Ngôn Trạch tự nhiên cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu, hắn cảm thấy bản thân nhất định phải tắm táp sạch sẽ thi mới có thể đi ra ngoài.

Nghĩ liền làm, hắn chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, lập tức cởi bỏ bộ đồ ngủ con vịt trên người ra.

Ba ngày tuyệt thực chỉ nằm ì trên giường chơi game.

Có khi nào cậu ta ba ngày không tắm qua một lần hay không? Nghĩ vậy hắn ta cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

Ngôn Trạch rất nhanh chú ý tới thân thể nguyên chủ.

Bắp tay bắp chân đều không có điều này chứng tỏ cậu ta không thường xuyên vận động.

Liếc nhìn thứ non nớt tượng trưng cho bản lĩnh đàn ông dưới người cậu ta, Ngôn Trạch vỗ trán thở dài.

Điều này làm cho hắn hoài niệm một thân cơ bụng, cơ bắp cường tráng còn có thứ bên dưới hùng dũng khí thế của đời trước.

So sánh hai thân thể này với nhau, rõ ràng khác biệt nhau hoàn toàn.

Hắn cau mày ghét bỏ một thân gà luộc của Ngôn Tranh.

Trong lòng âm thầm quyết đinh sau này nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thân thể này.

Biến một thân gà luộc thành một thân cơ bắp khoẻ mạnh.

Sau khi tắm xong, hắn quấn khăn tắm quanh hông rồi đi ra ngoài.

Tiến tới trước tủ quần áo của Ngôn Tranh.

Ngôn Trạch nhìn trúng chiếc ao sơ mi trắng và quần bò xanh trong tủ, hắn nhanh chóng mặc chúng lên người.

Tiếp đó theo trí nhớ nguyên chủ tìm thấy chiếc thẻ tín dụng bị vứt bỏ rất lâu, cầm trên tay niết niết.

Có thể xài tại sao lại không xài chứ.

_ Về sau tiền không có tác dụng ở mạt thế vậy nên Ngôn Tranh à.

Tôi phải dùng tới nó cậu nhóc đừng có trách tôi dùng đồ linh tinh.

Ọt! ọt!

Bụng hắn lại kháng nghị.

Hắn nhớ tới bát mỳ vẫn còn trong không gian.

Ý niệm đi vào không gian vừa dứt hắn đã đứng trong nhà.

Trước mặt hắn là bát mỳ vẫn còn nóng hổi.

Quá tốt rồi.

Quả nhiên nội dung trên tờ giấy đó không hề sai.

Không gian này có thể giữ nguyên vật phẩm sau khi mang vào.

Nhưng nếu như hắn muốn nuôi mấy con gà thì làm sao giờ.

Hắn mua gà con về thả trong này vậy nó chẳng phải sẽ không lớn sao?

Không đúng.

Nếu như không lớn được vậy tại sao mấy con cá trong dòng suối kia to nhỏ đều có.

Mạt thế động thực vật đều bị biến dị hết.

Hắn vẫn nên thử nuôi mấy con động vật xem sao.

Hắn bưng lấy bát mỳ đi ra khỏi không gian.

Nhanh chóng ăn hết mỳ trong bát, ngay cả nước mỳ cũng vào hết bụng của hắn.

Vậy là đã lót dạ xong.

Hắn nhấc chiếc ba lô con cóc của cậu nhóc lên, không chút do dự đổ hết đống sách trong đó ra ngoài.

Đều là sách triết lí trong đó có chủ nghĩa Mac Lenin.

Khoé miệng hắn co rút.

_ Một tên mọt sách không những thế còn là mọt game.

Nhét chiếc di động của nguyên chủ vào trong túi quần.

Ngoài ra còn có hai chiếc thẻ tín dụng hắn đều cho vào ba lô.

Vuốt tóc mái ra đằng sau đầu, hắn một thân hừng hực khí thế bước ra khỏi căn phòng.

************

Sau khi xuống tới tầng một hắn gặp một người phụ nữ đang đi lên cầu thang.

Trên tay người nọ đang xách nách khi nhìn thấy hắn thì cười rất tươi, lại còn tới gần hỏi han.

_ Ngôn Tranh đó hả cháu? Mấy ngày hôm nay sao không thấy cháu ra ngoài? Ta suýt chút nữa nghĩ cháu có chuyện mà gọi người phá khoá rồi đấy.

Dì Hướng là người sống ở phòng bên cạnh.

Trong trí nhớ nguyên chủ, người phụ nữ này đối xử với cậu ta cũng không tồi.

Ngôn Trạch tùy cơ ứng biến đáp :

_ Vâng.

Cháu không sao.

Dì Hướng đột nhiên cảm thấy Ngôn Tranh hôm nay có chút là lạ nhưng không rõ là lạ chỗ nào.

Dì nhìn thấy ba lô xẹp lép đang khoác trên vai thắng bé liền hỏi.

_ Cháu định đi học sao?

Ngôn Trạch lắc đầu.

_ Không phải! Hôm nay cháu đi ra ngoài có chút việc thôi.

Dì Hướng không nghi ngờ, dì dặn dò.

_ Cháu đi lại cẩn thận, dạo này bọn trộm hoành hành ác liệt lắm.

Một mình cháu đi ra ngoài phải cẩn thận.

Hắn nghe vậy nhướn mày, ánh mắt nghiền ngẫm.

Hôm nay hắn sẽ mua rất nhiều vật phẩm.

Nếu như chúng có ý đồ không tốt ví dụ như dám có suy nghĩ trộm đồ của hắn.Hừ! Hắn hừ lạnh một tiếng trong lòng.

" Tới hết đi! "

Dì Hướng thấy Ngôn Tranh thất thần, dì lo lắng nói.

_ Cháu làm sao vậy? Sao lại thẫn thờ thế?

Ngôn Trạch hồi thần mỉm cười đáp :

_ Cháu không sao! Cháu đi đây.

Dứt lời liền đi ra đường.

Dì Hướng bất đắc dĩ nhìn bóng lưng thằng bé đang đi xa dần.

Đứa trẻ đáng thương, một thân một mình sống ở trong thành phố này cũng rõ khổ.

Cảm khái trong lòng một chút, dì liền xách nách đi lên tầng.

Ngôn Trạch đi ngang qua tiệm làm tóc bèn đi vào trong.

Cô nhân viên niềm nở mời hắn ngồi xuống ghế rồi hỏi hắn muốn cắt kiểu tóc nào.

Hắn chỉ định nhân viên làm tóc cắt ngắn mái tóc trên đầu đi.

Tốt nhất là cắt kiểu đầu đinh.

Kiểu tóc kiếp trước của hắn chính là đầu đinh.

Gọn gàng dễ gội, nước ở tận thế vốn khan hiến.

Việc bản thân có một đầu đinh cũng tiết kiệm được rất nhiều nước.

Ngẫm lại cũng may gương mặt hắn anh tuấn nếu không hắn cũng không dám cắt kiểu tóc đó.