Lần nữa lật xem ngọc giản, thận trọng xem nội dung phần nửa trước, đầu mi Trần Hạc mới dần dần giãn ra. Theo ghi chép trên này, quá trình Kim Diễm Phục Ma Thú biến dị, đại tu sĩ có nói, thời gian yêu thú lần đầu tiên biến dị càng sớm càng tốt, muộn thì căn cốt đã thành hình, độ khó biến dị sẽ tăng gấp mấy lần, ngày sau số lần biến dị cũng sẽ bị hạn chế, điểm này cũng giống tu sĩ nhân loại.
Đồng thời, dị hỏa khiến yêu thú biến dị lần đầu tiên cực kỳ quan trọng, nó sẽ quyết định tính dung hòa giữa dị hỏa và thân thể ngày sau, nếu độ dung hợp lần đầu đạt được tám chín phần mười, chính là thể chất biến dị tốt nhất, ngày sau tìm dị hỏa dung hợp tiếp, xác suất thành công cũng sẽ cực cao. Nếu độ dung hợp lần đầu chỉ có bốn năm phần mười, sợ rằng dung hợp thêm một hai lần nữa sẽ phải dừng lại, bởi vì đến sau này dung hợp đã là vô cùng gian nan.
Dị hỏa biến dị đầu tiên mà vị đại tu sĩ kia lựa chọn cho Hỏa Sư Thú, chính là một cụm thú hỏa ngàn năm bất diệt, lấy được từ chỗ cách không xa di hài của tu sĩ thượng cổ vừa chết đi. Tiền thân của thú hỏa này có lẽ là một luồng lửa trong xương của yêu thú thượng cổ đại thành nào đó lưu lại sau khi tử vong, thú hỏa cũng thuộc về một loại dị hỏa, tuy rằng không đủ để so sánh với dị hỏa thiên nhiên hình thành mấy chục vạn năm trong thiên địa, nhưng lại có thể đề cao độ dung hợp với yêu thú, đây cũng là vì đặt cơ sở cho ngày sau có thể tiến hành sáu lần biến dị thành công.
Ngọc giản cũng mịt mờ đề xuất một loại suy đoán của vị đại tu sĩ kia về thú hỏa mà ông ta thu được, có lẽ là của loài thú thuộc tính hỏa truyền thừa thượng cổ nào đó. Nhắc tới truyền thừa thượng cổ, Trần Hạc nghĩ tới điều gì lại thoáng ngẩn ra, chậm rãi đặt ngọc giảm trong tay xuống.
Thú hỏa mà ngọc giản kia nhắc đến, kỳ thực trong tay Trần Hạc đã có sẵn một khối, chính là tiền thân của Kim Trảm Nguyên. Trước đây trở lại khe đá khi hai người xuyên qua khe nứt thời không ngã xuống, y đã chuyển cả bộ hài cốt của Kim Trảm Nguyên qua không gian Giới Tử, cũng đặt ở một chỗ trong cốc, thiết lập cấm chế, ngay cả báo nhỏ cũng không được cho phép tùy ý tiến vào chơi đùa. Mỗi khi tiến vào không gian Giới Tử, nhìn thấy khối xương cốt yêu thú đó, Trần Hạc đều cảm thấy ngực căng ngộp. Phần ký ức chỉ có một mình y biết, cũng đang thừa nhận, vĩnh viễn cũng không cách nào dứt bỏ kia, khiến y mỗi khi nhìn thấy bộ hài cốt này, bởi vì vô số tâm tình khó có thể tỏ rõ dâng trào lên mà đều phải chạy trối chết.
Y ngồi trong căn phòng đá, suy nghĩ rất lâu, lúc này mới một lần nữa cầm lấy ngọc giản xem tiếp. Thông thường yêu thú biến dị đều xảy ra trong các yêu thú cấp thấp, căn cốt của yêu thú cấp cao đã cực kỳ ưu tú, xác suất biến dị vô cùng thấp, có thể nói là không có. Yêu thú biến dị cần được chuẩn bị một số món đồ giai đoạn đầu, mấy thứ này đều là phương pháp cực kỳ hữu hiệu, do thú tu với kinh nghiệm phong phú nuôi thú nhiều năm tổng kết ra, có thể đề cao xác suất biến dị thành công trên phạm vi lớn.
Trần Hạc nhìn nửa ngày sau, lúc này mới thu hồi ngọc giản, kế đó đứng dậy. Y chưa hề nuôi dưỡng linh thú, tuy rằng trước đây có một chút kinh nghiệm nuôi thú, nhưng đối với linh thú chân chính mà nói vẫn có chút không đủ, vì vậy chuẩn bị tìm kiếm thêm một số thư tịch tương quan kiểm tra, để hiểu rõ thêm sâu về thuộc tính của yêu thú.
Mà lấy tư liệu linh thú thuận tiện nhất không ai khác ngoài Vu Liệt, dù sao Thần Thú Các chính là môn phái chuyên biệt nuôi linh thú, loại tài nguyên này cực kỳ phong phú, chẳng qua hiện tại Vu Liệt đang bế quan tại Thần Thú Các chuẩn bị trùng kích Trúc Cơ, sẽ không dễ dàng đi ra. Trần Hạc nghĩ nghĩ, quyết định tới mấy phố chợ lớn trong đan môn trước, xem xem trong cửa hàng có bán ra thư tịch tương quan về yêu thú thuộc tính hỏa hay không, các cửa hàng bình thường vẫn phải có thư tịch về linh thú.
Chạng vạng trở về, thả báo nhỏ ra từ không gian, vật nhỏ liền nhanh như chớp chui vào trong rừng tìm con mồi. Trần Hạc từ nửa năm trước đã từ từ thay đổi phương thức cho ăn, muốn ăn gì, thì phải tự lực cánh sinh, dựa vào bản lĩnh của mình, nó có thể săn về được bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu. Báo nhỏ vì được Trần Hạc cổ vũ từ nhỏ, có sự tự tin vô cùng đối với việc săn bắt thức ăn. Trần Hạc chỉ làm mẫu hai lần, cho nó hai bữa thỏ nhỏ tự mình săn, ăn không đủ no lại dùng móng vuốt đòi ăn với y, y không cho thì nó liền hiểu rõ.
Tiếp theo nó đã săn về bốn con, chậm rãi hiện tại đã săn được năm đến sáu con thú hoang, tuy rằng đều chỉ là một số yêu thú ăn cỏ chạy không nhanh, nhưng đối với một con báo con mà nói, dưới tình huống không phun lửa, chỉ dựa vào tốc độ và sự nhanh nhạy, đã là cực không tệ, khi săn bắt thức ăn, đồng thời rèn đúc năng lực về phương diện dã tính của nó.
Bất quá, vì phòng ngừa linh thú trong rừng đều bị nó săn hết, Trần Hạc thường thường sẽ lấy ra một số linh thú được nuôi nấng đủ lớn từ không gian, thả lại vào rừng, cố ý để nó đi bắt.
Thấy nó lại xông vào rừng đuổi theo đám Hỏa Linh Kê có cánh mà nó vừa nhìn thấy đã thèm, Trần Hạc lại cười cười quay về động phủ, ngồi trên đệm cỏ khô ráo mềm mại, một bên dựng nồi ở không gian Giới Tử, rót vào nước linh tuyền, một bên lấy ra từ không gian các loại thẻ tre ngọc giản về chăn nuôi linh thú thuộc tính hỏa tốn linh thạch mua được.
Thẳng đến ba ngày sau, mới coi như gặm xong đống ngọc giản như núi nhỏ, cũng có sự hiểu rõ nhất định về linh thú thuộc tính hỏa, kế đó nhìn báo hoa đen đỏ ngủ bốn móng vuốt thả lỏng bên cạnh, cũng không quản nó đang ngủ thơm tho, đã xách khỏi đệm, sờ sờ móng vuốt và mấy đoạn xương giữa lưng của nó, lại túm lấy đuôi nó vuốt vuốt.
Báo nhỏ đang ngủ cực thơm, đột nhiên bị đánh thức, không khỏi nhe răng trách Trần Hạc một tiếng, tính khí thực sự rất lớn. Trần Hạc sau khi nắn hai lần, thì vứt nó về lại đệm, trong lòng ngược lại thả lỏng. Ưu khuyết căn cốt của loài thú có thể sờ ra được khi là thú non, Trần Hạc mới trông được phương pháp sờ xương thú từ một thư tịch, thuận tay liền thử. Báo nhỏ tuy rằng là Hỏa Vân Báo bậc thấp nhất, nhưng căn cốt lại cũng không tệ, xem như là căn cốt tương đối trung thượng trong Hỏa Vân Báo, sự tốt xấu của căn cốt vào lúc đầu còn chưa nhìn ra được, thẳng đến sau khi thành niên, mới có thể nhìn ra rõ ràng, yêu thú có căn cốt kém, là loại có hỏa lực kém nhất trong cùng cấp.
Theo ghi chép trong thư tịch, thời thượng cổ từng có một tu sĩ Kim Đan, dưới tay có một con Hỏa Vân Báo, vì căn cốt cực tốt không nỡ vứt bỏ, sau khi nó thành niên, lấy năng lực của thân thể chưa biến dị chống cự một yêu thú cao cấp mà bất bại, có thể thấy được tầm quan trọng của căn cốt tư chất, cũng khó trách tiên môn tuyển nhận đệ tử, gặp được tu sĩ có căn cốt thượng giai đều tranh cướp đoạt trước, tuy rằng sau cùng đi tới đại đạo chưa hẳn đều là tu sĩ tư chất tốt, nhưng ở trên đường tu tiên có thể nhanh hơn những người khác một bước, vẫn là điều mọi người hướng tới.
Trần Hạc kiểm tra xong, báo nhỏ lại xù lông, bị vứt trên mặt đất, lông trên đuôi đều dựng hết lên, nhe răng gầm rú với Trần Hạc, mặc dù so không bằng báo thành niên, nhưng nghe cũng rất ra dáng.
Thấy Trần Hạc không để ý tới nó, nó rống một tiếng lớn hơn nữa. Trần Hạc vốn dự định đứng dậy, thấy thế cũng không quá để ý, tiện tay vứt ra một chậu thịt đùi Hỏa Linh Kê nhỏ ăn còn dư lại hồi trưa. Vừa thấy thịt, báo nhỏ tức khắc ngừng thanh âm, không quá nửa giây đã ủi đầu vào trong chậu, lép bép lép bép ăn thơm ngọt, hoàn toàn không còn bộ dáng giơ chân ban nãy, còn thỉnh thoảng nhếch đuôi lên cao, dường như đang biểu hiện tâm tình không tệ, bộ dáng đắc ý dào dạt lúc này của nó.
Trần Hạc sau khi tìm đọc rất nhiều tư liệu ngọc giản, trong lòng cuối cùng cũng có chút bài bản, bất quá trước đó, còn cần làm một loạt công tác chuẩn bị. Trần Hạc làm người từ trước đến nay cẩn thận, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không dễ dàng mạo hiểm, có mục tiêu, đương nhiên phải dưới tình huống có nắm chắc đầy đủ, mới có thể đi làm.
Những yêu cầu để báo nhỏ biến dị còn cần chuẩn bị một đoạn thời gian, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Thiên thời ở chỗ chọn đúng thời cơ tốt nhất, địa lợi cũng phải lựa chọn địa điểm tốt nhất, nhân hòa lại là nó có được trạng thái tốt nhất, không chỉ báo nhỏ, Trần Hạc cũng vậy. Vì vậy Trần Hạc dự định trùng kích Trúc Cơ trung kỳ, sau khi thành công mới bắt đầu chuẩn bị, tuy rằng trung kỳ và sơ kỳ chỉ chênh lệch một cấp, nhưng lượng linh khí khống chế được thì khác nhau, chí ít có thể thêm được một phần nắm chắc.
Kế đó, Trần Hạc lấy ra một phần phương pháp luyện đan được dùng một món linh thạch lớn mua từ trong tay một Trúc Cơ hậu kỳ ở phố chợ đan môn trước đó, tên là Hỗn Nguyên Đan, tu sĩ năm loại linh căn đều có thể dùng, tuy rằng phạm vi cực lớn, nhưng rất ít thị trường, chủ yếu là bởi vì linh thảo cần để luyện đan không dễ gom đủ, ai nếu có linh thảo năm trăm năm, đều sẽ đổi lấy linh thạch mua lượng lớn Thanh Nguyên Đan ăn, hiệu dụng cũng không chênh lệch.
Nếu như Trần Hạc không phải bởi vì hiệu dụng của Thanh Nguyên Đan càng ngày càng thấp, cũng sẽ không tốn linh thạch gấp nhiều lần để mua phần phương pháp luyện đan này. Lúc này y lấy lò đan màu bạc trong túi trữ vật ra, cũng hái linh thảo với số lượng và số năm tương đối từ không gian, chia làm mười phần, bắt đầu luyện đan.
Thanh Nguyên Đan có thể dùng củi gỗ thuộc tính hỏa để luyện chế, nhưng Hỗn Nguyên Đan cực tốn lửa, củi gỗ thuộc tính hỏa có chút lực bất tòng tâm. Mấy canh giờ sau, Trần Hạc luyện năm lò, chỉ luyện thành một lò, chỉ đành tẩy rửa phần cặn, sau đó thu năm phần nguyên liệu và lò đan, mang theo báo nhỏ ngự kiếm đi về phía ngọn núi có địa phương cung ứng địa hỏa của đan môn.
Lượng sử dụng địa hỏa của Ngọc Đan Môn là cực phiền phức, địa hỏa này lúc đầu là mạch địa hỏa do Ngọc Đan Môn, Luyện Khí Môn và mấy tu sĩ Nguyên Anh khác, dùng đại thần thông đả thông, có thể duy trì vạn năm không suy, trước đây luyện đan vẫn có chút khó có thể khống chế, nhưng trải qua ngàn năm điều chỉnh, hiện giờ luyện đan, thao tác địa hỏa cực kỳ đơn giản.
Đệ tử Ngọc Đan Môn nếu muốn luyện đan, đều sẽ chọn dùng địa hỏa ở đây. An bài địa hỏa chính là hai người Luyện Khí Kỳ, thấy Trần Hạc thì thập phần cung kính, cũng thận trọng giải thích: “Tiền bối, địa hỏa nơi đây chia làm bốn tầng, lửa tầng một hơi yếu, một ngày năm khối linh thạch hạ phẩm, nguồn lửa tầng hai thì so ra tương đối tốt chút, một ngày mười khối linh thạch hạ phẩm, tầng ba là nguồn lửa có thể luyện khí, nguồn lửa tầng bốn là tinh luyện thuần túy nhất, là nơi mà Nguyên Anh lão tổ của đan môn dùng để luyện đan luyện khí. Nếu tiền bối chỉ là luyện đan, tầng hai cũng đủ dùng, nơi đây còn có thể thuê lò đan tốt nhất và một số lò Đan Thanh cung ứng miễn phí, tiền bối muốn chọn một cái không?”
“Không cần, tôi tự chuẩn bị.” Nói xong thì không nhiều lời nữa, chọn địa hỏa tầng hai, cũng một lần thanh toán tiền thuê mười ngày. Hai Luyện Khí Kỳ kia thấy thế vội vàng an bài cho Trần Hạc gian phòng địa hỏa tương đối tràn đầy mà hiện tại còn trống.
Kế đó Trần Hạc tiến vào một gian địa hỏa sát trong cùng, sau khi điều chỉnh thử một hồi, lấy ra mấy phần nguyên liệu đặt qua một bên, bắt đầu chuyên tâm luyện đan.
Mười ngày sau, mở ra gian phòng địa hỏa, giao thẻ bài, Trần Hạc liền ngự kiếm rời khỏi, về tới động phủ của mình. Thu hoạch của việc luyện đan mười ngày đêm cũng không tệ, luyện chế được mấy trăm viên Hỗn Nguyên Đan. Mấy ngày nay báo nhỏ ở không gian Giới Tử cũng không nhàn rỗi, Trần Hạc mua không ít linh thảo thuộc tính hỏa, sau đó trồng vào linh điền, tưới nhũ cây, lớn lên đỏ lửa một khoảnh, còn có một loại Quán Quả thuộc tính hỏa, kết ra trái cây màu đỏ cỡ chừng nắm tay, là đồ ăn mà báo nhỏ yêu nhất, mỗi ngày nó tiến vào đều đi ăn hoa quả chín tươi.
Thường ngày Trần Hạc đều sẽ ngăn cản cách ăn như heo ủn cải trắng của nó, bất quá lần này ăn hết một nhóm thì trồng thêm tiếp một nhóm, chỉ cần là vùng trống trong cốc, đều được trồng linh thảo thuộc tính hỏa, rất có tư thế thả trâu đi ăn cỏ, đồng thời linh thảo được thúc tốt dần theo từng nhóm, mấy chục năm, trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm, trái cây từ đỏ đến đỏ thẫm, đến tím, chỉ nửa năm sau, bộ lông màu đỏ toàn thân báo nhỏ đã tựa như lửa, rừng rực chói mắt.
Đây là hiện tượng linh khí thuộc tính hỏa sung túc, sung túc đến mức trong cơ thể đã hấp thu bão hòa, cuối cùng toàn bộ hỏa linh khí được chất trên da lông, khiến da lông tràn đầy linh khí, chạy nhảy trong cốc, ánh mặt trời chiếu xuống, nhìn xa như một khối hỏa cầu nhỏ biết di động, tràn đầy linh khí, nhìn gần, toàn bộ thể hình đã lớn hơn một vòng so với nửa năm trước, tứ chi cũng cường tráng hơn, khi đạp đất chạy băng băng cào đất cực hữu lực.
Mà Trần Hạc trải qua thời gian nửa năm bế quan, không ngừng dùng Hỗn Nguyên Đan trùng kích trung kỳ, rốt cục vào bảy tháng sau, phá tan sự trở ngại vô hình kia, tiến vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Trên thực tế khi y luyện thành Trần Hoàng Kiếm thuộc tính thổ, sau cùng đấu pháp với tu sĩ mặt đen, cũng đã mơ hồ cảm giác được có chút chạm đến bình cảnh trung kỳ, dự đoán nhanh thì ba tháng, chậm thì ba năm năm.
Hiện giờ y có thể dùng bảy tháng trùng kích thành công, đã là việc vui bất ngờ, dù sao linh căn của khối thân thể Trần Hạc này vô cùng thấp kém, tuy rằng vì công pháp toàn linh, vẫn luôn thong thả điều chỉnh sự chênh lệch cách xa giữa năm loại linh căn, nhưng đây tuyệt không phải chuyện mấy năm là có thể thay đổi, công lao trong đó ngoại trừ dược lực của Hỗn Nguyên Đan mạnh mẽ, còn có một món đồ.
Trần Hạc mở mắt ra, trước tiên kiểm tra tình hình đan điền thân thể, trong đan điền của Trúc Cơ trung kỳ tràn đầy nguyên khí, rõ ràng có thể cảm nhận thấy nguyên khí chảy xuôi trong cơ thể càng tràn đầy hơn so với trước. Kế đó y khẽ trở tay, lấy một món đồ từ túi trữ vật, chính là món linh khí phụ trợ nhỏ đào được trong một căn tiệm không bắt mắt trước đây.
Chỉ cần nguyên thần trong cơ thể trút vào chỗ cán cầm của linh khí, là có thể thấy năm đường dây nhỏ trên khối ngọc mà cũng không phải ngọc đó, bên trên dây nhỏ có màu sắc nhàn nhạt, có thể phân biệt ra năm loại thuộc tính linh khí.
Bạn đang �
Trong cơ thể Trần Hạc yếu nhất đó là linh căn thuộc tính kim, chỉ rộng bằng ngón cái, sau đó là hai loại thuộc tính hỏa thổ, trong đó lấy thủy linh căn cao nhất, mộc linh căn thứ nhì. Lần này trùng kích bình cảnh, Trần Hạc uống một số linh tửu được dùng lượng lớn rễ cây dài rộng của Thất Tinh Kim Hải ba trăm năm ủ chế thành, kim linh khí nồng đậm, và một số đan dược phụ trợ luyện chế từ linh thảo thuộc tính hỏa. Vì trong cơ thể có Trần Hoàng Kiếm, dưới tình huống nhất định, đối với y – thưa thớt thổ linh căn mà nói, cũng có chút tác dụng phụ trợ. Ba điểm này tổng hợp lại, hiệu quả cuối cùng tốt thần kỳ, vốn phỏng đoán một năm đến hai năm mới có thể đột phá bình cảnh, cuối cùng chỉ cần bảy tháng đã phá tan. (Độ chênh lệch giữa các linh căn càng ngắn thì càng dễ tăng tui vi.)
Tuy rằng tiến cấp quan hệ đến tu vi cá nhân, nhưng một số thủ đoạn nhỏ phụ trợ ngược lại có chút tác dụng không tưởng được. Bất quá những điều này cũng phải quy về việc Trần Hạc vốn không phải tu sĩ vốn có ở nơi đây, y đến từ một thời không khác, cũng có kinh nghiệm tu luyện mấy trăm năm thời mạt thế, trên trình độ rất lớn, những tâm tình khẩn trương khủng hoảng và bình cảnh trở ngại tu sĩ khi tiến cấp, đối với Trần Hạc mà nói kỳ thực không tồn tại, đối với y lúc này mà nói, trở ngại lớn nhất chỉ là linh căn thấp kém, và tiến trình tu vi chậm chạp của thân thể, bất quá những điều này có thể dùng lượng lớn linh đan và thời gian để chậm rãi cải thiện.
Khi Trần Hạc đi ra từ động phủ, y từ rất xa đã thấy trong rừng có một đốm màu sắc đỏ lửa, đang đuổi theo một con Hỏa Linh Kê chạy thoát thân, cánh Hỏa Linh Kê có thể bay cách mặt đất cao hai mét, tốc độ khi cả bay lẫn chạy là rất nhanh, trước đây báo nhỏ thường thường đuổi hơn nửa sơn cốc, cũng chỉ có thể bắt được mấy cọng lông gà.
Bất quá lúc này thấy nó cực kỳ nhanh nhẹn xảo trá truy đuổi lượn vòng, bằng cự ly ngắn và động tác nhanh nhất, rốt cục đã vồ được một con Hỏa Linh Kê dưới thân, cắn cổ. Khi quay đầu thấy Trần Hạc, báo nhỏ dừng động tác, kế đó dùng miệng ngậm Hỏa Linh Kê, xoay người qua, bốn cái chân băng băng trên bãi cỏ xanh trong rừng, nhanh chóng chạy về phía y, bộ lông nửa dài không ngắn toàn thân tung bay, tựa như một ngọn hỏa diễm đón gió lay động.
Ánh nắng chiếu rọi, ánh lửa kia cực kỳ chói mắt, khiến Trần Hạc không khỏi khẽ híp mắt, cảnh tượng như vậy đột nhiên dung hợp với khối màu vàng kim chói mắt chạy băng băng trong núi rừng trong trí nhớ. Y một mình đứng ở cửa động, vẻ mặt trong nháy mắt có chút ngơ ngác và thất thần.