Sau khi đi qua thành phố Thường, hai bên đoạn đường cao tốc dài tiếp theo đều không có quận huyện nào phát triển, cơ bản đều là núi rừng liên miên, rải rác những thôn trấn lớn nhỏ bị bỏ hoang.

Lục Nhai rất ít nói chuyện, một mình yên lặng đi ở phía trước đội ngũ, càng giống vệ sĩ cao cấp căn cứ mời tới cho tiểu đội, Hạ Tinh phụ trách sắp xếp một số việc vặt hằng ngày.

Trừ khi có một số lượng lớn quái thú cấp cao xuất hiện, nếu không Lục Nhai sẽ không dễ dàng ra tay.

Nhưng có rất nhiều quái thú ngửi thấy hơi thở chạy tới, đội ngũ một ngày có thể gặp ba đến năm đợt, quái thú cấp C là nhiều nhất, mà đàn quái thú mấy chục con này cơ bản đều có ba hai con quái thú cấp cao, vì thế sáu tiểu đội phân công đánh chết quái thú, Cố Phồn đi theo bốn người Tinh Hà, mỗi lần cũng đều có cơ hội luyện tập.

Tận mắt chứng kiến Cố Phồn một mình giết một con quái thú cấp B, Thịnh Hi nheo mắt.

Lúc nghỉ ngơi, Thịnh Hi cầm một chai nước tới gần, đưa cho Cố Phồn.

Thịnh Hi ngũ quan tuấn mỹ, nụ cười ôn hòa rất thu hút các cô gái, anh ta làm ra loại hành động này rất dễ dàng làm các cô gái rung động.

Đáng tiếc, Cố Phồn không ăn bộ dáng này.

“Anh quan tâm tôi như vậy, không sợ Lục Dao ghen sao?” Đối mặt với đồ uống có vị đào Thịnh Hi đưa tới, Cố Phồn không nhúc nhích hỏi.

Thịnh Hi cười nói: “Tôi ngưỡng mộ thuật luyện đan của Cố tiểu thư đã lâu, lấy lòng Cố tiểu thư cũng là vì một ngày nào đó có thể học được một ít da lông từ cô, Dao Dao hiểu, sẽ không để ý chuyện này.”

Mạnh Liên Doanh buồn bã nói: “Vậy anh không sợ anh họ tôi sẽ để ý sao? Phồn Phồn dù nói thế nào cũng là bạn gái cũ của anh ấy, anh ở trước mặt mọi người vừa tiếp cận bạn gái cũ của anh ấy, vừa bỏ mặc em gái cùng cha khác mẹ của anh ấy, đây là việc mà người làm?”

Phong Hỏa: “Cái này cậu không hiểu, nghe nói nhà họ Thịnh xuất hiện một vị cường giả cấp S song hệ, thay thế Lục thiếu một đời nhân tài kiệt xuất danh xưng căn cứ Giang Nam, Thịnh đội đương nhiên có thể không quan tâm mặt mũi Lục thiếu.”

Sắc mặt Mạnh Liên Doanh rất khó coi, nói với Cố Phồn: “Cậu nói thêm một câu nữa, tôi coi như không có người bạn như cậu.”

Mạnh Liên Doanh bày tỏ thái độ không hài lòng thay cho anh họ.

Cố Phồn liền ra dấu “không có gì để nói” với Thịnh Hi.

Thịnh Hi còn muốn hỏi thăm xem cấp bậc dị năng của Cố Phồn rốt cuộc là tình huống như thế nào, sau khi bị Mạnh Liên Doanh can thiệp, anh ta liền thất bại quay về.

Chính mình không được, Thịnh Hi đi tìm Hạ Tinh.

“Cố Phồn nói mình là dị năng cấp C song hệ mộc hỏa, nhưng cô xem Cố Phồn bây giờ, tinh thông ngũ hệ, cấp bậc dường như cũng vượt xa cấp C.”

Hạ Tinh hiểu ý Thịnh Hi, liếc mắt nhìn Lục Nhai, nói: “Cô ấy là tán hộ, một mình đến căn cứ, che giấu thực lực là chuyện rất bình thường, có điều thực lực thật sự của cô ấy cao, ngược lại là tin tốt đối với căn cứ.”

Thịnh Hi: “Cô xem Cố Phồn có giống người nguyện ý làm việc cho căn cứ không?”

Hạ Tinh: “Nếu cô ấy thật sự ích kỷ máu lạnh, cô ấy sẽ không lấy ra nhiều Sinh Cơ Bổ Huyết Đan như vậy, tôi thấy cô ấy chỉ là không thích bị trói buộc, đối với nhân tài như vậy, căn cứ phải dùng thành ý gây ấn tượng với cô ấy, chứ không phải uy hiếp cô ấy. Thịnh Hi, tôi biết anh có dự định gì, tôi khuyên anh an phận một chút, nếu thật sự đẩy Cố Phồn ra xa thì toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về anh.”

Nói xong, Hạ Tinh dứt khoát đổi chỗ nghỉ ngơi, giống như gần Thịnh Hi thì trên người sẽ nhiễm mùi hôi thối gì đó.

Sắc mặt Thịnh Hi tối sầm lại.

Cố Phồn dựa vào thân cây nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô có thể thấy rõ cảnh này.

Cô biết ngay năm gia tộc lớn trong căn cứ không thể nào đều là loại tiểu nhân như nhà họ Thịnh.

Đêm đó nghỉ ngơi, Cố Phồn tự dựng cho mình một cái lều.

Phong Hỏa: “Phồn Phồn, cậu không ở với bọn mình nữa à?”

Cố Phồn: “Đêm nay mình luyện đan.”

Giọng của cô cũng không thấp, những dị năng giả khác toàn bộ nhìn qua.

Cố Phồn đơn giản hào phóng nói: “Tinh Hà đã nói với tôi, đi thêm vài ngày nữa sẽ tiến vào thành phố Trương, nơi đó đã từng là thánh địa du lịch, mỗi thánh địa du lịch đều có nhiều quái thú cấp cao, tôi luyện chế mấy lô Sinh Cơ Bổ Huyết Đan cho mọi người, phòng ngừa trường hợp cần dùng.”

Sinh Cơ Bổ Huyết Đan thần kỳ thế nào đã lan truyền khắp giới cao tầng của căn cứ, ở đây đều là dị năng giả cấp A, tự nhiên cũng nghe nói.

Hạ Tinh là người đầu tiên nói: “Đan dược quý giá, chúng tôi không thể nhận không của cô, cô ra giá đi.”

Cố Phồn cười nói: “Không phải đan dược trân quý, là thảo dược luyện chế đan dược trân quý, lúc trước thú triều tôi chỉ lấy ra hai ngàn viên, cũng là bởi vì trước kia trong tay tôi không có thảo dược, cùng Lục thiếu đi thành phố An một chuyến, đánh bậy đánh bạ ở đáy hồ thu thập một ít, luyện chế đan dược lại cần thời gian, hai ngàn viên kia chính là toàn bộ hàng tồn kho của tôi, tôi đưa cho Lục thiếu khi thú triều. À, mọi người không cần trách anh ấy không nói với mọi người, thật ra anh ấy cũng không biết tôi có loại đan dược tốt như vậy đâu, tôi thực lực yếu, sợ các người bắt tôi làm khổ công, vẫn luôn gạt anh ấy, sau đó căn cứ cũng sắp không giữ được, tôi mới lấy ra.”

Ngoại trừ phe của Thịnh Hi, đám người Hạ Tinh cũng không nghi ngờ Lục Nhai sẽ ích kỷ, nếu không thì Lục Nhai đã có thể đem hai ngàn viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan toàn bộ phát cho cường giả quân đội Lục gia.

Hạ Tinh: “Cần loại thảo dược nào? Nếu chúng tôi thu thập được thảo dược, có thể nhờ cô luyện giúp chúng tôi không?”

Cố Phồn giải thích: “Không cần các cô phí tâm đi hái, trong tay tôi có thảo dược có thể trồng, hiện tại thiếu chính là một nơi tôi có thể yên tâm trồng thảo dược luyện đan.”

Thịnh Hi: “Nếu cô theo chúng tôi về căn cứ, cô cần gì, chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí.”

Cố Phồn: “Tôi chỉ cần tự do, tự do ra vào căn cứ, tự do tùy ý luyện đan, tự do muốn đưa cho các người bao nhiêu đan dược thì đưa bấy nhiêu, mà không phải các người muốn tôi luyện chế bao nhiêu viên, tôi phải ngoan ngoãn luyện cho các người bấy nhiêu viên.”

Hạ Tinh trầm mặc một lát, nói: “Nếu chúng tôi muốn học thuật luyện đan, cần thù lao gì?”

Cố Phồn: “Các người không học được, có thể dạy tôi đã sớm dạy.”

Hạ Tinh nhìn về phía Lục Nhai.

Lục Nhai gật đầu.

Cố Phồn không muốn nói thêm gì nữa, trước khi vào lều, cô vênh mặt hất hàm sai khiến Lục Nhai: “Anh gác đêm cho tôi, trừ phi tôi tự mình đi ra, người khác không được quấy rầy tôi, thảo dược có hạn, tôi không muốn lãng phí.”

Nói xong cô chui vào lều.

Lục Nhai mặt không chút cảm xúc đi tới bên ngoài lều của cô, ngồi trên mặt đất, ngoan ngoãn nghe lời giống như Cố Phồn là đại nguyên soái, anh chỉ là một lính canh.

Đáy mắt Hạ Tinh xẹt qua một tia phức tạp, cô bỏ đi.

Mạnh Liên Doanh rất vui sướng khi người gặp họa: “Anh họ ơi anh họ, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.”

Nhớ lúc trước, anh họ ở trước mặt Cố Phồn giống như đại địa chủ ức hiếp dân nữ, hiện giờ anh họ đối với Cố Phồn so với cháu trai còn nghe lời hơn.

Lục Nhai nhắm mắt lại, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Dị năng giả vây xem lộ ra nụ cười thiện ý, đều tự đi nghỉ ngơi. Bởi vì đan dược, bọn họ cuối cùng cũng hiểu thiếu soái trẻ tuổi đã từng đoạn tình tuyệt ái vì sao lại động lòng phàm, không đề cập tới dung mạo xinh đẹp của Cố Phồn, thuật luyện đan của cô nhìn toàn bộ Trái Đất chỉ có một mình cô, loại thần tiên như vậy, người nào có thể không động tâm?

Cố Phồn đối với sự bảo vệ của Lục Nhai rất có lòng tin, sau khi vào trong lều, cô thả lò luyện đan ra, sửa sang một số loại thảo dược cần sử dụng, lúc này bắt đầu luyện đan.

Ngọn lửa màu đỏ vàng do linh lực phóng ra nhảy nhót dưới đáy lò luyện đan, rất nhanh thay đổi trạng thái của thảo dược.

Tu vi tiến bộ làm cho việc luyện chế Sinh Cơ Bổ Huyết Đan cũng trở nên hiệu quả hơn, một lượt luyện chế tốt mười lò ra năm mươi viên đan dược màu đỏ, Cố Phồn thu hồi lò luyện đan, đem năm mươi viên đan dược cất vào hai cái hộp, giữ lại sáng mai giao cho Hạ Tinh phát, chỉ phát dị năng giả quân đội là được, bốn người Tinh Hà không cần lo.

Thu dọn xong, Cố Phồn lấy ra một bình sứ chứa mười viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan.

Thần thức phóng thích ra ngoài, đêm nay Lục Nhai gác đêm, những người khác đều ngủ.

Cố Phồn lặng lẽ đi tới trước lều, cửa lều đều là cửa khóa kéo, Cố Phồn dưới tình huống giữ không phát ra âm thanh len lén kéo ra khoảng trống có thể làm cho cô lộ đầu ra, sau đó thò đầu ra ngoài.

Lục Nhai đưa lưng về phía cô, ngồi cách đó năm bước.

Cố Phồn tiện tay nhặt lên một viên đá nhỏ, nhẹ nhàng đập vào vai anh.

Lục Nhai quay đầu lại, đêm nay có ánh trăng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lại lạnh như băng kia.

Cố Phồn giơ bình sứ lên.

Lục Nhai quét mắt nhìn những lều trại khác, khom lưng đi tới trước cửa lều cô.

“Đan dược dự trữ của anh chắc là dùng hết rồi, cái này cho anh dự phòng, ngày mai không đưa cho anh nữa.” Cố Phồn thấp giọng nói, hai người bây giờ là quan hệ chia tay căng thẳng, Lục Nhai ngay cả hộp cơm cũng không cho cô, cô đương nhiên cũng sẽ không tặng đan dược cho anh.

Cô chỉ có đầu cùng một cánh tay lộ ra bên ngoài, nhìn có chút buồn cười, Lục Nhai nở nụ cười, đi tới nhận bình đan dược.

Tay trống rỗng, Cố Phồn muốn rút tay về.

Đột nhiên, cả bàn tay bị một bàn tay to lớn hơi lạnh nắm lấy.

Tim Cố Phồn lỡ một nhịp, giương mắt nhìn Lục Nhai.

Anh một đầu gối chạm đất, vẫn phải cúi thấp xuống mới có thể cùng cô đối diện, thân ảnh che khuất ánh trăng làm cho ngũ quan của anh có chút mơ hồ.

“Em chuẩn bị bao nhiêu viên?” Giọng điệu anh hỏi như thường, dường như cũng không có làm gì quá phận với cô.

Cố Phồn nghĩ, vị thiếu soái này thật là mặt dày.

Anh còn chưa buông tay cô, cô còn chưa tính: “Năm mươi viên, mỗi người hai viên, phân phát từng nhóm.”

Lục Nhai nhìn hàng mi cô rủ xuống: “Em sẽ mệt sao?”

Cố Phồn: “Nửa đêm sau phải tu luyện.”

Lục Nhai cũng rủ mi mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm, qua vài giây, Cố Phồn nghe được âm thanh anh mềm đến khó có thể phân biệt: “Em thật muốn cùng anh chia tay hay là lừa bọn họ?”

Rõ ràng lời nói nhẹ như vậy, Cố Phồn lại bị anh hỏi đến tim đập thình thịch.

Đột nhiên, anh buông tay cô ra, dùng đầu ngón tay ấm áp đè lên trán cô, đẩy đầu cô vào trong lều.

“Nghỉ ngơi sớm đi... tu luyện.”

Người đàn ông bên ngoài thì thầm rồi bước đi.

Cố Phồn:...

Cô trở lại giữa lều, ngồi xuống, lãng phí mười mấy phút vứt bỏ tạp niệm, lúc này mới nhập định.

Bên ngoài lều trại, Lục Nhai ngửa đầu nhìn trăng, tay buông xuống đầu gối nhẹ nhàng chơi đùa với chiếc bình sứ mà cô tặng, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh trăng, so với ngày thường dịu dàng hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, lúc Cố Phồn mở lều, Lục Nhai đã không còn ở đây.

Những dị năng giả khác đều háo hức nhìn cô.

Cố Phồn ngáp một cái, vẫy tay với Hạ Tinh.

Hạ Tinh bước nhanh tới.

Cố Phồn đưa hộp cho Hạ Tinh, buồn ngủ nói: “Luyện chế đan dược tốn nhiều thời gian sức lực, tôi bận rộn cả đêm chỉ luyện chế ra hai mươi lăm viên, cô phân phát trước đi, qua hai đêm luyện lại lần nữa, một người hai viên, tạm thời đủ dùng.”

Hạ Tinh liên tục nói cảm ơn, thậm chí còn chào theo kiểu quân đội với Cố Phồn.

Cố Phồn tiếp tục ngáp: “Đúng rồi, phân phát cho người của các cô là được rồi, tiểu đội chúng tôi không cần lo.”

Hạ Tinh hiểu ý, xoay người đi phát đan dược cho năm tiểu đội, mỗi người một viên, rất nhanh đã phát xong, cho đến lúc này, Hạ Tinh bỗng nhiên ý thức được, Cố Phồn dường như không chuẩn bị phần của Lục Nhai?

Là bởi vì cảm thấy Lục Nhai thực lực cao không cần dùng, hay là trả thù Lục Nhai không cho cô ấy hộp cơm?

Mặc dù trong lòng Hạ Tinh rõ ràng, Cố Phồn chính là không chuẩn bị cho Lục Nhai, nhưng với tư cách là người phát đan dược, nhìn viên cuối cùng trong hộp, Hạ Tinh vẫn nghiêm túc đi tới trước mặt Lục Nhai: “Viên này là của cậu.”

Lục Nhai quét mắt nhìn Cố Phồn: “Tổng cộng bao nhiêu viên?”

Hạ Tinh: “Hai mươi sáu viên.”

Lục Nhai tựa hồ cũng không có nghi ngờ, đưa tay đi lấy.

Thịnh Hi đột nhiên cười nói: “Đội trưởng Hạ, cô Cố rõ ràng nói cô ấy chỉ luyện chế được hai mươi lăm viên, viên thứ hai mươi sáu này của cô ở đâu ra?”

Hạ Tinh:...

Lục Nhai dường như đột nhiên hiểu được, rút ​​​​tay về, mặt lạnh rời đi.

Tâm tình Hạ Tinh trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Cô đối với Lục Nhai đích xác có ấn tượng tốt, nhưng hoa rơi có tình nước chảy vô tình, cô cũng liền hết hy vọng. Vì lợi ích của căn cứ, cô càng hy vọng Lục Nhai nỗ lực, một lần nữa đem Cố Phồn theo đuổi trở về, mà không phải như bây giờ, hai người nháo loạn chiến tranh lạnh.