Bày hàng trên phố đại thể đều là người tu tiên Luyện Khí Kỳ, có rất nhiều nhuyễn giáp và vớ giày tự chế, còn có một số thảo dược linh quả được hái trong núi phụ cận, thậm chí còn bán ra da lông linh thú với trứng con non, mà ba loại lớn chính yếu vẫn là đan dược có thể tinh tiến tu vi và phù triện pháp khí có thể phòng thân.

Trần Hạc thận trọng vừa đi vừa nhìn, bởi vì trên người y có trăm khối linh thạch hạ phẩm, vì vậy trong lòng tuyệt không hoang mang, không còn vội tới vội đi, rất sợ nhìn trúng món gì cần dùng nhiều linh thạch giống trước đây nữa. Đầu tiên ở chỗ bán sách, y chọn một quyển sách kỹ năng linh tửu cấp thấp, dùng Vụ Linh Thảo và mấy vị linh thảo khác ủ chế. Y ở phân xưởng ủ rượu đã hơn một năm, đều đã hiểu rõ gần hết đại đa số linh thảo, đồng thời tuy rằng chưa từng tự tay ủ, nhưng loại linh tửu cấp thấp này chắc hẳn cũng không phức tạp.

Chỉ có thể nói số lượng linh thạch kiếm được khi làm tạp vụ ở Tiên Thành thực sự quá ít, trách không được rất nhiều người tu tiên đều lựa chọn đến dãy núi Vân Tiêu phụ cận thử vận khí, nếu có thể thu thập được một số linh thảo lâu năm, hoặc tốt hơn một chút thì là trứng thú, tiền bán được đủ dùng để tu hành được nửa năm (linh thạch là đá chứa linh khí, có thể hút linh khí trong đó để tu luyện, rất thông dụng nên cũng được xem là tiền), so ra tốt hơn không biết bao nhiêu lần với làm tạp vụ. Trần Hạc cất hai bản sách kỹ năng mới mua vào túi trữ vật, chỉ hai bản này không thôi thoáng cái đã dùng mất năm khối linh thạch, thật sự là rất đau lòng.

Bất quá khi sờ qua túi trữ vật, lại không khỏi nhíu đầu mi. Không gian bên trong quá nhỏ, một hồi nếu mua linh thảo, cũng không có chỗ để, chỉ đành quay lại dừng bước chân ở một sạp bán túi trữ vật. Bán túi trữ vật là một tiểu cô nương, trước sạp rất quạnh quẽ, thấy Trần Hạc dừng chân, mới yếu ớt nói: “Tiền bối, muốn mua túi trữ vật sao?”

Khi Trần Hạc nghe thấy hai chữ tiền bối, biểu cảm có chút quái dị, nhìn tiểu cô nương kia một chút, vậy mà là Luyện Khí Kỳ tầng một, không ngờ y vẫn luôn gọi người khác là tiền bối, cũng sẽ có lúc được người ta gọi lại, chẳng qua cảm giác này lại không quá tốt.

Trần Hạc giống như không nghe thấy, cúi xuống cầm lấy túi nhìn nửa ngày, đáng tiếc tuy rằng chế tác tinh mỹ, nhưng không gian bên trong vẫn giống cái trên người y, chứa không được bao nhiêu đồ. Tiểu cô nương kia thấy Trần Hạc lắc lắc đầu muốn đi, vội vàng đáng thương hề hề nói: “Tiền bối, mua một cái đi, có thể biếu tặng mười hạt giống Vụ Linh Thảo...”

Nghe đến đó, trong lòng Trần Hạc nhất thời nhảy dựng, thầm nghĩ một tiếng bản thân ngu dốt, vốn tính toán mua cỏ non mấy năm trở về dùng nhũ cây tăng độ thành thục rồi ủ rượu, lại không nghĩ đến mua hạt giống, dù sao cùng là Vụ Linh Thảo, nhưng cỏ non mấy năm thì cũng phải là tám cây một khối linh thạch hạ phẩm, mà hạt giống thì rẻ hơn rất nhiều.

Rất nhanh y giấu đi sắc mặt vui mừng giữa mi mắt, giả vờ trấn định nhìn về phía tiểu cô nương kia, sau đó tiện tay lấy qua một túi trữ vật với không gian coi như lớn hơn chút, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Tiểu cô nương thấy thế, trên mặt lập tức treo lên nụ cười, nhanh chóng trả lời: “Tiền bối, cái này chỉ cần ba khối linh thạch hạ phẩm là có thể mua được...” Nói xong nhanh chóng đổ ra mười hạt giống Vụ Linh Thảo từ một túi trữ vật hồng nhạt trên người, đưa cho Trần Hạc.

Trần Hạc thấy thế, nhận lấy nhìn từng viên hạt giống tròn vo như vỏ bọ rùa trong lòng bàn tay, sau đó lấy ba khối linh thạch đưa qua, thuận miệng hỏi: “Những hạt giống này cô lấy từ đâu?”

Tiểu cô nương ngồi ở đây đã mấy ngày rồi, chưa từng bán ra được một túi trữ vật, hôm nay kiếm được ba khối linh thạch, nên nhất thời ánh mắt sáng lấp lánh, hảo cảm đối với Trần Hạc tăng nhiều, trả lời không chút giảm nhiệt tình: “Tôi có một người tỷ muội tốt, cô ấy quản vườn cho trưởng lão ở Lưu Vân Tông, trong tông có rất nhiều linh thảo cấp thấp, những linh thảo đó mười năm có thể kết hạt, rớt đầy đất không đáng tiền, cô ấy không có chuyện gì làm liền thu thập lại cho tôi, trong túi của tôi còn có rất nhiều đấy...”

Trần Hạc sau khi nghe xong, nhất thời mắt sáng ngời, hỏi: “Có thể bán hạt giống cho tôi không?”

Tiểu cô nương nghe xong sửng sốt, thứ như hạt giống, bình thường đều là đại tông phái thu mua, bởi vì linh điền trong tông phái tương đối nhiều, mỗi lần đều trồng không ít, nhưng rất ít có tán tu mua, bất quá có thể bán được linh thạch đương nhiên cô sẽ không bỏ qua, lập tức lại nói: “Có thể nha, chỗ tôi có rất nhiều, anh muốn loại nào? Mua nhiều còn có thể giảm giá cho anh nữa đó! Dù sao hạt giống cũng không phải tôi dùng tiền mua...”

Nói xong, tiểu cô nương lập tức đổ những thứ trong túi trữ vật ra, quả nhiên như lời cô nói, các loại hạt giống đều dùng túi chứa ghi chú tên phân loại, đại khái có hơn mười loại, Trần Hạc chọn phân nửa hạt giống có thể dùng để ủ rượu trước mắt, chọn xong mới hỏi: “Không biết những hạt giống này cần bao nhiêu tiền?”

Tiểu cô nương dùng tay khẩy một chút, sau đó đếm ngón tay tính toán, nói: “Một khối linh thạch có thể mua hai mươi hạt giống linh thảo cấp thấp, tôi tính cho anh rẻ hơn chút, hai mươi lăm hạt một khối linh thạch, nơi đây tổng cộng là...”

Trần Hạc khi trở về, tâm tình rất sung sướng, bởi vì y vốn dự định dùng năm mươi khối linh thạch hạ phẩm mua một số linh thảo mấy năm, kết quả lại chỉ cần dùng hai mươi lăm khối linh thạch, mua được còn nhiều hơn gấp mười lần so với dự định trước đó, tiết kiệm được không chỉ phân nửa, hiện ở trong tay còn có hơn bảy mươi khối linh thạch, tâm tình cũng không khỏi sung sướng hơn.

Khi trở về, thuận tay mua vài bình hũ, dùng để ủ linh tửu, mua xong đang muốn xoay người, lại phát hiện bên cạnh có người đang bán linh thú. Bình thường mà nói, sạp bán linh thú với sạp bán linh đan đều rất náo nhiệt, dù sao linh thú có thể dùng thay đi bộ, đồng thời không cần tốn quá nhiều tinh lực, chỉ cần cho ăn chút Linh Thú Hoàn là có thể nuôi nấng, rất dễ bán, nhưng sạp này lại lạnh tanh.

Trần Hạc đi ngang qua nhìn, mới hiểu được, người này bán không phải linh thú, mà là yêu thú chưa trải qua huấn luyện, đồng thời đều là một số yêu thú còn non không đáng tiền. Yêu thú cũng có chia ba bảy loại, nếu có yêu thú tốt, ngược lại có thể huấn luyện thành linh thú, bồi bạn với chủ nhân rất lâu, nhưng yêu thú bình thường lại vô dụng, cho dù cố sức huấn luyện thành linh thú, đợi đến khi chủ nhân tiến cấp, cũng sẽ chọn linh thú tốt hơn thay đi bộ, sự tồn tại của chúng nó bất quá cũng chỉ là để chuyển tiếp khi chủ nhân tiến cấp.

Chủ nhân sạp kia cũng không thét to rao hàng, đại khái cũng biết những yêu thú này của mình bán không được, cuối cùng dứt khoát ngồi ở chỗ kia đả tọa. Trần Hạc vốn cũng chỉ nhìn thoáng qua đã muốn rời đi, dù sao y không có ý muốn nuôi linh thú, đồng thời dù có, cũng sẽ không chọn những yêu thú chưa trải qua huấn luyện thuần hóa này. Đang muốn xoay người bỏ đi, ánh mắt lại đột nhiên thấy một con thú non đen đen nho nhỏ, trên đệm cỏ nát sát rìa sạp.

Những yêu thú khác còn có hộp để chứa, nhưng con này rõ ràng không được người bán yêu thú coi trọng, chỉ tiện tay ném trên đệm cỏ nát bên cạnh, thậm chí còn ném ở sát rìa ngoài cùng, nếu thoáng không chú ý, chỉ sợ cũng sẽ bị người qua đường giẫm chết.

Lúc này Trần Hạc hẳn phải quay đầu bỏ đi, trở lại trồng trọt linh thảo chuẩn bị ủ linh tửu, nhưng không biết vì sao, sau khi thấy, trong lòng lại khẽ động, không chuyển động được bước chân, ánh mắt gắt gao chăm chú vào cục màu đen kia, dường như con thú nhỏ với da lông toàn thân u tối, dường như mới cai sữa không bao lâu, không có chút sức sống đó, có thứ gì đó khiến y lưu luyến.

Đại khái cảm nhận thấy có người, chủ sạp trung niên kia rốt cục mở mắt, thấy tu vi của Trần Hạc thì trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, hơn nữa y nhìn chính là con thú non bẩn hề hề trên cái đệm nát bên sạp, con thú non đó bất quá chỉ là do gã thu thập trên đường, căn bản không đáng tiền, khẩu khí liền có chút nhạt nhẽo, tuyệt không nhiệt tình, nói.

“Con Hỏa Vân Báo này, ba mươi khối linh thạch hạ phẩm có thể lấy đi...”

Một con yêu thú non ít nhất cũng phải trăm khối linh thạch hạ phẩm, chỉ bán ba mươi khối xem như đã bằng với một số yêu thú mang tính trưng bày rẻ nhất rồi. Trần Hạc mấy lần muốn nhấc chân rời đi, ba mươi khối linh thạch hạ phẩm ở trong mắt y chính là một món tiền lớn, y không có tiền mua nó, lại càng không muốn lãng phí tiền đi mua linh đan nuôi nấng.

Thế nhưng, quái dị chính là, trong lòng vẫn luôn có một thanh âm thúc ép y, khiến y không thể chuyển động được bước chân, ánh mắt dính chặt lên trên, một lòng một dạ muốn mua nó, hệt như trúng tà. Con thú non nhỏ kia dường như cảm nhận thấy được đường nhìn tra xét của người khác, cái đuôi nhỏ động đậy. Động tác này tựa như một chiếc bàn chải nhỏ quét lên một góc trong lòng Trần Hạc, nhất thời một loại tâm tình khó diễn tả cuốn trôi y, cuối cùng không chút do dự, móc ra linh thạch mua nó.

Trên đường trở về, Trần Hạc quả thật có chút ảo não, ở ven đường y lấy một hộp gỗ nát cất báo nhỏ vào, vừa gầy vừa nhỏ vừa bẩn, khi xách nó còn nhe răng với y, nếu không phải y là người tu tiên, sợ rằng tay đều đã bị một vuốt của nó cào nát rồi, bất quá khi vuốt ve đầu nó, ngược lại phi thường nghe lời nằm trong hộp, không hề nhúc nhích. Trần Hạc bị ma quỷ ám ảnh lại mua thêm một túi Tự Thú Hoàn (viên đồ ăn cho thú), tiêu mất năm khối linh thạch hạ phẩm, hiện tại trong túi trữ vật, tính toán đâu ra đấy chỉ còn lại năm mươi mốt khối linh thạch, làm sao có thể không khiến cho y ảo não.

Mà chủ sạp phía sau lại nâng nâng hai mươi khối linh thạch mà đối phương đưa, kế đó thu vào túi. Chỉ là không ngờ, đối phương là một tán tu Luyện Khí Kỳ tầng ba vậy mà dám trả giá với người có tu vi Luyện Khí Kỳ đại viên mãn như gã.

Bất quá trên người y thực sự có hai mươi khối linh thạch, cũng thực sự ngoài dự liệu của gã. Nhìn phương hướng Trần Hạc rời đi một hồi, sau cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ, lại lần nữa ngồi xuống đả tọa. Một con yêu thú non tiện tay nhặt lấy, có thể được hai mươi khối linh thạch cũng đã không tệ rồi, vẫn nên nắm chắc thời gian tu luyện quan trọng hơn, đại hội Tiên Môn lần tiếp theo sắp bắt đầu rồi, lần này gã nhất định phải có được Trúc Cơ Đan.

Trần Hạc lại không biết mình vừa mới tránh được một kiếp, lúc này đang mang theo Hỏa Vân Báo về nơi ở. Đại khái là do thương tiếc hai mươi khối linh thạch hạ phẩm kia, vì vậy tiện tay đặt nó qua một bên, rồi trực tiếp ra ngoài chỉnh lý vườn thuốc, sau đó dùng mười khối linh thạch hạ phẩm lấy được một giọt nhũ cây.

Nhũ cây này trải qua nhiều lần nghiên cứu của y, là có kỳ hạn, nếu qua một khắc không dùng sẽ vô hiệu, vì vậy đầu tiên y pha nước vào, đặt tất cả hạt giống vào trong nước pha nhũ cây, ngâm một hồi, đại khái khoảng một khắc sau, rồi vớt ra. Nhìn hạt giống với mặt ngoài như được thêm một tầng màng mỏng, có chút ánh sáng, Trần Hạc cảm giác lòng thả lỏng, sau đó trồng toàn bộ hạt giống vào vườn thuốc.

Sau khi bận bịu xong, sắc trời đã gần đến trưa, y mới quay đầu lại chuẩn bị quay về phòng ngủ một giấc trước, đến buổi tối rồi xem xem hạt giống có nẩy mầm chưa, bất quá trở về trong phòng lại nhớ tới con Hỏa Vân Báo non kia, thoáng ngừng bước chân, sau đó xoay người đi qua phía góc tường, vừa nhìn hộp thì biến sắc, trong hộp trống rỗng...

Lời tác giả: phiên ngoại sẽ không quá dài, đại khái khoảng mười chương, loại tu tiên văn thuần khiết này tôi chỉ muốn viết vài chương cho đã nghiền, nếu thân nào không thích có thể không xem u, nha nha =3=