Ngoài dự liệu của Trần Hạc, Phương Lỗ đại sư là một vị lão giả râu tóc tuyết trắng mà không phải người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ‘hạc phát đồng nhan’, mặt mũi có chút hiền lành, thấy Trần Hạc thì chỉ nhìn một cái đã mở miệng nói: “Tiểu hữu tuổi còn trẻ mà cơ duyên trùng kích Kim Đan đã hiện, thật sự là cực hiếm thấy.”

Trần Hạc không khỏi hoảng sợ, vì lúc này y dùng Huyễn Dung Đan biến ảo dung mạo thành một người trung niên, cũng che đậy tu vi tới Trúc Cơ sơ kỳ, không ngờ Phương Lỗ đại sư vừa liếc nhìn một cái đã nhìn thấu, bất quá sớm đã nghe nói Phật Thiền tu tới Đại Thừa thì có thể mở mắt nơi mi tâm, nhìn rõ bản chất vạn vật, nghĩ chắc Phương Lỗ đại sư thời còn trẻ hẳn là đệ tử cửa Phật, hiện giờ tu vi đã không kém, nếu không há có thể luyện chế được Thiên Nhất thần mộc.

Nghĩ như thế Trần Hạc nhất thời thoải mái, chắp tay nói: “Đại sư quả nhiên là cao nhân, tại hạ múa rìu qua mắt thợ.” Kế đó thu hồi sương huyễn dung nơi đan điền, trở về khuôn mặt và tu vi vốn có, ở trước mặt tiểu nhân đương nhiên cần cẩn thận đề phòng nghiêm ngặt, nhưng dưới đáy mắt của tu sĩ cấp cao đắc đạo có Đại Linh Thông mà tiếp tục như thế thì lại có chút coi rẻ, đồng thời lúc này Trần Hạc có việc cầu đối phương, đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi.

“Theo như lời Chu chưởng quầy, tiểu hữu muốn luyện chế một món pháp khí?” Tướng mạo Phương Lỗ đại sư hiền lành, cho dù là thái độ bình thường cũng như mang nụ cười, cực kỳ hòa ái, trong thần sắc và giọng điệu không hề có chút để ý việc nhỏ ban nãy, trái lại chủ động hỏi thăm.

Trần Hạc vội nói: “Phải, tại hạ ngẫu nhiên có được một đoạn Thiên Nhất thần mộc, muốn nhờ Phương Lỗ đại sư luyện chế thay một chuỗi Bà Sa Châu, phí dụng luyện chế tại hạ đã nghe Chu chưởng quầy nói, tại hạ nguyện ý trả tám khối linh thạch cực phẩm, đồng thời cũng tặng phần Thiên Nhất thần mộc luyện chế còn dư lại cho đại sư, không biết ý đại sư thế nào.” Điều kiện luyện chế như vậy cực kỳ hậu đãi, tin tưởng bất kỳ một đại sư luyện khí nào cũng sẽ không cự tuyệt.

Sở dĩ y ra tay hào phóng như thế, cũng là suy tính xuất phát từ thời gian, đại chiến sắp tới bức bách, không cho phép lãng phí thời gian trên giá cả nữa, cho dù nhiều thêm gấp đôi linh thạch cực phẩm đi nữa, đối với Trần Hạc mà nói cũng đáng giá. Dứt lời y liền phất tay lấy ra đoạn Thiên Nhất thần mộc trong không gian, một đoạn này có thể làm được mấy trăm viên mộc châu, nếu dựa theo xác suất thất bại 1/16 của chuỗi vòng tay trước đó thì cũng đủ để luyện chế ra hai món, nguyên liệu giàu có.

Phương Lỗ đại sư khi nghe thấy Thiên Nhất thần mộc thì ánh mắt sáng lên, bất quá khi nhìn thấy kích cỡ của Thiên Nhất thần mộc thì lại nói một tiếng: “Đáng tiếc...” Rồi không nói gì nữa. Trần Hạc sau khi nghe xong có chút không hiểu ra sao, nhưng dựa theo tính cách cẩn thận thiên tính của y đương nhiên không bỏ sót một vệt vui mừng trong mắt khi đối phương nhìn thấy Thiên Nhất thần mộc, nhưng vẻ vui mừng trong mắt Phương Lỗ đại sư thuần túy mà tự nhiên, không mang theo bất kỳ tư dục và sự tham lam nào, khiến người ta không sinh nổi nửa phần bất mãn hoặc phòng bị.

Đang khi do dự thì Phương Lỗ đại sư đã mở miệng nói: “Tu tiên giới gặp đại nạn này nhất định là trăm năm không cách nào bình ổn, ta thấy tiểu hữu tiền đồ vô lượng, lần này nhất định có thể thành công vượt qua truyền tống trận trốn thoát sống sót, lão hủ sẽ luyện chế một chuỗi Bà Sa Châu cho đạo hữu, trợ giúp tiểu hữu một tay, thù lao thì thôi đi, lão hủ đã không cần vật này nữa, mười ngày sau tiểu hữu tới đây lấy là được.”

Trần Hạc sau khi nghe xong lại ngẩn ra, không cần thù lao lại lần nữa ngoài dự liệu của y, vốn tưởng rằng Phương Lỗ đại sư cảm thấy hứng thú với Thiên Nhất thần mộc, nhưng hiện tại xem ra lại không phải, người đại thần thông quả thật là khó có thể dự đoán. Bất quá vô cớ nhận ân huệ của người không phải tính cách của Trần Hạc, y không hề có vẻ mặt vui mừng rất sợ Phương Lỗ đại sư sẽ đổi ý rồi cáo từ rời đi, mà dừng lại một chút sau đó trái lại hỏi: “Lần này Tiên Thành bị ma vật vây công, đại sư dường như không hề nóng lòng rời đi, phải chăng đại biểu Tiên Thành còn có một đường cơ hội sống?”

Phương Lỗ đại sư sau khi nghe xong, một lúc lâu mới đáp: “Nếu tiểu hữu đã hỏi, lão hủ cũng không giấu diếm, Tiên Thành nhất định sẽ bị ma vật phá, một đường cơ hội sống đều là tùy người mà khác, có người có thể trốn thoát sống sót, có người sẽ vạn kiếp bất phục, đây là đạo lý vạn vật nhân quả, không thể nghịch không thể nghịch.”

“Về phần vì sao lão hủ vẫn ở lại nơi đây, là bởi vì đại nạn của lão hủ đã buông xuống, đã tính được ngày tọa hóa chính là lúc thành phá, sinh cơ đã đứt, bất kể đến đâu cũng vô dụng, không bằng tọa hóa ngay chốn cũ này.”

Trên thế gian, việc khiến người ta tiếc thương nhất chớ quá anh tài sớm thệ và cao tăng tọa hóa, hai người đó, ở trong lòng mọi người đều muốn cực lực giữ lại. Tâm trí Trần Hạc cực kiên cường cũng đã thấy qua quá nhiều sinh tử, tâm thần rất ít lay động, nhưng lúc này nghe thấy Phương Lỗ đại sư bình tĩnh nói ra tử kỳ của bản thân, giọng điệu không có nửa phần thương cảm, ôn hòa mà thản nhiên, khiến tâm thần y trong lúc nhất thời có chút lẫm liệt, nhưng đối với cao nhân đắc đạo mà nói, cam nguyện hai chữ buông bỏ, sống hay chết bất quá chỉ là kết thúc một đoạn hành trình, không hề có quá nhiều kinh hoảng và thống khổ như người thường.

“Hai chữ đáng tiếc mà đại sư nói khi mới vừa rồi nhìn thấy Thiên Nhất thần mộc là có ý ra sao.” Những lời này của Trần Hạc có chút xung động, kỳ thực y chưa bao giờ là một người tâm tình hóa, nhưng trong nháy mắt ban nãy, trong lòng quả thực có suy nghĩ muốn hoàn thành tâm nguyện của Phương Lỗ đại sư, cho dù suy nghĩ này chỉ có thành ý trong nháy mắt.

Phương Lỗ đại sư nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Trần Hạc, sau một lúc lâu lại cầm một chuỗi phật châu đen sẫm trên cổ tay, nói: “Vật này là do sư tôn Phật môn của ta thời còn trẻ để lại, là một món trọng bảo, dùng khi nguy cấp tồn vong có thể bảo đảm tánh mạng, trong mấy trăm năm nay vẫn luôn trên người ta, hiện giờ tọa hóa sắp tới, thay vì để nó rơi vào tay ma vật, chẳng bằng không tiếc pháp thân, tự bạo cùng châu này, khi đó sẽ có thể đả thương ma vật, cứu lại tánh mạng của cả Tiên Thành.

Chẳng qua châu này cần phối hợp với Thiên Nhất thần mộc mới có thể kích phát uy lực cực hạn, vì vậy ban nãy khi tiểu hữu lấy ra một đoạn, lão hủ có chút thất thố, bất quá tiểu hữu có thể yên tâm, đoạn thần mộc này quá ít, không đủ để kích phát châu này, lão hủ đã đáp ứng tiểu hữu luyện chế ra một chuỗi Bà Sa Châu, tất nhiên sẽ không thất hứa, tiểu hữu không cần vì thế mà lo lắng...”

Trần Hạc sau khi rời khỏi Vạn Bảo Trai thì lại tìm một chỗ ngồi, lúc này tu sĩ bên đường phố đã giảm mạnh, phàm là người có thể gom đủ linh thạch hoặc bắt nhóm được thì đều đã tiến vào truyền tống trận, chỉ còn lại một đám Luyện Khí Kỳ và tu sĩ năm phái, đại thể Luyện Khí Kỳ không cách nào gom đủ linh thạch cực phẩm, mà tu sĩ năm phái thì cần phải canh giữ Tiên Thành không thể tùy ý rời khỏi. Lúc này nếu ngẩng đầu nhìn, toàn bộ sắc trời đều xám mênh mông, trong sương mù dày đặc đã xuất hiện từng khối bớt đen, tựa như bầu trời đang bị mây đen cắn nuốt.

Trần Hạc sau khi thu hồi đường nhìn thì nhắm mắt, thần thức tiến vào không gian Giới Tử, sau đó dùng ba thanh pháp khí Nguyên Thần bắt đầu chặt cả gốc Thiên Nhất thần mộc, thời gian mười ngày có chút gấp, nhưng cũng may y vừa đả tọa vừa khôi phục nguyên thần lực, vừa uống linh tửu ủ từ Ngưng Thần Quả, đủ để chống đỡ được rất lâu, đồng thời khi chặt Thiên Nhất thần mộc như thế, nguyên thần của y được chậm rãi tăng trưởng, điều này không khỏi khiến tinh thần y rung lên, hiển nhiên Thiên Nhất thần mộc này cũng có ích hoặc nhiều hoặc ít đối với nguyên thần.

Thời gian mười ngày nói đến thì dài, nhưng giữa lúc Trần Hạc chặt Thiên Nhất thần mộc mỗi ngày mệt đến mức đầu đầy mồ hôi thì lại trôi qua nhanh chóng. Phương Lỗ đại sư quả thật cực kỳ thủ tín, vào ngày thứ mười đã phát tới phù truyền âm kêu Trần Hạc đến lấy Bà Sa. Trần Hạc vốn đang đả tọa, nhận được phù truyền âm thì sự vui mừng chợt lóe qua trên mặt. Hiện tại bầu trời Tiên Thành đã đầy bớt đen, ma vật đã có thể tùy thời ép xuống, Tiên Thành đã cực kỳ nguy hiểm, hiện tại đã có không ít tu sĩ Luyện Khí kết nhóm rời khỏi Tiên Thành, không muốn ở đây chờ chết nữa.

Nhận được phù truyền âm, Trần Hạc ngay cả đệm cỏ đang ngồi cũng không lấy thì thân ảnh đã chợt lóe, phóng đến Vạn Bảo Trai, chưởng quầy Vạn Bảo Trai đã sớm thu dọn đồ đạc rời đi, thần thức Trần Hạc đảo qua liền biết Phương Lỗ đại sư vẫn còn ở gian khách phòng mười ngày trước, kế đó đẩy cửa tiến vào. Lúc này Phương Lỗ đại sư so với trước như đã già đi trăm tuổi, bất quá thần thái lại thấy an tường, thấy Trần Hạc đến, liền vung tay lên quăng cho Trần Hạc một vật: “Tiểu hữu, Tiên Thành lúc này nguy hiểm, tùy thời đều có thể bị ma vật tiêu diệt, vẫn nên nhanh nhanh cầm bảo vật rời đi đi...” Nói xong không đợi Trần Hạc phản ứng, đã trở tay đánh một chưởng, một luồng lực đạo nhu hòa đẩy Trần Hạc cùng hộp gỗ kia rời khỏi gian phòng.

Trần Hạc một tay tiếp nhận hộp gỗ, luồng lực thần mộc quen thuộc kia lập tức truyền tới tay, mạnh hơn mười lần so với chiếc trước đây, hiển nhiên Phương Lỗ đại sư không nói dối, Trần Hạc không chối từ, vì tình thế hiện tại quả thực như đại sư nói, cực kỳ nghiêm trọng, vì vậy liền theo lực đạo lui về phía sau, miệng lại lớn tiếng nói: “Đa tạ Lỗ đại sư, tại hạ không có gì báo đáp, đành tặng vật này cho đại sư...” Dứt lời vung tay lên, Thiên Nhất thần mộc cao một trượng được Trần Hạc dời ra khỏi không gian Giới Tử, đặt trong hậu viện.

Tiếp theo cũng không đợi Phương Lỗ đại sư phản ứng, không quay đầu lại, cả người như một bóng tiễn bắn về phía truyền tống trận cách đó không xa, trong nháy mắt xông qua, Trần Hạc đã mang Bà Sa được đặt trong hộp gỗ vào cổ tay. Mộc châu hơi lạnh mà ấm mịn, xâu này mười tám viên như mười tám vị La Hán Phật môn, bao lấy cổ tay Trần Hạc, lực thần mộc trong mỗi một viên đều mạnh hơn nhiều so với viên trước kia, mười tám viên nếu sử dụng luân phiên thì sẽ không còn có thời gian hạn chế. Mà y thoáng trở tay, nhất thời lấy ra năm khối linh thạch cực phẩm.

Lúc này ở xung quanh truyền tống trận có mấy người đang không có tinh thần hoặc đứng hoặc ngồi, khi nhìn thấy Trần Hạc xông đến thì đều đồng loạt nhìn qua, thẳng đến khi Trần Hạc búng năm khối linh thạch cực phẩm vào truyền tống trận, cũng đứng định trong đó mở ra truyền tống, mặt mấy người đều mừng rỡ, bởi vì bọn họ không hề thấy người đồng hành cùng Trần Hạc, điều này đại biểu sau khi Trần Hạc được truyền tống rời khỏi đây, năng lượng của năm khối linh thạch cực phẩm sẽ không bị hao hết, chí ít còn có thể truyền tống được bốn lần nữa.

Khi Trần Hạc tiến vào truyền tống trận, thì thấy bên ngoài có mấy tu sĩ xông đến, vẻ mặt kinh hỉ, bất quá chỉ một chớp mắt truyền tống trận đã phát ra một trận ánh sáng gai mắt, người trong trận tức khắc biến mất không còn thấy.

Mà vào sáu ngày sau, toàn bộ phòng ngự của Tiên Thành triệt để sụp đổ, một khắc khi ma vật xông vào Tiên Thành, một luồng thánh quang nhà Phật chấn động đất trời đột nhiên toả ra theo hình cầu, duy trì mấy canh giờ, trong khoảng thời gian đó giết chết vô số ma vật, tranh thủ lượng lớn thời gian cho tu sĩ toàn bộ Tiên Thành trốn ra ngoài.

Mà lúc này Trần Hạc cũng đã được truyền tống rời khỏi, hoàn toàn không biết những việc về sau, quá trình truyền tống hung hiểm có thể nói là cửu tử nhất sinh, người chưa từng trải qua là không cách nào dự liệu được, nếu như không có chuỗi Bà Sa Châu, Trần Hạc thật đúng là không biết mình có thể thuận lợi trốn ra từ truyền tống trận hay không, mà lúc này Trần Hạc được truyền tống ra ngoài, thấy cảnh tượng trước mắt lại có chút há hốc mồm.

Đầu tiên là ánh nắng gai mắt, không sai, ở Tiên Thành mỗi ngày đều không có mặt trời, đã rất lâu rồi Trần Hạc mới nhìn thấy ánh nắng nóng cháy như thế, tiếp theo là một luồng tanh mặn ẩm ướt phả vào mặt, bên tai lại truyền đến thanh âm từng đợt sóng biển vỗ lẫn nhau, đợi sau khi nhìn rõ, y mới phát hiện lúc này bản thân đang lẻ loi một mình trôi dạt trên mặt biển mênh mông vô bờ.

Xung quanh đều là nước, nước biển vô biên vô bờ, xung quanh không có lục địa, không có đội thuyền, không có bất cứ chỗ nào có thể lên bờ, chỉ có một mình Trần Hạc ở trên mặt biển trôi nổi theo sóng triều. Vì khi truyền tống y đã mở ra Bà Sa Châu, vì vậy hình thành một không gian hình cầu bốn mét ở quanh toàn thân y, bảo hộ y trong đó. Tuy rằng Trần Hạc đã quen cô tịch trên con đường tu tiên mênh mông, nhưng cái loại cảm giác mà trong đất trời chỉ còn lại một mình mình hiện tại, vẫn quái dị khó có thể nói thành lời.

Kế đó y đứng dậy quăng ra một thanh pháp khí, nhảy lên nó, sau đó bắt đầu ngự kiếm bay lên bầu trời kiểm tra mọi nơi. Hiện tại việc quan trọng nhất là phải biết rõ nơi đây đến tột cùng là địa phương nào, là hải vực nào. Trước đây Trần Hạc đã thu thập không ít bản đồ khu vực, từng nghe nói qua ở bên ngoài tu tiên giới Võ quốc cũng còn có những người tu tiên khác, nhưng nếu muốn đi qua, thì phải xuyên qua một vùng hải vực xa xôi.

Nghe nói vùng hải vực cực lớn đó hung hiểm vạn phần, thoáng không chú ý sẽ táng thân trong đó, mà trong hải vực không có lục địa, tu sĩ không cách nào đả tọa khôi phục khi pháp lực tiêu hao hết, điều này tựa như phàm nhân không có sức lực nhưng không cách nào được nghỉ ngơi, chỉ cần điều này thôi cũng khiến vô số tu sĩ chùn bước, lại càng không cần đề cập đến những đàn yêu thú trong hải vực, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám tùy tiện thử.

Chẳng lẽ vùng hải vực này chính là Bất Quy Hải như trong bản đồ kia nói? Trần Hạc chỉ cảm thấy da đầu có chút căng chặt, nếu thực sự là Bất Quy Hải vậy thì dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của y, không thể nghi ngờ hệt như đi tìm cái chết, nghe nói rất nhiều khu vực đều là lãnh địa của yêu thú mạnh mẽ, không cẩn thận xâm nhập thì chỉ có một con đường chết. Nghĩ đến đây Trần Hạc vội vàng thúc đẩy pháp khí phi kiếm dưới chân, hy vọng tìm được đảo của Nhân tu để nghe ngóng một chút.

Nhưng đi hơn nửa ngày trên không trung, thời gian cũng trôi qua từng phút từng giây, xung quanh vẫn không thấy được bất kỳ đảo hoặc đội thuyền đi thương nào, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một vùng trời và một vùng biển, giữa biển và trời, thứ gì cũng không có. Trần Hạc thấy con đường phía trước vẫn hệt như nhau, không khỏi dừng bước chân, đầu mi cũng khẽ thắt lại, sau đó thì bắt đầu tìm kiếm ở túi trữ vật đặt một số ngọc giản hỗn độn.

Nửa ngày sau mới lật được một tin tức hữu dụng từ trong một đống ngọc giản của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đánh cướp y sớm nhất, tựa hồ là một số hiểu biết từng trải của một tu sĩ từng tiến vào Bất Quy Hải, nhưng hiển nhiên khi đến phân nửa thì không còn ghi chép tiếp nữa, có thể là đã ngã xuống, về sau ngọc giản này làm thế nào lại tới tay tu sĩ hậu kỳ thì hoàn toàn không biết được.

Nhưng đoạn văn bên trên này cũng như Trần Hạc dự kiến, ‘trong đất trời chỉ còn lại một vùng biển, không có đảo không có đất đai, cô tịch hoàn toàn cuốn đến, chỉ có không ngừng điều khiển pháp khí dưới chân đi về phía trước, hy vọng bên kia thế giới đã cách không còn xa...’

Tờ cuối cùng ghi chép là ‘linh tửu đã không còn, linh đan cũng không còn nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi rất muốn nghỉ ngơi’, thấy chữ viết phía sau đã có chút vụn vỡ, hẳn là đã có chút lâu đời, mà tình hình như lời ông ta bên trong đó giống hệt điều mà Trần Hạc thấy trước mắt, sợ rằng nơi đây thực sự là Bất Quy Hải được ghi chép trong ngọc giản.

Nhưng Tiên Thành lại thế nào sẽ có truyền tống tới Bất Quy Hải, nghĩ tới nghĩ lui thì khả năng lớn nhất là do lỗi của trận pháp gây nên, trận pháp được sửa chữa có thiếu sót cực lớn, bất luận là xác suất truyền tống thành công hay địa điểm đều có tính không dự đoán được. Trần Hạc thu hồi ngọc giản, không khỏi cười khổ, mặc dù đã rời khỏi Tiên Thành nhưng hình như là từ ổ sói đi vào hang hổ, tình huống xung quanh tuy rằng không có hung hiểm như Tiên Thành, nhưng hiển nhiên nơi đây cũng không phải nơi lương thiện gì.

Điều đáng được an ủi duy nhất là chí ít ở phương diện linh tửu linh đan, y không hề thiếu thốn, mà trong tay có Bà Sa Châu cũng coi như bảo chứng được độ khôi phục thể lực và nguyên khí với hạn độ lớn nhất, nhưng hải vực từ trước đến nay là lãnh địa của yêu thú, dù sao cũng không thích hợp tu sĩ ở lại lâu dài, cần phải nhanh chóng rời khỏi Bất Quy Hải đến lục địa. Nhưng nói thì dễ, trên thực tế trong tay không có bản đồ Bất Quy Hải, dưới tình huống hoàn toàn không rõ phương hướng thì hệt như người mù tìm đường, căn bản không có manh mối.

Trần Hạc quả thực không có biện pháp, chỉ đành lấy một cành cây, ngắt một chiếc lá, sau đó tiện tay vung lên hất lá rơi lên mặt nước. Cảnh giới cao nhất của bói toán không phải là tính toán bát tự tỉ mỉ bao nhiêu, dự đoán quẻ tượng chuẩn xác bao nhiêu, trên thực tế thế gian vĩnh viễn không hề có dự đoán chuẩn xác tuyệt đối, mỗi người mỗi việc mỗi một phút đồng hồ đều sẽ có biến cố chênh lệch khác nhau, trong đó có rất nhiều thứ đều có thể thay đổi kết quả đã định, tỷ như tín ngưỡng tôn giáo, âm đức tiêu hao, thiện niệm với ác niệm trong nháy mắt đều sẽ sinh ra sự chênh lệch nhân quả với trình độ khác nhau.

Vì vậy mỗi khi đến một giai đoạn đều phải tiến hành bói toán mới có thể bảo đảm toàn bộ sự kiện phát triển chính xác, mà dùng bất cứ thứ gì cũng có thể dự đoán được mới là thượng thừa, lớn đến toàn bộ sự đan xen của cây cối, nhỏ đến thứ tự hạt gạo rơi xuống, thậm chí số chẵn lẻ của động vật và sự phân bố của những con kiến cũng có thể dùng để dự đoán, lúc này Trần Hạc sử dụng lá cây cũng là một loại dự đoán tùy tâm.

Chọn một phương hướng mà các phương diện tương đối tốt lành, nơi đi thông có lẽ chưa hẳn có lục địa, nhưng lại là một phương vị đi đường tương đối thuận lợi. Mấy ngày kế tiếp Trần Hạc đều ngự kiếm phi hành, nếu nguyên khí bị tiêu hao sạch thì trực tiếp mở ra Bà Sa Châu phiêu dạt theo gió trên biển, dọc đường đi ngoại trừ một số yêu ưng tương đối lớn trên không trung thường thường đáp xuống, hải yêu thú khác thì gặp được không quá nhiều, cho dù gặp phải thì Trần Hạc cũng sẽ lập tức mở ra Bà Sa Châu nấp trong đó, lực tự nhiên của Bà Sa có thể khiến một số yêu thú chưa mở linh trí tưởng là một đoạn gỗ trong nước, sẽ không gây nhiều chú ý.

Thẳng đến khi đi như thế được khoảng chừng mấy tháng có thừa, rốt cục vào chạng vạng một ngày mới thấy được một điểm màu xanh lục nơi giao tiếp giữa biển trời ở xa xa, tựa hồ là một hòn đảo. Trần Hạc vốn đã đi có chút chết lặng lúc này thấy được lại còn cho rằng bản thân hoa mắt, sau khi xác nhận nhiều lần rốt cục cũng lộ ra sự mừng rỡ, kế đó ngự kiếm đẩy nhanh tốc độ. Trôi dạt trong biển lâu như vậy, mùi vị đó tuyệt đối không được tính là tốt, đụng tới dông tố sóng biển cuồn cuộn, năng lượng của Bà Sa Châu tiêu hao cũng đặc biệt nhanh.

Đừng nói là Trần Hạc, hắc báo ở không gian đã có chút phát cuồng rồi, mỗi ngày đều ở chỗ nguyên thần của Trần Hạc kêu đòi ra ngoài, nhưng nơi đây ‘trên không trời dưới không đất’, ngẫu nhiên còn có thể đưa nó vào Bà Sa Châu quan sát, hoặc mang nó ngự kiếm phi hành, nhưng chung quy không phải việc lâu dài, nếu đã có đảo có cây, thì rốt cục đã có thể ăn được một bữa ra trò, ngủ một giấc ngon.

.