Đầu tay chân Cố Phồn đều rất linh hoạt, chỉ mất một giờ đã thành thạo nắm giữ các loại phương pháp thao tác giày phi hành.

Một đôi giày chiến như vậy, cô có thể tự do bay trong phạm vi độ cao thấp, quả thật so với pháp bảo Tu Chân Giới còn lợi hại hơn.

Điều này làm cho Cố Phồn sinh ra hứng thú với công nghệ Trái Đất.

Trên đường trở về căn cứ, Thanh Đằng phổ cập cho cô các loại vũ khí nóng, một loại lợi hại nhất ngay cả quái thú cấp S cũng có thể giết chết, nhưng nó sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho Trái Đất, không đến lúc cần thiết, nhân loại sẽ tận lực tránh sử dụng. Quái thú cấp S cũng rất thông minh, chúng thích ẩn thân trong rừng sâu núi thẳm, chưa bao giờ tới căn cứ nhân loại tiến hành khiêu khích.

“Cho nên, căn cứ nhân loại cùng quái thú hiện tại ở chung còn tính hoà bình? Quái thú không tấn công căn cứ, vậy chỉ cần người bình thường trong căn cứ không đi ra ngoài, cuộc sống bọn họ cũng không khác gì trước khi xảy ra trận đại phóng xạ.”

Cố Phồn tổng hợp các loại tin tức chính mình nghe được, bình luận.

Thanh Đằng mím môi.

Thái Sơn vẫn luôn chuyên tâm lái xe rốt cuộc quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Phồn, trầm giọng nói: “Cậu là tán hộ đối với cuộc sống trước kia ít hiểu biết, trước khi trận đại phóng xạ xảy ra, nhân loại trên Trái Đất tự do hoạt động, thậm chí thực hiện các cuộc thăm dò vũ trụ, đại phóng xạ thình lình xảy ra sản sinh một số lượng lớn quái thú, hại chết hàng tỷ người không nói, còn hạn chế cuộc sống của nhân loại trong một vài căn cứ.”

“Nền văn minh nhân loại tiên tiến nhất trên Trái Đất, bất cứ ai hiểu rõ cuộc sống trước kia, dù là dị năng giả hay người bình thường đều hy vọng khôi phục lại sự tự do trước kia, cho nên các căn cứ đều đang từng bước thanh trừ quái thú xung quanh, khôi phục lại vùng đất đã mất từng thuộc về nhân loại. Đây là một quá trình lâu dài, có thể rất gian khổ, có lẽ thế hệ này của chúng ta đều không nhìn thấy, nhưng chỉ cần cố gắng một ngày nào đó thế hệ tương lai sẽ sống một cuộc sống thực sự độc lập tự do.”

Cố Phồn dù sao cũng là người từ bên ngoài đến, cô không có cảm giác thuộc về Trái Đất, cô càng không thể đồng cảm với cảnh ngộ của những người trên Trái Đất.

Tu chân giả nhiều vô tình, cô càng là loại người chỉ lo thân mình, trời sập có người cao chống lưng, cô chỉ cần tìm một chỗ trốn đi sống tạm bợ.

Căn cứ Giang Nam là nơi trú ẩn mà cô mới tìm được cho mình, đáng tiếc vận khí cô không tốt, gặp phải một tên ngang ngược vô lý như Lục Nhai.

Lần này Tinh Hà tiếp nhận một nhiệm vụ quân đội, yêu cầu họ đi đến một khu mỏ quặng hiếm ở thành phố An, đem tất cả số quặng hiếm đã được khai thác mang về, nếu như điều kiện cho phép, có thể thu thập càng nhiều quặng thì càng tốt, thu thập quặng càng nhiều thì điểm huân công lại càng lớn, cả đội lính đánh thuê cùng quân sẽ cùng hưởng lợi.

Thái Sơn là dị năng giả song hệ thổ và không gian, một mình Thái Sơn có thể hoàn thành hai nhiệm vụ khai thác mỏ và thu quặng, các thành viên còn lại trong đội phụ trách đối phó với bất kỳ quái thú nào có thể xuất hiện.

Quái thú hệ không gian đã ít lại càng ít, dẫn đến bất kỳ một viên tinh thạch không gian nào cũng là tồn tại quý hiếm, tiểu đội Tinh Hà bọn họ chưa từng gặp qua quái thú hệ không gian, một khi xuất hành chỉ có thể dựa vào Thái Sơn bảo quản, thu thập vật tư.

Cả buổi chiều, tiểu đội lính đánh thuê đều đang thu thập những thứ mà họ sẽ mang theo trong lần xuất phát này, nguyên liệu thực phẩm, vũ khí nóng là những thứ quan trọng nhất.

Về trang phục, tiểu đội mỗi người đều mặc một bộ chiến giáp, đeo một cái ba lô, ngay cả thay quần áo cũng không chuẩn bị.

Cố Phồn thuận miệng hỏi: “Các cậu không cần tắm sao? Chiến giáp bị bẩn thì phải làm sao?”

Phong Hỏa cười, chỉ vào Tinh Hà nói: “Chiến giáp thì dễ, Tinh Hà xả nước một cái, máu nhiều thế nào cũng có thể rửa sạch sẽ, xong tôi sẽ nhanh chóng hong khô cho các cậu, đảm bảo không cháy một sợi tóc.”

Cố Phồn cảm thấy vẫn là thuật thanh tẩy của cô thuận tiện hơn.

Nghỉ ngơi một đêm, sáu giờ ngày hôm sau, sáu người lái xe xuất phát.

Chiếc xe việt dã này đóng vai trò như một lâu đài di động cho sáu người, thân xe phòng thủ tốt, chỗ ngồi cũng được sắp xếp một cách khéo léo. Tinh Hà, Phong Hỏa ngồi ở hàng thứ nhất, Thanh Đằng cùng Cố Phồn ngồi ở giữa, Thái Sơn, Mạnh Liên Doanh ngồi ở hàng cuối cùng, trước sau đều có cường công, nhưng quan trọng nhất là ứng phó quái thú đánh lén.

Có Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh ở đây, trên xe không sợ nhàm chán.

Không khí vui vẻ, giống như bọn họ không phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm mà là đi ngắm danh lam thắng cảnh.

Khi tường thành căn cứ kiên cố càng ngày càng gần, Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh không hẹn mà cùng yên lặng.

Mạnh Liên Doanh có lẽ đã nghe nói gì đó từ Thái Sơn, nằm sấp trên lưng ghế của Cố Phồn, một tay vỗ vỗ bả vai cô, một tay chỉ vào tường thành căn cứ cao cao kia nói: “Tường thành là những gì chúng ta có thể nhìn thấy, trên không dưới đất còn có lưới phòng hộ vô hình, nếu lưới phòng hộ có thể nhìn thấy, Phồn Phồn cậu nói xem, căn cứ này có giống một cái lồng sắt không?”

Cố Phồn hiểu ý Mạnh Liên Doanh: “Cho nên các cậu làm nhiệm vụ cho quân đội cũng là hy vọng sớm ngày giúp nhân loại lấy lại tự do.”

Mạnh Liên Doanh: “Đúng vậy, chúng ta không sinh ra vào thời điểm tốt, tôi đặc biệt hâm mộ thời đại trong phim truyền hình cũ khi mọi người cầm một chiếc điện thoại di động là có thể ra ngoài chơi.”

Cố Phồn: “Lấy thực lực bây giờ của cậu chỉ cần không gặp quái thú cấp S, hiện tại ra ngoài cũng có thể tự bảo vệ mình?”

Mạnh Liên Doanh: “Có lẽ đi, nhưng ra ngoài có thể nhìn thấy gì? Ngoại trừ quái thú vẫn là quái thú, phong cảnh càng tốt, quái thú càng mạnh, mỗi ngày đề phòng quái thú, có ý nghĩa gì?”

Cố Phồn: “Nói vậy cũng đúng.”

Cho nên cô không thích đi ra ngoài, bình an luyện đan kiếm tiền, đó là toàn bộ khát vọng của cô.

Cửa thành nhỏ mở ra, xe việt dã phóng ra ngoài.

Mạnh Liên Doanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh: “Anh họ của tôi đâu?”

Phong Hỏa ngồi ghế lái phụ, hất cằm về phía trước bên phải con đường lớn: “Kia không phải sao?”

Cố Phồn hơi ngồi thẳng, ngẩng đầu, ở dưới một gốc cây thẳng tắp thấy được Lục Nhai, anh mặc chiến giáp màu đen phác họa ra dáng người quân nhân cao ngất mạnh mẽ, bả vai rộng lớn, đai lưng màu đen buộc ra eo hẹp, hai chân thon dài mang một đôi giày chiến cùng màu, hơn nữa chiến giáp của Lục Nhai dường như so với chiến giáp hạng A càng thêm mỏng manh.

“Thật sự là người đẹp vì lụa nha, đây chính là mị lực của chiến giáp cấp S.” Phong Hỏa thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm chiến giáp Lục Nhai, “Dù sao mấy vị nguyên soái của căn cứ cũng già rồi, không thể mặc đẹp như Lục thiếu.”

Mạnh Liên Doanh: “Cậu đây là ghen tị trắng trợn, anh họ tôi lớn lên đẹp trai, mặc cái gì cũng giống nhau.”

Phong Hỏa: “Này cậu trở mặt đúng là nhanh thật đấy, trước kia mỗi ngày cậu toàn phàn nàn Lục thiếu không có nhân tính, từ khi anh ấy không quản cậu, cậu liền đổi thành mỗi ngày thổi rắm cầu vồng, thật mất mặt!”

Mạnh Liên Doanh: “Có bản lĩnh thì cậu nói trước mặt anh họ tôi.”

Phong Hỏa: “Không có bản lĩnh!”

Hai người nói chêm chọc cười, khi xe việt dã dừng ở bên cạnh Lục Nhai thì tự động kết thúc.

“Anh họ, anh họ anh thu xe lại rồi à?” Mạnh Liên Doanh sang bên phải hỏi.

Lục Nhai nhìn Tinh Hà nói: “Nhiên liệu có hạn, có thể đi cùng không?”

Tinh Hà đương nhiên nguyện ý ủng hộ phương châm tiết kiệm của Lục Nhai, chỉ là hàng trước chắc chắn không còn chỗ, Tinh Hà nhìn về phía sau.

Hàng ghế cuối cùng tương đối nhỏ, Thái Sơn quá mức to lớn, dáng ngồi hiện tại của Mạnh Liên Doanh đã có chút ủy khuất.

Hàng giữa có không gian lớn nhất, Thanh Đằng quá gầy, Cố Phồn dáng người cũng mảnh khảnh, nhét thêm Lục Nhai vẫn dư dả.

Tinh Hà hỏi Cố Phồn: “Để Lục thiếu ngồi bên trái được không? Như vậy dù có quái thú đánh lén, cậu cũng sẽ an toàn hơn.”

Tinh Hà hiển nhiên đang thăm dò mặt nhát gan của Cố Phồn.

Cố Phồn nhìn Lục Nhai, lúc này trong mắt cô, Lục Nhai chỉ là một cái khiên thịt cấp S.

Cô yên lặng cởi dây an toàn, di chuyển đến giữa ghế ngồi.

Lục Nhai vòng qua, lên xe, cũng là tận lực ngồi cạnh cửa xe bên trái, sau đó thắt chặt dây an toàn.

Cố Phồn chú ý tới động tác của anh, cúi đầu nhìn, bỗng nhiên ý thức được vị trí này của cô không có dây an toàn.

“Yên tâm, Tinh Hà lái xe ổn định nhất, sẽ không xảy ra sự cố.” Mạnh Liên Doanh mỉm cười đảm bảo.

Lục Nhai cũng nhìn Cố Phồn: “Nếu như cô sợ, tôi có thể ngồi giữa.”

Cố Phồn sao có thể đồng ý, cô mới không muốn làm khiên thịt cho Lục Nhai, so với tai nạn ô tô, vẫn là quái thú nguy hiểm hơn.

“Cứ như vậy đi, Tinh Hà tôi tin tưởng cậu!” Cố Phồn tràn ngập chờ mong nhìn Tinh Hà.

Tinh Hà mỉm cười: “Vậy chúng ta chính thức xuất phát.”

Không có quái thú cấp cao nào gần căn cứ, chỉ có một số động vật nhỏ bình thường chưa biến dị hoặc là một số quái thú cấp C lẻn tới kiếm ăn.

Loại quái thú cấp C này sẽ trở thành nguồn điểm huân công cho các dị năng giả bình thường, đám người Tinh Hà sẽ không lãng phí thời gian để giết chúng.

Chiếc xe việt dã bình an lái một ngày mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Chạng vạng tối, Tinh Hà lái xe ra khỏi đường cao tốc, lái đến vùng ngoại ô của một thị trấn bị bỏ hoang, cuối cùng dừng ở trước một ngôi nhà hai tầng.

Mạnh Liên Doanh giới thiệu với Cố Phồn: “Đây là huyện Tống, căn cứ mới thu dọn lần trước, quái thú hơi thông minh một chút đều chạy trốn, sẽ không dễ dàng quay lại, cho nên hành trình từ căn cứ đến huyện Tống đều coi như an toàn, sáng mai ra khỏi phạm vi huyện Tống, đẳng cấp quái thú chúng ta gặp phải sẽ dần dần tăng lên, cấp A thậm chí cấp S, đều có khả năng xuất hiện chỉ là xác suất cao hay thấp mà thôi, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý tốt.”

Cố Phồn: “Đến thành phố An còn bao lâu?”

Mạnh Liên Doanh: “Khoảng cách chỉ gấp đôi lộ trình hôm nay, nhưng tình hình giao thông bên ngoài không tốt, có nơi có thể phải đi bộ, có thể phải đi bốn năm ngày.”

Cố Phồn gật đầu.

Cô đi theo Thanh Đằng xuống xe.

Đập vào mắt là một mảnh hoang vu, trên mặt đất cỏ dại um tùm, có một số ngôi nhà nhỏ còn bị dây leo vây quanh, ngôi nhà trước mắt này là một ngôi nhà Tinh Hà lái xe vòng qua mấy con phố mới tìm được, điều kiện giữ gìn coi như sạch sẽ.”

Cách một con đường, có một mảnh đất kỳ quái, bên trong bày biện một ít cơ sở vật chất lạ lùng.

Thanh Đằng thấy cô đang nhìn về phía đó, giải thích: “Đó là công viên trò chơi, trước kia trẻ em rất thích nơi này.”

Cố Phồn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Có một bóng đen ở phía bên phải, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng truyền vào lỗ tai của cô: “Tán hộ ở bên ngoài phần lớn bôn ba khắp nơi, tránh né quái thú, cô chưa từng thấy công viên trò chơi bỏ hoang?”

Cố Phồn nói dối thành văn: “Ông nội thích thu thập thảo dược, khi tôi bắt đầu có ký ức, xung quanh chỉ có rừng sâu núi thẳm.”

Lục Nhai nhìn cô một cái, từ chối cho ý kiến, xoay người đi về phía ngôi nhà.

“Bên ngoài nguy hiểm, chúng ta cũng vào đi.”

Tầng trệt của ngôi nhà là phòng khách, tầng hai ba đều có phòng, nhưng để tiện ứng đối với trường hợp khẩn cấp, đêm nay tất cả mọi người ngủ ở phòng khách.

Những người đàn ông lấy sáu chiếc giường từ mỗi phòng, xếp chúng thành một hàng ở giữa phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

“Điều kiện gian khổ, Phồn Phồn cố gắng một chút.”

Mạnh Liên Doanh có chút lo lắng Cố Phồn không thể thích nghi với hoàn cảnh này, đặc biệt nói với cô.

Cố Phồn mỉm cười nhắc nhở cậu ta, “Tôi chỉ là lần đầu tiên thực hiện loại nhiệm vụ này, cũng không phải lần đầu tiên ra khỏi căn cứ, cậu quên tôi là người lớn lên ở bên ngoài căn cứ sao, nằm trên mặt đất cũng có thể ngủ.”

Mạnh Liên Doanh sửng sốt.

Phong Hỏa vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Không trách cậu, tôi cũng không nhịn được mà xem Phồn Phồn như con gái.”

Nói xong, Phong Hỏa lén lút nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng hồng rạng rỡ của Cố Phồn.

Mạnh Liên Doanh đẩy cậu ta ra, tìm một vòng, thấy anh họ đứng ở cửa, Mạnh Liên Doanh hô: “Anh họ, tối nay em và Phong Hỏa sẽ thay phiên nhau gác đêm, ngủ một cái giường là được, anh ngủ ở cái nào?”

Lục Nhai: “Mọi người chọn đi, anh tự mang theo.”

Vừa dứt lời, một cái giường lớn xa hoa mới tinh chợt xuất hiện, từ bao gối đến ga giường đến hoa văn trên giường đều tràn ngập cảm giác xa hoa.

Mạnh Liên Doanh:...

Còn nói mộc mạc tiết kiệm? Anh họ dù có tinh hạch không gian thì cũng không thích hợp để đặt loại đồ vật hưởng thụ này phải không? Nếu bị phóng viên căn cứ chụp được sẽ bị đăng ảnh chỉ trích trên các báo! 

“Cái kia, anh họ, anh có mấy cái giường thế này?”

“Không gian có hạn, chỉ có một cái này thôi.”

Mạnh Liên Doanh:…