Tề Vân Chi chân so với Hứa Kình đi nhanh hơn rất nhiều, chưa đến hai mươi phút hắn đã ôm Hứa Kình đi từ nhà họ Lương đến căn nhà gỗ, trong thời gian đó còn thuận tay săn thêm hai con thú.

Trong căn nhà gỗ không chỉ có nồi cùng bếp còn có thể che mưa gió, Hứa Kình không chỉ chuẩn bị thức ăn cho đêm khuya mà còn làm thêm một ít cho vào ống tre, rồi cẩn thận đậy kính để dành cho ngày hôm sau.

Bây giờ thời tiết trở nên lạnh hơn, đồ ăn để đến trưa hôm sau cũng không thành vấn đề.

Cá khô hầm với măng và nấm lại thêm ít khoai môn, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ở trong nhà gỗ ăn no, sau đó mới đi ra ngoài tìm thảo dược và săn bắt con mồi.

Trời âm u, thị lực của Hứa Kình chỉ như người thường, chỉ có thể nhìn rõ một chút đồ vật xung quanh, dựa vào may mắn có thể hái dược liệu nhưng cũng không được bao nhiêu..

Tề Vân Chi có bản lĩnh săn thú rất giỏi bắn không trượt phát nào, trong một đêm có thể kiếm được hơn mười tích phân.

Hứa Kình ở một bên vui vẻ tính toán, nếu cứ tiếp tục như vậy trong một hai tháng sẽ có đủ tích phân để mở ra thương thành.

Thời gian trôi nhanh, bây giờ đã cuối tháng 10 trường tiểu học Nhân Nguyên bắt đầu kỳ thi giữa kỳ, bình thường bọn học sinh nam hay lang thang cả ngày, nhưng bây giờ trên mặt đều hiện vẻ căng thẳng và buồn bã mà chuẩn bị cho kỳ thi.

Lương Lương Tử và Lương Ái Quang dẫn đầu một nhóm bạn học trong lớp quấy lấy Hứa Kình, nháy mắt với hắn giúp đỡ làm như thế nào để gian lận.

Thầy Đàm cầm sách chuẩn bị tiến vào lớp dạy học, đều nghe được toàn bộ lời nói của đám người Lương Lương Tử.

Thầy Đàm hừ lạnh một tiếng, đưa một tay kéo tai Lương Lương Tử còn tay kia kéo tai Lương Ái Quang đi lên bục giảng, "Ngày thường không chịu học tập, gần thi thì tưởng đến chuyện tốt đẹp, còn nhỏ mà nghĩ muốn gian lận."

Lương Ái Quang ngụy biện, "Thầy ơi, ngài nghe nhầm rồi, chúng em đang xin lời khuyên của Tiểu Hòa để cải thiện thành tích, chúng em không nói rằng muốn gian lận."

Lương Lương Tử điên cuồng gật đầu, "Đúng vậy, chúng em chỉ đang hỏi bài tập không muốn gian lận."

"Vậy sao?" Thầy Đàm bình tĩnh liếc nhìn họ, "Sắp đến kỳ thi mới xin lời khuyên, xem ra các em đối với kỳ thi giữa kỳ này rất coi trọng, định cải thiện bao nhiêu điểm và đề cao thêm bao nhiêu bậc?"

Lương Ái Quang và Lương Lương Tử nhìn nhau, những học sinh khác rút lại ngồi trên ghế mà không dám nói lời nào.

Thấy hai người không ai trả lời, thầy Đàm lộ ra ý cười lạnh: "Các em muốn nâng cao thành tích mà không chân thành lắm, xem ra thầy phải nói chuyện với bố mẹ các em một chút.."

"Đừng đừng!" Lương Lương Tử vội vàng ngăn lại lời của thầy Đàm, "Thầy ơi, em nghĩ như kỹ rồi tổng điểm của em phải cải thiện thêm 20 điểm, xếp hạng sẽ tăng thêm năm bậc."

"Tăng thêm 20? Từ tổng điểm ba môn 150 lên 170 điểm vẫn không đạt tiêu chuẩn?"

Lương Lương Tử cắn chặt răng nói: "Tổng điểm tăng bốn mươi, thứ hạng tăng mười bậc."

Thầy Đàm hơi hài lòng gật đầu, bảo hắn trở về chỗ ngồi, "Vậy thì thầy sẽ chờ xem, Lương Ái Quang, em thế nào?"

Dưới cái nhìn của thầy Đàm, Lương Ái Quang vẻ mặt đau khổ nói: "Giống như Lương Lương Tử, em cũng tăng tổng điểm của mình lên 40 điểm và thứ hạng của em tăng lên 10 bậc, tranh thủ mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn."

Thầy Đàm cầm bút viết xuống mục tiêu làm ghi nhớ "Được rồi, thầy liền nhìn xem, những trò vừa nói chuyện cũng đều lên hết đây, thầy xem các em tự tin được bao nhiêu lần này báo luôn một lần xem."

Lương Ái Quang vẻ mặt buồn rười rượi, thầy Đàm vậy mà lần này chỉnh hơn một nửa bọn học sinh nam trong lớp, làm mọi người trong lớp đều không dám nói nhiều thêm câu nào.

Thầy Đàm rất hài lòng với hiệu quả này, khi tan học liền nói: "Lần thì này mọi người đều rất tự tin, thầy nhất định sẽ giúp các em đạt được mục tiêu của mình.

Nếu lần này các em không đạt mục tiêu đề ra, chúng ta sẽ nhờ cha mẹ giúp đỡ và còn rất nhiều cách nên các em không cần phải nản lòng."

Hơn nửa nam sinh trong lớp đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Chờ thầy Đàm đi ra khỏi lớp, các bạn nam trong lớp đều đặt ra mục tiêu trên người Hứa Kình nhìn với vẻ mặt đáng thương.

Làm Hứa Kình đều nổi da gà, ánh mắt hắn nhìn xuyên qua cửa sổ, vô thức liếc nhìn Tề Vân Chi đang dựa dưới tàng cây ngủ bù.

Tề Vân Chi cảm nhận được ánh mắt của hắn, mở to hai mắt nghi vấn nhìn lại, Hứa Kình cười làm khóe mắt cong lên nhẹ nhàng lắc đầu.

Tề Vân Chi thấy hắn không có việc gì, lại tiếp tục đi ngủ.

Lương Lương Tử nhìn thấy Hứa Kình phát ngốc, lắp bắp nói: "Tiểu Hòa, lần này các anh em đều phải trông cậy vào ngươi."

Hứa Kình nhìn bọn họ trả lời: "Có thầy Đàm nhìn chằm chằm, chúng ta nhất định không thể gian lận, nếu muốn cải thiện thành tích chúng ta chỉ có thể nghiêm túc ôn tập."

Lương Hóa Vũ ở một bên cũng gật đầu đồng ý, "Tiểu Hòa nói đúng, lần này không được gian lận, nếu không thầy Đàm thật sự sẽ gọi phụ huynh."

Hứa Kình đưa tay lật sách ngữ văn xem, trầm ngâm nói: "Như thế này đi, ta sẽ ra một bộ tài liệu ôn tập, mọi người chép lại rồi ghi nhớ hẳn là không có vấn đề gì."

Đám người Lương Lương Tử không muốn sao chép tài liệu, lại càng không muốn ăn thịt heo xào măng chỉ có thể đáp ứng.

Sách ngữ văn lớp bốn không có nhiều nội dung, chỉ có một số bài văn nên sau giờ học học thuộc cơ bản là không có vấn đề gì.

Toán học cũng vậy, ghi nhớ các công thức của phép nhân cùng một số định lý, sau đó lại làm bài mẫu.

Trong môn học tự nhiên thì chỉ cần ghi nhớ một số khái niệm, chú ý đến câu hỏi sau đó lựa chọn và điền vào chỗ trống, có thể đạt được bảy đến tám mươi điểm.

Hiện tại nội dung mọi người học không sâu sắc, không giống với Hứa Kình đời trước lớp bốn phải học rất nhiều, toán học còn phải gần giống với toán Olympic.

Hứa Kình dành ra nửa ngày chỉnh sửa một chút rồi mới phân loại ra, ghi lại những thứ cần học để cho bọn Lương Lương Tử phân công nhau chép lại và ghi nhớ.

Mọi người trong nhà bọn Lương Lương Tử lần đầu tiên nhìn thấy, bọn họ đi học về còn đem theo bài tập trở về nhà để làm sau giờ học mà ngạc nhiên vui mừng.

Khi nghe được bọn họ đã đặt mục tiêu cho kỳ thi sắp tới, hiện tại đang học thuộc tài liệu ôn tập do Hứa Kình đưa cho, gia đình bọn họ rất vui mừng có một số nhà đêm đó đã bảo con mình mang đến cho Hứa Kình ít đồ ăn ngon.

Hứa Kình sống ở nhà họ Lương, tự nhiên sẽ không bỏ rơi Lương Tiểu Bảo nên tình nguyện giúp Lương Tiểu Bảo ôn bài.

Quách Anh Trinh vui vẻ sờ đầu Hứa Kình, đêm đó làm cho bọn hắn hai bát nhỏ trứng hấp, kèm theo đồ ăn của bọn Lương Lương Tử đưa đến, làm bữa cơm tối hôm nay của nhà họ Lương đặc biệt phong phú.

Hứa Kình không phải giúp Lương Tiểu Bảo ôn tập cho có lệ, Lương Tiểu Bảo không thể ngồi yên được vì Hứa Kình đặt ra câu hỏi khá khó, cố tình Quách Anh Trinh lại ngồi làm việc bên cạnh sẵn thuận tiện giám sát hắn, nếu hắn dám lười biếng thì sẽ được thưởng một bữa măng xào thịt.

Lương Tiểu Bảo bị giám sát ôn tập hai ba ngày nay, cả người khổ không chịu được.

Mấy năm nay bọn họ rất ít có khái niệm ôn tập, đặc biệt đây chỉ là kỳ thi giữa kỳ nên bọn người Lương Lương Tử ôn tập chăm chỉ liền có hiệu quả ngay.

Lương Ái Quang thi được 197 điểm, Lương Lương Tử thi được 211 điểm, mặt khác bọn người cùng ôn tập đều đạt kết quả tiến bộ hơn so với trước kia nhiều.

Cả đám đều vượt mức mục tiêu đặt ra nên vui đến nổi cười cả ngày.

Lương Tiểu Bảo cũng tiến bộ đáng mừng dưới áp lực của Hứa Kình và Quách Anh Trinh, lần đầu tiên thi được 270 điểm đứng đầu khối.

Thành tích của Hứa Kình thậm chí còn xuất sắc hơn đạt số điểm tuyệt đối là 320, ngay cả các câu hỏi phụ cũng làm rất tốt và hơn Lương Hóa Vũ đứng vị trí thứ hai đến 30 điểm.

Ở trường tiểu học Nhân Nguyên nhiều năm như vậy, còn không có một học sinh nào xuất sắc như thế, Hứa Kình hiện tại càng thêm nổi bật hơn trước rất nhiều.

Có thành tích làm nền, Hứa Kình cùng bọn người Lương Lương Tử mỗi cuối tuần đều lên núi hái thuốc nhân tiện đốn củi, mọi người trong nhà cũng không nói lời nào.

Lương Hóa Vũ nhờ những người biết cách điều chế dược liệu giúp bọn họ xử lý dược liệu sau khi hái về.

Hứa Kình sử dụng hệ thống để kiểm tra tia W khi đi hái dược liệu, đồng thời khống chế tia W trong giá trị an toàn ở mức 40% là được.

Việc này làm cho bọn họ có thể kiếm được một khoản tiền, mà không làm cho người khác để ý cùng rủ nhau đi hái dược liệu.

Hiện tại đã cuối tháng mười một, sau hơn một tháng rưỡi hái dược liệu, Hứa Kình cùng mọi người hái và xử lý dược liệu xong, thu được tổng cộng 8 lượng thạch hộc, rễ khỉ một cân ba, cỏ linh chi hoang dã được hai cân hai.

Khu vực Du Đồng tương đối nhỏ nên không thể thu nhiều dược liệu được, mọi người tranh thủ dành một ngày cuối tuần mang theo dược liệu cùng lương khô, vượt núi đi đến một khu vực sinh sống rộng lớn hơn chính là khu vực Giác Loan để bán dược liệu.

Người lớn trong nhà không yên tâm muốn thay bọn họ đi, nhưng bị bọn họ kiên quyết ngăn cản đi trở về.

Không còn cách nào khác đành phải đưa cho bọn họ một ít tiền tiêu vặt, dặn dò không cần biết có bán được dược liệu hay không cũng phải về nhà sớm một chút, muộn nhất là trước sáu giờ tối phải về đến nhà.

Bọn họ đồng ý, Lương Hóa Vũ là người dẫn đường đi đến khu vực Giác Loan để bán dược liệu.

Đầu tiên là đi kiểm tra đo lường dược liệu, bọn họ mang theo tổng cộng bốn cân ba dược liệu, cân một cân tính tiền một cân những người kiểm tra cũng không ngại để bọn họ trộn lẫn dược liệu với nhau để kiểm tra.

Bọn họ bỏ ra mười sáu khối để làm kiểm tra đo lường tia W.

Kết quả kiểm tra đo lường đưa ra làm bọn họ kinh ngạc, vậy mà thạch hộc được ba lượng, rễ khỉ được nửa cân, cỏ linh chi hoang dã được một cân, giá bán của thạch hộc là bốn mươi tám khối một cân, rễ khỉ là ba mươi hai khối một cân và cỏ linh chi hoang dã là bốn mươi bốn khối một cân.

Bọn họ bán ở cửa hàng thuốc được tổng cộng 74, 4 khối, trừ đi 16 khối dùng để kiểm tra thì bọn họ còn lại 58, 4 khối.

Khi nhận được số tiền khổng lồ này, Lương Lương Tử và những người khác có chút hoảng hốt, nhất thời trông họ giống như kẻ trộm vậy.

"Chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó lại chia tiền?" Lương Ái Quang đề nghị.

Hứa Kình cùng bọn họ tổng cộng có chín người đi hái dược liệu, chia đều thì một người cũng được 6 khối 4.

Mọi người đều rất vui mừng kéo nhau đi ăn hoành thánh trong một cửa hàng hoành thánh lớn ở khu vực Giác Loan.

Một tô hoành thánh chỉ có giá 5 xu trong đó có nước hầm xương cùng với một ít rau, mù tạt, tiêu xanh và dưa cải đầy ắp cả một tô lớn, làm bọn họ nhìn mà thèm chảy cả nước miếng.

Hứa Kình gọi một tô hoành thánh, trong khi mọi người không để ý liền kêu Tề Vân Chi cầm đũa cùng nhau ăn.

Tất cả những gì Tề Vân Chi chạm vào sẽ trở nên trong suốt, trên bàn ăn mọi người đều cười nói sôi nổi chỉ ngoại trừ Hứa Kình là đang ăn rất nhanh.

Sau khi ăn xong nhìn đồng hồ trong cửa hàng hoành thánh hiện tại mới 12 giờ trưa, bọn họ từ khu vực Nhân Nguyên đi đến đây phải hơn hai tiếng.

Vẫn còn sớm nên bọn họ tính đi chơi một vòng trong khu vực Giác Loan rồi quay trở về cũng chưa muộn.

Bọn họ vừa ăn hoành thánh liền chạy đi đến cửa hàng mua bóng rổ.

Lúc đầu, ai cũng nói sẽ mua loại đắt nhất nhưng bây giờ cầm tiền trên tay lại mua loại rẻ nhất, mặc cả một hồi thì nó chỉ có giá ba khối.

Sau khi mua xong bóng rổ, mỗi người được chia năm khối sáu còn dư năm xu, mọi người đều đồng ý dùng tiền dư mua một túi táo tươi chia mỗi người một quả.

Trong nhóm bọn họ có người cần phải đi thăm cô của mình đã được gả tới khu vực sinh sống của Giác Loan, những người khác thì muốn đi chơi nên tản ra và hẹn tập trung tại cửa hàng hoành thánh vào lúc bốn giờ.

Việc này chính là điều mà Hứa Kình muốn, nên hắn cũng lấy cớ tách ra để hoạt động một mình.

Trong túi của Tề Vân Chi chứa hơn bảy cân dược liệu, hắn nhân cơ hội này bán đi để mua một ít đồ dùng sinh hoạt..