Có lẽ phản ứng nhạt nhẽo của Dương Chí khiến Lam Tiểu Kiều không hài lòng, bà ta nghĩ ra một trò mới: cho người giúp việc nghỉ.

Đại khái bà bảo: khó có dịp người trong nhà đi hết, Tiểu Chí năm nay đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được, hay là cho dì Mai nấu bếp cùng dì Triệu lau dọn nghỉ ngơi mấy hôm.

Hai dì vui sướng khỏi nói, Dương Thanh Phong thì khen bà là một bà chủ tốt bụng.

Dương Chí thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Kiếp trước cậu gọi ship đồ ăn để giải quyết 3 bữa, quần áo mang ra tiệm giặt, thuê người giúp việc theo giờ dọn dẹp nhà cửa.

Kiếp này không khác lắm, ngoại trừ việc nấu cơm cậu đã có kinh nghiệm, nên cậu tự lo liệu việc bếp núc.

Nhà bếp bật máy hút mùi.

Dương Chí bê đồ ăn nhà phòng khách ngồi.

Phòng này trang trí nội thất trang nhã đơn giản theo sở thích Lam Tiểu Kiều, bày biện những món đồ cổ đắt giá mà Dương Thanh Phong sưu tầm, tạo nên một cảm giác tinh tế sang trọng, giàu có nhưng không thô tục.

Nhìn vào là biết vợ chồng chủ nhà hoà hợp như nào.

Dương Chí vừa ăn vừa đánh giá đồ đạc, mang đi cầm chắc cũng được ít tiền.

Để qua mấy hôm nữa những thứ này còn chẳng đổi được cái bánh mì, vẫn nên tranh thủ kiếm chác thì hơn.

Nghĩ là làm, cậu bỏ bữa sáng đang ăn dở, đứng lên lấy mấy món đồ khỏi kệ.

Đúng lúc này chuông cửa kêu lên.

"Ai thế nhỉ?" Cậu tự hỏi.

Trên màn hình, gương mặt Hạ Hoa dí sát camera, cô gào thét ầm ỹ: "Tiểu Chí mở cửa nhanh, chị sắp bị thiêu chết rồi!"

Dương Chí vội vàng nhấn nút mở cổng.

Không hiểu tại sao Hạ Hoa lại đến đây giờ này.

Đứng dưới bóng cây, Hạ Hoa cao gầy mặc áo croptop sát nách, quần đùi jean để lộ đôi chân dài, khoác thêm một chiếc sơ mi dài tay.

Bóng cây râm mát vẫn để lọt những tia nắng xuyên qua chiếu lên da cô, làn da trắng xanh do quanh năm suốt tháng ít ra ngoài lúc này như phát sáng.

Dương Chí hoang mang, không phải tự nhiên Hạ Hoa đặt tên trong game là Công Chúa Ma cà rồng.

Cô là một người ghét nóng sợ nắng, bình thường nếu có thể tránh hoạt động ngoài trời thì tuyệt đối sẽ tránh, hẹn gặp vào ban ngày thì từ chối không đi.

Theo lời cô nói thì ban ngày nắng nóng, đặc biệt mùa hè rất đen da, hại sức khoẻ, công sức makeup của cô đều bị mồ hôi rửa trôi hết, có điên mới ra ngoài.

Vậy cô đang làm gì?

Hạ Hoa cầm khăn giấy, lau tung lung trên mặt, thể chất cô hay đổ mồ hôi, lúc này tóc tai ướt đẫm dính sát người, ngay cả lưng áo cũng có thể trông thấy ướt một mảng lớn.

Dương Chí thuận tay kéo chiếc mũ lưỡi trai khỏi đầu cô, cậu dùng nó làm quạt, quạt mạnh mấy cái cho Hạ Hoa hạ nhiệt.

Nhìn gò má lấm tấm vài nốt tàn nhang của cô, cậu nhận ra hôm nay cô không trang điểm.

Đừng bảo con trai thì biết gì về trang điểm, có mù mới không nhận ra sự khác biệt của một gương mặt có tàn nhang và một gương mặt được makeup che khuyết điểm.

Dương Chí kinh ngạc: "Trời nóng quá nên chị bị ấm đầu hay sao mà để mặt mộc đi phơi nắng thế này?"

Nghe cậu nói vậy Hạ Hoa không khỏi lườm một cái.

Trước tận thế cô vốn 10 ngón tay không dính nước bẩn, sợ khổ sợ mệt.

Sau này vì thế giới đổi thay, khiến cô phải thay đổi, lăn xả bất chấp nguy hiểm khó khăn.

Vừa mới trùng sinh, cô theo thói quen chạy bộ buổi sáng, ăn mặc thoải mái ra ngoài, lại quên mất mình bây giờ không có dị năng, thân thể yếu đuối vô cùng, sáng giờ bị thời tiết dày vò không ít.

Trông ánh mắt doạ nạt của Hạ Hoa, Dương Chí sờ sờ mũi kêu cô vào đi.

Hạ Hoa cúi xuống xách cái túi du lịch dưới chân lên.

Dương Chí nhận ra cái túi này, cậu đã từng thấy ở nhà cô, hiện không biết đựng gì bên trong nhưng trông có vẻ nặng, còn có tiếng leng keng như sắt va nhau khi Hạ Hoa đeo quai túi lên vai.

Theo phản xạ Dương Chí giơ tay muốn phụ cô xách túi, nhưng Hạ Hoa xoay mình né tránh.

"Không cần đâu."

Giận?

Dương Chí ngại ngùng đóng cổng, mắt thấy Hạ Hoa đang bước phăm phăm về phía phòng cậu ở.

"Chị đi đâu đấy?" Dương Chí cuống lên, phòng cậu có đống lương thực chưa kịp dọn dẹp, nếu Hạ Hoa trông thấy thì không biết giải thích thế nào.

Hạ Hoa quay lại, nhìn cậu như đồ ngốc: "Vào trong nhà chứ đi đâu."

"Không, không,..." Dương Chí vội vàng nói.

"Lên nhà chính đi, em đang ăn sáng, còn đang bật điều hoà."

Vừa dứt lời Hạ Hoa đã đổi hướng đi về nhà chính, không quên bỏ lại một câu.

"Giờ này còn ăn sáng, người ta sắp ăn trưa rồi đấy."

Dương Chí dở khóc dở cười, cậu cũng muốn dậy sớm lắm chứ.

Nhưng giường ấm đệm êm, điều hoà mát mẻ, nhất là thời buổi an toàn như vậy khiến cậu ngủ không dậy được.

Trải qua những ngày ngủ không đủ giấc, luôn phải đề phòng bị tấn công, sau khi sống lại cậu mê luyến cái giường không thôi.

Hạ Hoa không lạ gì nhà Dương Chí, lấy lí do dạy phụ đạo cho cậu cô đã tới chơi nhiều lần.

Khi ấy Lam Tiểu Kiều còn bóng gió cô cậu yêu sớm, Hạ Hoa không ngần ngại diễn trò trước mặt Dương Thanh Phong.

Tỉ như ngay phòng khách này, cô khen ngợi Dương Chí giỏi giang, chỉ cần nhìn vào là biết giống Dương Thanh Phong hồi trẻ, sau này kế thừa công ty sẽ khiến ông hài lòng.

Dương Thanh Phong ưa nịnh, nghe Hạ Hoa hát một hồi thì tăng tiền tiêu vặt cho Dương Chí, còn khen ngợi cậu biết chọn bạn mà chơi.

Thậm chí ông còn trách cứ Lam Tiểu Kiều, Hạ Hoa là sinh viên đại học, sao có thể yêu đương với thằng con vắt mũi chưa sạch nhà mình.

Lam Tiểu Kiều á khẩu, bà không ngờ Hạ Hoa lớn hơn Dương Chí 5 tuổi, không nhìn ra con ranh này còn nhỏ đã biết đưa đẩy lấy lòng người lớn.

Đáng sợ hơn nó chỉ hót một hồi liền nhắc nhở cho Dương Thanh Phong nhớ ai mới là con ruột.

Bà tính toán chiếm phần cho con gái mình đã lâu, không thể để một Hạ Hoa từ đâu nhảy ra làm loạn được.

Vậy nên sau này Hạ Hoa đến chơi, Lam Tiều Kiều đều cẩn thận canh giờ Dương Thanh Phong sắp về mà đuổi khéo, không để hai người giáp mặt.

Dương Chí bước vào thấy Hạ Hoa đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, vẻ mặt thư giãn, cô chỉ chỉ nhà bếp: "Rót chị cốc nước mát".

Rất nhanh chóng cốc nước đá được mang ra, Hạ Hoa ngửa cổ uống ừng ực.

Dương Chí cạn lời hỏi: "Chị tới đây có chuyện gì không?"

"Đưa tiền cho em." Hạ Hoa đặt cốc nước xuống bàn, cô nhìn phần ăn đã nguội của Dương Chí, không ngại ngùng bắt đầu vét đĩa, sáng giờ hoạt động nhiều giờ đói muốn ngất.

"Chẳng phải em cần tiền mua đồ sao? Chị để trong túi đó."

Nghe vậy Dương Chí liếc cái túi đeo chéo bên người cô, rồi ánh mắt cậu dừng lại ở cái túi du lịch dưới chân.

Nhớ lại ban nãy Hạ Hoa không để cậu xách hộ, Dương Chí nảy sinh tò mò, muốn xem túi này chứa gì.

Cậu ngồi xổm dưới đất, kéo khoá zip.

Túi du lịch được mở ra một khoảng, từ đó có thể nhìn thấy bên trong toàn là dao rựa.

Dao bổ củi, dao chặt xương, dao găm,...!đủ các loại, thậm chí có cả dao chọc tiết lợn.

Vãi *beep*!

Hạ Hoa tính làm cái gì???

Dương Chí lấy một con dao bấm ra khỏi túi, nhấn một cái, lưỡi dao sắc bén loé sáng dưới ánh đèn phòng.

Cậu trợn mắt há mồm ngẩng đầu nhìn Hạ Hoa.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Hoa có gì đó không đúng lắm, câu hỏi trên môi bỗng thành "Có chuyện gì thế?"

Hạ Hoa rời mắt khỏi điện thoại, đưa điện thoại cho cậu: "Đây là cái gì?"

Trên màn hình điện thoại ghi chú về ngày tận thế, sự kiện đã diễn ra ở kiếp trước, những gì Dương Chí còn nhớ được đều ghi hết ở đây.

Không đúng, đây là điện thoại cậu mà.

Hoá ra lúc Dương Chí đang xem xét cái túi chứa đầy "hung khí" đáng ngờ, Hạ Hoa vô tình trông thấy điện thoại của cậu để trên bàn.

Chiếc điện thoại không cài thời gian tắt màn hình, vẫn luôn sáng để lộ phần ghi chú.

Chỉ liếc qua sẽ không để ý, nhưng hai chữ tận thế trên màn hình đã thu hút sự chú ý của Hạ Hoa.

Thế là Hạ Hoa cầm lên xem, càng xem càng thấy có gì đó kì lạ.

Cô định chất vấn thêm nữa thì nhận thấy trên tay Dương Chí là con dao bấm cô mua, bên dưới là chiếc túi đang mở.

Phút chốc những lời cô định nói tắt ngấm.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, người ngồi ghế người ngồi xổm, không biết nói gì tiếp theo.

Qua nửa ngày Hạ Hoa mới mở miệng: "Em...!cũng trùng sinh à?".