Thành phố Sa, vùng ngoại ô.

Phong Hỏa chọn lựa, cuối cùng chọn trúng một ngôi nhà dân cư hai tầng được bảo quản tốt.

“Tiểu tiên nữ, thu thập một chút đi.”

Dạo quanh một vòng trong nhà, Phong Hỏa nháy mắt với Cố Phồn.

Cố Phồn mỉm cười.

Cô đã ra ngoài rèn luyện đồng hành cùng với tiểu đội Tinh Hà, cũng không thể che che giấu giấu công kích của mình, cho nên cô dứt khoát giải thích cho bốn người lai lịch của mình.

Từ đó về sau, Phong Hỏa liền đổi tên cô thành tiểu tiên nữ, mặc dù cô thành tiên còn cách xa vạn dặm.

Niệm khẩu quyết, Cố Phồn thi triển thuật thanh tẩy cho cả ngôi nhà.

Thuật thanh tẩy tiêu hao linh lực có liên quan đến độ sạch sẽ của đối tượng mục tiêu, những bức tường loang lổ của ngôi nhà này đã bị bỏ hoang năm mươi năm đầy tro bụi, linh lực tiêu hao khả năng còn nhiều hơn so với Cố Phồn thanh tẩy cho mình một trăm năm.

Cũng may hiệu quả rất rõ ràng, lúc năm người bước vào nơi ở, bàn ghế bên trong đã sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

“Hai ngày nay chúng ta ở chỗ này, tôi làm cho các cậu mấy bữa thịnh soạn cải thiện phần ăn.” Phong Hỏa đứng ở cửa phòng bếp kiểu cũ, rất là hài lòng nói, không có điện cùng khí đốt, cậu ta thích kiểu bếp này.

Cố Phồn chỉ coi như mọi người liên tục bôn ba ba tháng mệt mỏi, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục một chút.

Vừa mới hai giờ chiều, không vội nấu cơm, mọi người trước tiên thu dọn đồ đạc trong nhà thuận tiện sinh hoạt.

Tầng hai có ba phòng ngủ, mấy chiếc giường gỗ cũ tháo dỡ đem ra sân làm củi đốt, Tinh Hà từ bên trong tinh hạch không gian thả ra năm chiếc giường hành quân.

Viên tinh hạch không gian này là tinh hạch của Thái Sơn.

Dị năng giả chết cũng sẽ để lại tinh hạch của mình.

Thái Sơn chết không toàn thây trong bầy quái thú, tinh hạch cũng không biết rơi ở nơi nào, sau đó Lục Nhai dẫn người thu dọn chiến trường thu thập toàn bộ vật tư, tất cả tinh hạch phát hiện đều giao lên Lục Nhai. Thái Sơn là cường giả cấp A, tinh hạch không gian để lại rất lớn, toàn bộ căn cứ dị năng giả không gian cấp A chỉ có mười mấy người, Lục Nhai kiểm tra qua vật phẩm bên trong, dựa vào chiếc xe việt dã của tiểu đội Tinh Hà, phán đoán tinh hạch này thuộc về Thái Sơn.

Lục Nhai đem tinh hạch nguyên vẹn giao cho Tinh Hà.

Như thế cũng coi như Thái Sơn một lần nữa trở về tiểu đội.

Thanh Đằng giúp Phong Hỏa nấu cơm.

Tinh Hà bảo Cố Phồn ở lại nhà, cậu ta cùng Mạnh Liên Doanh đi những nơi khác trong trấn kiểm tra xem có vật tư có thể dùng hay không.

Trước khi mặt trời lặn, hai người trở về, ngoại trừ một ít vật tư, còn mang về một chồng giấy đỏ được bảo quản tốt.

Cố Phồn: “Cái này dùng để làm gì?”

Mạnh Liên Doanh cười: “Ngày mai giao thừa, chúng ta cùng nhau dán mấy câu đối xuân thêm không khí vui mừng.”

Cố Phồn lập tức hiểu ra, lại sắp sang năm mới rồi.

Dân chúng bình thường ở Tu Chân Giới cũng tổ chức đón năm mới, không kém phong tục trên Trái Đất nhiều lắm.

Phong Hỏa dùng tay trái lật giở giấy đỏ, nhìn đồng đội: “Giấy đỏ có, mực nước các cậu có không? Hơn nữa, ai biết viết chữ bằng bút lông? Liên Doanh cậu được không? Nơi này của chúng ta chỉ có cậu từng học qua trường học đàng hoàng.”

Mạnh Liên Doanh: “Tôi chưa từng dùng bút lông, nhưng biết viết là được, dù sao cũng không phải viết để bán lấy tiền.”

Hai người oán giận không thôi, Cố Phồn lấy từ trong vòng ngọc trữ vật của mình ra một cây bút lông, nghiên mực, nến đỏ, trông giống đồ cổ.

Phong Hỏa tò mò hỏi: “Người tu tiên các cậu còn cần cái này à?”

Cố Phồn: “Không có, đây là đường lui tôi chuẩn bị cho mình, tu không thành tiên trở về làm người bình thường.”

Phong Hỏa: “Vậy cậu chuẩn bị vàng chưa?”

Cố Phồn mỉm cười, lấy ra bốn cái khóa trường mệnh vàng rực rỡ: “Tặng các cậu, coi như bà cô này phát tiền mừng tuổi cho các cậu.”

Ngoại trừ Tinh Hà mỉm cười, Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh, Thanh Đằng đều trừng cô.

Kháng nghị Cố Phồn một chút cũng không buồn cười, Phong Hỏa cầm lấy một cái khóa trường mệnh cắn cắn, nặng trịch, vàng ròng!

Kiểm tra xong, Phong Hỏa bảo Cố Phồn cất bảo bối đi: “Giữ lại đi, sau này ai trong chúng ta lập gia đình sinh con, cậu lại đưa.”

Hiện tại đúng là cũng không dùng được, Cố Phồn cất nó đi.

Ăn cơm tối xong, thắp nến lên, Mạnh Liên Doanh ho khan một tiếng, cầm bút lông của Cố Phồn, dùng tư thái của một ông đồ già nghiêm túc viết câu đối.

Phong Hỏa: “Chữ này của cậu giống như chó bò vậy.”

Mạnh Liên Doanh: “Bút cho cậu, cậu viết đi.”

Phong Hỏa thật sự chỉ viết một chữ.

Chữ cũng không được tốt lắm, đổi thành Tinh Hà, Tinh Hà viết xong đưa cho Thanh Đằng, cuối cùng là Cố Phồn.

Luân phiên như vậy vài lần, một câu đối hoàn chỉnh cũng được viết xong, nội dung đến từ Mạnh Liên Doanh, người văn hóa duy nhất trong tiểu đội: “Trăm năm trời đất hồi nguyên khí, thống nhất sơn hà tế thái bình - Quốc thái dân an.”

Câu đối viết ra, Mạnh Liên Doanh nghĩ đến chuyện cũ, thở dài: “Nhà anh họ mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán đều dán câu đối này.”

Câu đối này là Lục lão nguyên soái tự tay đề viết, đáng tiếc năm nay ông đã không còn.

Tinh Hà nhìn câu đối nói: “Chúng ta chỉ cần nhớ những nỗ lực của Lục lão nguyên soái không phải là vô ích.”

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Liên Doanh tự mình dán câu đối, thậm chí còn dùng dị năng làm viền kim loại cho câu đối, đảm bảo không bị gió thổi bay.”

Buổi tối phải ăn sủi cảo, Mạnh Liên Doanh bắt một con quái thú cấp C lột da làm nhân thịt băm, Cố Phồn mang theo Thanh Đằng đi tìm mấy loại rau, bởi vì nơi này từng có cư dân sinh sống, người tuy rằng đều biến mất, những loại rau kia vẫn tiếp tục sinh trưởng.

Sủi cảo nấu chín, mọi người đốt mấy ngọn nến, ăn bữa cơm tất niên đơn giản.

Ngày mai là mùng một, ngày đầu tiên của năm mới.

Tinh Hà lấy máy tính bảng ra, trên đó có bản đồ phân bố khu vực Giang Nam mới nhất của Lục Nhai phát trước khi rời khỏi căn cứ.

Thành phố Sa mà hiện tại bọn họ đang ở, chính là ranh giới giữa một phần hai khu vực màu đỏ và một phần hai khu vực màu trắng.

“Đã ba tháng trôi qua kể từ vụ nổ, dựa vào những con quái thú chúng ta gặp khi đến đây, có thể thấy phần màu trắng gần ranh giới này sẽ đổi thành màu cam. Tuy nhiên, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía tây, những con quái thú bản địa ở khu vực phía tây cộng thêm những con chạy trốn qua đây, mật độ quái thú sẽ rất lớn.”

Kỳ thật ba tháng nay, bọn họ cơ bản chỉ là đang lên đường, khu vực màu trắng gặp ít quái thú đến đáng thương, hơn nữa tất cả đều là quái thú cấp C, Cố Phồn muốn luyện tập cũng ngại quái thú không đủ.

Tinh Hà chỉ vào khu vực màu đỏ, tiếp tục nói: “Miền nam nước ta nhiều núi, dẫn đến mật độ và cấp độ quái thú tương đối cao. Căn cứ Giang Nam ban đầu nằm ở vùng duyên hải, năm mươi năm nay cũng chủ yếu thanh trừ quái thú xung quanh căn cứ. Thành phố xa nhất mà quân đội từng tới chính là thành phố An, lính đánh thuê đi xa một chút, nhưng theo mình được biết, xa nhất cũng chính là thành phố An.”

“Kế tiếp chúng ta có hai hướng có thể đi, một là đi hướng bắc, qua sông tới thành phố Nhạc, tiến vào phạm vi căn cứ phía Bắc, thành phố Nhạc là đầu mối giao thông để ba căn cứ kết nối với nhau. Quái thú cấp S ở một số thành phố xung quanh đều bị các nguyên soái liên hợp tiêu diệt, con đường này tương đối an toàn.”

“Một hướng khác là hướng phía tây, đi tới thành phố C, thành phố C chính là một trong năm thành phố lớn trực thuộc trung ương của quốc gia trong thời đại tự do, nhất định còn rất nhiều vật tư, chúng ta đi nơi đó mạo hiểm lớn nhưng thu hoạch cũng sẽ càng lớn.”

Phong Hỏa nhìn bản đồ, thổn thức nói: “Dọc đường đi qua phải ẩn giấu bao nhiêu quái thú cấp S chứ.”

Mạnh Liên Doanh: “Thật ra quái thú cấp S đều tương đối lười, mấy người chúng ta tay nhỏ chân nhỏ, làm con mồi cũng không đủ hấp dẫn chúng nó, chỉ có loại quái thú cấp S bị nhân loại tra tấn qua mới có thể ngửi thấy mùi người cố ý đuổi theo chúng ta.”

Phong Hỏa đồng ý: “Cũng đúng.”

Tinh Hà nhìn về phía Cố Phồn: “Phồn Phồn muốn đi đường nào?”

Cố Phồn nói: “Tôi thế nào cũng được, cậu quyết định đi.”

Tinh Hà nhìn thành phố C trên bản đồ: “Hay là đi thành phố C đi, xây dựng lại căn cứ Giang Nam cần rất nhiều vật tư.”

Bọn họ lớn lên ở Giang Nam, lại vì căn cứ Giang Nam tận lực nhiều năm, ít nhiều vẫn có tình cảm.

Nhắc tới xây dựng lại căn cứ, Phong Hỏa hỏi: “Căn cứ Giang Nam xảy ra chuyện lớn như vậy, căn cứ Tây Bắc, phương Bắc có cung cấp viện trợ không?”

Mạnh Liên Doanh là thân thích của Lục gia, đối với chuyện của quân đội căn cứ tương đối hiểu rõ, lắc đầu nói: “Rất khó, tài nguyên của mỗi căn cứ đều rất hạn hẹp, cơ bản đều là tự quản, bình thường chủ yếu trao đổi thành quả công nghệ nghiên cứu, nếu như hai bên kia biết căn cứ Giang Nam xuất hiện thú triều, bọn họ chỉ biết tích cực chuẩn bị cho thú triều, vội vàng thu thập vật tư thành lập căn cứ thứ hai còn không kịp, làm sao có thể chia ra bên ngoài.”

Tinh Hà: “Căn cứ Giang Nam lựa chọn xây dựng lại ở thành phố An, mà không phải nương tựa hai căn cứ còn lại, ngoại trừ khoảng cách xa di chuyển dễ dàng gặp phải nguy hiểm, nhất định cũng là lo lắng đến tài nguyên của hai căn cứ kia rất khó một lần tiếp nhận hơn năm trăm vạn người.”

Hoàn cảnh năm đó, mỗi căn cứ thành lập cũng không dễ dàng, đều là dị năng giả địa phương liều mạng, những người bình thường vất vả cần cù lao động từng vòng từng vòng mở rộng thành phố có thể chứa ngàn vạn dân cư. Sự gia tăng đột ngột của năm trăm vạn người, dù là nhà ở hay thực phẩm, sẽ gây ra rất nhiều áp lực cho người nhận.

Một khi vật tư cung ứng không đủ, người cũng sẽ ăn thịt người.

Cố Phồn nghe bọn họ thảo luận vật tư, bỗng nhiên nhớ tới tinh hạch không gian của Lục Nhai, ngay cả cuốc anh cũng thu thập, theo cách nói của Lục Nhai lúc đó, chính là phòng ngừa thú triều tấn công căn cứ, anh ở không gian cất giữ các loại công cụ mà nhân loại có thể cần để thành lập căn cứ mới.”

Năm trăm vạn người, năm trăm vạn cái miệng, đất canh tác tất nhiên không thể thiếu, cuốc Lục Nhai chuẩn bị chắc chắn phát huy công dụng.

“Đều đi nghỉ ngơi đi, rạng sáng mai chúng ta xuất phát, mục tiêu là thành phố C.”

Ngày thứ năm năm người Cố Phồn rời khỏi khu dân cư, một đội ngũ hai mươi sáu dị năng giả từ một hướng khác đến thành phố Sa.

Mặt trời sắp lặn, Lục Nhai dẫn dắt đội ngũ dựng lều nghỉ ngơi ở một sân vận động bỏ hoang.

Xây dựng lại căn cứ cần một lượng lớn vật tư sinh hoạt và vật tư quân sự, quân đội sau khi thương thảo, quyết định để Lục Nhai dẫn một đội đi tới thành phố C, thu thập vật tư là chính, dò xét sự phân bố quái thú là phụ.

Lục Nhai dẫn đội, còn lại hai mươi lăm người đến từ năm gia tộc lớn Lục, Thịnh, Hạ, Vương, Lý.

Nhà họ Thịnh có thể xếp thứ hai, sau thú triều ngoại trừ nhà họ Thịnh giữ được nhiều dị năng giả cấp cao nhất, còn có một nguyên nhân đó là khi Thịnh Hạc Khánh gia chủ của Thịnh gia kiểm kê con cháu nhà mình, ngoài ý muốn phát hiện có một đứa con trai nhỏ gầy vô cùng tầm thường, bởi vì thủ đoạn của vợ cả, ông ta ngay cả sự tồn tại của đứa con trai này cũng không biết, đứa con trai này cũng chưa từng đi kiểm tra cấp bậc dị năng.

Vì thế Thịnh Hạc Khánh tự mình kiểm tra cấp bậc dị năng cho đứa con trai này.

Kết quả đáng kinh ngạc, đứa trẻ chín tuổi tên Thịnh Thế này lại là một dị năng giả cấp S song hệ mộc hỏa.

Tin tức truyền ra, toàn bộ căn cứ Giang Nam may mắn còn sống sót năm trăm vạn người đều phấn chấn, căn cứ mới hy sinh hai vị nguyên soái, nhanh như vậy liền bổ sung một vị cường giả cấp S, giống như ông trời ban cho nhân loại hi vọng.

Cứ như vậy, nhà họ Thịnh ở căn cứ địa vị vượt qua ba nhà còn lại, chen chân thứ hai, chỉ thấp hơn nhà họ Lục một cái đầu.

Lều trại dựng xong, tiểu đội năm người mỗi gia tộc dùng chung một cái lều lớn.

Hết lần này tới lần khác có người đặc biệt, đội trưởng tiểu đội Thịnh gia Thịnh Hi, dựng một cái lều riêng cho mình ở cùng với vợ Lục Dao vừa mới kết hôn.

Lục Dao cũng không thích như vậy, ở nhà Thịnh Hi chơi trò gì cô cũng có thể dung túng, nhưng đây là ở bên ngoài, cô là tiểu thư Lục gia danh chính ngôn thuận, Thịnh Hi làm sao có thể dùng cô như loại phụ nữ thấp hèn trước mặt tinh nhuệ của năm gia tộc lớn?

Mặc dù lều của Thịnh Hi đã dựng xong, Lục Dao vẫn ngồi trong lều lớn của đội ngũ Thịnh gia, tựa như hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài.

Thịnh Hi đột nhiên vén rèm, tầm mắt đảo qua bên trong, ngoại trừ ba người đàn ông thân tín của anh ta, còn lại chính là Lục Dao đang ngồi đưa lưng về phía anh ta.

Thịnh Hi cười, gọi Lục Dao: “Ra đây đi, bên kia thu dọn xong cho em rồi.”

Giọng điệu cưng chiều của anh ta giống như Lục Dao yêu cầu ngủ một mình.

Một người thân tín nói: “Đội trưởng Thịnh thật biết cưng chiều vợ.”

Thịnh Hi nói: “Cô ấy còn nhỏ, không cưng chiều sao được.”

Hai người vừa nói như vậy, Lục Dao liền không có lý do gì cự tuyệt.

Cô ta duy trì vẻ mặt bình thản, đi ra khỏi lều trại.

Cách đó không xa, Lục Nhai đang nói chuyện với hai quân nhân Lục gia, từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía nhà họ Thịnh.

Nhưng Lục Dao đã nhìn thấy Lục Nhai.

Nghĩ đến những đêm trước Thịnh Hi cố ý gây ra động tĩnh, Lục Dao chỉ cảm thấy mặt mình đã bị Thịnh Hi ném xuống dưới chân Lục Nhai, khiến cô ta ở trước mặt Lục Nhai không thể ngẩng đầu.