“Mày…” Lâm Nhất cũng không ngu ngốc, lúc trước là hắn nóng vội, hiện tại hắn bình tĩnh lại thì xem ra những kẻ phản đồ công kích hắn có chút khác thường. Lâm Nhất tự hỏi trong lòng, sau đó chuyển hướng nhìn Diễm Quân Ly, ánh mắt lập tức trở nên khác trước, cảnh giác, nghi hoặc, khẩn trương, hoảng hốt.
“Là tôi làm.” Diễm Quân Ly trả lời rất rõ ràng, bước chân chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhất, nhóm dị năng giả lúc trước đầu hàng Ly Thiên đều mau mắn nhường đường, vừa lúc đám người của Lâm Thiên cũng đem Diễm Quân Ly, Lâm Nhất, Lâm Lăng, Lưu Sở Thiên 4 người quây thành một vòng tròn, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lâm Nhất bị Diễm Quân Ly làm sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi, muốn nói gì đó để tìm về khí thế, nhưng lại bị Diễm Quân Ly giành trước một bước.
“Lăng, Sở Thiên, hai người không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi.” Diễm Quân Ly thản nhiên nói, nhưng nghe vào tai Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên thì lại quỷ dị mà nghe ra trong đó có thái độ quan tâm.
Càng tới gần Diễm Quân Ly, Lưu Sở Thiên càng cảm thấy đầu của mình đau đớn kịch liệt hơn, hiện tại Diễm Quân Ly vừa nói ra miệng, Lưu Sở Thiên giống như trúng một đòn nghiêm trọng. Vốn dĩ vừa mới bị thôi miên, còn chưa hoàn toàn ổn định, một ít đoạn ngắn ký ức xen lẫn vào nhau mà xung đột, hắn cắn chặt hàm răng áp chế tiếng rên rỉ, cho dù đổ máu cũng không buông thõng, cuối cùng hắn té xuống hôn mê bất tỉnh.
“Sở Thiên!” Tuy rằng tình huống của Lâm Lăng cũng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã ổn định, ký ức hắn và Lưu Sở Thiên ở chung không có bị bóp méo, cho nên khi thấy Lưu Sở Thiên đột nhiên té xỉu hắn rất là khẩn trương .
Diễm Quân Ly nhìn Lưu Sở Thiên té trên mặt đất cùng Lâm Lăng đang ở một bên lo lắng không thôi, đôi mày không khỏi nhíu lại, “Dẫn hắn đi vào nghỉ ngơi.” Câu này là Diễm Quân Ly nói với Lâm Lăng.
Trong mắt Lâm Lăng lúc sáng lúc tối, chữ “Được” bất giác mà nói ra, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình vừa rồi làm cái gì. Thân thể hắn run rẩy một chút, hắn cảm thấy sự tình không giống như trong trí nhớ của hắn. Có quá nhiều chuyện không hợp lý, vì thế Lâm Lăng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định thuận theo bản năng của chính mình.
Mọi người mắt mở trừng trừng mà nhìn Lâm Lăng đỡ Lưu Sở Thiên lướt qua Lâm Nhất, khi đi ngang người Diễm Quân Ly, Lâm Lăng liếc nhìn thấy ánh mắt còn vươn lại lo lắng của Diễm Quân Ly. Sau đó cúi đầu mỉm cười, hình như lựa chọn của mình không có sai.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn Lâm Lăng đang định rời đi, lúc này nghĩ muốn đứng ra ngăn cản, nhưng hắn quên phía trước đó, cách hắn không xa còn có Diễm Quân Ly. Tay Diễm Quân Ly vừa nhấc lên, thì Lâm Nhất giật mình hốt hoảng, liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa là hắn bị Diễm Quân Ly bắt lấy.
“Thật là đáng tiếc.” Diễm Quân Ly cũng không thèm để ý, vẫy vẫy tay, cười lạnh một tiếng với Lâm Nhất đang căm tức.
“Mày đừng quá kiêu ngạo!” Rốt cục bên Lâm Thiên có người nhịn không được, tuy rằng nhìn thì Diễm Quân Ly dường như chỉ có một người, nhưng loại thần thái một chút đều không khẩn trương này, đã sớm khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên vừa mới nói xong, đã cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, song đồng mở lớn, hắn cảm thấy tầm nhìn của mình càng ngày càng thấp, đến cuối cùng mới nhận ra được trên cổ của mình đau nhức, hắn rốt cục ý thức được tình cảnh bản thân, đầu của hắn…
“Chuyện của Ly thiếu từ lúc nào mấy người có thể cho ý kiến.” Đoạn Nãi mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng, nhóc từ trong đám đông đi ra, tuy dáng người nhỏ bé nhưng phá lệ thu hút sự chú ý, bởi vì nhóc vừa mới dùng tay không chém rơi đầu một dị năng giả.
“Nếu không hiểu biết, thì cảm phiền mấy người đứng ngoài đợi một chút được chứ?”
Đoạn Ái ôm lấy bả vai Đoạn Nãi từ phía sau, lại là một kẻ đột nhiên xuất hiện, chính là lời của cô nhóc tuy rằng nói rất êm tai, nhưng hành động thì lại làm người người ta mao cốt tủng nhiên.
Chỉ thấy Đoạn Ái mặt không đổi sắc nắm tay Đoạn Nãi giơ lên trước miệng, vươn ra đầu lưỡi nho nhỏ hé ra liếm vết máu đỏ tươi kia.
Mọi người một trận run run, lúc này bọn họ mới nhìn rõ tay Đoạn Ái và Đoạn Nãi quen thuộc đến cỡ nào, đó là bàn tay mà tang thi mới có.
“Tang thi!” Không biết là một câu của ai, nhóm dị năng giả đều bắt đầu kích động, lực chú ý của tất cả dị năng giả đều tập trung đến trên thân hai tang thi có nhân tính này.Đoạn Ái Đoạn Nãi đều không chờ đến công kích, cũng đã đứng ở phía sau Diễm Quân Ly, thân hình nhỏ nhỏ đứng ở bên cạnh Diễm Quân Ly cao lớn có chút buồn cười, nhưng không ai nhìn hiểu được hai con tang thi này là được nuôi dưỡng.
“Dị năng của tôi, mệnh lệnh tuyệt đối, mệnh lệnh tang thi mà thôi không cần rất giật mình.” Diễm Quân Ly vừa nói xong mọi người liền ngây dại, đặc biệt là những thành viên cũ của Ly Thiên, hiện tại bọn họ hối hận còn kịp sao?
“Trừ bỏ Lâm Nhất, những kẻ khác mấy nhóc tự mình quyết định.” Diễm Quân Ly nhìn lướt qua đám người đang ngồi, đem vẻ mặt của bọn họ trông vào mắt, hoảng sợ, mê man, hối hận, chán ghét, nhưng Diễm Quân Ly đều không quan tâm.
“Hiểu được.” Đoạn Ái và Đoạn Nãi tinh thần tỉnh táo lại, đây cũng chính là một lần khảo nghiệm liên quan đến cuộc sống sau này của bọn họ, phát động não, từ trong tiểu khu cư nhiên xuất hiện số lượng lớn tang thi, đều là tang thi cấp 2, làm cho vô luận là ai, dù là dị năng giả cấp 5, cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Mấy trăm dị năng giả chạy tới phía sau Lâm Nhất, còn ở phía sau Diễm Quân Ly lại là Đoạn Ái Đoạn Nãi cùng với hàng ngàn tang thi cấp 2.
…
“Nguy rồi, tôi không mang chìa khóa xe.” Thương Viêm mang theo Tiêu Tận vội vội vàng vàng chạy tới bãi đỗ xe khách sạn, Thương Viêm hoàn toàn sắm vai thành tiểu đệ, kinh hô một cái, trưng lên điểm đáng thương nhìn Tiêu Tận đứng ở bên cạnh xe, Tiêu Tận thấy thế thì tâm run lên, không khỏi ngắm Thương Viêm đang lộ ra khuôn mặt cún con nhiều thêm hai lần.
“Cậu đi bên kia lấy chìa khóa, cứ nói là tôi muốn.” Tiêu Tận dời tầm mắt đang dừng ở trên người Thương Viêm, ho nhẹ một tiếng làm cho Thương Viêm đi đến chỗ người quản xe lấy chìa khóa họ muốn.
“Vâng”. Nhìn thấy Tiêu Tận không lộ ra vẻ mặt thất vọng hoặc bất mãn, Thương Viêm lập tức kéo ra tươi cười, gật gật đầu, rất nhanh mà chạy về phía phòng bảo vệ.
Thương Viêm đưa lưng về phía Tiêu Tận, tươi cười lập tức tắt ngấm, bĩu môi biểu lộ sự khó chịu của bản thân đối với Tiêu Tận, trong lòng nổi giận đùng đùng. Vừa nghĩ tới vẻ mặt Tiêu Tận mới vừa nhìn mình đã cảm thấy khó chịu. Cái bà già Tiêu Tận này cư nhiên dám đánh giá toàn thân cậu! Đừng tưởng rằng bí mật nhìn thì cậu sẽ không biết, móa nó!”Xin chào, tôi muốn chìa khóa chiếc xe kia.” Thương Viêm chạy chậm đến phòng bảo vệ, 3 dị năng giả ở bên trong nhìn thấy Thương Viêm liền thả bộ bài pu-khơ trong tay xuống.Hiện tại Thương Viêm đang chỉ vào cái xe nhỏ cạnh Tiêu Tận, khiến mặt của Tiêu Tận tiến vào trong mắt đám dị năng giả, mà Thương Viêm lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tận nhìn hắn, Thương Viêm nhịn xuống bất mãn cười cười.
“Vậy, chìa khóa.” Bị Thương Viêm hỏi dị năng giả kia hai mắt nhìn người phụ nữ tại bên cạnh xe, sau khi nhận ra người nọ chính là tình nhân của lão Đại nhà mình liền lười nhác đem chìa khóa khóa tại quầy đưa cho Thương Viêm.
Thương Viêm vội vàng nói cám ơn rồi chạy trở về bên người Tiêu Tận, cậu chỉ biết mặt của Tiêu Tận dùng được, vừa mới lúc ở trên lầu cũng vậy, cậu chỉ cần đứng bên cạnh Tiêu Tận thì tất cả các dị năng giả đều không có hoài nghi cậu chính là kẻ xâm lấn kia, thật muốn nhìn xem biểu tình lúc Tiêu Tận biết mình là ai ghê.
“Mày nói, trong Lâm Thiên chúng ta có người như vậy sao?” Một dị năng giả cầm lấy bài pu-khơ nhìn phía hai người còn lại, hơi nghi hoặc mà lắc đầu, vẫn là nhớ không nổi tiểu đệ lúc nãy là ai. Vẻ mặt của hắn có chút lo lắng, nếu không biết Tiêu Tận, hắn cũng sẽ không đưa chìa khóa dễ dàng như vậy.
“Mày quản nhiều như vậy làm gì, người của Lâm Thiên mày cũng không có khả năng nhận thức hết.” Dị năng giả bên trái thở dài, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc nhăn nheo sắp biến hình ra để lên môi, nhưng mà không châm, mạt thế thuốc lá rất hiếm có, hắn cũng chỉ có thể đem điếu thuốc ngậm trong miệng khi quá nghiện mà thôi.”Chính là, nói không chừng người nọ là tiểu bạch kiểm của Tiêu Tận, tụi mày không thấy hai người này thực ái muội sao?” Dị năng giả bên phải chia bài, khinh miệt mỉm cười. Nghe thấy người này nói, hai người bên cạnh cũng buông lỏng tâm tư, nhịn không được mà hùa theo nói bậy về Tiêu Tận, xem như giải trí.
Ba người ở đây bàn tán, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện xảy ra ngoài bãi đỗ xe, Thương Viêm vốn cũng chỉ là muốn đạt tới mục đích, dưới tình huống chỉ có cậu và Bạch Vụ hai người thì cũng biết không nên gây ra động tĩnh quá lớn. Hơn nữa, hiện tại người gây án đều buông tay mặc kệ, vậy càng không có ai đi thông báo cho ba người này, cũng làm cho Thương Viêm chỉ cần nhờ mặt của Tiêu Tận thôi cũng có thể thoải mái đi ra ngoài.
Về phần Bạch Vụ, Thương Viêm tỏ vẻ cậu mặc kệ, một dị năng giả cấp 4 mà gặp phải Lâm Thiên nhân số thưa thớt như thế này thì còn lo không thoát được sao? Cậu nghĩ cậu nên giám định lại năng lực của Bạch Vụ một lần nữa
Thương Viêm rất nhẹ nhàng liền ra khỏi căn cứ Lâm Thiên, một đường lái xe, có khi cậu bỗng cảm thấy gai sống lưng, trong lòng nhịn không được run run một trận, khỏi phải nói khẳng định lại là ả đàn bà Tiêu Tận kia nhìn cậu, cậu đành cố nén mà nhìn thẳng phía trước làm bộ như không chú ý tới.
“Tiêu Tận tiểu thư, hiện tại chúng ta phải đi Ly Thiên, Lão Đại có nói qua một khi có chuyện gì liền đem Tiêu Tận tiểu thư mang tới chỗ của hắn.” Thương Viêm hiện tại đã rẽ vào hướng đến Ly Thiên, vì không để cho Tiêu Tận có hoài nghi cậu lấy cớ trước một bước.
“Phải không?” Tiêu Tận thân hình thoáng khựng lại, cô vừa lúc nghĩ muốn như thế nào có thể đi đến bên trong Ly Thiên nhìn xem Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, như bây giờ là tốt nhất. Nghĩ thế cô hoàn toàn không lưu ý đến lời nói của Thương Viêm có bao nhiêu lỗ hổng.
Nếu Lâm Nhất đem người yêu giao cho Thương Viêm, đã nói lên cậu là tâm phúc, nhưng Tiêu Tận lại hoàn toàn chưa gặp qua Thương Viêm, lỗ hổng lớn như vậy đã bị sự vội vàng muốn đến Ly Thiên của Tiêu Tận che lấp mất.
“Cậu tên gì?” Tảng đá lớn trong lòng buông xuống một nửa, Tiêu Tận cũng bắt đầu có tâm tư đi “Quan tâm” tên dị năng giả vừa cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, Tiêu Tận ngồi ở mặt sau đánh giá bóng dáng coi như rắn chắc của Thương Viêm.
“Tôi kêu A Thất, dị năng giả hệ lực lượng.” Thương Viêm nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tận trong lòng hơi hơi cảnh giác, đây là muốn điều tra gốc gác của cậu sao? Nhưng ở mặt ngoài Thương Viêm vẫn là cười đến vẻ mặt đơn thuần, đối đãi Tiêu Tân có vài phần cẩn thận và tôn trọng.
“Mấy tuổi? Cấp bậc?” Tiêu Tận đối với giọng điệu của Thương Viêm thực hưởng thụ, thanh kèm thêm thân thiết, thậm chí hơi hơi ngã người về phía trước sờ lãnh địa quen thuộc của Diễm Quân Ly -- tóc Thương Viêm.
Dị năng của cô không thể ra sáng, cho nên ở Lâm Thiên cô không hề được tôn trọng, hoặc có thể nói là bị coi rẻ, vì thế cô rất thích được người ta tôn trọng mình.
“22 tuổi, cấp 3. Tuy nhiên sau này tôi sẽ cố gắng.” Thương Viêm liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu ,thấy tay Tiêu Tận đặt lên trên tóc mình, nhưng cậu không có thấy nguy cơ, mà ngược lại còn cảm thấy Tiêu Tận đang dần tin tưởng mình.
“Không tồi. Về sau cậu cứ đi theo tôi, đương nhiên, vị trí của cậu không phải những tên hộ vệ kia có thể so sánh, tôi sẽ nói với Lâm Nhất.” Tiêu Tận mỉm cười mà quyết định đường đi cho Thương Viêm, còn Thương Viêm khi nghe thấy lời này thì vờ như vừa áp lực vừa vui sướng.
“Thật sự? Cám ơn Tiêu Tận tiểu thư, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Nhìn về phía Tiêu Tận với thần thái cảm ơn, nhưng chỉ có Thương Viêm tự mình biết nội tâm của cậu và biểu hiện bên ngoài khác nhau đến cỡ nào.
Dưới đáy lòng Thương Viêm trộm dựng thẳng ngón tay giữa, trước mặc kệ cậu có phải là người của Lâm Thiên hay không, cho dù phải, mà bị tình nhân của lão đại trực tiếp bảo mình trở thành tình nhân của ả, nếu là nam nhân ai sẽ lại đồng ý. Cậu có thể khẳng định, nếu cậu thật sự là người của Lâm Thiên nhất định sẽ bị Lâm Nhất dòm chừng đến gắt gao.Tiêu Tận vừa lòng cười cười, người cô “coi trọng” không tồi, nhưng mà đó không phải là thích, cô cần chỉ là một tên người hầu nhu thuận, biết tôn kính mình, cô nói một sẽ không nói hai.
Thương Viêm chạy xe từ từ vào địa bàn của Ly Thiên, nhưng Thương Viêm không trực tiếp đi tiểu khu, không cần nghĩ cũng biết cửa tiểu khu hiện tại tập trung đông đúc dị năng giả như thế nào.
“Sao lại dừng?” Tiêu Tận xuống xe nhìn chung quanh, cùng Thương Viêm vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Nơi này cũng không phải là căn cứ địa của Ly Thiên, cô nghi hoặc cảnh giác mà nhìn kỹ Thương Viêm, bàn tay đút vào túi áo khoác, nơi đó có một tay cây súng lục.
Lúc này Tiêu Tận đã có chút hối hận bản thân lỗ mãng, hẳn là nên đi cùng vài tên quen mặt thì tốt hơn, nhưng Tiêu Tận đâu có ngờ những tên dị năng giả kia sớm đã bị giết, về phần những thứ khác? Có ai sẽ cố ý ra chiến trường bào vệ một ả tình nhân.
“Tiêu Tận tiểu thư, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Thương Viêm chú ý tới động tác nhỏ của Tiêu Tận, có chút thất vọng và khó xử mà nói với Tiêu Tận.
Thương Viêm chỉ nói như thế Tiêu Tận liền hiểu được, hiện tại Ly Thiên và Lâm Thiên giao chiến, thân là người của Lâm Thiên, quả thật bọn họ không thể để cho người ta chú mục.
“Xin lỗi.” Tiêu Tận khó có được khép nép, há há miệng nói ra. Cô đi qua vỗ vỗ bả vai Thương Viêm tỏ vẻ thân cận của mình, hiện tại nơi này tạm thời chỉ có người này có sức chiến đấu, trước khi nhìn thấy Lâm Nhất còn cần cậu ta bảo vệ.
“Không cần nói xin lỗi.” Thương Viêm đột nhiên ngẩng đầu, suy sụp gì đó hoàn toàn không thấy bóng dáng. Tay cậu vụt nắm chặt tay Tiêu Tận đang đặt trên vai mình, mà một tay khác thì cầm súng bắn vào cảnh bộ của Tiêu Tận, súng gây tê.
“Thân là người bị bắt cóc mà giải thích thì khiến người ta có chút ngại ngùng.” Thương Viêm lộ ra tươi cười chói mắt, ý cười nồng đậm tựa như ánh mặt trời sáng lạn, bất quá đi vào trong mắt Tiêu Tận lại vô cùng ác liệt, làm cô ta bắt đầu hoảng sợ.
Thương Viêm nhìn Tiêu Tận bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, thần thanh khí sảng mà thở phào một hơi, sau đó đưa một cuốc giẫm mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của ả.
Thương Viêm thu hồi súng, cậu sém quên mất việc này luôn rồi. Công lược nói, khiến Thương Viêm cảm thấy quá ư là cao thâm, Thương Viêm dường như nhìn ra trán của mình đang chảy xuống một loạt hắc tuyến, công lược cư nhiên chơi trò này.. Công lược không tiếp tục nói, lời này là hệ thống đang xoát giá trị tồn tại.Nghĩ như vậy Thương Viêm lại giẫm thêm một cái lên đầu Tiêu Tận, mái tóc suông mượt bị Thương Viêm biến thành loạn thất bát tao. Trong《 Đế Vương Mạt Thế 》 vì nữ nhân này mà khiến BOSS phải lẻ loi một mình, hơn nữa vừa nãy, ánh mắt ả ta cũng khiến Thương Viêm thấy khó chịu. Trong thanh âm của Hệ thống có nồng đậm hứng thú, nó đối với Tiêu Tận thực hỏng bét, đối Lâm Nhất cũng thực hỏng bét, vậy lấy hai người này chơi đùa một chút.<ý kiến="" hay=""> Thương Viêm gật gật đầu tán thành chủ ý của Hệ thống, bắt lấy một cánh tay của Tiêu Tận kéo lê về một hướng, dù sao là dị năng giả, kéo một lát cũng không chết được.ý> |