Khoé miệng hắn khẽ co giật.

Hắn không nhịn được gõ vào đầu nó một cái.

_ Con trai ta nung nấu ý chí lớn quá ha!

Tiểu Lương Tâm ủy khuất ôm đầu vừa bị gõ nhưng vẫn hí hửng đáp.

_ Tất nhiên rồi ba ba.

Tuy rằng làm cướp là không nên nhưng con sẽ không làm hại người khác.

Ba ba thấy con nói có đúng không ?

Ngôn Tranh có chút dở khóc dở cười.

Hôm nay hắn muốn đi càn quét bệnh viện, nguy hiểm trùng trùng.

Hắn không thể phân thân mà bảo vệ nhóc.

Đám tang thi kia sẵn sàng nhào lên như sói đói.

Một cậu nhóc miệng còn hôi sữa có thể làm gì.

Nó muốn làm cướp liệu có dám bước ra cánh cửa này hay không?

_ Bên ngoài có rất nhiều quái vật.

Con có dám đi không?

Tiểu Lương Tâm trong mắt tràn đầy tự tin nhưng khi nghe ba nhắc tới quái vật bé có chút sợ hãi.

Nhưng bé muốn làm cướp anh hùng.

Bé mặt mày nhăn nhó, lí nhí nói.

_ Con...!không sợ.

Ngôn Tranh nhướn mày hỏi lại.

_ Con chắc chứ?

Tiểu Lương Tâm vỗ vỗ ngực nhỏ.

_ Con chắc.

Ba ba! Con muốn cùng ba ba tung hoành giang hồ.

Lại còn giang hồ nữa.

Hắn hoài nghi đứa trẻ được xem quá nhiều phim kiếm hiệp.

_ Tốt! Vậy thì đi cùng ta làm cướp.

Nhìn thấy quái vật rồi không cho phép khóc.

Sợ hãi cũng không được kêu...!Con nghe rõ lời ta dặn hay chưa.

Tiểu Lương Tâm nắm chặt góc áo, xoay xoay.

Có nhiều cái ba ba nói bé không hiểu nhưng sợ và khóc bé lại hiểu.

Hình như ba ba dặn bé không cho bé khóc nếu như khóc sẽ kéo tới quái vật.

Bé không muốn bị quái vật ăn thịt.

_ Con sẽ ngoan.

Ngôn Tranh gật đầu hài lòng.

Thật ra ý định ban đầu của hắn chính là đưa nó vào trong không gian, cho nó trốn trong đó, Hắn lo thằng bé sẽ sợ hãi khi nhìn thấy quá nhiều tang thi.

Nhưng bảo vệ nó tốt quá cũng không tốt cho nó.

Vạn nhất sau này hắn không để ý nó liền gặp phải tang thi thì làm thế nào.

Tốt hơn hết là dạy nó cách để tránh thoát khỏi tang thi.

Tạm thời hắn sẽ không đưa nó vào trong chỉ khi nào gặp nguy hiểm hắn liền cấp tốc đưa nó vào không gian sau.

Trong lòng thầm nghĩ.

_ "Tiểu Lương Tâm không nên trách ba, ba chỉ là muốn tốt cho con...!"

Và thế là Tiểu Lương Tâm bắt đầu con đường làm cướp nhí một đi không trở lại.

Sau này có vơ vét thứ gì nó đều sẽ hùng hồn nói một câu khiến ai cũng phải câm nín, đặc biệt là Ngôn Tranh.

_ Con lấy mấy thứ này cũng chỉ là để nuôi một nhà hai người thôi.

Cuộc sống của hai ba con tụi con rất khổ cực.

Ba ba không nuôi nổi con còn suýt nữa bỏ rơi con...!Ba la..

Ba la...

Tiểu Lương Tâm cũng quá đáng thương khi có một người ba như Ngôn Tranh.

Hắn ta không hề nghĩ tới khi đứa bé nhìn thấy tang thi liệu tâm lí có bị tổn thương hay không.

Thương bé vô cùng.

( Đừng có trách tui nhé.

Tui chỉ là người ngoài lề thôi.

:))

------++++-------++--------

G...

Bụp! Bụp! Bụp !

Ba tiếp đập liền tiếp vang lên.

Ba con tang thi cũng ngây ngốc ngã xuống hành lang.

Tiểu Lương Tâm lạch bạch từ trong phòng chạy ra.

Khi nhìn thấy óc bắn tung toé trên sàn mặt mày bé có chút xanh lét, mình mẩy run rẩy không dám đi tiếp.

Nhưng ba ba ngoắc ngoắc tay bé đi qua.

Bé phụng phịu.

_ Ba ba!

Ngôn Tranh trừng mắt.

_ Còn không mau đi qua đây.

Bé nhăn nhăn nhó nhó chiu đựng mùi thối đang bốc lên trong không khí, hai chân be bé cố gắng di chuyển, tránh đụng tới mấy cái xác ghê tỏm.

Ngôn Tranh thấy nó chậm rì rì liền đi qua nhấc nó lên.

Nhanh tay mở cửa đi vào nhà thằng bé.

Hiện tại hắn không có quần áo dành cho trẻ con.

Hắn đã nghĩ kỹ.

Tốt hơn hết là tìm quần áo của nó thu hết vào không gian.

Tiểu Lương Tâm mím môi nhìn xác của cha đã không còn nguyên vẹn trên ghế.

Sau khi được ba ba thả xuống sàn, bé chạy vào phòng tìm cái mền ra đắp lên người cha.

Hai mắt bé giàn giụa nước mắt.

Cha không phải ba ruột của bé, bé là đứa trẻ được cha nhận nuôi từ năm ngoái.

Từ khi bé được sinh ra cho tới bốn tuổi bé không hề biết cha ruột của mình là ai.

Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Bé còn nhỏ nhưng bé sớm hiểu chuyện, không khóc không nháo mẹ làm việc.

Một hôm, hai mẹ con đi mua sắm ở siêu thị bé bị bọn cướp bắt đi.

Mẹ vì cứu bé mà bị bọn cướp dùng dao đâm chết tại chỗ.

Sau đó bé bị nhốt cùng với mấy đứa trẻ khác.

Khoảng hai ba hôm sau đó bọn bé được các chú mặc áo màu xanh tới cứu.

Mẹ bé đã mất, họ đành phải đưa bé đi cô nhi viện.

Cuối cùng ba tháng trước vừa được cha nhận nuôi.

Cha tuy không phải cha ruột nhưng đối xử với bé rất tốt.

Hàng ngày cho bé ăn ngon, mua đầy đủ quần áo giày dép, mua đồ chơi lắp ráp, bé muốn mua gì cha đều mua cho.

Kể cả thứ bé không yêu cầu, cha đều mua.

Một phòng của bé đều là đồ tốt nhất.

Cho dù hiện tại cha đã biến thành quái vật bé cũng sẽ không ghét bỏ.

Cha không giống như mấy con quái vật ngoài kia.