Sau khi hoàn thành chọn quân, hai người một già một trẻ liền im lặng nhắm mắt dưỡng thần mà ngồi xuống trước bàn cờ, Huyền Anh đã theo ông nàng từ bé nên đương nhiên hiểu được cả hai người đang làm gì lúc này. Lúc trước khi Hàn Phong cùng ông nội nàng đánh cờ với nhau thì không có dưỡng thần vì lúc đó, ông nội cũng mới chỉ là đang thăm dò Hàn Phong mà chưa có thực sự công nhận hắn là một đối thủ đáng gờm.

Những lần này, sau khi đã biết được thực lực của Hàn Phong, ông biết mình sẽ phải đánh hết sức một trận với hắn vì hắn xứng đáng để ông phải dùng toàn lực. Phía Hàn Phong thì ngược lại cũng vậy, khi trước hắn chủ trương thả cho lão Bá Hải thắng nên đã không dùng toàn lực.

Động tác của hai người lúc này đã chứng tỏ một điều rằng, cả hai đều chuẩn bị đánh một trận toàn lực, không giữ lại một chút nào.

Hai người lúc này bỗng mở mắt cùng một lúc, từ trong ánh mắt của cả hai người, Huyền Anh có thể cảm nhận được hai luồng khí thế vô hình đang dầng dâng tăng lên, nàng nhớ một lần ông nàng đã từng nói:

“Đánh cờ cũng chính là một cuộc so đấu về mặt khí thế!”

Lão Bá Hải liền mạnh mẽ khai quân, Hàn Phong liền ngay tức thì đặt xuống một quân khác, hai người triển khai bàn cờ với một tốc độ chóng mặt, cứ người này đặt xuống một quân thì người kia cũng ngay lập tức đặt xuống một quân khác, đây chính là cờ tốc độ.

Hai người đang so đấu với nhau về mặt tốc độ suy đoán, cờ tốc độ không phải ai cũng chơi được, nó đòi hỏi người chơi phải tính toán các nước với một tốc độ suy nghĩ vô cùng nhanh chóng, loại cờ này rất dễ làm người chơi đi nhầm nước hoặc phạm phải sai lầm trong khi đánh.

Ấy thế mà hai người này, một già một trẻ này lại không hề phạm một lỗi sai nào cả, cho đến tận bây giờ, cả hai người vẫn đang trong tư thế giằng co, Hàn Phong tấn công rất mãnh liệt và triển khai thế cờ một cách hoàn hảo ở cả bốn góc, bỗng dưng hắn đặt một nước cờ vào giữa trung tâm của bàn cờ.

“Nước cờ thiên nguyên, vào thời điểm này sao??” Lão Bá Hải thầm kinh ngạc, nhưng ông cũng rất nhanh lấy lại tinh thần mà tấn công vào nước cờ đó, vậy là lại có một cuộc chiến nổ ra, tranh giành địa bàn ở khu vực trung tâm.

Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua, hai người cứ liên tục đặt quân xuống bàn cờ với tốc độ ánh sáng (Tác: ta ví von thôi nhé). Huyền Anh ngồi bên cạnh nhìn đến hoa cả mắt, nhưng nàng cũng không thể không bội phục được hai người quái thai này, thật sự là quá ngưu bức mà.

Tưởng như trận thế vẫn luôn được giữ vững ở thế cân bằng thì bỗng nhiên lão Bá Hái liền biến sắc. Từ lúc lão triển khai tấn công thế cờ thiên nguyên vừa rồi thì hoàng toàn không để ý bố cục bàn cờ ở những nơi khác mà bị cuốn theo Hàn Phong, bị hắn dẫn dắt qua từng bước một, lão không ngờ rằng, Hàn Phong đã âm thầm bố trí các quân cờ từ cuộc chiến đó mà chuẩn bị cho thế cờ ở bốn góc bàn.

“Thằng nhóc này không đơn giản, thật là giảo hoạt mà.”

Lão thầm nghĩ mà toát mồ hôi hột.

Tuy vậy nhưng nhịp độ ván cờ cũng không có bị chậm lại, mặt khác, tốc độ đặt cờ của hai người lại trở nên càng ngày càng nhanh, nhìn một nước mà đối phương đặt xuống, cả hai đã nghĩ đến 100 1GtATQc nước tiếp theo, cứ như vậy, bọn họ đánh đến say sưa.

10 phút sau, cả hai đã bắt đầu thu quan, Hàn Phong lại giảo hoạt chiếm được một số tiện nghi ở những bước thu quan cuối cùng, sau đó cả hai người liền mỉm cười nhìn nhau rồi bắt đầu đếm đất.

“Chắc là thua thằng nhóc này nhiều điểm lắm đây.” Lão Bá Hải vừa đếm vừa nghĩ.

“Con được 200 điểm thưa ngoại công.” Hàn Phong nói với ánh mắt đầy giảo hoạt.

“Ta thì được 200.5 điểm, haizz đúng là thua ngươi nhiều quá…….” Nói đến đây lão liền khựng lại.

“Cái gì?????!!! Thằng nhóc nhà ngươi thua ta nửa điểm????” Lão Bá Hải trợn trong mắt, cố gắng nhớ lại diễn biến của trận đấu.

“Vâng, ngoại công không hổ là cao thủ, con đây thua tâm phục khẩu phục” Hàn Phong nhịn cười cung kính đáp.

“Ta… ta.. Cái con mẹ nó… tên nhóc nhà ngươi!!!! Tên tiểu hoạt kê nhà ngươi lại thả cho ta rồi!!!” Lão Bá Hải giận dữ mắng to.

“Tiểu tử nào dám, ngoại công thực sự uy phong uy vũ, đánh cho tiểu tử con vào thế bí nên không khỏi cuống lên rồi mắc nhiều sai lầm, vậy nên con thua một cách tâm phục khẩu phục!!” Hàn Phong lại lễ phép đáp.

“Biến đi cho ta!!! Tên nhóc khốn kiếp!!!” Lão Bá Hải tức giận đùng đùng nói.

Nhưng lão còn chưa nói hết câu thì thân ảnh của hai người Hàn Phong và Huyền Anh đã biến mất từ lúc nào không hay.

Lão Bá Hải lúc này mới phì cười mắng:

“Thằng nhóc đáng ghét này.”

Ông đứng lên lắc lắc cái đầu, thở dài một hơi, đưa tách trà lên miệng rồi nói:

“Ngươi nhường ta được như vậy là ta đã yên tâm để cho ngươi tung bay trên bầu trời giộng lớn được rồi.. Chậc, đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước, ta cũng đã già rồi.”

Huyền Anh được Hàn Phong bế trên tay mà chạy đi như bay, nàng không khỏi cười khúc kha khúc khích trong lồng ngực hắn mà nói:

“Hàn Phong, anh thật xấu xa.”

Hàn Phong cười ha ha, cúi xuống nhìn Huyền Anh một cách âu yếm rồi nói:

“Em không nhìn ra ngụ ý của ngoại công hay sao?”

“Hử? Ngụ ý gì vậy? Ý anh là sao?” Huyền Anh tròn xoe mắt nhìn hắn mà thắc mắc.

“Ván cờ đó không đơn thuần chỉ là ván cờ bình thường như em đã nghĩ đâu, là ngoại công đang thử anh đó.” Hàn Phong đáp.

“Ngoại công muốn đánh cờ tốc độ với anh để kiểm tra khả năng ứng biến và độ cẩn mật của anh, ông muốn xem xem trong lúc nguy cấp thì anh có tạo ra bất kỳ sai lầm nào không.”

“Ngoai công cũng muốn kiểm tra xem anh có thể thu liễm nhiệt huyết của tuổi trẻ mà nhường cho ông chiến thắng thêm một lần nữa hay không. Đây cũng chính là để ngoại công kiểm tra xem anh có thể có đủ sự chín chắn hay không.” Hàn Phong nói.

“Ồ, ông nội là muốn khảo nghiệm xem anh có thể thu liễm được bản thân mình mà âm thầm phát triển căn cứ của mình hay khống chứ gì??” Huyền Anh gật gù nói

“Chính xác, bà xã đại nhân, em thật thông minh, thưởng em một cái hôn nè.” Hàn Phong gật đầu tản thưởng nàng, sau đó liền cúi xuống hôn lên môi nàng một cái thật sâu.

“Đáng ghét, toàn lợi dụng người ta!!” Huyền Anh nói.

Hai người một lúc sau đã về tới phòng, Hàn Phong liền đóng cửa phòng lại rồi nhìn thẳng vào mắt Huyền Anh nói:

“Huyền Anh, anh sắp sửa lại phải đóng cửa bế quan rồi, có thể sẽ mất một khoảng thời gian đó, anh xin lỗi vì đã không thể quan tâm đến em nhiều hơn, dành cho em nhiều thời gian hơn, anh…”

Hàn Phong đang muốn nói tiếp thì đã bị Huyền Anh lấy ngón tay mà chặn lấy đôi môi của hắn. Nàng dịu dàng xoa lên mái tóc của hắn mà nói:

“Em hiểu mà, khi quyết định trở thành người phụ nữ của anh, em đã biết rằng mình sẽ phải thay đổi nhiều điều, nhưng em không ngại thay đổi, em có thể làm và chịu đựng tất cả vì anh. Anh có biết tại sao em lại làm được đến như vậy không? Rất đơn giản thôi Hàn Phong của em à, tất cả là bởi vì: Em Yêu Anh!!”

Hàn Phong cảm động, âu yếm đặt lên trán nàng một nụ hôn ấm áp, nụ hôn này không hề ẩn chứa một tia dục vọng nào, đây chính là nụ hôn đơn thuần nhất, nụ hôn của tình yêu.

“Huyền Anh, anh yêu em, anh thật may mắn khi có được một người phụ nữ tuyệt vời như em.” Hàn Phong dịu dàng nói.

P/S: Chương này hơi sến súa một tí hehe, dành tặng cho những fan ngôn tình ngoài kia!! =))