*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù Chử Ngạn không biết tại sao Cố Trọng Cảnh lại kích động lên, nhưng y vẫn bị cảm xúc lên xuống rõ ràng kia của Cố Trọng Cảnh làm cho hơi hiếu kì.
Đợi Cố Trọng Cảnh cúp điện thoại, y chớp mắt phượng hỏi:" Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Cố Trọng Cảnh:" Bảo bối hôm nay đi kí hợp đồng với anh nhé."
Chử Ngạn kinh hỉ:" Có thể kí hợp đồng rồi hả? Không phải trước đó anh nói có thể phải đợi một khoảng thời gian sao?"
Cố Trọng Cảnh:" Tình huống cụ thể anh cũng không rõ lắm, nhưng mà nếu có thể kí sớm thì càng tốt."
Chử Ngạn rất tán thành, thứ tốt phải lập tức nắm vào lòng bàn tay mình, nếu không bị người khác cướp mất thì phải làm sao?
Cách nghĩ của bọn họ cùng Ủy ban thôn không khác nhau mấy, đều muốn nhanh chóng làm cho xong đề phòng lại xảy ra biến cố.
Cố Trọng Cảnh sợ bọn họ lật lọng, sao bọn họ lại không sợ Cố Trọng Cảnh giống ông chủ Kim.
Dưới tình huống cả hai bên đều gấp, Liễu Huy Thành cố ý nhờ vả quan hề mời người phân chia danh giới về, chỉ mất hai ngày đã làm xong mọi việc.
" Cố Đầu To, núi kia có bao lớn vậy?" Chử Ngạn rất hiếu kì.
" Ừ, khoảng một km, hơn 1500 mẫu, diện tích không lớn không nhỏ, nhưng hoàn cảnh khá tốt."
Chử Ngạn:" Buổi chiều em đi xem với anh nhé, em bị anh nói cho hiếu kì chết đi được."
Cố Trọng Cảnh:" Được, buổi chiều mình cùng đi."
Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác như chưa nói được mấy câu đã đến bến rồi.
Về đến viện, Cố Trọng Cảnh xem giờ, đã mười giờ rồi, không kịp nấu nhiều món rồi, Cố Trọng Cảnh liền tùy ý xào vài món.
Sau khi mọi người ăn xong, Cố Trọng Cảnh mang Chử Ngạn ra cửa, đến thôn Liễu gia đi kí hợp đồng.
Lúc ở trên xe buýt Cố Trọng Cảnh đã hẹn rõ thời gian cùng Liễu Huy Thành, khi Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đi qua Trần Dân cũng có mặt, nhìn bầu không khí giữa hai trưởng thôn cũng không tệ, xem ra kết quả phân chia đều làm cả hai bên vừa lòng.
Sau khi nói chuyện một lát thì đi vào vấn đề chính, Cố Trọng Cảnh cẩn thận tỉ mĩ nhìn hợp đồng một lượt, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì kí tên điểm chỉ.
Hai trưởng thôn cũng kí tên, ngay lập tức Cố Trọng Cảnh lấy ra ba mươi vạn tiền mặt đã chuẩn bị xong giao cho hai trưởng thôn.
Kể từ giờ phút này một năm về sau Liễu Minh sơn đều thuộc về Cố Trọng Cảnh.
Nhưng hắn biết, suốt cuộc đời này, ngọn núi này sẽ không đổi chủ, hắn sẽ là chủ nhân duy nhất trong bảy, tám mươi năm tới của Liễu Minh sơn.
Bên này bọn họ kí hợp đồng xong, sau khi chào tạm biệt mấy người trong Ủy ban thôn, Cố Trọng Cảnh đem Chử Ngạn đến núi Liễu Minh.
Liễu Minh sơn là một ngọn núi hoang chưa từng được khai phá, diện tích phủ xanh coi như cao, nhưng nghiêm khắc mà nói cũng chỉ có cây bụi, thoạt nhìn xanh um tươi tốt.
Cũng vì Cố Trọng Cảnh nhìn chúng những lùm cây bụi này mới quyết định nhận thầu, nếu thực sự là một ngọn núi có diện tích rừng rậm che phủ cao, hắn nhận thầu cũng vô dụng, cây gỗ không thể tùy tiện chặt được đâu.
Cây bụi lại không giống thế, theo quy định pháp luật của Hoa Hạ, cây bụi của núi nhận thầu chỉ cần không vượt quá một mét đều không nằm trong phạm vi cấm chặt cây.
Mặc dù núi Liễu Minh cũng có vài cây cao, nhưng phần lớn đều nằm gần dòng suối, hình dáng rất khá, Cố Trọng Cảnh cũng không định chặt chúng nó, vì vậy tổng thể mà nói, Liễu Minh sơn vô cùng thích hợp để cải tạo.
Liễu Minh sơn không có đường đi lên đỉnh núi, chỉ có đường mòn do người dân xung quanh lên núi đốn củi mà có, nhưng bây giờ cấm đốn cây, cộng thêm bây giờ mọi người đều đã dùng những đồ dùng tiện lợi như bếp ga cùng bếp từ, không còn ai lên núi đốn củi nữa, con đường kia cũng bỏ hoang luôn rồi.
Sau khi Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn lên núi thì mới biết đường kia khó đi vô cùng, nhưng cũng không làm khó được hai người, đường khó đi hơn thế này nhiều họ cũng đã đi rồi, chút gai bụi này tính là gì.
Trên đường Cố Trọng Cảnh cầm một cây gậy đi trước mở đường, tay trái luôn nắm chặt tay Chử Ngạn chưa từng buông ra, một đường vừa đi vừa nói chuyện, thuận tiện thăm dò địa hình.
Hai người nhất cỗ tác khí leo thẳng đến đỉnh núi, tính thời gian thì mất khoảng bốn giờ đồng hồ.
*Nhất cỗ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, ý chỉ hăng hái làm một mạch.
Lên đến đỉnh núi Cố Trọng Cảnh càng thêm hiểu biết và đánh giá đối với núi Liễu Minh.
Dáng núi này không tính là dốc đứng, thuộc kiểu dốc thoai thoải, không cao lắm.
Nơi sườn đông của núi có chỗ đứt gãy, chỗ đứt gãy cao khoảng mười mét, đáy vực có một con suối, hằng năm luôn có nước suối chảy không ngừng.
Lượng nước coi như nhiều, trải qua ngày tháng tích lũy mài mòn tạo ra một khe suối nhỏ, rộng khoảng một mét, dòng nước rất trong lành, sóng nước lấp loáng dưới bóng cây rậm rạp, tiếng nước chảy qua khe đá nghe rất hay.
Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ bỏ hoang cạnh khe suối, hai người đều vô cùng hài lòng với dòng suối nhỏ này.
Sau khi Cố Trọng Cảnh lên đến đỉnh núi, ôm lấy Chử Ngạn, chỉ vào toàn bộ ngọn núi nói:" Nhìn xem, giang sơn Trẫm giành về cho ngươi!"
Chử Ngạn:"..." Tên thần kinh nhà ai không nhốt kĩ để xổng ra đây thế?
Y không để ý Cố Trọng Cảnh, đi đến cạnh đầu nguồn con suối quay đầu nói với Cố Trọng Cảnh:" Chúng ta có thể làm đường đến tận đây, trên đường có thể xây đình nghỉ hay gì đó, nghỉ ngơi hóng mát ngắm cảnh đều rất tốt."
Cố Trọng Cảnh nhìn y không phối hợp, ngượng ngùng đến cạnh y cùng mặc sức tưởng tượng:" Đúng, Nhà của chúng ta có thể xây cạnh dòng suối, dựa vào vách đá, phải rồi Nguyên Nguyên, em thích kiểu nhà như thế nào, biệt thự nhỏ kiểu Âu hay là lầu các kiểu Trung?"
Chử Ngạn có chút khó chọn: " Em đều thích."
Cố Trọng Cảnh nghĩ nghĩ:" Vậy thì xây cả, biệt thự thì xây ở lưng chừng núi chỗ đất bằng, lại đào một cái hồ, chỗ này dựa núi thì xây nhà lầu kiểu Trung, đến lúc đó em muốn ở đâu chúng ta liền ở đó."
" Ừ, vậy nhà trọ xây ở đâu?"
Cố Trọng Cảnh:" Nhà trọ xây ở..."
Hai người đứng trên đỉnh núi tùy ý tưởng tượng làm sao kiến thiết Liễu Minh sơn, nghiễm nhiên quên mất bây giờ họ vẫn đang rãy rụa trên con đường thoát nghèo.
Hai người ở mãi trên núi đến tận ba giờ chiều mới không nỡ mà xuống núi, không phải họ không muốn ở lâu hơn, mà Cố Trọng Cảnh vẫn còn nhớ tới đã đáp ứng làm tiệc cho mọi người.
Hai người về tới trong viện sau lưng đã kéo theo một chuỗi đuôi nhỏ, bọn nhóc đều biết hôm nay Cố Trọng Cảnh sẽ nấu tiệc, từng đứa đều rất hưng phấn, đầy mặt đều là tươi cười thiên chân vô tà, nụ cười đó lây nhiễm cho Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn làm cho tâm tình cũng tốt hơn.
Có Chử Ngạn cùng một tiểu đội nhóc con làm trợ thủ, viện trưởng cùng thím Lệ đều không giúp được gì, dứt khoát dời khỏi nhà bếp, nhường chỗ lại cho mọi người.
Bọn nhóc lớn đều rất chịu khó, từng đứa đều không cần sai bảo đã biết nên làm gì, trong mắt đều là việc.
Nên rửa rau thì rửa rau, nên bóc tỏi thì bóc tỏi, những việc lặt vặt có thể giúp đề bị chúng bao hết.
Cố Trọng Cảnh cũng giao luôn việc băm thịt cho chúng, bắt đầu liên tay nấu nướng.
Mấy món hôm nay hắn làm có vài món là Tề lão gọi món, hắn cũng làm lần đầu, vì vậy động tác có chút không thạo.
Nhưng cái thứ trù nghệ này đối với người có thiên phú mà nói chính là nhất thông bách thông(nắm được điểm mấu chốt thì mọi việc đều trôi chảy), Cố Trọng Cảnh nhìn sách dạy nấu ăn cũng làm ra hình ra dạng.
Chử Ngạn rõ ràng cũng nhìn cùng một sách nấu ăn với hắn, nhưng thực sự không thể hiểu nổi cái gì là cho muối vừa phải, một chút đường...!
Không thể nói rõ số lượng ra sao? Ai mà biết một chút, vừa phải là bao nhiêu?
Y không giúp được, chỉ có thể đứng bên nói chuyện với Cố Trọng Cảnh, Cố Trọng Cảnh làm xong một món thì gắp một đũa đút vào miệng y, quang minh chính đại rất siêng năng đút ăn.
Nhóm nhóc con đứng bên cạnh hâm mộ nhìn hai người, Chử Ngạn có hơi ngại, cầm đũa lên gắp cho mỗi đứa một đũa, thịt thơm nức mũi vào miệng mới nhai hai cái đã hết, còn chẳng bằng không ăn nữa.
Đứa trẻ lớn nhất là Vương Vũ Đông cũng mới mười lăm tuối, có thành thục hiểu chuyện ra sao cũng chỉ là vị thành niên, trước mặt các anh trong viện vẫn là trẻ con, cậu là fan nhí trung thành của Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn, từ nhỏ đã thích chạy theo sau hai người.
Cậu nhóc vừa mới học trung học năm ba nhìn vừa gầy vừa nhỏ, vô cùng có khí chất thiếu niên sùng bái khen:" Anh Cảnh càng ngày càng lợi hại, lần đầu làm tùng thử quyết ngư mà làm ra y hệt ảnh chụp, đến bao giờ em cũng giỏi như anh và anh Chử Ngạn thì tốt quá rồi."
Tên nhóc này EQ cao, khen Cố Trọng Cảnh còn không quên kéo theo Chử Ngạn, Chử Ngạn hiếu kì hỏi:" Anh Cảnh của em trù nghệ lợi hại, vậy anh lợi hại chỗ nào?"
Vương Vũ Đông đương nhiên mà nói:" Dĩ nhiên là học hành lợi hại rồi, anh Chữ Ngạn là học bá mỗi năm đều có học bổng, em thì không được vậy, lần này lại thi không tốt."
Cậu càng nói càng có chút buồn, cậu nhóc học không giỏi không phải bởi vì không cố gắng, mà căn bản vì cậu không có tố chất học hành, cho dù chăm chỉ đến đâu cũng chỉ có thể vẫy vùng ở tầng giữa.
Ngay khi Chử Ngạn nghe thấy lời cậu nhóc liền không biết nói gì nữa, nguyên thân Chử Ngạn học giỏi, nhưng y không phải nguyên thân mừ, thi thử mấy ngày trước y còn không qua...!
Việc này y nào có không biết ngại mà nói, chỉ có thể hàm hồ an ủi:" Không sao, lần sau cố hơn." Chỉ là không nói gì đến việc học của y.
Cố Trọng Cảnh đang chiên thịt viên chuẩn bị làm hồng thiêu sư tử đầu, tai thì vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nghe xong lời Chử Ngạn thì cười.
"Anh Chử Ngạn mấy ngày trước bị sốt đến hỏng đầu rồi, về sau có khi học còn không bằng em đâu, em cố thêm chút nữa, tranh thủ bỏ xa anh Chử Ngạn của em."
Chử Ngạn bị hắn hủy đài, thẹn quá hóa giận vươn tay véo một phát vào eo Cố Trọng Cảnh, nghiến răng nói:" Cố Đầu To, anh nói đầu ai bị sốt hỏng hả?"
Cố Trọng Cảnh hít ngược một hơi, đau đến kêu oai oái:" Ái! Anh anh anh! Là anh là anh, đầu anh bị sốt đến hỏng!"
Vương Vũ Đông đứng một bên nhìn hai người, cảm thấy hơi kì kì, sao cảm thấy bầu không khí giữa anh Cảnh và anh Ngạn làm người ta nghẹn đến hoảng?
Rõ ràng nhóc chỉ ăn một miếng thịt do anh Ngạn gắp cho, sao lại có cảm giác ăn no căng?
Trong lúc đánh đánh nháo nháo, một bữa cơm cũng làm ra hòm hòm rồi.
Cố Trọng Cảnh chỉ huy bọn trẻ bưng toàn bộ món ăn lên, hắn làm tổng cộng tám món một canh.
Thịt kho đông pha, hoàng pha tam hợp, trảo sao ngư phiến, kinh tương nhục ti, tùng thử quyết ngư, hồng thiêu sư tử đầu, tố thiêu khổ qua, kê ti lương miện, liên ngẫu bài cốt thang.
Bởi vì đông người, ngoại trừ món tùng thử quyết ngư làm năm con, những món khác đều dùng chậu đựng, đặt ở cửa lấy thức ăn, bọn trẻ muốn ăn món nào thì tự múc.
Hôm nay nhóm nhóc lớn nghỉ học, tự giác chăm sóc cho bọn nhóc nhỏ hơn, nhóm người lớn đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể ăn cơm cùng lúc với bọn nó rồi.
Cũng không biết có phải Tề lão tính kĩ thời gian lại đây, lúc ông đến bọn trẻ vừa khéo sắp xong bàn cho nhóm người lớn, ông tiến vào mặc một thân quần áo Trung Sơn, so với đường trang trước kia nhiêu hơn vài phần khí chất uy nghiêm.
Phía sau ông còn đi theo hai người nữa, một người là người phụ nữ thanh lệ lúc trước, có vẻ là con gái Tề lão.
Còn một người là một người thanh niên, bộ dáng hai mươi ba hai mươi tư, nhìn khá là thanh xuân soái khí.
Hai người này đều là tiểu bối lần trước đến đón Tề lão, sao lần này cũng theo lại đây chứ?
Lòng Cố Trọng Cảnh nghĩ bất kể là ai, đã ăn cơm của tôi thì là khách hàng của tôi, đều phải tiếp đãi cho tốt.
Hắn liền thêm hai bộ bát đũa, chào hỏi:" Tề lão đến rồi ạ? Hai vị này là?"
Tề lão chỉ người thanh niên nói:" Đây là cháu đầu nhà tôi Tề Huy Dương."
Tề Huy Dương cười lộ tám cái răng, sau khi lần lượt chào hỏi với mọi người, Tề lão lại chỉ vào người phụ nữ nói:" Đây là tiểu khuê nữ Khuynh Nhiên của tôi, đám nhóc con mấy đứa có thể gọi một tiếng cô."
Tề Khuynh Nhiên nhiều cháu trai, cũng không ngại nhiều thêm vài người, cười khẽ chào hỏi với nhóm Cố Trọng Cảnh.
Sau khi hàn huyên đơn giản, cuối cùng ngồi vào bàn.
Tề lão nhìn một bàn đầy đồ ăn hai mắt đều phát sáng, vô thức nuốt nước miếng, có trời mới biết đã bao nhiêu năm rồi ông mới lại làm ra việc thất lễ này.
Sau khi Tề Huy Dương ngồi xuống mới tỉ mỉ nhìn qua thức ăn trên bàn, trong lòng khỏi bàn có bao nhiêu kinh ngạc.
Vốn dĩ hôm nay hắn muốn đi trụ sở chính Toàn Vị Trai mời khách, đều là vài người bạn thường chơi với nhau, mới sáng sớm hắn đã hẹn xong.
Ai biết hôm nay ông hắn chẳng hiểu sao, nằng nặc kéo hắn đến cô nhi viện vô danh này, nói là để hắn thưởng thức mỹ thực chân chính.
Nói thật, không phải Tề Huy Dương hắn tự kiêu, ở Hoa Hạ bây giờ, nói đến mỹ thực, Toàn Vị Trai của hắn an ổn nằm trong top mười bảng mỹ thực có được không?
Hắn căn bản không để lời Tề lão vào lòng, cái gì mà mĩ thực chân chính, e là ông hắn ăn nhiều sơn trân hải vị, lại yêu thích cháo hoa canh suông nhỉ?
Thực sự không phải hắn nổ, từ khi Tôn Tần của Khu nội thánh thứ năm tìm được nhà cung cấp rau Cố gì đấy, lão tham đến nhà hàng của hắn tăng gấp mấy lần.
Các lời bình luận mĩ thực càng khen như nước chảy, chỉ có vài đánh giá kém dành cho thịt của nhà hàng, từ lâu Tề Huy Dương đã muốn gọi ông hắn lại đến nhà hàng thưởng thức xem.
Nhưng Tề lão bướng bỉnh, dù hắn nói thế nào cũng nhất quyết không đi, mặc định là nhà hàng của hắn dở trò lừa người.
Hôm nay Tề Huy Dương mang lửa giận mà tới, hắn phải xem xem cái cô nhi viện bé tí này rốt cuộc làm cái trò quỷ gì, mới ngắn ngủi mười mấy ngày đã thu mua luôn ông của hắn, chắc không phải dùng thủ đoạn không đàng hoàng gì nhỉ, hắn không tin cái chỗ cỏn con còn có thể ngọa hổ tàng long.
Bất kể trong lòng hắn nghĩ gì, ngay lúc vừa nhìn thấy những món trên bàn kia, hắn vẫn thầm gật đầu, thân là một cật hóa thâm niên, cũng được tính là lão tham, ánh mắt của hắn cũng khá độc.
Những món trên bàn kia không nói cái khác chỉ riêng món thịt kho đông pha kia, da đỏ bóng được bao trong nước tương, nhìn như thạch vậy, như thể chỉ cần đụng nhẹ là sẽ nảy lên, bề ngoài nhìn vô cùng đẹp đẽ, không biết mùi vị thì thế nào.
Các món khác nhìn cũng không tệ, các loại thịt nhìn rất mềm, thịt viên cũng rất rắn chắc, rau dưa cũng rất tươi non nhìn là thấy thèm ăn.
Sau khi Mạnh Tòng Ngọc động đũa, Tề lão chờ không kịp mà gắp một miếng thịt đông pha, mà Tề Huy Dương lại vươn đũa về phía đĩa sư tử đầu.
Cắn một miếng vào viên thịt to, nước cốt tràn ra, thơm mềm ngon miệng, oa....thật là ngon!!
Tề Huy Dương đã quên các loại thuyết âm mưu trước khi hắn đến, đầy đầu đều là đạn mạc (những bình luận chạy ngang màn hình khi xem các vid Trung).
"Ngon quá, quá quá ngon!" " Chính là vị này, rốt cuộc hắn đã cho cái gì vào vậy? Tại sao lại có vị vô cùng ngọt thanh?" " Hồng thiêu sư tử đầu thực sự ngon đến vậy sao? Chẳng lẽ trước giờ mình ăn đều là đồ giả?"
Ăn hết một viên thịt, hắn kìm lại ý muốn gắp thêm một viên nữa, vươn đũa đến đĩa mướp đắng sào chay, hắn muốn làm sạch miệng lưỡi rồi lại thưởng thức món thịt khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phán đoán.
Khoảnh khắc mướp đắng vừa vào miệng, Tề Huy Dương ngây ngẩn cả người.
Cái vị này....!
Thật quen!
Đây chẳng phải mùi vị mướp đắng của nhà hàng nhà hắn ư! Không hề đắng chút nào ngược lại lại còn có mùi thơm ngát, chỉ còn lại mùi vị đặc của mướp đắng, vị vô cùng đặc biệt, làm người ta ăn rồi còn muốn ăn tiếp.
Hắn lại gắp lên một miếng cẩn thận nếm một lúc, Tề Huy Dương chắc chắn, cùng một vị mướp đắng với Toàn Vị Trai!
Trong lòng hắn lửa giận bùng lên, cái nhà cung cấp này thực sự được lắm, đã nói rõ chỉ giao hàng cho một mình Toàn Vị Trai, lại lén lén lút lút bán lẻ!
Hắn dằn tức giận xuống ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tòng Ngọc, lịch sự hỏi:" Viện trưởng, có thể cho tôi hỏi một chút mướp đắng này quý viện mua ở đâu không?"
MạnhTòng Ngọc chỉ nghĩ là hắn ăn rồi thấy ngon, thuận miệng đáp:"À, mướp đắng này hả, là tiểu Cố nhà chúng tôi tự trồng, cũng chẳng phải thứ quý giá gì, nếu cậu thích ăn, lúc đi cậu tiện tay cầm theo một ít."
Tề Huy Dương ngẩn người, đây là...!Tự trồng?! Cố Trọng Cảnh...!
Nhà cung ứng họ Cố?
Vì vậy...!
Có lẽ nào Cố Trọng Cảnh là nhà cung ứng của Toàn Vị Trai ư?
Ánh mắt hắn mãnh liệt bắn về phía Cố Trọng Cảnh, hỏi:" Anh Cố, có phải anh vẫn luôn cung cấp rau cho Toàn Vị Trai?"
Cố Trọng Cảnh nhìn dáng vẻ kích động của hắn, lòng nghĩ rau của mình quả là trâu bò, đã ăn qua là không quên nổi.
Hắn bình tĩnh nói:" Đúng, sao vậy?"
Mắt Tề Huy Dương càng sáng:" Phân vượn mà anh em, Toàn Vị Trai là tôi mở."
(Phân vượn đồng âm với duyên phận)
Lần này mọi người xung quanh đều ngẩn ra.
Dĩ nhiên lại có việc trùng hợp như vậy!
Tề lão càng khiếp sợ không thôi:" Nhà cung cấp gì cơ? Tiểu Cố? Cậu cung cấp rau cho nhà hàng của cháu tôi?"
Tề Khuynh Nhiên vùi đầu ăn ngấu nghiến bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, trong miệng còn ngậm đồ ăn:" Đây là tình tiết kịch gì vậy?"
Chử Ngạn và Cố Trọng Cảnh cũng ngẩn ra, y kéo kéo tay áo Cố Trọng Cảnh, hỏi:" Chuyện gì vậy?"
Cố Trọng Cảnh cũng đầy mặt ngơ ngác lặng lẽ đáp y:" Anh cũng không biết nữa."
Bầu không khí vùi đầu ăn ngấu nghiến bị cái sự trùng hợp kì diệu này phá hỏng, mọi người đều không quan tâm đến ăn uống nữa, từng người mồm năm miệng mười hỏi tới tấp.
Trong tích tắc Tề Huy Dương cũng cảm thấy Cố Trọng Cảnh thuận mắt hơn, tâm tình hắn tốt lên, lập tức quay đầu ra xe cầm chai rượu vốn dĩ định đem đi tụ tập thì uống, nói phải uống cùng Cố Trọng Cảnh một ly.
Tề lão vốn cũng là người thích uống rượu, chỉ có điều lớn tuổi rồi luôn bị người nhà ngăn cản không cho uống, lần này thấy chỗ Tề Huy Dương có rượu ngon, cũng ồn ào lên.
Sau một bữa cơm, Tề Huy Dương nghiễm nhiên xem Cố Trọng Cảnh là bạn bè, đâu còn kiêu ngạo như có như không lúc mới đến.
Viện trưởng và thím Lệ thấy bọn họ uống rượu nói khoác cũng không cũng không chen lời vào được, ăn xong thì dọn dẹp bàn một chút, vào bếp rang một đĩa lạc và hạt điều cho bọn họ nhắm rượu, để bọn họ nói chuyện.
Còn các bà đi rửa bát chùi nồi chăm sóc bọn trẻ.
"Tôi nói này anh Cố, như quan hệ của hai ta bày ra ở đây, anh nói xem có phải anh nên tăng số lượng rau cung cấp cho tôi lên chút chút? Mỗi ngày anh cung cấp chút rau đó cho nhà tôi còn không đủ nhét kẽ răng."
Đối với người nhìn vừa mắt, Tề Huy Dương là tự nhiên mà thân, sau khi uống xong vài chén rượu liền tự nhiên mà nhắc tới việc tăng số lượng rau xanh.
Cố Trọng Cảnh cười lấy hạt điều cho Chử Ngạn, vừa lấy vừa nói:" Vậy không được, mỗi ngày tôi giao cho anh nhiều như vậy eo cũng sắp gãy rồi, anh nghĩ rằng rau kia dễ trồng sao? Anh Tề làm khó tôi rồi."
Cố Trọng Cảnh căn bản không nghĩ tới tăng số lượng, số rau kia đúng như lời Cố Trọng Cảnh nói, tốn sức lại tốn thời gian, trồng ra quả thực là không có lời.
Mỗi ngày hắn đều phải làm lụng rất lâu trong không gian, lại không có máy móc nông nghiệp, mỗi lần trồng ra rồi thu hoạch đều chỉ có mình hắn, nhìn hắn cứ hai ngày giao hàng một lần, nhưng thực ra mỗi lần đưa rau hắn đều phải bận mất một ngày trong không gian, thực sự mệt đến hoảng.
Tề Huy Dương cũng chỉ thuận miệng nói một câu, thấy hắn không đồng ý, cũng không nhắc lại nữa, thăm dò của người trưởng thành đến điểm là dừng, quá liền không tốt.
Mấy người uống rượu nói chuyện, chuyện trên trời dưới đất, chỉ mất một tối, Tề Huy Dương đã phải đối đãi với Cố Trọng Cảnh bằng con mắt khác.
Trong những người cùng tuổi hắn chưa từng thấy người trẻ tuổi nào học thức uyên bác tầm nhìn lại rộng rãi như Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn, đối mặt với bọn họ cũng không có bất kì ngăn cách nào, ở chung đúng mực luôn rất thoải mái.
Tề Huy Dương tự cảm thấy rất có tiếng nói chung với họ, trong lòng cũng xếp bọn vào hàng ngũ có thể thâm giao.
Huống chi hắn là một tên tham ăn, trừ nghệ của Cố Trọng Cảnh quả thực quá tốt, một bữa đã chinh phục được hắn.
Lần này nếu thành bạn thân, còn không phải sau này muốn ăn gì thì ăn sao? Thực sự là mới nghĩ liền thấy thung thướng.
Tề lão cũng rất vui vẻ ngồi xem cháu ông và Cố Trọng Cảnh nói chuyện, khoảng thời gian này ông tiếp xúc với Cố Trọng Cảnh, liền biết thằng nhóc Cố Trọng Cảnh không phải vật trong ao, cháu nhà mình tiếp xúc nhiều với với hắn chỉ có lợi không hại.
Chỉ có điều đây dù sao cũng là cô nhi viện, bọn trẻ ngủ sớm, mấy người đến cùng vẫn không thể tận hứng, uống hết nửa chai rượu liền dừng lại.
Lúc sắp đi, Cố Trọng Cảnh về phòng lấy hoa lan bảo bối của Tề lão từ trong không gian ra, trong không gian lớn bằng gần hai tháng, hoa kia đã bừng bừng sức sống đâu còn chút nào tàn lụi.
Phiến lá rộng dẹp xanh thúy bích lục, hơn xa phẩm tướng so với lúc xưa Tề lão mua về, nếu bây giờ mà định giá cho hoa này thì hai trăm năm mươi vạn cũng chẳng mua nổi.
(Phẩm tướng-品相: chỉ độ hoàn hảo của các tác phẩm sưu tầm)
Trong tích tắc nhìn thấy hoa Tề lão liền kinh ngạc:" Tiểu Cố, có phải cậu đổi chậu khác cho tôi không? Tôi nhớ là hai ngày trước Phượng Linh của tôi không phải như thế này mà?"
Cố Trọng Cảnh mặt không đổi sắc nói:" Không phải trước kia Tề lão đã đáp ứng cho tôi chiết kie sao? Tôi tự chủ trương đã chiết rồi, vì vậy nhìn hơi khác chút."
Tề lão uống chút rượu, lúc này không những không say ngược lại còn rất tỉnh táo, ông hoài nghi nói:" Sau khi chiết kie không phải sẽ có một đoạn thời gian hoa bị ủ rủ sao? Cái này sao lại càng trở nên tươi tốt?"
Cố Trọng Cảnh thần bí nháy nháy mắt:" Tề lão đừng hỏi nữa, có hỏi tôi cũng không nói, đây là bí phương độc môn nhà tôi.
Lần tới nếu có hoa nào cần chữa Tề lão cứ đến tìm tôi, chỉ cần chưa héo rũ tôi đều có thể cứu được."
Lần này Tề lão cũng không dám nói Cố Trọng Cảnh khoác lác nữa, trong tay ông đang cầm sẵn một chậu chứng cứ đây này.
Tề Huy Dương và Tề Khuynh Nhiên ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, mới đầu Tề lão nói đến đây chữa trị cho bảo bối Phượng Linh của ông, bọn họ đều cảm thấy chắc chắn Tề lão bị lừa rồi.
Dù sao bọn họ cũng đã nhìn thấy thảm trạng lúc trước, không cùng lão gia tử đến nơi tìm người cứu chữa hoa cho ông là vì không muốn dội nước lạnh vào lão gia tử.
Nhưng ai ngờ hoa này quả thực được Cố Trọng Cảnh cứu sống, vì vậy rốt cuộc Cố Trọng Cảnh có bao nhiêu tài nghệ.
Nếu nói hắn là đầu bếp, rau hắn trồng lại quá ngon.
Nếu nói hắn là nông dân, hắn lại biết chăm hoa chữa hoa.
Huống chi nhìn từ lời nói trong ngoài lộ ra bác học của Cố Trọng Cảnh tối nay, hắn biết càng nhiều hơn nữa, biểu hiện ra chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Cố Trọng Cảnh sao? Thật là một người thú vị.
Hai già một trẻ nhà họ Tề đều vô cùng hiếu kì đối với Cố Trọng Cảnh, nhưng bây giờ đã nửa đêm rồi, không tiện nói nhiều, Tề lão chỉ có thể nói:" Tiểu tử Cố, không phải cậu bảo muốn mở nhà trọ hả? Lão già tôi đặt trước của cậu một phòng rồi nhé, đợi cậu xây xong tôi liền qua đây dưỡng lão."
Cố Trọng Cảnh ước còn không kịp, đáp ứng:" Nhất định, đến lúc đó Tề lão nhất định phải đến đó."
Tề Huy Dương và Tề Khuynh Nhiên liếc mắt nhìn nhau nói:" Còn chúng tôi nữa, chúng tôi cũng muốn đặt trước, anh Cố không thể bên nặng bên nhẹ đâu đấy."
Cố Trọng Cảnh:" Nếu không thì như vậy nhé, đến khi đó tôi xây riêng một viện nhỏ, khi đấy Tề lão có thể đem anh Tề và Cô Tề cùng đến ở, có được không?"
Mọi người đồng thanh nói được, đều cảm thấy chủ ý này không tệ.
Mắt thấy mấy người sắp đi lại đứng nói chuyện ở cổng, viện trưởng nhìn không nổi nữa, trong mắt bà không có gì quan trọng hơn bọn trẻ, đuổi khéo nói:" Bọn trẻ phải đi ngủ rồi, nếu không mọi người ngày khác lại nói nhé?"
Lúc này Tề lão mới ngượng ngùng mang Tề Huy Dương và Tề Khuynh Nhiên rời đi, lúc rời đi còn đầy mặt ý do vị tẫn.
(Ý do vị tẫn-意犹未尽: Chưa đã)
Cố Trọng Cảnh thở ra một hơi, quay người đóng cửa lại, sau khi chúc viện trưởng ngủ ngon nắm tay Chử Ngạn về phòng.
Phòng của bọn họ vẫn chật hẹp như vậy, nhưng hai người đều không để ý, đã ở thời gian dài như vậy, nhưng hôm nay Cố Trọng Cảnh vừa kí xong hợp đồng nhận thầu, trong lòng khó tránh khỏi nhiều thêm chút suy nghĩ khác.
Hắn nghĩ nên xây phòng thôi, hắn ngược lại không sao, ở đâu cũng vậy, nhưng luôn tủi thân Nguyên Nguyên của hắn, hắn nhìn mà đau lòng.
Nhưng những chuyện này mai rồi hẵng nói, bây giờ hắn chỉ muốn hôn bảo bối của hắn, Nguyên Nguyên vì cồn mà mặt đỏ bừng quả thật là...đáng yêu chết mất.
Cố Trọng Cảnh bắt lấy tay Chử Ngạn ngồi trên giường, vươn tay sờ mặt y, nhẹ giọng nói:" Có khó chịu không? Có muốn uống nước không?"
Lúc trước hắn đã đun cho mỗi người một ly trà giải rượu, nhưng Chử Ngạn uống rượu đỏ mặt, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm diễm lệ, Cố Trọng Cảnh nhìn mà lòng ngứa ngáy, dán lại hôn mặt y.
Mắt Chử Ngạn long lanh nước, rõ ràng là con trai, giờ phút này lại vô duyên vô cớ có cảm giác dễ thương, Cố Trọng Cảnh nhìn mà tim ngứa ngáy, rất muốn làm chút gì đó.
Nhưng cuối cùng hắn lo sợ nhiều năm như vậy, hôn mặt cùng môi Chử Ngạn một chút liền không dám làm loạn nữa.
Chử Ngạn dựa vào Cố Trọng Cảnh đáp:" Em không muốn uống, em muốn đi giải."
Trong phòng không có nhà vệ sinh, Cố Trọng Cảnh kéo y dậy, dắt y đi vệ sinh.
Cố Trọng Cảnh sợ một mình Chử Ngạn vào nhà vệ sinh sẽ sợ, liền cùng y đi vào, đợi khi Chử Ngạn kéo quần xuống liền quay người đi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Chử Ngạn không say, nên y biết rất rõ Cố Trọng Cảnh đứng ở sau lưng y, ngượng đến nỗi làm y muốn tiểu cũng tiểu không ra.
Trong lòng y càng gấp lại càng tiểu không ra, càng tiểu không ra lại càng gấp, đến nỗi mũi chảy cả mồ hôi.
Cố Trọng Cảnh đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng, liền gọi:" Bảo bối? Đã xong chưa?"
Chử Ngạn tức giận nói:" Anh đứng ở đây em tiểu không được!"
Cố Trọng Cảnh nhịn không được cười ra tiếng, Cố Trọng Cảnh quên mất bộ dáng sợ sệt lúc nãy lại bắt đầu chọc ghẹo:" Tiểu không ra hả? Hay là anh xuy xuy cho em nhé?"
Nói xong hắn thật sự bắt đầu xuy, mặt Chử Ngạn đỏ bừng lên, đang muốn quay đầu mắng hắn, nước tiểu mãnh mẽ bắn ra...!
Chử Ngạn mặt lạnh tanh tiểu xong, quay đầu rời đi không thèm để ý đến Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh gấp gáp, đi theo sau lưng y nhanh chóng nhận sai:" Anh sai rồi, anh sai rồi, bà xã, em đợi anh với..."
Chử Ngạn cắn răng nghiến lợi đi đằng trước, dừng chân quay người muốn đánh Cố Trọng Cảnh.
Cố Trọng Cảnh ở trong tận thế lâu rồi, thói quen khi gặp tập kích liền bắt đầu phòng thủ, Chử Ngạn thấy hắn còn dám tránh, càng tức hơn.
Ngay lập tức ngươi đánh ta đỡ đánh nhau ở trong viện, bọn họ đối đầu nhiều nắm, đánh nhau cũng không ít, cũng từ khi hai người lên làm đoàn trưởng mới đánh nhau ít lại.
Sau khi ở cùng nhau càng là anh anh em em chưa từng động thủ, lần này Chử Ngạn cực giận, vốn dĩ chỉ muốn vỗ hắn một cái, cũng chẳng hiểu sao lại phát triển thành đấu qua đá lại.
Cố Trọng Cảnh căn bản không giám đánh lại, chỉ cố gắng trốn, lúc không chú ý thật sự bị đánh vài cái, vừa chịu đòn vừa nhỏ giọng xin lỗi:" Anh sai rồi, bảo bối, lần sao anh không chọc em nữa."
Chử Ngạn:" Anh còn dám có lần sau?" Vừa nói vừa tung một cước.
Cố Trọng Cảnh bị bạo lực gia đình, không dám có bất kì lời oán giận nào:" Không có nữa, không có nữa, thật mà, em tin anh đi."
Chử Ngạn thấy hắn xin lỗi thành khẩn, cảm thấy có thang để xuống, tâm tình cũng bình tĩnh lại, "Hừ" một tiếng thu tay lại.
Y quay người đi về phòng, trên mặt vẫn còn lưu lại chút dấu vết ngượng ngùng, Cố Trọng Cảnh đi sau y vẫn còn nhỏ giọng lầm bầm:" Bà xã em càng ngày càng bá đạo, anh giúp em còn bị đánh..."
Chử Ngạn quay phắt đầu lại:" Anh nói gì cơ?"
Cố Trọng Cảnh giật thót, ánh trăng rót xuống khuôn mặt đỏ bừng lửa giận của Chử Ngạn giống như yêu tinh, hắn nhìn rồi lại nhìn đến phát ngốc, ấp úng quên mất cả giải thích.
Chử Ngạn nhìn thấy si mê trong mắt hắn, trong lòng nảy ra một kế, cũng không trừng mắt lạnh mặt với hắn nữa, môi chậm dãi gợi lên một nụ cười.
Trong lòng Cố Trọng Cảnh chợt lạnh, biết mình sắp gặp họa.
Quả nhiên...!
Ngày hôm sau, Cố Trọng Cảnh mang đôi mắt gấu trúc thức dậy, nhìn Chử Ngạn trên giường, nhận mệnh bò dậy từ dưới đất đi rửa mặt.
Nhớ lại tối qua Chử Ngạn cởi sạch ngay trước mặt mình không nói, còn cười đến là đẹp như thế trước mặt hắn.
Đáng tiếc cổ họng hắn đã nóng cháy còn không cho hắn đụng vào, đốt lửa của hắn cháy lên liền ném chăn bắt hắn ngủ dưới đất.
Đây là việc mà người làm sao?
Sáng nay Cố Trọng Cảnh thức dậy trong miệng còn nổi mấy cái nhọt, đau đến nóng ran nóng cháy, hắn liền tiến vào không gian hái mấy quả mướp đắng hạ hỏa, dùng nước đun qua loa liền cứ thế mà ăn.
Chử Ngạn cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn hắn bận rộn, sau khi dời giường tâm tình rất tốt mà đi giúp viện trưởng làm việc.
Cố Trọng Cảnh nhìn dáng vẻ đắc ý đó của y, đâu còn nhớ tới sự ác liệt tối qua của y, lòng nghĩ Nguyên Nguyên của mình thật đáng yêu mà.
Vì Chử Ngạn ở nhà, nên Cố Trọng Cảnh không ra ngoài làm việc, dù sao bây giờ đất và núi cũng đã bị thầu rồi, những việc khác có thể từ từ làm, hắn cũng không gấp.
Bây giờ hắn muốn ở cùng Chử Ngạn đến khi y rời đi, vì vậy hắn nghỉ ngơi hai ngày, mang Chử Ngạn đi hẹn hò.
Hai ngày sau, ngày nghỉ của Chử Ngạn kết thúc về lại trường học.
Cố Trọng Cảnh lại bắt đầu bận rộn, đầu tiên hắn đi thôn Liễu Gia, tìm trưởng thôn nhờ ông tìm giúp hơn hai mươi người, bảo bọn họ dọn dẹp hết những bụi cây thấp lùn trên núi, lại đào luôn cả rễ.
Đây là một công trình lớn, một mình hắn làm không biết phải làm đến khi nào, nhờ Chử Ngạn giúp hắn lại không nỡ, mượn người làm là tất nhiên.
Nói rõ mỗi ngày trả cho họ hai trăm năm mươi tệ, mấy người dân đều rất vui lòng làm việc này, gần nhà không nói, tiền công còn cao.
Cố Trọng Cảnh thấy từng người bọn họ khí thế ngất trời làm việc, cũng không ở lại trên núi cùng dọn dẹp với họ, cưỡi xe ba bánh một mình vào thành phố.
Phố chim hoa cảnh của khu nội thành thứ năm là dời ra từ khu nội thành, tính ra là phố chim hoa cảnh lớn nhất của thành phố A, nông dân trồng hoa của các tỉnh nếu chăm ra vật tốt đều đưa đến đây, bao gồm một ít trân phẩm gặp được trong núi sâu cũng tuồn qua đây.
Rất nhiều người có tiền đến đây đào bảo, Tề lão từng là một vị trong đó.
Cố Trọng Cảnh đem theo kie Phượng Linh mà hắn chiết, tiến vào một cửa hàng mới, hắn không sợ Tề lão phát hiện chuyện hắn bán hoa, dù sao cũng đã nói rõ chiết kie, hắn lại cố ý chăm thêm hai ngày, bây giờ mặc dù trạng thái của hoa lan kia có chút tốt đến bất thường, nhưng hắn cũng có cách bào chữa được.
Chủ yếu là hắn không muốn tiếp xúc với chủ cửa hàng biết hắn có thể chữa hoa lần trước, bên chỗ Tề lão hắn cũng là bất đắc dĩ mà lộ ra chút không tầm thường, Cố Trọng Cảnh không muốn vô duyên vô cớ làm mình bị nghi ngờ không đâu.
Sau khi tiến vào cửa tiệm, ông chủ cũng không bận tiếp khách, mà đang đùa nghịch một chậu cây không rõ là loại cây gì, có vẻ muốn uốn nó thành bánh quẩy, Cố Trọng Cảnh cũng không hiểu ông ta đang làm gì, sau khi vào thì gọi một tiếng:" Ông chủ."
Ông chủ ngẩng đầu nhìn qua, hỏi:" Chàng trai mua gì thế? Tùy cậu xem, xem xong thì gọi tôi là được."
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục nghịch cây, Cố Trọng Cảnh cạn lời, chỉ có thể đi đến bên cạnh ông, đặt Phượng Linh trước mặt ông, nói:" Ông chủ, không phải tôi đến để mua hoa cỏ gì."
Ngay khoảnh khắc Cố Trọng Cảnh đặt hoa xuống mắt ông chủ liền dính chặt lấy, cây của ông cũng không làm nữa, cẩn thận dè dặt bê hoa để lên bàn, ngắm nghía tỉ mỉ.
Vừa xem vừa tán thán:" Này...Phiến lá rộng mà đầy đặn, ở giữa có gân lá màu đỏ, đây là Phượng Linh! Chàng trai cậu lấy được từ đâu thế?"
Cố Trọng Cảnh biết ông chủ này là người biết hàng, liền nói:" Ông chủ gặp nhiều hiểu rộng, không sai, hoa này chính là Phượng Linh.
Tôi đến quý tiệm là muốn gửi bán hoa này ở đây, ông chủ xem như thế nào?"
Ông chủ vui mừng:" Thật sao? Cậu muốn bán thế nào?"
Ông chủ vui như vậy là rất bình thường, phố chim hoa cảnh này bình thường người đến người đi, các loại danh phẩm cũng luôn luôn ra ra vào vào, nhưng bình thường đều là ở một vài tiệm lớn mới có xuất hiện loại phẩm tướng tốt như danh phẩm Phượng Linh.
Nếu hoa này được bán ra từ trong tiệm nhà ông, một là có thể nâng cao độ nổi danh, hai là có thể kiếm tiền, sao có thể không vui cho được.
Cố Trọng Cảnh đã tìm hiểu qua quy tắc của tiệm hoa, liền nói:" Tôi biết bình thường gửi bán hoa đều là bán được hoa rồi mới giao phí bán hộ, nhưng hoa này tôi muốn đổi kiểu bán."
Ông chủ cười ha ha nói:" Vậy cậu muốn bán như thế nào?"
Dừng một chút Cố Trọng Cảnh tiếp lời nói:" Ông có thể bán được bao nhiêu tôi không quan tâm, chỉ cần đưa tôi hai trăm vạn là được."
Ông chủ không có ý kiến gì với kiểu bán này, nhưng vẫn muốn ép giá một chút, như vậy ông ta có thể thu được nhiều thêm một chút, liền lắc đầu nói:" Hai trăm vạn nhiều quá rồi, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà bán được."
Cố Trọng Cảnh:" Một tháng kiểu gì cũng bán được, ông chủ cũng đừng khiêm tốn, cửa tiệm lớn như vậy, Phượng Linh của tôi lại còn là cực phẩm, chỉ sợ người khác còn giành nhau không kịp, hai trăm vạn chẳng phải nhiều.
"
Ông chủ cười ha ha, biết Cố Trọng Cảnh chắc là người hiểu nghề, cũng không thử ép giá thêm nữa, sợ hắn giận lên đến nhà khác mất, đến lúc đó trộm gà không được lại mất nắm gạo, liền nói thẳng:" Thành giao, chàng trai trẻ biết làm ăn đấy, thành, tôi cũng không cò kè mặc cả với cậu nữa, tôi lập tức đi thảo hợp đồng."
Vì những hoa cỏ này quá quý giá, bình thường lúc gửi bán đều cần người làm chứng và kí hợp đồng, để đề phòng chủ tiệm ôm hoa chạy.
Thông thường người làm chứng đều là luật sư, con phố bên cạnh phố chim hoa cảnh có một văn phòng luật, ông chủ sợ Cố Trọng Cảnh đổi ý, gọi người làm trong tiệm đi mời luật sư đến.
Sau khi hai bên kí hợp đồng, Cố Trọng Cảnh lại mua một đống lớn hạt giống hoa cỏ cây cối các loại trong tiệm, lại đặt một lô giống cây ăn quả, hẹn rõ thời gian, ông chủ chuẩn bị cây giống xong ngày mai sẽ giao đến thôn Liễu Gia cho hắn, mua hết tổng cộng hơn mười lăm vạn, nói rõ sau khi bán được hoa lan thì thanh toán một thể.
Sau khi mua xong Cố Trọng Cảnh định về nhà, hắn chẳng có nhiều thời gian mà đợi hoa kia bán đi đến thế.
Hắn cũng chẳng sợ ông chủ chạy mất, chạy rồi hắn cũng có thể tìm ông ta về được.
Nhưng nhiều năm như vậy mắt nhìn người của hắn cũng không phải luyện uổng, qua tiếp xúc hắn cũng nhìn ra được chút phẩm chất nghề nghiệp của ông chủ đó, là một người thật thà.
Trên đường hắn thu hết toàn bộ hạt giống hoa cỏ cây cối vào không gian, hắn không về cô nhi viện mà đi thẳng đến Liễu Minh sơn.
Người dân thôn Liễu Gia làm việc khá chăm chỉ, lúc Cố Trọng Cảnh đến thì thấy họ đã dọn được một phần mười rồi, nhìn tính chất và cấu tạo của thổ nhưỡng cũng không tệ, đen sì sì, nhìn qua rất phì nhiêu.
Không còn những bụi cây gai phiền lòng kia nữa, Cố Trọng Cảnh có thể làm nhiều việc hơn, ví dụ ngày mai trồng hết cây giống xuống.
Lần này Cố Trọng Cảnh mua rất nhiều hạt giống hoa cỏ cây cối, đều là Cố Trọng Cảnh đã nghiên cứu qua rồi mới quyết định mua, thông thường thích hợp để trồng với diện tích lớn như hoa baby, hoa dã yến thảo, cúc lá nhám, hoa cánh bướm, hoa anh túc, hoa phlox...!Dự định đợi xây xong nhà trọ thì trồng ở xung quanh.
Những loại hoa này từng cành đơn lẻ thì không bắt mắt, nhưng cả một biển hoa thì khác hoàn toàn, mỹ cảnh đầy mắt kia tất nhiên là tráng lệ và rực rỡ rồi.
Biển hoa là mộng tưởng của mỗi thiếu nữ, cũng đều là mĩ cảnh của già trẻ gái trai, đợi cho nhà trọ xây xong, xung quanh đều được bao bọc bởi biển hoa, Cố Trọng Cảnh tưởng tượng cảnh này một chút thôi liền biết có thể đem đến cho hắn bao nhiêu là nhân dân tệ.
Quan trọng nhất là Nguyên Nguyên của hắn thích nhất là hoa phlox, loại hoa nhỏ màu hồng kia.
À, mùa hè nhiều muỗi, có thể mua thêm một ít loại cây đuổi muỗi trồng xen vào, tin chắc rằng có nước suối trong không gian, hiệu quả nhất định không tệ.
Những loại cây giống khác có cây hoa như hoa quế, hoa anh đào, nhưng phần lớn vẫ là một số cây ăn quả, táo, lê, đào, óc chó, hạt dẻ, sơn tra, cherry, mơ châu âu, hồng, việt quất...!
Những loại cây này đều thích hợp trồng ở miền bắc, mặc dù nói có suối nước trong không gian, không cần lo lắng những loại hoa quả đặc thù của vùng khác không trồng nổi, nhưng hắn vẫn phải khiêm tốn một chút, nếu không đến lúc đó chọc phải những phiền toái không cần thiết thì không hay lắm.
Những loại cây ăn quả này mỗi loại lại chia ra các giống khác nhau, Cố Trọng Cảnh lười chọn, liền bảo ông chủ tự xem rồi đưa cho hắn, đều muốn loại giống tốt một chút, đến lúc đó lại tưới thêm nước suối, tin chắc rằng cảm giác sẽ không tệ.
Nhưng thời kì sinh trưởng của cây ăn quả tương đối chậm, nhanh nhất cũng phải ba bốn năm, Cố Trọng Cảnh cũng không gấp, chỉ cần trồng xuống, thì nhất định sẽ lớn lên.
Động tác của ông chủ tiệm hoa khá nhanh, mới sáng sớm ngày thứ hai đã lái xe chở hàng cùng công nhân mang cây giống đến, Cố Trọng Cảnh có chút rầu, núi của hắn vẫn chưa dọn xong, số cây giống này phải làm sao đây.
Thất sách rồi, lẽ nào phải để trong không gian?
Nhưng như vậy thì phải trồng hai lần à? Vậy chả mệt chết hắn à!
Thịt kho đông pha
Hoàng pha tam hợp
Trảo sao ngư phiến- cá lát sốt
Kinh tương nhục ty- thịt sợi trộn tương
Tùng thử quyết ngư- cá mè sốt
Hồng thiêu sư tử đầu- thịt viên sốt
Tô sao khổ qua- mướp đắng sào chay
Kê ty lương diện- gà sợi mì lạnh
Liên ngẫu bài cốt thang- canh sườn ngó sen
Hoa baby
Dã yến thảo
Cúc lá nhám
Hoa cánh bướm
Hoa phlox
Hoa anh túc
.