Mạt Thế Hồi Quy

Chương 38: 38 Đầu Bếp Chuột

...Thông tin nhân vật: Bạch Thư...

(Vì tạo ảnh Ai lỗi cái ngón tay của anh ta nên tui hy sinh thân mình tự lấp bản thân vào đó, chứ không phải tui thích ngồi trong lòng hắn đâu.

Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi.╰(▔∀▔)╯)

Mô tả ngắn: Bạch Meo Meo, ông chủ company Hoàng Đế Hắc Ám.

Những lần hồi quy trước đó có thân phận Vua Zombie.

Được giải thoát khỏi vòng lặp thế giới và trở lại với tư cách là người chuyển sinh.

Tính cách thiếu đòn, hành sự liều lĩnh.

Tuy nhiên, không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Sinh nhật:???

Chiều cao: 1.75m

Tuổi: 14.600+

Những thông tin khác bị niêm phong.

...----------...

Quái vật Ba La nằm giữa đống đổ nát, rễ cây xanh lá bện chặt lấy cơ thể teo tóp của nó gần như không để lộ ra chút da thịt nào.

Sở dĩ Tôn Khả Khả biết nó chưa chết vì lồng ngực nó còn hơi phập phồng, và ở một vị trí cố định có thể thấy được tim đang đập nhanh.

Tôn Khả Khả liếc về phía Bạch Thư, thấy cậu ta gật đầu một cái liền thấy yên tâm hơn.

Lĩnh Vực hoá thành năm cây kiếm xoay tròn trên không trung vài giây, mũi kiếm hướng về mục tiêu đâm mạnh xuống cơ thể nó, thế nhưng kiếm vỡ như thủy tinh, không thể đâm xuyên qua lớp da quái vật.

Tôn Khả Khả ngơ ngác thăm dò ý kiến ông chủ nhà mình.

Bạch Thư thở dài một cái.

"Khả Khả, dồn hết vào một đòn tấn công thôi.

Hiểu chứ?"

Tôn Khả Khả con ngươi dao động, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Bàn tay nâng lên, Lĩnh Vực lần nữa khởi động, biến thành một thanh kiếm lớn duy nhất.

Kiếm xoay tròn trong không trung như một cái máy khoan, không khí xung quanh như bị giãn ra.

"Lên!"

Một tiếng thét dứt khoát từ cô gái nhỏ trước mặt quái vật.

Tốc độ kiếm xoay tròn cực đại, bằng một cái chớp mắt phóng về Ba La Bụng Béo, đục thủng lồng ngực thành một cái hố lớn kèm theo một tiếng nổ lớn như tiếng súng.

Kiếm đâm xuyên va vào nền bê tông phía sau, cắm sâu xuống phía dưới rồi được người điều khiển thu lại.

Quái vật trợn trừng mắt, cơ miệng nhũn ra khiến cằm rớt ra, ngay lập tức có những rễ cây quấn chặt lại.

Một lúc sau nó ngừng cử động, giống như mất đi dấu hiệu sự sống.

Toàn bộ cơ thể bao phủ bằng một màu xanh, nhanh chóng trở thành một con nhộng đúng nghĩa đen.

Tôn Khả Khả lau mồ hôi trán vì căng thẳng, không tin nổi mình có thể mạnh đến thế.

Ánh mắt ngậm ý cười nhưng rất nhanh lại tụt cảm xúc.

Cô trông...có giống ăn mày không? Quần áo lấm lem bẩn thỉu, đầu bù tóc rối.

Nhìn lại ông chủ của mình...Cô cảm thấy tự tin hơn một chút, tinh thần nâng cao hơn một chút.

"Ông chủ, chúng ta có nên trở về hay không? Tôi cảm thấy buổi luyện tập đã thu hoạch rất lớn.

Còn nữa..."

So với Tôn Khả Khả trông như ăn mày, Bạch Thư bộ dáng còn thảm hại hơn gấp nhiều lần.

Áo hắn bị mất một ống tay cùng một khoảng trước ngực và sau lưng do bị quái vật cắn.

Tuy rằng đã khôi phục trạng thái nhưng loang máu đỏ tươi vẫn ướt sũng và chảy xuống thắt lưng, rồi xuống một bên ống quần.

Cả người bẩn thỉu chật vật, thế nhưng bản thân hắn lại không tự ý thức được vấn đề này.

Ánh mắt hắn bây giờ nhìn vào màn hình hệ thống trước mặt, ngón tay chạm vào nút xác nhận hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.

[Nhiệm vụ chủ tuyến: Tiêu diệt xác sống cấp 5 - Ba La Bụng Béo.

Đã hoàn thành.

Phần thưởng: 250.000 điểm.

Điểm thưởng đã được đưa vào ngân sách, mời chủ nhân kiểm tra.]

Khoé môi cong lên một cung tự nhiên, Bạch Thư tắt màn hình hệ thống, thong thả nói:

"Khả Khả, đi thôi!"

Tôn Khả Khả ngạc nhiên.

Bây giờ còn đi đâu nữa? Với bộ dạng thảm hại hiện tại, lang thang bên ngoài người sống lại tưởng bọn họ là zombie cũng không sai biệt lắm.

"Ông chủ, muộn thế này..." Tôn Khả Khả nhìn sắc trời chuyển về chiều tối, khá e dè.

Khi ánh sáng yếu đi, giác quan của con người cũng kém đi.

Cô không muốn đập nhau với zombie trong bóng tối đâu.

Xui rủi bị cào một nhát là đi tong cái mạng.

"Chúng ta đi bắt con chuột lén lút." Giọng nói của Bạch Thư có vẻ khá phấn khích.

"Chúng ta sắp có một con chuột đầu bếp rồi.

Không còn là thứ có trong phim hoạt hình nữa.

Haha!"

Tôn Khả Khả đại ý có thể đoán ra company sắp có thêm người mới, hơn nữa còn là người biết nấu ăn ngon.

Có lẽ Bạch Thư nhận ra tài năng của mình không phù hợp với bếp núc, rốt cuộc bữa tối nay Tôn Khả Khả không phải ăn uống trong đau khổ nữa rồi.

Vì vậy Tôn Khả Khả đồng lòng với Bạch Thư, quyết tâm bắt con chuột đầu bếp dụ dỗ về nhà.

Trường hợp đối phương từ chối thì đánh ngất trói lại mang về nhà.

"..."

Tôn Khả Khả cùng với Bạch Thư đứng trước một cửa hàng đổ nát, nơi này không xa lắm với chiến trường vừa nãy, cách chỉ vài chục mét.

Bọn họ nhìn chằm chằm con chuột cống đang dùng hai chân trước rửa mặt vuốt râu trong đống gạch đá.

Tôn Khả Khả trăm ngàn lần không nghĩ ra, Bạch Thư chính là muốn bắt một con chuột theo nghĩa đen.

"Ông chủ, cậu xác định nó?"

"Ừm!"

Bạch Thư dứt khoát gật đầu, nhanh chóng xắn tay áo lên, thoăn thoắt bắt lấy con chuột đang mất cảnh giác, cầm đuôi nó nhấc lên vung vẩy, cười khanh khách nói:

"Khả Khả, chúng ta có đầu bếp rồi.

Này, bắt lấy!"

Lời vừa dứt con chuột bị ném lên không trung, theo một đường parabol đẹp mắt bay đến chỗ Tôn Khả Khả.

"Ahhhhhhh!!!!!"

Cô gái nhỏ bị chuột cống nhảy bổ vào, cuống cuồng khua tay loạn xạ ngầu.

Cảm giác bị con chuột bám dính trên người không dễ chịu chút nào, nhất là khi nó bò bên nọ rồi bò bên kia nhưng rũ thế nào cũng không rơi xuống.

Đáng hận hơn là đối diện cô, Bạch Thư đang ôm bụng cười bò, hắn ngật ngưỡng dựa vào cạnh một chiếc ô tô xem kịch, không hề có ý định giúp đỡ.

"Thật quá đáng! Tôi không chịu được nữa đâu!"

"Bình tĩnh, Khả Khả.

Nó chỉ là một con chuột." Bạch Thư trong ý cười có chứa lời răn đe: "Ngay cả một con chuột cũng khiến cô hoảng sợ, vậy sau này những sinh vật bậc cao tấn công, cô cũng sẽ bỏ chạy hay sao? Đừng quên mục đích của chúng ta chính là luyện tập.

Không chỉ rèn luyện cách chiến đấu, còn phải nâng cao ý chí mạnh mẽ, không ngại bất kỳ khó khăn nào.

Có như vậy mới sống sót trong tận thế được."

"NHƯNG MÀ CÁI NÀY NÓ KHÁC! KYAAA!!!!"

Con chuột tham lam bò lên vai, ý đồ chui vào trong cổ áo Tôn Khả Khả liền bị cô ấy dùng hết can đảm tóm lấy ném đi.

"CÚT NGAY!!!!"

Theo một quỹ đạo không hề báo trước rơi cái bép vào mặt người đối diện.

Bạch Thư nụ cười cứng lại, bất động một giây và sau đó...

"Ahhhhhhhh!!!!!!!!!"

Hét còn lớn hơn Tôn Khả Khả khi nãy.

Hắn như con khỉ nhảy lồng lộn lên, kêu oai oái.

"Ông chủ, bình tĩnh đi.

Nó chỉ là một con chuột." Tôn Khả Khả đuợc đà phản công, dùng toàn bộ những lời Bạch Thư nói trả lại cho hắn: "Ngay cả một con chuột cũng khiến cậu hoảng sợ, vậy sau này những sinh vật bậc cao tấn công, cậu cũng sẽ bỏ chạy hay sao? Đừng quên mục đích của chúng ta chính là luyện tập.

Không chỉ rèn luyện cách chiến đấu, còn phải nâng cao ý chí mạnh mẽ, không ngại bất kỳ khó khăn nào.

Có như vậy mới sống sót trong tận thế được."

"Ahhhhh!!!!! Xin lỗi Khả Khả, tôi chỉ đùa thôi mà! Ahhhh!!!!"

 Phải một vài giây, con chuột mất thăng bằng ngã xuống đất, nhanh chóng chạy vào trong đống đổ nát.

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của nó, đương đâu lại gặp hai tên bệnh thần kinh.

"Ông chủ, đầu bếp chạy mất rồi kìa?"

Bạch Thư chống tay vào đầu gối, gương mặt còn rịn một tầng mồ hôi mỏng, nghe thấy giọng nói mỉa mai của đối phương liền ngượng ngùng xoa mũi.

"Haha! Khả Khả, tôi chỉ đùa một chút thôi.

Xem cô kìa! Tôi chỉ muốn tạo chút không khí vui vẻ thôi mà!"

Hắn sượng trân giả vờ phủi quần áo, trên mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt hắn liếc về đống đổ nát mà con chuột kia chạy vào trong.

"Được rồi, vào việc chính.

Chúng ta thật sự đi tìm đầu bếp ở đây.

Khả Khả, sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy? Tôi nói thật đó! Lần này chắc chắn không phải chuột đâu."

Bạch Thư bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tôn Khả Khả, tiến tới gần ngôi nhà mà con chuột vừa chạy vào, đằng hắng giọng rồi cất lời:

"Anh đi ra hay là để tôi đi vào? Trốn trong bóng tối nhìn chúng tôi đánh nhau với quái vật có vui không?"

Hắn cất giọng cà phất cà phơ, không nhanh không chậm nói:

"Anh thấy tôi xử lý con quái vật như thế nào rồi chứ? Anh nghĩ trở thành kẻ thù của tôi có lợi hơn? Hay là ra ngoài này nói chuyện đàm đạo nhân sinh thì tốt hơn? Tiêu Sở à!"

Tôn Khả Khả đứng sau Bạch Thư, nghiêm túc nhìn vào phía trong căn nhà tối om.

Lòng bàn tay trước ngực tụ một khối cầu trong suốt, chỉ cần người tới là kẻ nguy hiểm sẽ trực tiếp tấn công.

"Cậu biết tôi?"

Tiếng bước chân dần rõ ràng, người tới là một hoà thượng trẻ tuổi và cao ráo.

Trên người là một bộ vải nâu cùng áo cà sa có vẻ mới, trông như diễn viên trong một đoàn kịch chứ không giống người tu hành.

Lấp ló trong áo cà sa, có dây treo trên vai là một hòm công đức nhỏ, cùng với một tay giấu trong áo cầm một cái chảo thép trông khá chắc chắn.Nét mặt anh ta từ ngạc nhiên chuyển đổi thành gương mặt chuyên nghiệp với nụ cười thương mại.

"Thí chủ, cầu an không?"

"Oh! Tôi không mang theo tiền.

Cho nợ được không?"

Hai gã đàn ông cách nhau một khoảng cách không xa không gần, không nói gì nữa và đều nở nụ cười một cách khó hiểu, biểu cảm trên gương mặt cũng thay đổi liên tục.

Tôn Khả Khả trong phút chốc không biết phải làm sao? Bọn họ đây là giao tiếp bằng tâm linh hay sao?

Vẫn là Tiêu Sở hành động trước, anh ta xoay mũi chân, nhân lúc sơ hở chạy thật nhanh, để lại phía sau một lớp bụi mù.

"A Di Đà Phật! Trước giờ bần tăng chỉ nhận tiền mặt, không nhận thanh toán qua chuyển khoản, ví điện tử hay thẻ tín dụng, càng không cho nợ.

Nếu thí chủ không có tiền mặt hãy trở về nhà lấy..."

Tiêu Sở thở hắt ra một cái, nghiêng người về trước, co chân tăng nhanh tốc độ.

Phía sau hắn là một nam một nữ đuổi theo bám sát không rời.

Bạch Thư nụ cười vẫn đầy mờ ám, vừa chạy theo vừa lớn giọng kêu lên:

"Tiêu Sở! Anh chạy cái gì? Tôi chỉ muốn nói chuyện nha!"

Có cái con khỉ tin được ấy!

Truyện đăng chính thức trên nền tảng Noveltoon.

Tất cả các web khác đều là ĂN CẮP

...----------...

Ký ức...

Marius: "Quân chủ của hắn không vui đều làm cho kẻ thù đầu mọc hoa."

Tôn Khả Khả: "Ồ lãng mạn vậy?"

Marius: "Theo nghĩa đen."

Tôn Khả Khả: "Eo ơi kinh khủng vậy? Thế còn lúc ngài ấy vui?"

Marius: "Cũng cho đầu kẻ thù mọc hoa."

Tôn Khả Khả: "...".