cái.

Thời điểm sẩm tối, Giang Thành quả nhiên đuổi kịp đoàn người Mộc Bác, khi nghe người thành phố C muốn gặp mặt, Mộc Bác và Dạ Húc có hơi kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý.

Nào biết Mộc Bác còn chưa chính thức gặp mặt Giang Thành đã bị một người bất ngờ nhào tới. “Anh Mộc Bác!”

Mộc Bác giật mình, Thương Triệt đứng phía sau hắn, nếu hắn tránh ra, không phải Âu Dương Tâm Lôi sẽ nhào vào lòng tiểu Dịch?  monganhlau.wordpress.com

Trong lúc ngây người, Mộc Bác đã bị Âu Dương Tâm Lôi bổ nhào vào người.

Mặt Thương Triệt lập tức đen, anh trai cư nhiên không tuân thủ đạo làm chồng! (aka)

Dạ Húc che mặt, A Bác, cậu tự cầu nhiều phúc đi!