Đại hoàng tử cười lạnh trong lòng, lão nhị chỉ biết nhặt nhạnh ở phía sau làm người tốt.

Quan lễ vẫn ấp úng không dám, Tam hoàng tử mắt lóe lên, tiến lên cầm lấy tờ giấy: "Cho bản cung xem, có gì mà không thể hát ra miệng chứ?"

Tam hoàng tử nói xong, nhìn thấy chữ trên tờ giấy cũng sửng sốt, sau đó cố ý kêu lên: "Tứ hoàng tử Sở Danh Hoán một người! Có phải nhầm lẫn không?"

"Vô lý! Hoàng tử sao có thể làm của hồi môn được! Cho dù Tứ hoàng đệ không còn mẫu thân thì vẫn còn phụ hoàng, nếu không thì còn có huynh trưởng như chúng ta, sao có thể làm của hồi môn theo tỷ tỷ xuất giá được!" Nhị hoàng tử lập tức nghiêm mặt nói.

Đại hoàng tử biết bọn họ cố ý, mục đích là để đổ chuyện này lên đầu mẫu phi của hắn, bằng không cũng đã sớm đ è xuống khi xem danh sách.

Mặc dù mẫu phi thực sự muốn trừ khử Tứ hoàng tử, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ không ai bảo vệ, trong cung có rất nhiều cơ hội ra tay, không cần phải dùng thủ đoạn này để đưa người ra khỏi cung vào ngày trọng đại như hôm nay.

Sau khi Tam hoàng tử hét lên, hiện trường im lặng như tờ.

Là bọn họ nghe nhầm, hay là nghe nhầm?

Thời buổi này, hoàng tử cũng có thể làm của hồi môn sao?

Đại phu nhân Mạnh thị nghe xong suýt ngất xỉu, trực giác cho nàng ta biết Du Ninh công chúa bị người ta hãm hại, trên đời này làm gì có chuyện hoang đường đem hoàng tử làm của hồi môn.

Đại phu nhân lập tức bảo Nhị phu nhân đến phòng tân hôn báo chuyện này cho công chúa, nàng ta nhớ Trương ma ma theo công chúa vào cửa là ma ma thân cận của hoàng hậu khi còn sống, xử lý chuyện này hẳn có kinh nghiệm hơn bọn họ.

"Chuyện này nhất định là nhầm lẫn, bản cung sẽ lập tức về cung bẩm báo với phụ hoàng, để phụ hoàng điều tra rõ ràng.

"

Đại hoàng tử cầm lấy tờ giấy kê khai của hồi môn từ tay Tam hoàng tử rồi nhanh chân rời đi.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhìn nhau, cũng nhanh chân đuổi theo.

!

Trong phòng tân hôn, Sở Du Ninh ngồi trên giường cưới, nhặt đậu phộng trên giường bóc ra ăn, bên cạnh là cục bột đã đi tiểu xong.

Tiếng đậu phộng nổ cùng với tiếng ê a của đứa trẻ hòa vào nhau.

"Công chúa hiện giờ đã gả vào phủ tướng quân, chỉ còn chờ phò mã trở về là có thể chung sống hòa thuận, nô tì cũng yên tâm rồi.

"

Trương ma ma đích thân đưa công chúa nhà mình vào phòng tân hôn, mọi chuyện đã lắng xuống, không còn phải lo lắng Việt Quốc đến bắt công chúa đi hòa thân nữa, trong lòng bà ta thở phào nhẹ nhõm.

Sở Du Ninh nhai chậm lại, chỉ sợ phải khiến Trương ma ma thất vọng rồi, phò mã này sẽ không trở về.

"Giờ cũng không còn sớm, nô tì cũng nên đưa Tứ điện hạ về cung, sau này công chúa có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi Tôn ma ma và Chu ma ma.

"

Lúc này Trương ma ma vẫn cho rằng công chúa đưa Tứ điện hạ ra khỏi cung là để đưa dâu.

"Ma ma cứ tìm một căn phòng bên cạnh ở lại đi.

"

Sở Du Ninh giật lấy hạt đậu phộng trong tay cục bột, bóc vỏ, ném đậu phộng vào miệng nhai nhồm nhoàm, thấy cục bột lại nhặt một hạt, nàng lại tiếp tục giật.

Cục bột chớp mắt nhìn Sở Du Ninh, Sở Du Ninh cũng trừng mắt nhìn cục bột.

Trương ma ma thấy Sở Du Ninh chỉ lo bắt nạt Tứ hoàng tử, đột nhiên cảm thấy trước kia công chúa không thích Tứ điện hạ liệu có phải là phúc khí của Tứ điện hạ hay không?