Vào hôm sau, Hứa Kình đã sớm đến sân phơi thóc của khu để chờ họp.

Lương Thành vừa nhìn thấy hắn, ông trừng lớn mắt đi đến thấp giọng hỏi, "Tiểu Hòa, tại sao cháu lại ở đây? Chẳng phải ta đã nói với họ không thông báo việc này cho cháu sao?"

Hứa Kình ngạc nhiên rồi lắc đầu: "Không sao đâu, ông vẫn là cho cháu họp cùng mọi người đi, cháu ở trong cơ sở sản xuất cũng có ruộng nên phải góp một phần sức lực."

"Thật là bậy bạ, cháu chuẩn bị thi lên trung học nên cần phải học rất nhiều, thế nào lại phân tâm đến những chuyện này.

Cháu vẫn là nên về trước đi, nếu có việc gì cần cháu giúp đỡ ông sẽ bảo mọi người báo với cháu." Lương Thành vươn tay đẩy Hứa Kình, lẩm bẩm: "Không biết ai đã đem việc ta dặn quên mất, làm ta lo lắng vô ích."

"Ông Lương, cháu đã đến đây rồi, hãy cứ để cháu ở lại nghe một chút.

Hôm nay là thứ bảy, cháu không cần phải đi học cũng không có việc gì phải làm cả."

Hứa Kình mỉm cười không chịu đi, Lương Thành không lay chuyển được, "Này, được rồi.

Cháu ngồi nghe một chút, đợi khi chúng ta nói đến việc đi tổ chức đội đi tuần tra cũng đừng đem tên của mình điền vào, cháu vẫn còn rất nhỏ cần phải được nghỉ ngơi."

Trên sân phơi thóc người tụ tập ngày càng nhiều, Lương Thành cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng Hứa Kình, vội vàng hướng phía trên đi đến trò chuyện với một vài người đàn ông có danh vọng trong khu sinh sống.

Khi mọi người tập trung đầy đủ ở sân phơi thóc, Lương Thành nhìn thời gian liền hắng giọng lấy tay ra hiệu cho mọi người im lặng nói: "Ta tin rằng tất cả mọi người đến đây hôm nay ít nhiều đã biết, phía đông nam của cơ sở sản xuất có năm sáu con trâu rừng từ trên núi xuống, không chỉ ăn mạ mà còn giẫm đạp ruộng làm cho không ít nhà bị thiệt hại.

Hôm nay chúng ta tổ chức cuộc họp tại đây để đề ra phương pháp đối phó với đàn trâu rừng này, nên đánh chết chúng hay là đuổi đi và sắp xếp đội tuần tra như thế nào? Ta cũng không nói nhiều, việc này liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người nên hãy chủ động đưa ra đề xuất!"

Ông vừa nói xong, đã có người đàn ông hét lên: "Đánh chết như thế nào? Nói thì rất dễ! Bây giờ không có súng, những con trâu này cũng phải một nghìn cân nếu không cẩn thận bị nó hút thì lớn chuyện!"

Lương Thành liếc nhìn người đàn ông nghiêm túc hỏi: "Nếu ngươi không đánh chết nó, không lẽ cứ để những con trâu rừng này phá hoại mùa màng sao?"

Người đàn ông cúi đầu lùi lại phía sau mà không nói thêm một lời.

Một người khác nói: "Việc tổ chức đội tuần tra thì phải làm, nhưng thời gian tuần tra như thế nào cũng không cần bàn, chỉ cần người có đất trồng trong cơ sở sản xuất thì mỗi hộ một người, chia thành nhiều ca cùng nhau đi tuần tra."

Truyện được edit bởi NhânLê trong trang: Việt Nam Overnight

"Ta nghĩ là chúng ta vẫn theo như lúc trước mà làm, có thể đào bẫy trước nếu gặp phải trâu rừng thì hãy khua chiêng gõ trống đuổi bọn chúng theo đi theo hướng bẫy đã đặt trước đó, nếu bẫy chết được con nào thì hay con đó."

"Chúng ta vẫn nên hỏi thợ săn về vấn đề này xem ý kiến của họ như thế nào, nếu đào bẫy không được thì dùng thuốc cũng tốt.

Dùng thuốc làm chết một hoặc hai con thì đàn trâu rừng sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ không dám đến đây thêm lần nào nữa."

Hứa Kình lắng nghe họ thảo luận về cách đối phó với trâu rừng, cả quá trình hắn đều không mở miệng, chờ sau khi kết thúc ở lúc đăng ký thời gian tuần tra thì nhờ người nọ giúp hắn sắp xếp vào buổi tối thứ sáu.

Người đăng ký vừa viết vừa hỏi Hứa Kình, "Tiểu Hòa, anh Thành nói rằng không cho phép cháu tham gia vào đội tuần tra mà? Cháu còn đăng ký đi tuần tra sao?"

"Không sao đâu, cháu đã gần mười ba tuổi rồi nên đi theo mọi người học hỏi thêm chút kiến thức cũng tốt.

Hơn nữa, mọi người đều có ruộng trong cơ sở sản xuất thì phải có trách nhiệm bảo vệ nơi đó."

Người đàn ông vỗ vai Hứa Kình cười nói: "Đứa trẻ tốt! Có thể hiểu được như vậy! Bằng việc này, bác sẽ sắp xếp cho cháu đi tuần vào tối thứ sáu như thế nào?"

Hứa Kình gật đầu "Không thành vấn để, cảm ơn bác."

Nhìn thấy người đàn ông đã ghi ngày và thời gian tuần tra xong, Hứa Kình mang theo Tề Vân Chi đi về nhà.

Việc tuần tra mọi người đều có kinh nghiệm hơn hắn nhiều, nên cũng không cần lo lắng cái gì.

Chỉ nghe nói rằng đội tuần tra trước đó đã chạm trán với trâu rừng hai lần, đều khua chiêng gõ trống thật vất vả mới xua đuổi trâu rừng đi, bẫy và thuốc cũng không có tác dụng gì cả.

Đối với loại động vật to lớn như thế này, không có vũ khí thì con người không thể làm gì được chúng, nhiều người trong khu sinh sống đều cảm thấy lo lắng về điều này.

Lương Thành đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đã đến đây hai lần đều không nhìn thấy bóng dáng của trâu rừng, mọi người đều cảm thấy bất lực và cho rằng đàn trâu rừng đã thành tinh hết rồi.

Tối thứ sáu, Hứa Kình đặc biệt ăn cơm tối sớm hơn thường lệ, trước bảy giờ tối liền vội vàng chạy tới chỗ tập trung của đội tuần tra.

Hắn đến sớm nhất, nên phải đợi gần hai mươi phút thì Lương Đạo Hậu và Lương Khải Nguyên mới cùng nhau đi đến.

"Chờ lâu rồi sao." Lương Đạo Hậu vỗ vai Hứa Kình, "Cháu như thế nào đến sớm vậy?"

"Ở nhà cháu cũng không có chuyện gì, nên đến sớm một chút." Hứa Kình cười.

Lương Khải Nguyên nhìn thấy Hứa Kình ăn mặc gọn gàng, bên hông còn gắn cây ná cao su thì không khỏi liếc nhìn hắn nhiều hơn, "Cây ná cao su này là ngươi cùng bọn Lương Lương Tử làm vào năm ngoái? Nó được bảo dưỡng rất tốt."

Hứa Kình gật đầu, "Để phòng ngừa khi có việc gì xảy ra."

"Này, tính tình rất cẩn trọng!" Lương Khải Nguyên không khỏi nở nụ cười, "Trách không được cháu lại có thành tích cao như vậy."

Lương Đạo Hậu cũng cảm thấy hắn đem theo cây ná có chút trẻ con, nhưng hắn cũng là đứa nhỏ cùng với con trai nhà mình cũng không khác nhau mấy, Lương Đạo Hậu cảm thấy nên bao bọc che chở hắn.

Ba người đi vòng quanh toàn bộ cơ sở sản xuất một vòng, không thấy gì bất thường nên cùng nhau đi lên đài quan sát ngồi, nói chuyện với nhau và quan sát động tĩnh xung quanh.

Thời gian nhanh chóng đến nửa đêm, Hứa Kình đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh, Lương Đạo Hậu thấy hắn còn quá nhỏ không thể chịu nổi, liền nói với hắn: "Nếu buồn ngủ cháu hãy nằm xuống ngủ một lát đi, nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ gọi cháu."

Hứa Kình xoa mặt, "Cảm ơn chú, không sao đâu."

Lương Đạo Hậu và Lương Khải Nguyên đang trò chuyện bởi Hứa Kình còn nhỏ không biết nói gì, nên nhìn xung quanh màn đêm của cơ sở sản xuất.

Tề Vân Chi đột nhiên kéo nhẹ hắn một cái, Hứa Kình quay đầu nhìn trong mắt hiện lên vẻ mờ hồ.

Tề Vân Chi vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một nơi nào đó, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Bên kia, có cái gì."

Hứa Kình liền giật mình, lập tức ngồi thẳng người hướng theo ngón tay nhìn về phía màn đêm mờ mịt, những bóng đen đang đung đưa trong màn đêm.

"Chú! Xem thử bên kia có cái gì không?"

Lương Đạo Hậu và Lương Khải Nguyên lập tức nghiêng người nhìn chăm chú hồi lâu.

Lương Đạo Hậu sắc mặt không tốt, vươn tay cầm một cây gỗ dài ở bên cạnh nhìn Hứa Kình nói: "Chỉ sợ thật sự có trâu rừng đến, cháu ở chỗ này không cần đi theo, ta cùng chú Khải Nguyên đi nhìn xem."

Nói xong Lương Đạo Hậu cùng Lương Khải Nguyên vội lấy cây gỗ để đuổi trâu rừng đi, tối nay bọn họ trực đêm nếu mùa màng có vấn đề thì không thể nào nói chuyện với mọi người trong khu sinh sống được.

Hứa Kình cũng không tính đi, nhưng một lúc sau lại nghe tiếng thấy tiếng hét của Lương Đạo Hậu có vẻ rất lo lắng.

Hứa Kình sợ bọn họ xảy ra chuyện, vì vậy hắn vội vàng cùng Tề Vân Chi chạy đến nơi có trâu rừng, xem có thể giúp đỡ gì hay không.

Khi Hứa Kình đến nơi thấy tình hình rất nguy cấp, một con trâu rừng to khỏe đang đuổi theo húc Lương Đạo Hậu cùng Lương Khải Nguyên.

Con trâu rừng khịt khịt mũi, dưới chân vẫn còn lớp đất bùn đuổi theo hai người không từ bỏ.

Cây trong tay Lương Đạo Hậu và Lương Khải Nguyên đã ném từ lâu, lúc này đang bị buổi chạy như điên.

"Anh Tề! Mau! Đánh con trâu rừng đó!" Thấy vậy tình cảnh như vậy Hứa Kình lo lắng, hắn đưa cây ná cao su vào tay Tề Vân Chi, "Đánh vào mắt trâu rừng."

Hứa Kình tin tưởng vào bản lĩnh của Tề Vân Chi, Tề Vân Chi cũng không làm hắn thất vọng mà bình tĩnh cầm lấy cây ná cao su cùng viên đá đứng thẳng người, kéo căng cây ná cao su ra chăm chú chờ đợi.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tề Vân buông lỏng tay Hứa Kình gần như có thể nghe thấy tiếng đá đang gào thét trong không khí.

Sau vài giây chờ đợi, Hứa Kình nhìn thấy con trâu rừng đang chạy đến đột nhiên ngã ầm ầm xuống đất, thân thể to lớn cũng theo quán tính trượt đi một khoảng rất xa.

Khi những con trâu rừng khác thấy động tĩnh, chúng liền giật mình nhảy dựng lên từng con liều mạng tranh nhau chạy vào trong núi.

Lương Quốc Đào và Lương Khải Nguyên chạy một hồi mới kịp phản ứng lại, họ ngạc nhiên nhìn lại thì thấy con trâu rừng nằm trên mặt đất, cả hai thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán, lê đôi chân yếu ớt bước đi về phía Hứa Kình.

Thấy Hứa Kình cầm cây ná cao su trong tay, Lương Đạo Hậu vẫn còn sợ hãi hỏi: "Tiểu Hòa, cháu đánh chết con trâu rừng này sao?"

Hứa Kình lộ ra vẻ do dự rồi nhanh chóng biến mất, "Cháu không biết nó có bị đánh chết hay không? Chắc do may mắn, đánh trúng bộ phận quan trọng của nó."

Thấy trâu rừng nằm bất động dưới đất, Lương Đạo Hậu hít một hơi thật dài nói: "Mặc kệ như thế nào, cháu đã giải quyết được chuyện quán trọng này nếu không thì đêm nay không biết phải làm sao, con trâu rừng này cũng quá lợi hại suýt chút nữa thì cả cái mạng này cũng không còn."

Hai người tay chân đều mềm nhũn, ước chừng trâu rừng sẽ không đến lần thứ hai, cho dù có đến thì bọn họ cũng không có dự định đuổi đi.

Lương Khải Nguyên nói: "Cả đêm mệt mỏi lắm rồi, chúng ta hãy quay về nói với mọi người trong khu rằng trâu rừng này quá hung dữ, nếu không đề phòng cẩn thận thì thật sự sẽ có chuyện lớn xảy ra."

Lương Đạo Hậu và Lương Khải Nguyên đều là vẻ mặt đầy xui xẻo, Hứa Kình có thể hiểu rõ cho dù ai suýt chút nữa chết sẽ sắc mặt cũng đều không tốt.

"Con trâu rừng chết này cứ để ở đây không cần phải xử lý sao?"

"Này, sao lại không cần?" Nhắc tới chuyện này, Lương Đạo Hầu cầm đuốc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại nạn không chết tất có phúc về sau, nói không chừng vận may của chúng ta đã được xoay chuyển.

Tiểu Hòa, cháu đi cùng với chúng ta, đem chuyện này nói rõ với trưởng khu nếu không chuyện gì ngoài ý muốn, khu sinh sống sẽ cử người đến cắt thịt còn trầu rừng này đi kiểm tra đo lường, nếu không ăn được thì không sao nếu thật sự ăn được thì chúng ta sẽ được phân cho một phần.

Lương Thành nghe họ nói thiếu chút nữa là bị trâu rừng húc chết liền hoảng sợ, chờ sau khi ông nghe rằng Hứa Kình đem trầu rừng đánh chết, hiện tại con trâu rừng vẫn còn nằm ở nơi đó thì càng thêm kinh hãi.

" Tiểu Hòa, cháu đánh sao? Cháu dùng cái gì để đánh chết nó vậy? "

" Chỉ là cây ná cao su mà họ làm năm ngoái, anh Thành đã thấy qua? "Lương Đạo Hậu mới tả một chút rồi nói:" Trước không nói đến việc này, ngươi phải nhanh chóng tìm người đem thịt đi kiểm tra xem có thể ăn được không? Xem thử chúng ta có lộc ăn ngon hay không! "

" Đúng vậy, đây chính là việc ưu tiên hàng đầu.

"Lương Khải Nguyên háo hức muốn thử.

Trời vừa rạng sáng, Lương Thành lập tức cùng con trai đi kiểm tra, phát hiện mắt của con trâu rừng đã bị đập nát thành từng mảnh, trên thân con trâu không có một chút vết thương nào làm ông không khỏi bội phục mà nhìn Hứa Kình.

Ông nhanh chóng bảo con trai cắt một miếng thịt, đem đi kiểm tra đo lường để biết có thể ăn được hay không.

Thời đại hiện nay, tất cả mọi người đều thèm ăn thịt, đặc biệt là thịt trâu rừng vì đã rất lâu họ chưa được ăn.

Kết quả kiểm tra đo lường rất nhanh chóng đã có, thịt con trâu rừng này có thể ăn được!

Lương Thành trở nên hưng phấn," Này, đây là gần một nghìn cân thịt ngon! Ta xem đúng là trời cao ban phước cho khu chúng ta mà, muốn chúng ta có một cái tết đoan ngọ thật hoàn thiện! "

" Khải Nguyên, ngươi nhanh đi thông báo cho mọi người trong toàn bộ khu sinh sống.

Đạo Hậu, ngươi đi tìm người mổ thịt đem thịt chia ra trước đi, tiểu Hòa sẽ được chia một nửa con trâu mỗi người sẽ được mười cân, phần còn lại đem đến sân phơi thóc để mọi người nấu ăn, mọi ngươi trong khu hãy nấu thêm vài món ăn khác rồi cùng nhau tập hợp lại đón một cái tết đoan ngọ thật tốt!".