An Thần tỉnh dậy, thấy Dịch Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường đọc sách, cảm thấy tò mò bu lại.

"Ca, đọc cái gì vại?"

Dịch Hạo Thiên khép sách lại, để lộ bìa sách —— Tình yêu SM say đắm.

"!!!"

Phắc, lấy ở đâu ra cái thứ quái dị này vại hở! Bây giờ đang là mạt thế đó nghen ——

"Tiểu Thần, chúng ta thử xem nha?" Mắt Dịch Hạo Thiên sáng lấp lánh. 

"Tuyệt đối không!" An Thần xù lông nhảy dựng lên, cái loại thủ đoạn ve vãn vừa roi da, vừa còng tay khủng bố này cũng quá CMN biến thái đi, cậu lại hổng có khuynh hướng tự ngược đâu à!

Huống chi cậu hiểu rất rõ cái tên khốn lạn Dịch Hạo Thiên này, chỉ cần cưng thỏa hiệp lần đầu tiên tiệt đối sẽ có lần thứ hai, vì cuộc sống hạnh phúc bình thường sau này của mình, cậu tuyệt đối không thể cúi đầu trước thế lực tà ác được ╭(╯^╰)╮.

"Tiểu Thần ~"

Hừ, làm nũng cũng hông có tác dụng đâu!

"Chỉ một lần thôi có được không, Tiểu Thần vẫn luôn ngoan ngoãn mà."

Lần này không ngoan, kiên quyết không phối hợp!

"Tiểu Thần nói ra điều kiện thử xem?" Dịch Hạo Thiên nhíu mày, "Chỉ cần đại ca làm được anh đều sẽ làm."

"Vậy vĩnh viễn đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa!" An Thần tức giận trừng anh.

"Tiểu Thần, thực sự vô luận như thế nào thì em cũng không chịu đáp ứng sao?"

"Đương nhiên!"

"Vậy cũng đừng trách đại ca không khách khí!" Dịch Hạo Thiên che miệng, "Wa ha ha ha ~"

"!!!" An Thần hết hồn, má ơi, có quỷ!

Bỗng nhiên An Thần ngồi phốc dậy khỏi giường, thở hồng hộc hồng hộc, may quá may quá, thì ra là nằm mơ à. . . Phù. . . Hù chết cậu. 

"Tiểu Thần, làm sao vậy?" Dịch Hạo Thiên không hài lòng vì đột nhiên gối ôm hình người của mình biến mất, lần thứ hai kéo lấy An Thần vào lòng. "Gặp ác mộng?"

"Không, không có!" An Thần lau lau cái trán đổ đầy mồ hôi. 

Nhớ tới tiếng cười liên tiếp của Dịch Hạo Thiên trong giấc mơ, trái tim nhỏ bé của An Thần run rẩy một trận, thiệt may thiệt may, đại ca bên cạnh cậu rất bình thường, ừm, rất bình thường! Ngoan ngoãn đi ngủ, không thể nghĩ lung tung được.