Trong một sườn núi, một vùng dây leo cỏ dại mọc mấy trăm năm rậm rạp quấn quýt nơi sườn cổ thụ che trời, một con báo màu đen choai choai chui ra từ trong lùm dây leo, nhìn mọi nơi hai lượt, kế đó ô một tiếng với phía sau, tiếp theo không bao lâu sau một nam tử mặc thanh bào đi ra, nơi cổ áo còn có một cái đầu khỉ nhỏ lông xù cỡ trái trứng gà chui ra, đôi mắt dưới ánh mặt trời có vẻ xanh thẳm như bảo thạch, thường thường còn chiết xạ ra quang mang lam nhạt.
Trần Hạc từ chỗ vòng xoáy kia xông ra là một bờ vực thác nước cực sâu, lúc đó quả thực có chút chật vật, một là thời gian xông ra quá lâu tiêu hao chừng tám ngày, năng lượng của Bà Sa Châu chỉ duy trì được đến năm ngày, hơn nữa còn không ngừng bị dòng nước va đập, thực tế chống đỡ được ba ngày đã tiêu hao sạch, trong lúc đó các loại đất đá hỗn độn với dòng nước cuộn trào mãnh liệt cũng có rất nhiều nguy hiểm, Trần Hạc thiếu chút nữa không thể tự khống chế bị lực hút của xoáy nước khổng lồ dắt đi va đập lên vách đá, sau cùng dùng ra Trần Hoàng Kiếm, mượn lực lượng của nó mới thay đổi tuyến đường lướt qua được vách tường đó.
Lao ra mặt nước nhìn thấy ánh nắng, tuy rằng toàn thân đều ẩm ướt, nước đầy mặt, bất quá trong nháy mắt đó Trần Hạc vẫn hít vào một hơi thật dài, nháy mắt khi di chuyển đến mặt đất, ánh sáng nhè nhẹ đã lâu không gặp khiến y híp mắt. Loại linh khí tự nhiên chỉ thuộc về thiên nhiên, trong đó pha đầy đủ thuộc tính ngũ hành này khiến tâm tình Trần Hạc trong nháy mắt trầm tĩnh lại, so với sự rét lạnh tối tăm dưới nước, mặc dù linh khoáng phong phú tài nguyên vô cùng tận, nhưng hoàn cảnh như bây giờ mới càng hữu ích cho tu sĩ nhân loại tu luyện.
Đảo mắt đã trôi qua hơn hai tháng, lúc này cách lúc vào Thất Sát Chi Địa đã trọn sáu tháng, vì trận pháp của Thất Sát Chi Địa bất ổn, thời gian mỗi lần tiến vào đều là từ tám tháng đến một năm, trong lúc đó đám tu sĩ ở Thất Sát Địa tùy thời đều có thể bị trận pháp truyền tống ra ngoài, vì vậy bảo thủ phỏng đoán, thời gian ở lại Thất Sát Địa đại khái chỉ còn hai tháng.
Trần Hạc lên lục địa vẫn luôn đều nghiên cứu tấm bản đồ phục chế trong túi trữ vật của tu sĩ họ Lại, rất nhiều chỗ đánh dấu bên trên đó y đều có đi qua, những ký hiệu đó tuy rằng không ghi rõ địa điểm, nhưng hiển nhiên Trần Hạc đều không bỏ sót, không phải có tài nguyên linh thảo phong phú, thì là có khoáng tinh tốt nhất, thậm chí còn một số yêu thú hiếm có.
Mục đích chính yếu tiến vào Thất Sát Địa của Trần Hạc đó là tìm kiếm đầm lầy đen theo như lời của hai người trong tửu lâu, vì dường như trong đó có Thanh Liên cửu phẩm, nếu như có thể lấy được Thanh Liên vậy trong tay y đã có bốn loại linh liên, hy vọng luyện chế được năm món pháp khí Nguyên Thần thánh phẩm sẽ lớn hơn vài phần, phương hướng đi đường chủ yếu của y đương nhiên là tìm kiếm linh liên, bất quá nếu gặp được một số linh thảo hiếm thấy, Trần Hạc cũng sẽ không bỏ qua.
Dù sao y cũng bất ngờ lấy được một tấm phương pháp luyện Ngưng Nguyên Đan từ trong tay tu sĩ họ Lại, Ngưng Nguyên Đan chính là đan dược hi hữu trùng kích Kim Đan, chỉ nguyên liệu cần thiết không thôi thì đã có hơn ba trăm loại, cũng may do y có thói quen sưu tầm hạt giống, mỗi lần đi trên phố đều đến tiệm hạt giống lượn hai vòng, nếu có hạt linh thảo mà trong tay y không có thì đều sẽ mua cất vào không gian, dù sao không biết lúc nào sẽ dùng đến, tích lũy mấy năm nay, ngoại trừ một số loại hiếm lạ ít có, hạt giống cơ bản thông dụng y đều có tích trữ.
Hơn ba trăm loại nguyên liệu của Ngưng Nguyên Đan, hai phần ba trong đó Trần Hạc đều đã có dự bị, cộng thêm Lại tu sĩ cũng lấy được một số, vì vậy phần lớn nguyên liệu của phương pháp luyện đan, trong tay y đều có. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, một trong mấy loại linh thảo cấp cao khó lấy được nhất ghi trong phương pháp luyện đan, chính là Ngưng Thần Quả, đối với tu sĩ khác mà nói, muốn tự mình luyện chế Ngưng Nguyên Đan thực sự là si tâm vọng tưởng.
Bởi vì Ngưng Thần Quả trong toàn bộ tu tiên giới chỉ có Ngọc Đan Môn còn một gốc nửa chết nửa sống, ngay cả toàn bộ Ngọc Đan Môn hiện tại cũng đang sống bằng vốn dành dụm, những đan dược mà lão tổ tông lưu lại tồn trữ đến bây giờ cũng còn lại không nhiều, càng miễn bàn cá nhân, phương pháp luyện đan của Ngưng Nguyên Đan này cố nhiên trân quý, nhưng ở trong tay tu sĩ bình thường, thực sự cũng không có tác dụng gì, không thể luyện chế thì không khác gì gân gà.
Nhưng Trần Hạc lấy được thì lại không giống, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao trước đây thấy tấm phương pháp luyện Ngưng Nguyên Đan này mà nhất thời khó nén tâm tình. Nói đến Ngưng Thần Quả, nếu có tu sĩ biết số lượng chính xác trong tay Trần Hạc, tuyệt đối sẽ vì nó mà điên cuồng, linh thạch mà Trần Hạc lấy được trong nhiều năm nay có hơn phân nửa đều dùng trên việc thúc Ngưng Thần Quả, lấy cá tính của y là tuyệt đối sẽ không miệng ăn núi lở, mỗi khi trong tay có một khoản linh thạch y đều sẽ không chút do dự dùng để thúc Ngưng Thần Mộc kết trái, lúc này chứa trong túi trữ vật trong không gian đều là hộp ngọc, trong mỗi chiếc hộp ngọc đều có năm trái Ngưng Thần Quả, Trần Hạc vẫn luôn đều đang yên lặng góp nhặt lượng lớn khẩu phần lương thực của hắc báo, số lượng kia chí ít trong mấy năm hắc báo sẽ không thiếu trái cây ăn.
Đối với Trần Hạc mà nói, nuôi một con yêu báo khó, nuôi một con yêu báo cấp thấp lại càng khó, bởi vì thế giới này không có chuyện không làm mà hưởng, muốn hắc báo có được thực lực mạnh mẽ, từ một con yêu thú cấp thấp tiến cấp đến cấp cao, thứ cần thiết tuyệt đối là nghìn vạn linh thạch làm cái giá để trải đường, không có lượng lớn linh thạch với tâm huyết đã muốn có thực lực, đó tuyệt đối là mơ giữa ban ngày, đây cũng là nguyên nhân vì sao linh thạch trong tay Trần Hạc luôn đều không ít, nhưng vẫn cảm thấy bản thân nghèo muốn chết, vẫn có cái loại cảm giác một khối linh thạch bẻ ra hai nửa để tiêu như trước đây.
Hơn ba mươi loại linh thảo chưa tới tay còn lại của phương pháp luyện Ngưng Nguyên Đan, cũng có hi vọng tập hợp đủ một số ở Thất Sát Địa, vì vậy thời gian tìm đường hai tháng nay, Trần Hạc chưa từng quên thu thập linh thảo, bất quá thời gian có hạn, đối với nơi thượng cổ nhiều tài nguyên, dựa vào sức một mình y tìm mấy thứ này, thời gian tiêu hao tuyệt đối dài vô cùng.
Lúc này nơi đây, Trần Hạc lần đầu tiên cảm thấy trước đây thu Linh Mục Hầu là một chuyện tốt đến không thể tốt hơn, sở trường lớn nhất của Linh Mục Hầu là ở cặp Linh Mục, trong vòng mấy chục trượng, mắt của nó có thể xuyên thấu tất cả trở ngại tìm được phương vị của hết thảy linh thực. Trước đây khi Trần Hạc mang Linh Mục Hầu về đã lấy máu nhận chủ, Linh Mục Hầu có thể dùng ý niệm nói linh thực thấy được cho Trần Hạc, nói cách khác, mỗi một lần nó tìm được phương vị linh thực thì Trần Hạc đều có thể tiếp thu được chính xác.
Hơn nữa hắc báo trời sinh nhanh nhẹn trong rừng cây, cộng thêm lực cảm ứng siêu cường, có thể phân biệt ra chỗ nào có yêu thú mạnh mẽ, con đường nào đi cực kỳ an toàn, vì vậy một người một báo cộng thêm một con linh hầu nhỏ trong thời gian hai tháng, không chỉ an toàn đạp khắp các vị trí mà cả tấm bản đồ ghi chú, một số linh thực gặp được trên đường, Trần Hạc cũng không bỏ qua.
Bất quá nơi thượng cổ có rất nhiều mãnh thú, nếu nói không có nửa phần phiêu lưu đó là chuyện không có khả năng, nhưng mục tiêu của Trần Hạc tương đối nhỏ, y không cần đào đi cả gốc linh thảo linh mộc ngàn năm, y chỉ cần một số cây non niên đại mấy năm, hoặc một hạt giống với một đoạn râu rễ có thể trồng sống là được, vì vậy những mãnh thú vây xung quanh linh thực ngàn năm, Trần Hạc căn bản không cần chiến đấu với chúng đến đầu rơi máu chảy, từ trước đến nay nếu có thể dùng cái giá cực ít để lấy được vật cần, thì y tuyệt đối không mạo hiểm sinh mệnh để lấy, đương nhiên sẽ không có trận huyết chiến nào.
Bất quá muốn hái hạt giống cắt rễ cây từ bên miệng một số mãnh thú cỡ lớn cũng không phải chuyện dễ, không chỉ có dũng mà còn phải có trí có mưu. Xuyên qua khu rừng cây rậm rạp này, cuối cùng cũng thoát ly những cây mây phiền lòng kia, người tu tiên hoàn toàn có thể ngự kiếm phi hành, nhưng ai sẽ ngốc đến mức bay tới bay lui trên không trung, trở thành bia ngắm đánh cướp trong mắt người khác.
Hiện tại cách lúc tiến vào Thất Sát Địa đã hơn sáu tháng, đã không còn là lúc mới vừa vào Thất Sát Địa, tu sĩ còn sống sót ai mà trong tay không lấy được chút đồ hiếm thấy, nói không có vậy chẳng ai chịu tin, trừ phi là tu sĩ cùng một môn phái kết bạn, tu sĩ đơn độc đều hận không thể nấp trong đất, tới thời gian trực tiếp truyền tống ra ngoài là xong việc.
Ngay lúc này, Linh Mục Hầu liều mạng kêu chít chít với Trần Hạc, điều này đại biểu nó lại phát hiện linh thực tốt nhất, trình độ quý hiếm của món đồ có quan hệ trực tiếp với độ cao thấp tiếng kêu của nó, nó kêu chít là muốn dẫn tới sự coi trọng của Trần Hạc, mà Trần Hạc từ trước đến nay đều rất coi trọng ý kiến của nó, bởi vì mỗi khi nó phát hiện một gốc linh thảo, sẽ đại biểu mình lại sắp có thu hoạch phong phú.
Đây chỗ nào là Linh Mục Hầu, đây quả thực chính là Chiêu Tài Hầu. Lúc này Trần Hạc đặt nó nơi ngực coi như bảo bối, chỉ để nó lộ ra cái đầu nhỏ, thường thường còn đặt Thiên Châu Quả trên tay nó để nó ăn. Hắc báo thấy vậy ánh mắt đều từ tím chuyển đỏ, dốc sức vây quanh Trần Hạc, thường thường thừa dịp y không chú ý còn nhe răng đe dọa linh hầu, bất quá lúc này linh trí hắc báo cực cao, không còn ngây thơ xung động như khi còn bé nữa.
Bởi vì ở trong lòng hắc báo càng ngày càng ngạo khí, các loại hành vi mà Trần Hạc đối đãi Linh Mục Hầu với mình vẫn có một tiêu chuẩn so sánh thuộc về nó, trên thực tế Linh Mục Hầu ở trong mắt nó là con sâu trên mặt đất, không đáng nhắc tới, không đủ cho nó vỗ một móng vuốt, vĩnh viễn chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn của nó, nếu như nhóc ta đắc chí, vậy không cho phép con khỉ mắt bự rắm thối đó ăn Ngưng Thần Quả mà mình bỏ lại nữa. Đối với việc Linh Mục Hầu vẫn luôn ở phía sau nó lấy thịt Ngưng Thần Quả nó ăn rơi rớt, hắc báo từ trước đến nay đều khinh thường, chút đồ đó còn chưa đủ nó nhét kẽ răng, bất quá việc coi như không thấy với việc đập bay nó, khác nhau vẫn rất lớn.
Linh Mục Hầu hơn hai tháng nay đã quen ánh mắt trắng đen hỉ nộ vô thường của hắc báo, nhưng vẫn sợ đến mức lùi vào trong y bào Trần Hạc, bất quá một lát sau lại bắt đầu kêu chít hai tiếng, mà cảm giác hưng phấn trong đầu nó, Trần Hạc vẫn cảm nhận được mạnh mẽ, tuy rằng nó không cách nào nói chuyện, nhưng y vẫn có thể cảm giác được tâm tình. Chẳng lẽ lần này lại gặp được linh thực hiếm có? Trần Hạc cũng có chút hưng phấn.
Thu hoạch trong hơn hai tháng nay, cho dù không tìm được Thanh Liên cửu phẩm thì cũng đủ rồi, hơn một trăm gốc linh thảo non mà tu tiên giới đã diệt sạch, mấy chục hạt giống linh thảo hi hữu, hơn mười đoạn rễ cây. Trong ba mươi mấy loại linh thảo chưa đủ của Ngưng Nguyên Đan, Trần Hạc lại góp được hai mươi mấy loại, hiện trong tay còn thiếu chín loại chưa tìm được, nếu như lần này có thể tìm được một loại vậy chỉ còn lại tám loại.
Trần Hạc nói cho hắc báo phải cẩn thận, đi về phía trước không bao lâu sau, hắc báo ngừng lại, thân thể bắt đầu ép thấp xuống, hiển nhiên đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cổ họng lại gầm gừ một tiếng thấp trầm. Bởi vì sống cùng nhau quá lâu, Trần Hạc không cần đọc tin tức nó truyền vào trong đầu, chỉ nghe thanh âm cũng đã biết phía trước có nguy hiểm. Thần thức nhẹ nhàng quyét qua đã dọ thám được cách đó không xa dường như có yêu thú mạnh mẽ, không khỏi dừng bước chân, sau đó vươn tay kéo nhẹ ra khe nhánh cây, thấy trên một tảng đá thô hơi bằng phẳng ngoài mấy trượng, vậy mà có một bụi cây toàn thân màu tím, trên thực tế sinh trưởng trong rất nhiều cỏ bình thường nên cũng không bắt mắt.
Bắt mắt chính là dưới bụi cây kia đang có một con yêu mãng toàn thân màu xanh cuộn tròn, vây lấy bụi cây màu tím kia, dường như đang cảnh cáo yêu thú khác, đây là vật sở hữu của nó. Trần Hạc nhìn yêu mãng kia, hẳn là yêu thú cấp bảy, lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của y muốn giết chết yêu thú cấp bảy đó là chuyện không có khả năng, có thể đào thoát thành công từ dưới tay nó coi như cũng có vài phần nắm chắc, vì yêu thú mỗi một bậc chênh lệch đều rất lớn, đồng thời yêu thú khác nhau, mức chênh lệch thực lực cũng không giống nhau, điểm này cũng giống tu sĩ nhân loại, trong đó bao hàm rất nhiều nhân tố như truyền thừa, linh căn, thực lực và vũ khí của mỗi người.
Linh Mục Hầu cũng biết nguy hiểm, dường như sợ đánh thức con yêu mãng ngủ say kia, miệng chỉ giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn Trần Hạc, lại nhìn bụi cây tím kia, mắt to lộ ra thần sắc khao khát, tựa như người trong sa mạc gặp được nguồn nước. Trần Hạc vươn ngón tay sờ sờ cái đầu nhỏ màu vàng kim của nó, xem như trấn an, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia lạnh nhạt hắc báo, vươn tay cũng vỗ vỗ đầu nó, kêu nó an tâm một chút chớ nóng.
Hắc báo khi gặp phải kẻ địch mạnh, căn bản không chú ý thứ khác, đôi mắt tím nhìn chăm chú yêu mãng kia, ngay cả Trần Hạc vỗ đầu nó nó cũng vẫn không nhúc nhích. Nguyên thần của Trần Hạc đã cảm nhận thấy sự chuyên chú đối địch của hắc báo, nhưng cũng không khỏi hoạt kê bật cười, Hỏa Vân Báo chỉ là yêu thú cấp một, cho dù nó cắn nuốt một giọt máu chân long, điều thay đổi cũng không phải phẩm bậc của nó, mà là lực kháng của toàn bộ nền móng thân thể, máu rồng gia tăng cường độ máu thịt xương của bản thân nó, khiến nó từ một cục gạch thấp kém biến thành một tấm thép không cách nào dễ dàng đập gãy.
Sau khi cắn nuốt gần trăm đốm cốt hỏa của Kim Trảm Nguyên kiếp trước tiến hành biến dị, bởi vì chia ra ăn nên không bị lãng phí nửa phần, hơn nữa vảy tử hỏa tiền thân có độ phù hợp rất mạnh với nguyên thần và thân thể được máu rồng cải tạo hiện tại của nó, vì vậy lực dung hợp đạt được trăm phần trăm hiếm thấy, khiến nó từ cấp một thoáng cái nhảy tới cấp ba.
Hơn nữa mỗi ngày không ngừng ăn linh quả thuộc tính hỏa với số năm cao, thậm chí còn không ngừng ăn vật hiếm có như Hỏa Luyện Tinh, không lâu trước ngủ nửa tháng bất tri bất giác đã thăng thêm một cấp. Nhưng ngay cả như vậy, muốn lấy cấp bốn đi chiến yêu thú cấp bảy, đó vẫn là chịu chết, dù sao yêu thú trước cấp năm đều có thể nói là cực yếu, chỉ có yêu thú qua cấp năm mới có thực lực nhất định.
Thế nhưng trong nội tâm hắc báo lại cực kỳ hiếu chiến, có thể là vì đã luyện hóa máu rồng, tính tình ngạo khí bạo liệt, có thể thấy được một chút từ Kim Trảm Nguyên trước đây, cho dù bản thân cấp thấp, cũng vẫn không khuất phục dưới bất kỳ một con yêu thú nào, cho dù đối phương là yêu thú cấp chín, chọc tới nó, nó cũng vẫn sẽ liều lĩnh xông lên, cho dù biết rõ sẽ chết cũng sẽ không lùi bước.
Trần Hạc cũng không yên lòng loại phẩm tính này của nó, cũng may hiện tại y có thể kiềm chế được một chút, đại thể thời điểm hắc báo cũng có chút nghe theo y, về phần yêu mãng cấp bảy kia, có cướp ăn từ trong miệng nó hay không, còn phải xem bụi cây dạng xòe ô màu tím kia là linh thực gì, tới cùng có đáng giá để mạo hiểm như vậy hay không, dù sao bụi cây màu tím kia thật sự quá bình thường, nằm trong các loại cây cối không hề có chút bắt mắt.
Nhưng càng nhìn Trần Hạc lại càng cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhíu mày đánh giá vài lần, nhất thời nhớ tới điều gì, nâng tay lấy Vạn Thảo Tập ra sau đó đặt lên trán, sau một lúc lâu mới buông xuống, đầu mi cũng giãn ra. Trách không được Linh Mục Hầu sẽ phản ứng kịch liệt như thế, bụi cây màu tím bình thường đến không thể bình thường hơn đó không phải bất kỳ một loại nguyên liệu nào mà Ngưng Nguyên Đan cần, mà là linh quả nuôi dưỡng Linh Mục được ghi chép trên tấm bí phương mà Trần Hạc tìm được trước kia, tên là Tử Não Quả, nghe nói dùng quả này trường kỳ có thể khiến cho hai mắt có dị năng, có thể nhìn được vật không thể nhìn, có hiệu quả như Thiên Linh Mục của đạo gia.
Vì nó có công dụng khai nhãn, lại là linh quả cấp tám, đương nhiên được Linh Mục Hầu hoan nghênh, lúc đó Trần Hạc cũng tra qua thư tịch tương quan trong đan môn, nghe nói quả này đã tuyệt chủng ở tu tiên giới, không ngờ nơi thượng cổ này vậy mà còn có một gốc. Nghĩ đến công hiệu của Tử Não Quả, mắt Trần Hạc không khỏi nóng lên, dù sao có thể có đôi Linh Mục, ở rất nhiều thời điểm đều cực kỳ thuận tiện, hơn nữa còn có thể xài chung thần thông với Linh Mục Hầu, điều này đối với Trần Hạc mà nói, mạo hiểm tuyệt đối lợi lớn hơn hại.
Bất quá muốn cướp ăn ở trong miệng yêu mãng cấp bảy, đây tuyệt không phải chuyện dễ, quyết đấu chính diện tuyệt đối là đi một người chết một người, vảy toàn thân yêu mãng này màu xanh, chỉ nhìn không thôi đã biết lực phòng ngự rất mạnh, đao kiếm bình thường không cách nào phá vỡ được tầng phòng ngự này, dù Trần Hạc toàn lực thúc đẩy pháp khí Nguyên Thần cũng không nhất định có thể đâm xuyên được yêu mãng.
Mà y cũng không muốn thương tổn yêu thú thượng cổ này, chỉ muốn lấy một nhánh cành lá Tử Não Quả về trồng, liều mạng mi chết ta sống cuối cùng lại bị những kẻ khác thừa dịp mà vào, loại chuyện này một lần hai lần là đủ rồi. Như vậy làm sao mới có thể hái được cành cây từ bên người yêu mãng kia, thì phải tận lực suy xét một phen, vừa không thương tổn mảy may lại có thể thành công đạt thành mục tiêu, quả thực là một nan đề.
Trần Hạc nhìn địa thế xung quanh, đánh giá sau một lúc lâu, lúc này mới dời bước chân kêu hắc báo đến sau một khối đá di chuyển tương đối dễ, nơi này vừa vặn ở bên ngoài tuyến cảnh giới của yêu mãng, lại là nơi cách nó gần nhất. Trần Hạc thử thử cự ly, thoáng có chút xa, vừa muốn đấu pháp cướp cành cây, người lại phải ở nơi an toàn, đây gần như là chuyện không có khả năng làm được.
Cự ly không đủ thì không cách nào thu hồi cành cây vào túi trữ vật vào lúc chặt đứt nó, vì vậy nhất định phải cách gần một chút, chí ít phải ở trong phạm vi có thể thu. Trần Hạc suy nghĩ, rồi kích phát Bà Sa Châu trên cổ tay. Dù sao khi ở trong nước, viên Bà Sa Châu này đã có tác dụng rất lớn, lực tự nhiên của Thiên Nhất thần mộc rất dễ mê hoặc cảm quan của yêu thú, chẳng qua không biết đối với yêu thú lục địa có được như thế hay không, phải thử một lần.
Sau khi kích phát Bà Sa Châu, Trần Hạc thoáng chần chừ, đồng thời làm xong chuẩn bị tùy thời ngăn chặn công kích của yêu mãng, lúc này mới chậm rãi đi một bước về phía trước. Yêu mãng kia vẫn đang cuộn tròn trong bụi cỏ, dường như không có phản ứng, tiếp theo Trần Hạc lại chậm rãi đi một bước, nó vẫn không có phản ứng gì, tiếp theo đi ba bốn bước, y rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã đến phạm vi có thể thu cành cây, lúc này mới dừng lại bước chân.
Sau đó lập kế hoạch toàn bộ quá trình với tuyến đường chạy trốn trong đầu, rồi mới quay đầu lại nhìn về phía hắc báo đang áp sát trên mặt đất nhìn Trần Hạc với yêu mãng ở phía sau. Vật nhỏ này cũng nên học hỏi kinh nghiệm, dù sao đóa hoa lớn lên trong nhà ấm không cách nào chống đỡ được gió táp mưa sa bên ngoài. Trong đầu phân phó một câu với hắc báo, cũng dặn sau khi phun hai ngọn lửa thì nhanh chóng chạy, hắc báo vẫn rất nghe theo lời Trần Hạc, ngoại trừ thỉnh thoảng giở chút tính tình.
Nó dường như có chút không rõ ý của Trần Hạc, nhưng việc dùng lửa phun con yêu mãng kia thì nó nghe hiểu, trước kia khi nó muốn phun lửa, Trần Hạc luôn nhiều lần nhắc nhở, khiến nó có lửa cũng không dám phun, hiện tại đột nhiên kêu nó phun, nó đương nhiên nhất mực nghe theo, đứng dậy từ trên mặt đất rồi vui vẻ vòng qua yêu mãng, chạy đến phương hướng đứng đối diện Trần Hạc.
Trần Hạc thấy thế môi khẽ mím, thoáng trở tay, mấy món Huyền Băng Châm xuất hiện trong tay, đây là bộ Huyền Băng Châm mua được ở Vạn Bảo Trai, lúc này vừa vặn có thể phát huy công dụng, kế đó lại dùng ra Trần Hoàng Kiếm và Mạch Kim Kiếm xoay xung quanh, sau khi tất cả đã được chuẩn bị, thì gật đầu với hắc báo.
Hắc báo thấy ý thức của Trần Hạc, thì lui về phía sau, nhưng đây không phải ý rút lui, mà là như chạy bộ, lui ra phía sau vài bước đến lúc đó có thể xông lên nhanh hơn, kế đó nằm phục người xuống, không nhúc nhích nhìn chăm chú con yêu mãng kia. Hắc báo tuy rằng sốt ruột, nhưng nó không hề ngốc, đối phương mạnh hơn nó nó cũng không phải không biết, vì vậy nó sẽ thận trọng tìm kiếm điểm yếu nhất của đối phương, sau đó lấy yếu đánh mạnh đánh bại đối phương, cho dù đánh không ngã cũng phải khiến đối phương kiêng kỵ.
Trần Hạc cũng không giục, có một số việc cần nó tự mình phán đoán, đây là con đường nhất định phải đi qua để trưởng thành, bất kể kết quả là thất bại hay thành công, Trần Hạc chỉ có thể hướng dẫn mà không có khả năng thao túng. Khi một trận gió đột nhiên phất lên, lá cây phát ra tiếng vang rào rào, chân sau hắc báo đột nhiên ấn mạnh, phóng về phía yêu mãng kia, cả thân ảnh như một vệt đen, nhanh như tia chớp.
Xem ra nó không sống uổng công mấy năm trong cốc, nhược điểm của yêu thú loại mãng chính là mắt, dùng lửa thiêu mắt nó là một kích lấy yếu đánh mạnh tốt nhất, cũng là một kích có khả năng nhất có thể đánh bại yêu thú cấp bảy của hắc báo. Khi hắc báo vừa tiến vào phạm vi cảm nhận của yêu mãng, yêu mãng đột nhiên bắt đầu cảnh giác, cái đầu vốn cuộn tròn lại với thân thể đột nhiên bật lên, sau đó phun ra một dòng nọc độc màu xanh về phía hắc báo như tiễn.
Phắc, vậy mà dùng độc! Trần Hạc không khỏi nói câu ‘hỏng rồi’, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vậy mà quên điểm này, bất quá cũng may hắc báo là hỏa thú, chỉ cần nọc độc không dính thân, lấy lửa ngăn chặn là được, hắc báo khi bước vào phạm vi của yêu mãng cũng đã rống giận, tiếng rống giận này không phải điều chính bản thân nó có thể khống chế, dù sao yêu mãng là yêu thú cấp bảy, cao hơn hắc báo tròn ba cấp, chỉ mỗi luồng áp thế ba cấp không cách nào bù đắp kia cũng đủ để khiến hắc báo ngã nặng nề lên đất.
Vì không để bản thân bị luồng áp thế kia khống chế, hắc báo chỉ có thể lấy tiếng rống trời sinh cực mạnh của nó để chống lại luồng áp thế đó, tiếp theo phun ra một luồng hỏa diễm màu tím, phẫn nộ phun về phía yêu mãng, dòng nọc độc kia đã hóa thành một luồng khói đen biến mất vô tung trong tử hỏa, vì không để lửa thiêu mất bụi cây kia, yêu mãng chỉ có thể lấy thân thể ngăn cản hỏa diễm.
Mà ngay trong nháy mắt này, hai cây Huyền Băng Châm trong tay Trần Hạc đột nhiên bắn tới, đánh thẳng đến hai mắt yêu mãng. Yêu mãng mới bị lửa phun trúng, tuy rằng vẫn chưa có uy hiếp đối với phòng ngự của nó, nhưng loại cảm giác thiêu đốt với cảm giác đau đớn đó vẫn khiến nó giận dữ, bị một con báo cấp bốn thiêu đau vảy trân ái quả thực là vô cùng nhục nhã, đuôi vốn thô to lại như một cái bóng, đột nhiên quất về phía vệt bóng đen không xa kia.
Nhưng chính là lúc này, hai cây Huyền Băng Châm ẩn mật đột nhiên phóng tới, yêu mãng nhất thời cảnh giác, dù sao cũng là một con yêu mãng cấp bảy, đã có chút linh trí, nó vẫn luôn đặt lực chú ý tới con Hỏa Vân Báo to gan lớn mật kia, chỉ trong nháy mắt ban nãy dường như cảm nhận thấy ở bên kia cũng có người, nhưng lại không kịp suy nghĩ, bởi vì hai cây Huyền Băng Châm không bắt mắt kia đã lập tức đâm tới hai mắt nó.
Nhất thời toàn bộ đầu mãng đè thấp xuống, tính toán tránh thoát nguy cơ, mà đuôi thì không thể để ý đến được, nhất thời đánh lệch chỉ quét tới một chân của bóng đen kia. Khi đuôi nó quét đến, hắc báo lại phun ra ngọn lửa từ trong miệng, phẫn nộ muốn đốt cái đuôi kia thành thịt rắn, nhưng hiển nhiên đối phương máu dày phòng cao, chỉ cháy đen mấy cái vảy, còn bị đuôi dài kia đập bay đi như bao cát.
Trần Hạc thấy đuôi kia không trực tiếp đánh trúng hắc báo, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ngay khi yêu mãng kia bị Huyền Băng Châm đánh cho trở tay không kịp, Mạch Kim Kiếm đã lặng lẽ biến vào bụi cây màu tím kia, một kiếm cắt rớt một nhánh cây có mang mầm non. Hết thảy việc này bất quá chỉ trong mấy hô hấp, Trần Hạc sử dụng hoàn toàn là biện pháp dương đông kích tây, dùng hắc báo hấp dẫn lực chú ý của yêu mãng, hạ thấp sự cảnh giác của nó, rồi dùng Huyền Băng Châm để thu hoạch cơ hội cho hắc báo trốn thoát, nhân cơ hội chặt đứt một cành cây lui lại.
Yêu mãng cấp bảy sao có thể ngờ đến có người nghìn lần trăm kế tính toán nó, trong lúc nhất thời có chút đầu óc quay cuồng, nhưng sau khi tránh thoát Huyền Băng Châm, con yêu thú thượng cổ cấp bảy rốt cục nổi giận, nó ngốc thế nào đi nữa cũng hiểu rõ bản thân đang bị trêu chọc, sĩ có thể nhịn rắn không thể nhịn, nhất thời mở miệng, mấy dòng nọc độc bắn tới chỗ Trần Hạc. Trần Hạc sau khi nhìn thấy Mạch Kim Kiếm đắc thủ, mặt vui vẻ, vung lên tay áo bào rồi nhanh chóng thu nhánh cây màu tím mới được cắt kia vào không gian.
Mấy dòng nọc độc cố nhiên đáng sợ, nhưng Trần Hạc có trên trăm món pháp khí bỏ đi, tùy tiện ném mấy món ngăn cản nọc độc, thu Mạch Kim Kiếm muốn lui lại. Nhưng muốn chạy nào dễ như vậy, đuôi yêu mãng như một sợi roi sắt, sau khi nọc độc bắn ra thì đồng thời quất tới Trần Hạc, tốc độ nhanh đến mức y không kịp phản ứng, ngơ ngẩn chỉ túm được nhánh cây.
Đuôi này quất xuống, Trần Hạc cho dù không thịt nát xương tan cũng phải tĩnh dưỡng một năm nửa quý, ngay khi đuôi mãng kia quất đến, tay y cầm nhánh cây thậm chí còn chưa kịp thu về không gian, đồng tử bỗng nhiên phóng đại, Trần Hoàng Kiếm bên người đột nhiên trướng lớn mấy lần chắn bên cạnh y, chỉ nghe thấy một tiếng “Bành” chấn não, một sóng quất đánh mạnh mẽ, uy lực cực lớn kia, cho dù Trần Hoàng Kiếm là pháp khí phòng ngự cực tốt, dưới mấy kích liên tục một người một kiếm vẫn bị quất bay ra xa mấy chục trượng, chỉ cây bị tông gãy không thôi đã có hơn mười gốc, Trần Hoàng Kiếm trong nháy mắt bị đánh trở về nguyên hình.
Mà Trần Hạc trượt xuống một thân cây, một bên nôn máu trong miệng một bên cười khổ. Con mẹ nó thế nào cướp ăn trong miệng rắn còn khổ ải hơn cả nhổ răng trong miệng cọp chứ! Vẫn là do đánh giá thấp lực công kích của yêu thú thượng cổ cấp bảy, uy lực một đuôi quất ban nãy đủ để có thể so với Kim Đan trung kỳ, thực lực của tu sĩ Kim Đan trung kỳ cao hơn Trần Hạc cả một cảnh giới và ba cấp, đổi lại là tu sĩ hậu kỳ khác, phỏng đoán không chỉ là nôn máu không thôi, mình chịu một kích này vậy mà còn nguyên vẹn, thật đúng là được xem như phái thực lực rồi.
Kế đó lau máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn nhánh cây trong tay, vào ban nãy không khống chế được thế xông đã gãy thành ba đoạn, bất quá cũng may nhánh có mầm non còn được nắm trong tay. Có thể lấy được đoạn này đến tay thật không dễ dàng, thừa dịp hiện tại nó còn mới, Trần Hạc lập tức trồng nó vào không gian Giới Tử, cũng đừng xuất hiện biến cố gì nữa.
Sở dĩ lúc này Trần Hạc không chạy, còn có tâm tình ngồi dưới đất tự giễu, là bởi vì y biết con yêu mãng kia tuyệt đối sẽ không rời khỏi bụi cây màu tím kia đến truy sát y, tương đối với việc chỉ bị đứt một nhánh cây mà nói, kỳ thực không đáng kể chút nào, bởi vì bụi cây kia đã bắt đầu kết trái, là cỡ bằng móng tay màu tím, canh giữ nhiều năm như vậy, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi địa bàn, nếu không Trần Hạc đã sớm chạy trối chết rồi, ngay cả ý định cũng không dám đánh.
Cũng may Linh Mục Hầu trước ngực đã sớm được y thu về không gian, nếu không vật nhỏ kia còn không bị hù chết. Vật nhỏ quá yếu đuối, Trần Hạc rất sợ nó sẽ bị cây cây cỏ cỏ nào đó cạo hỏng mắt, lúc đó thì nguy rồi. Kế đó y chống thân thể bắt đầu khập khiễng đi về phía bên phải tìm hắc báo, y biết hắc báo bị một đuôi kia quất không nhẹ, nhưng cũng không có nguy hiểm sinh mệnh gì.
Khi tìm được, hắc báo đang kéo một chân tựa lên bụi cỏ nhìn chăm chú yêu mãng kia, hiển nhiên là không chịu thua, còn muốn tìm cơ hội đốt mắt của yêu mãng kia. Tên nhóc này! Trần Hạc nhịn không được nâng tay đập nhẹ đầu nó một cái, thật không biết nó là lòng hiếu thắng quá mạnh hay là không biết tự lượng sức mình, yêu mãng thượng cổ kia không tìm mi gây phiền phức thì mi nên cảm tạ trời đất rồi, vậy mà còn muốn đi chịu chết. Kế đó kéo chân sau bị thương của nó nhìn nhìn, có chút vết máu, bị thương đến xương, bất quá đã luyện hóa máu chân long, chút thương ấy đối với nó mà nói không tính là gì, nuôi nửa ngày là có thể tự động khỏi hẳn. Nhất thời sờ sờ cái đầu không phục của nó, chọn mấy chữ then chốt tán dương nó.
Hắc báo là báo đực thuộc về cái loại ăn mềm không ăn cứng nghiêm trọng, khen vài câu sẽ thành thật lại, lực chú ý lập tức chuyển tới phần thưởng mà Trần Hạc cho. Trần Hạc thuận tay vỗ nó một cái rồi đưa về không gian dưỡng thương. Mà yêu mãng kia bị ám toán, trên người cháy hỏng mấy miếng vảy, tuy rằng tức giận dị thường quất đuôi tới lui, nhưng đối phương quá mức đê tiện gian trá, khi bày đủ tư thái công kích ngẩng đầu cao cao nửa ngày không thấy mấy người kia trở về, lúc này mới tức giận cuộn tròn trở lại.
Tuy rằng bụi cây màu tím bị thương một nhánh cây, nhưng trái cây vẫn không ít đi cái nào, đành phải thôi, đoạn thời gian còn lại, yêu mãng đều trừng đôi mắt đỏ máu tử thủ bên cạnh bụi cây, xung quanh ngay cả một con muỗi cũng đừng hòng bay vào.
Trần Hạc chật vật ra khỏi cánh rừng này, trên người còn mang vết máu, khi mới đi ngang qua một chỗ núi đá không xa, thì cảm thấy một luồng thần thức đảo qua trên người y, nhất thời trong lòng giật mình. Không tốt, nơi đây vậy mà có tu sĩ khác, có thể đối phương có phương pháp ẩn giấu tu vi, ban nãy thần thức mình vội vã quét qua vậy mà không phát hiện.
Thần sắc không khỏi ngưng trọng, tu sĩ độc thân trên người mang vết máu nghi là có thương như y, chính là kẻ có thể đánh cướp, sắc mặt khó coi đang định muốn dùng ra pháp khí, thì nghe thấy một thanh âm ngọt nhu truyền đến: “Hử, tỷ tỷ, người này là Trần đại ca!!”
Nghe một tiếng đó, Trần Hạc dừng động tác lấy ra pháp khí, bởi vì thanh âm của người này cực kỳ quen tai, hình như là một nữ tu. Số lượng nữ tu mà Trần Hạc quen biết có hạn, gần đây mới gặp qua chính là nữ tu Vọng Nguyệt Tông mặc áo màu vàng nhạt chủ động chào hỏi trên truyền tống trận trước khi tiến vào Thất Sát Địa, khuôn mặt quen thuộc có năm phần tương tự với tiểu cô nương Luyện Khí Kỳ tầng ba trao đổi hạt giống với y ở Tiên Thành năm đó.
Nhưng Trần Hạc không dám khẳng định, dù sao đối phương cũng giống mình là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tuyệt không phải tu sĩ tu vi thấp nhỏ năm đó, đồng thời hiện tại đã trôi qua gần tám năm, trong khoảng thời gian này hai người cũng chưa từng liên hệ, y cảm thấy có thể là nhớ lầm, bất quá lúc này nghe thấy thanh âm với giọng điệu vẫn cực kỳ giống trước đây.
Đối với tiểu cô nương này, Trần Hạc vẫn có chút cảm kích, trước đây y thực sự lấy được không ít hạt giống từ trong tay cô với chị họ của cô, nhờ những hạt giống này y mới có thể tu luyện đến Trúc Cơ, tuy rằng hai người là tiền trao cháo múc, nhưng tiểu cô nương này trước đây quả thực phúc hậu, giá bán cho y đều cực rẻ, còn thường thường biếu tặng mấy hạt. Thông thường người ta vào lúc gian nan được người cho ân huệ mới có ấn tượng khắc sâu nhất, cho dù lúc đó chỉ là một túi hạt giống nhỏ không đáng tiền.
Rất nhanh hai tỷ muội đi ra từ sau núi đá, một người khoác y sam phấn hồng, một người khoác y sam vàng nhạt, hiển nhiên nữ tử y sam vàng nhạt chính là nữ tu tiếp lời với Trần Hạc ở truyền tống trận, cô nhìn về phía Trần Hạc, trên khuôn mặt hiển nhiên rất kích động, nói: “Trần đại ca, huynh thế nào cũng ở chỗ này, ban nãy muội còn nói với tỷ tỷ nếu bọn muội có thể đi chung với huynh thì tốt rồi!” Nói xong muốn tiến lên, nhưng hiển nhiên nữ tử y sam phấn hồng cảnh giác đầy mặt nhìn vết máu trên người Trần Hạc, sau đó vươn tay kéo muội muội lại.
Thế này cũng khó trách, tu tiên giới lòng người phức tạp, cho dù là bạn tốt, ở trước mặt lợi ích đều có thể trở mặt chém giết, lại càng không cần đề cập đến một nam tu gần mười năm đều chưa từng gặp mặt, nữ tu kia vừa thấy trên người Trần Hạc còn mang vết máu khả nghi thì nhíu mày, nói không chừng người này vừa mới đánh cướp túi trữ vật của tu sĩ khác, cô em họ ngốc kia của cô lúc này tiếp cận đến không phải tự tìm đường chết sao.
“Biểu tỷ, không có việc gì, Trần đại ca là người tốt, trước đây khi muội bày hàng vỉa hè, huynh ấy thấy muội bán không tốt thì mua túi trữ vật của muội, thậm chí còn đưa linh tửu tự mình ủ cho muội uống, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không chiếm tiện nghi linh thạch, hạt giống đều là muội tặng cho huynh ấy, huynh ấy mới lấy, là một người tốt thành tín lại không chiếm tiện nghi của nữ tu đó.” Sở Hân Nghiên có chút làm nũng nói với chị họ, hiển nhiên quan hệ với nữ tử y sam phấn hồng kia cực tốt.
Trần Hạc bên cạnh nghe thấy lại có chút xấu hổ lấp lóe ánh mắt. Mua túi trữ vật của cô là bởi vì bản thân cần, mà không phải chiếu cố cô, ủ linh tửu đưa cho cô đó là bởi vì bình thường cô tặng không hạt giống, đồng thời linh tửu đối với y mà nói bất quá chỉ tốn chút công phu, không tốn linh thạch, về phần chiếm tiện nghi, Trần Hạc thật đúng là không muốn tiếm tiện nghi của người ta, điểm này bất luận nam tu hay nữ tu đều như thế, nói chung hoàn toàn một trời một vực với cách nói ban nãy của Sở Hân Nghiên.
Mà nữ tu phấn hồng kia hiển nhiên đã nghe không ít lần em họ đề cập qua Trần Hạc, năm đó hai tỷ muội một người ở Tiên Thành làm tán tu, tu vi cực thấp, một người mới vừa vào tiên môn canh dược viên cho một trưởng lão, có thể nói thu nhập của hai người đều cực thấp, thẳng đến về sau Trần Hạc xuất hiện, mới dựa vào việc thu thập và đầu cơ trục lợi chút hạt giống được chút linh thạch, mà người chị họ này là dùng linh thạch góp nhặt do bán hạt giống mua linh đan nỗ lực tu luyện từ Luyện Khí Kỳ tầng năm tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, sau được một lão tổ ngẫu nhiên nhìn trúng thu làm đệ tử, lúc này mới có hôm nay, nghĩ đến thì nam tử trước mắt này cũng chiếm một số công lao.
Lại thấy ánh mắt y trong suốt, khuôn mặt chính phái, cũng không giống như một số tên vô sỉ gian dâm hiếu sát, nhìn thấy nữ tu thì không dời được ánh mắt, tuy rằng trông có chút chật vật, nhưng không có vẻ hoang mang, cũng không tiến lên làm quen lấy lòng, ngược lại có chút không giỏi nói chuyện, khiến người ta nâng không nổi lòng phòng bị gì. Đánh giá chốc lát, biểu cảm của nữ tu y sam phấn hồng thoáng có chút thả lỏng, bất quá lòng phòng người không thể không có, vẫn hỏi: “Vị Trần đạo hữu này, trên người thế nào lại có vết máu, vết máu này hình như không phải là trên người yêu thú nào, chẳng lẽ là do đấu pháp với tu sĩ khác gây nên?”