Mấy ngày nay Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn ngày ngày dính lấy nhau,trước có rất nhiều lời không nói ra được, luôn là nói thế nào cũng nói không đủ, dính nhau thế nào cũng dính không chán, vốn dĩ không hề nhắc tới việc học của Chử Ngạn.

Bây giờ chợt nghe thấy Chử ngạn nói dự định không đi học nữa, Cố Trọng Cảnh mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy có gì, hắn biết Chử Ngạn từng là sinh viên giỏi của đại học thủ đô, vẫn chưa tốt nghiệp đã phải nghênh đón tận thế, vì vậy không muốn đi học tiếp, kì thực hắn cũng hiểu được.

Nhưng Mạnh Tòng Ngọc thì không giống vậy, bà là một người phụ huynh điển hình kiểu Trung Quốc, hy vọng con cái có thể học tập tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt, sau này có thể tìm được một công việc có thể diện mà lương cao.

Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đều là cô nhi, không có trợ lực gì, Mạnh Tòng Ngọc tuy rằng thương bọn họ, nhưng chẳng qua bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tự thấy mình cũng không giúp gì được cho những đứa trẻ đáng thương này, cách duy nhất để bọn họ thay đổi vận mệnh chính là đi học.

Cũng không phải nói không đi học thì sẽ không có tiền đồ, nhưng nếu không học hành thì sẽ phải chịu càng nhiều khổ, càng nhiều mệt, còn chưa chắc sẽ hết khổ.

Trong tình huống như vậy, sao Mạnh Tòng Ngọc có thể đồng ý cho Chử Ngạn vì nhất thời kích động mà bỏ học?

Chử Ngạn hiểu rõ lo lắng của Mạnh Tòng Ngọc, nhưng y vẫn cố gắng thuyết phục Mạnh Tòng Ngọc: " Mẹ Mạnh, mẹ đừng giận, con..."

"Con cái gì mà con, con không muốn đi học thì muốn làm gì? Đi làm thêm sao? Cho dù con đi làm thì cũng chẳng ai thuê, con có biết thuê lao động trẻ em là phạm pháp, chuyện của tiểu Cảnh còn chưa nói rõ, con lại làm mẹ thêm phiền, có phải con lớn rồi nên cánh cũng cứng rồi, mẹ Mạnh cũng không quản được con nữa?"

Mạnh Tòng Ngọc vừa lau nước mắt vừa nói một mạch, Chử Ngạn bị bà dạy dỗ đến sững cả người, bố mẹ của y đều là thành phần trí thức cao, nói chuyện luôn ôn ngôn tế ngữ*, nếu không phải sau mạt thế bố mẹ y biến thành tang thi làm y trưởng thành trong một đêm, thì có thể y vẫn là hoàng tử nhỏ trong tháp ngà.

*Ôn ngôn tế ngữ: Nói năng ôn hòa nhẹ nhàng.

Loại quan tâm và dạy dỗ như thế này y cũng giống như Cố Trọng Cảnh, đã rất nhiều năm rồi không cảm nhận được, nhất thời mắt có chút cay.

Mấy ngày nay y dần dần nhớ lại ký ức của nguyên thân, cũng biết Mạnh Tòng Ngọc là một người có tính tình ôn nhu, có thể nói nhiều lời như vậy chứng minh bà đã giận lắm rồi.

Nhưng y thực sự không muốn trải qua sợ hãi bị thi cử khống chế nữa, hoàn toàn không định từ bỏ ý nghĩ nghỉ học.

"Vậy con tạm thời nghỉ học hai năm, chờ khi gom đủ học phí rồi quay lại học tiếp là được."

Nước mắt Mạnh Tòng Ngọc đọng trên mắt: "Ôi, tiểu Ngạn, dù mẹ Mạnh vô dụng, nhưng con đừng lo chuyện học phí, đoạn thời gian trước quỹ từ thiện Ái Đồng có quyên góp chút tiền cho viện, vẫn có tiền cho các con học tập, con chỉ cần chăm chỉ học hành, không cần so ăn so mặc với người ta, đợi sau khi con tốt nghiệp đại học là tốt rồi, lúc đó con muốn làm gì mẹ Mạnh cũng không ngăn cản con, nhé."

Mạnh Tòng Ngọc tận tình khuyên nhủ, Chử Ngạn tuy rằng có hơi bất đắc dĩ, nhưng y cũng không phải là người không biết tốt xấu, biết Mạnh Tòng Ngọc là vì muốn tốt cho y, cũng không dám hó hé, liền rụt cổ lại tùy ý Mạnh Tòng Ngọc nói.

Cố Trọng Cảnh thấy Chử Ngạn vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng nay bị Mạnh Tòng Ngọc nói cho không nói lại được, có chút buồn cười, liền nói: " Mẹ Mạnh, Nguyên Nguyên nói đùa với người thôi, ngày mai con liền đưa em ấy về trường, mẹ đừng lo."

Lời Cố Trọng Cảnh vừa nói ra, biểu tình Mạnh Tòng Ngọc liền dịu đi, Chử Ngạn mạnh mẽ lườm hắn một cái.

Mạnh Tòng Ngọc nhìn hắn có vẻ vẫn còn chút không tình nguyện, nước mắt vừa lau liền muốn khóc, Chử Ngạn tê cả da đầu, chỉ sợ lại bị hồng thuỷ nhấn chìm: "Mẹ đừng khóc mẹ Mạnh, con không nghỉ học nữa, con sẽ học thật tốt."

Cúi gằm mặt xuống trông thật đáng thương, Cố Trọng Cảnh có hơi hạnh tai lạc họa*, tiểu ma tinh Nguyên Nguyên này có vẻ như có khắc tinh rồi.

*Hạnh tai lạc họa: Cười trên nỗi đau của người khác.(baidu)

Mạnh Tòng Ngọc vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Cố Trọng Cảnh, giận không chỗ phát: "Tiểu Cảnh, con cười cái gì? Con còn không thấy ngại mà cười, con đừng tưởng chuyện của con cứ như vậy là xong, ngày mai mẹ liền mang con đi gặp hiệu trưởng, con cũng thành thật về trường đi học đi."

Cố Trọng Cảnh hết cười nổi, trong lòng không ngừng kêu khổ, làm sao lại kéo tới trên người hắn rồi?

Mạnh Tòng Ngọc không định cho hắn không gian phản bác, xoay người rời đi, bóng lưng là tức hừng hực.

Chử Ngạn cười ha ha vỗ vai hắn: "Cho anh cười em, gặp báo ứng rồi đi, ha ha ha."

Cố Trọng Cảnh vươn tay nhéo khuôn mặt đẹp đẽ mềm mại của y: " Cười em thì đã sao? Anh còn muốn hôn em kìa."

Nói xong liền muốn đến gần hôn y, khuôn mặt Chử Ngạn thoát cái đỏ lên, tim đập tăng tốc: " Xéo đi, đang ở bên ngoài đấy, để người khác nhìn thấy thì sao bây giờ?"

Cố Trọng Cảnh cây ngay không sợ chết đứng: "Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, dù sao nơi này đồng tính kết hôn là hợp pháp, chúng ta nói chuyện yêu đương thì làm sao?"

Nói xong liền mặt dày muốn hôn Chử Ngạn, Chử Ngạn ỡm ờ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của Cố Trọng Cảnh.

"Anh Cảnh cùng anh Ngạn đang làm gì vậy?"

"Xuỵt, đừng nói chuyện, bọn họ là đang hôn môi đấy."

"A! không phải mẹ Mạnh đã nói rồi sao? Không thể tùy tiện cùng người khác hôn, sẽ mang thai."

"Vậy bọn ảnh Cảnh liệu có mang thai không?"

Cố Trọng Cảnh Chử Ngạn: "..."

Đồng ngôn đồng ngữ vang lên xung quanh hai người, cả cổ của Chử Ngạn cũng đỏ lựng, đến tận bên trong áo sơ mi trắng.

Cố Trọng Cảnh nhìn đến mê tít mắt, không cần nghĩ cũng biết cả người Nguyên Nguyên bây giờ đều là màu hồng...!

Chử Ngạn bị ánh mắt nóng bỏng của hắn cùng ánh mắt hồn nhiên của bọn nhỏ nhìn, hận không thể tìm cái kẽ nào đấy rồi chui vào.

Cố Trọng Cảnh da mặt không mỏng như Chử Ngạn, nhưng nhìn hắn thực sự ngượng ngùng, liền duỗi tay một cái ôm Chử Ngạn vào lòng, rồi xua tay với mấy đứa trẻ trốn sau gốc cây nói:

"Ai còn nhìn tiếp sau này không mua kẹo cho nữa."

Uy hiếp phi thường có hiệu quả, ba bốn đứa trẻ chạy té khói, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ.

Mấy đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, hiểu chuyện đến nỗi làm người đau lòng,bình thường trước mặt người ngoài sẽ không như vậy, chỉ có lúc trước mặt mấy vị trưởng bối và anh chị mới hoạt bát một chút.

"Cố Đầu To! Anh buông em ra!" Chử Ngạn chờ bọn nhỏ đi rồi, tức đến nổ phổi hô.

Cố Trọng Cảnh không còn dám táy máy tay chân, nhanh chóng buông Chử Ngạn ra, sợ thật sự chọc tức y sau này không cho hôn nữa.

Chử Ngạn đỏ mặt đạp mạnh hắn một cái, hừ một tiếng quay người rời đi.

Cố Trọng Cảnh không đi theo, dựa theo hiểu biết của hắn đối Chử Ngạn, lúc này đến gần chính là muốn ăn đòn, chờ Chử Ngạn bình tĩnh lại hắn mới có thể muốn làm gì thì làm.

Hắn cười hắc hắc ngồi xuống, tiếp tục lướt trang tuyển dụng của hắn, chỉ cần Nguyên Nguyên ở đây, lúc nào cũng có thể hôn được.

Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ vẫn là phải kiếm tiền, nếu không ngay cả học phí của bà xã cũng phải do mẹ Mạnh đóng, như vậy Cố Trọng Cảnh hắn còn là đàn ông sao?

Hai ngày nay hắn đã nghĩ qua, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất là lợi dụng không gian của hắn, trồng hai bồn hoa quý, rất nhanh liền kiếm được tiền.

Không gian của hắn cùng với không gian mà dị năng giả hệ không gian thức tỉnh trong mạt thế khác nhau, bên trong là một miếng đất rộng bằng hai sân bóng đá, ở giữa khu đất là một con suối, cách con suối không sa Cố Trọng Cảnh đào một cái hố khoảng ba mét vuông, lại đào một con mương dẫn nước từ suối đến tạo thành một cái "hồ" nhỏ.

Lúc tận thế, trong không gian trồng rất nhiều cây nông nghiệp, lúa nước, tiểu mạch cùng khoai tây, ngô chiếm một nửa không gian, rau dưa hoa quả lại chiếm một phần ba, phần không gian còn lại đều dùng để dự trữ các loại vật tư.

Toàn bộ không gian sinh cơ bừng bừng, tràn đầy khiến người nhìn thấy liền thỏa mãn không thôi.

Dựa vào không gian này, Cố Trọng Cảnh lăn lộn trong tận thế xem như không tệ, lớn nhỏ gì cũng là lão đại của đội dị năng số một căn cứ.

Nhưng trước đây không gian làm hắn thỏa mãn bao nhiêu, thì giờ không gian lại làm hắn sầu bấy nhiêu.

Mấy ngày nay hắn tranh thủ tiến vào trong không gian kiểm tra một chút, ánh mắt đầu tiên sau khi tiến vào liền làm hắn tức không nhẹ.

Không gian vốn dĩ bừng bừng sức sống nay đã biến thành một mảnh hoang vu, tất cả thực vật đều khô héo còn chưa tính, ngay cả vật tư nhọc nhằn khổ sở thu thập cũng biến mất sạch sành sanh, cả cái không gian quang bóng giống hệt lúc hắn vừa đạt được, nếu không phải cái hồ kia vẫn còn, Cố Trọng Cảnh đã hoài nghi hay là ký ức của hắn có vấn đề.

Không gian tổn thất quá lớn, làm cho Cố Trọng Cảnh tâm tính kiên định cũng không nhịn được khó chịu, phải biết trong không gian của hắn có trồng mấy chục gốc nhân sâm đấy.

Vốn là nhân sâm chuẩn bị bán lấy tiền cứ như vậy chẳng còn, Cố Trọng Cảnh muốn kiếm tiền chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, mà kiếm tiền nhiều nhất chính là trồng mấy loại hoa cỏ quý hiếm và dược liệu.

Nhưng bây giờ bày trước mặt hắn có hai vấn đề.

Thứ nhất: Vấn đề hạt giống, muốn trồng hoa cỏ cùng dược liệu, phải có hạt giống, mua hạt giống cần tiền, mà vào giờ phút này Cố Trọng Cảnh cần nhất chính là tiền.

Thứ hai: Trong không gian tốc độ thời gian cùng hiện thực khác biệt rất lớn, tỉ lệ tốc độ thời gian là 24:1, nói cách khác bên ngoài một ngày, bên trong 24 ngày.

Tốc độ này rất nghịch thiên, cơ bản cứ vài ngày thu hoạch một lần, nhưng muốn nuôi lớn hoa cỏ quý giá cùng dược thảo thời gian tối thiểu cũng phải tính bằng năm, thời gian một tháng áng chừng một năm, Cố Trọng Cảnh muốn kiếm tiền ít nhất cũng phải đợi một tháng mới được.

Hai vấn đề này có quan hệ nhân quả, Cố Trọng Cảnh muốn dựa vào không gian kiếm tiền, thì trước tiên cần có tiền mua hạt giống, không có hạt giống tất cả là nói suông.

Tìm mẹ Mạnh mượn ít tiền ngược lại là một biện pháp, nhưng Cố Trọng Cảnh không kéo mặt xuống nổi, mẹ Mạnh đã lao tâm rất nhiều vì cô nhi viện, bản thân bà quanh năm đều trải qua rất mộc mạc, Cố Trọng Cảnh sao mở nổi miệng.

Tìm Chử Ngạn mượn liền càng không cần phải nói, không thể nuôi nổi bà xã đã rất không có tôn nghiêm rồi, Cố Trọng Cảnh làm sao có khả năng ngửa tay xin tiền từ bà xã?

Cho nên lựa chọn duy nhất bây giờ của Cố Trọng Cảnh chính là tìm một công việc, nhận được lương rồi mới đi mua hạt giống.

Nhưng tốt xấu gì Cố Trọng Cảnh cũng từng là một phú nhị đại, quản lý công ty còn được, chứ bảo hắn đi tìm việc quả thực là lần đầu tiên, đã tìm suốt hai ngày vẫn chưa tìm được.

Cuối cùng Cố Trọng Cảnh thực sự không tìm được việc, vỗ một cái, quyết định!

Ngày mai sẽ đi công trường mới mở bên cạnh—— vác gạch!.