Thành phố A, mộ thất Mạc gia.

Tề Ninh nghiền ngẫm đi theo phía sau một cô gái, nhìn cô ta thần bí hề hề đến nơi trước đây Mạc Dịch Phàm đã từng làm cho Kỳ Ninh một nơi chôn cất di vật và quần áo, lại nhìn cô ta phát điên đào lên nắm đất kia, tìm thấy một chiếc quan tài xa xỉ rồi mở nắp, lấy ra từ bên trong một chiếc túi chỉ nhỏ bằng nắm tay màu xám, nhưng lại có thể khiến cô ta hưng phấn đến phát khóc.

"Chẳng qua chỉ là một chiếc túi bình thường mà thôi, cô trăm cay ngàn đắng đưa tôi đến đây, chính là vì một món đồ vật như vậy?"

Thực lực của Tề Ninh căn bản cô gái trước mắt này không thể so sánh, cậu ta không một tiếng động đến gần cô gái, giật lấy chiếc túi nhỏ trong tay cô ta.

Cô gái giật mình, thanh âm khàn khàn như dã thú phát ra từ cô ta cực kỳ khó nghe.

"Nếu ngài xem nó không vừa mắt, không bằng ngài trả nó lại cho tôi đi. Tôi nhất định sẽ càng nổ lực làm việc cho ngài."

Cô gái chậm rãi ngẩng gương mặt lên, lộ ra tươi cười lấy lòng, không ai khác chính là Tưởng Yên Nhiên, con đĩa đã lâu không gặp.

Tề Ninh cười nhạo một tiếng.

"Tưởng Yên Nhiên, cô cho rằng tôi là tên ngốc hay sao? Cô tốn nhiều công phu như vậy chỉ vì muốn lấy món đồ này, tôi đương nhiên không tin chiếc túi nhỏ trên tay hoàn toàn vô dụng. Nói! Chiếc túi này dùng để làm gì? Cô vì sao phải trộm nó? Còn nữa, làm thế nào cô biết được chiếc túi này ở mộ phần của tên chết tiệt kia?"

Tiếng nói của Tề Ninh vừa dứt, bàn tay ban đầu trắng tinh thon dài đột nhiên biến hoá thành màu đen chì xanh xao dữ tợn, cậu ta hung ác bắt lấy cần cổ non mịn của Tưởng Yên Nhiên, nhất thời khuôn mặt của Tưởng Yên Nhiên trở nên trắng bệch.

Vì sao cô ta lại muốn lấy chiếc túi này ư?

Tưởng Yên Nhiên im miệng không nói, tùy ý để Tề Ninh khống chế sinh tử của bản thân mình. Đối với những việc xảy ra ở kiếp trước, Tưởng Yên Nhiên chỉ lờ mờ thấy được một vài cảnh tượng, có điều trong mơ cô ta chỉ thấy được cuộc sống tốt đẹp của mình, chưa hề có bất kỳ gian nan hay đau khổ. Cho đến khi, A Thành đến thử Tề Ninh, trong lúc vô thức Tề Ninh thốt ra hai từ "tu giả" Tưởng Yên Nhiên mới hoảng hốt "thấy" được toàn bộ ký ức.

Cũng vào lúc này, Tưởng Yên Nhiên mới biết, cái cô ta gọi là kiếp trước, chỉ có nửa đời vinh hoa, còn nửa còn lại, chẳng bằng một con kiến.

Nửa đời trước, cô ta dựa vào vòng tay của Mạc gia có được dị năng chữa trị, lại lừa được đồng hồ không gian từ Hàn Miễu, ngoài ý muốn có thể vào được bên trong không gian. Có điều, vận may của cô ta vừa đến đây, có người nói rằng dị năng của cô ta có điểm lạ, sau đó bị đưa đến phòng thí nghiệm ngầm của căn cứ Hoa Nam.

Cũng chính tại phòng thí nghiệm kia, Tưởng Yên Nhiên vô tình nuốt được tinh hạch bên trong đầu của Hàn Miễu, may mắn kích phát ra dị năng không gian, từ đây chân chính có được dị năng, tiếp đó lại còn học được thuấn di và đao không gian.

Cũng vào lúc này, cô ta gặp được người chồng tương lai của mình - La Dật Lỗi. La Dật Lỗi là một cao thủ trong ăn cứ, Tưởng Yên Nhiên không tốn nhiều công sức đã đem nam nhân ngựa giống ban đầu trở thành người đàn ông chỉ yêu mình, cùng hắn ta đến căn cứ Tây Bắc, đem căn cứ Tây Bắc thu vào tay hai người.

Tranh giành quyền lực hiển nhiên không tránh được chết chóc thương vong. Thậm chí ngay cả người anh cùng cha khác mẹ Mạc Dịch Phàm, Tưởng Yên Nhiên cũng không chút do dự ra tay hãm hại, chỉ vì muốn giúp La Dật Lỗi củng cố địa vị vững chắc ở căn cứ Tây Bắc.

Nắm trong tay đồng thời cả hai dị năng không gian và chữa trị, vị trí của Tưởng Yên Nhiên ở căn cứ Tây Bắc không giác gì thần tiên sống, trong lúc ngay cả cô ta cũng không ý thức được, địa vị của cô ta trong mắt của người dân trong căn cứ đã chậm rãi vượt qua cả chồng của cô ta.

La Dật Lỗi trước sau như một đều yêu thương cô ta, cho nên Tưởng Yên Nhiên cũng không phát giác có gì không đúng, thậm chí sau khi có con với La Dật Lỗi, cô ta liền hạ quyết tâm, đem sự thật không gian là từ vòng tay của Mạc gia nói cho hắn ta, thậm chí còn tiết lộ cho hắn biết, tổ tiên Mạc gia từng có tu chân giả.

Sau khi Tưởng Yên Nhiên nói ra sự thật, sắc mặt La Dật Lỗi chưa từng chuyển biến, làm vợ chồng nhiều năm, hắn phần nào cũng đoán được một chút. Chỉ là, nghe được Tưởng Yên Nhiên đem việc tu chân giả tồn tại và dị năng không gian, chữa trị đều thông qua một cách thức đơn giản là mấy máu nhận chủ, La Dật Lỗi liền lộ ra gương mặt thật. Hắn quả quyết đem Tưởng Yên Nhiên giam vào phòng thí nghiệm ngầm mà hắn bí mật lập ra, không chút nào lưu tâm đến cốt nhục của mình trong bụng Tưởng Yên Nhiên, đem cô ta thành vật thí nghiệm quan trọng nhất, muốn khiến cho đồng hồ và vòng tay của Tưởng Yên Nhiên đã nhận chủ phải hiện ra thực thể. (Vừa lắm, dại trai là thế.)

Tưởng Yên Nhiên bấy giờ vô cùng hận tên súc sinh hại con của cô ta, cho nên thà chết cũng không nói ra sự thật. La Dật Lỗi lại làm theo lời của Tưởng Yên Nhiên lúc trước, đi đến thành phố A, tìm được chiếc túi màu xám, sau đó trở thành một dị năng giả đứng trên đầu mọi người.

Tưởng Yên Nhiên bị tra tấn chỉ còn một hơi tàn, La Dật Lỗi vì muốn chiếm được đồng hồ và vòng tay, dứt khoát nhờ người khác chơi thôi miên chi thuật, khiến Tưởng Yên Nhiên chỉ nhớ được những việc tốt đẹp của hắn với cô ta, lại quên đi những tra tấn và phản bội. Quả nhiên, sau khi hoàn thành, La Dật Lỗi liền hỏi việc vòng tay và đồng hồ, Tưởng Yên Nhiên không chút do dự đem chúng giao ra cho hắn trước khi chết, sau đó nhắm mắt. (cuoiia)

Tưởng Yên Nhiên mất đi một nửa ký ức mà chết, sau khi cô ta tắt thở, hồn phách không tan đi, ký ức như cũ vẫn tồn tại, cô ta chỉ nhớ được La Dật Lỗi từ đầu đến cuối đều là một người chồng tốt, hoàn toàn không có bất kì ký ức gì về tra tấn hắn ta mang lại.

Tưởng Yên Nhiên đi theo bên người La Dật Lỗi, hoàn toàn tận mắt chứng kiến thế giới này diệt vong, cô ta không biết điều này nên vui hay nên lo. Nếu không phải lúc trước cô ta hại Mạc Dịch Phàm biến thành tang thi, nếu không phải cô ta chướng mắt Kỳ Ninh, đem chuyện "dị năng không gian" của Kỳ Ninh có bất thường nói cho nam nhân kia (người giết Kỳ Ninh đầu truyện), khiến hắn ta đem Kỳ Ninh bức tử, thế giới này có lẽ không sớm kết thúc như vậy...

Tưởng Yên Nhiên hít sâu một hơi, người đàn ông hại cô ta thê thảm kiếp trước, kiếp này lại bị Kỳ Ninh - người cô ta gián tiếp hại chết giết, cỡ nào buồn cười cơ chứ, Nhưng Tưởng Yên Nhiên một chút cũng không cảm kích Kỳ Ninh, La Dật Lỗi hại cô ta thê thảm như vậy, hắn chết như thế nào phải là cô ta quyết định, căn bản không phải việc mà Kỳ Ninh nhúng tay vào!

......

"Tiểu Ninh ngốc, em bóp cổ cô ta như vậy, làm sao cô ta có thể nói gì được chứ?"

Hôm nay là một ngày đẹp, nắng không chút nào chói chang, nhng người đàn ông vừa nói chuyện lại mang theo một cây dù đen che trên đỉnh đầu, mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ yêu dã, tươi cười nhìn Tề Ninh. Nếu không cẩn thận nhìn kĩ, bình thường sẽ không ai nhận ra người đàn ông kia thiếu mất một nửa lỗ tai. (tới rồi! Biến thái tới rồi:)))!)

Tề Ninh hơi hơi sửng sốt, buông lỏng cánh tay, vừa định nói gì đó, chiếc túi trong tay đột nhiên bị đoạt đi, người đàn ông vừa đến đang cầm nó.

Tưởng Yên Nhiên nói không ra lời, đầu lại liều mạng giẫy giụa, chiếc túi kia, là đường sống cuối cùng của cô ta, cô ta định phải có được nó!

Tề Ninh đương nhiên không biết được Tưởng Yên Nhiên đang ôm tâm tư gì, nhưng người đàn ông trước mắt chính là người đã biến cậu ta thành tang thi, cậu ta căn bản không thể đánh lại hắn. Anh Phàm của cậu ta sẽ nhanh chóng đến thành phố A thôi, đến lúc đó hắn sẽ không dây dưa cùng tên đàn ông này nữa, cũng không muốn. Tề Ninh xác Tưởng Yên Nhiên lên, dùng tốc độ mà người thường khó có được rời khỏi mộ thất của Mạc gia. Sau đó, cậu ta cùng Tưởng Yên Nhiên dường như tự chui đầu vào lưới, đến nhà họ Mạc, tuỳ ý để Mạc Nhất đem họ phân biệt giam lại.

Tưởng Yên Nhiên ban đầu có ý đồ muốn dùng thuấn di để rời đi, nhưng cô ta lại phát hiện nhà tù này như một trận pháp bao vây cô ta, không thể nào thoát ra được. Đáy lòng cô ta dâng lên phẫn hận lại hỗn loạn, một tên như Tề Ninh, thế nhưng chỉ nghĩ đến tình yêu, chấp niệm sâu đậm, vì Mạc Dịch Phàm, cậu ta cái gì cũng có thể làm ra, lại biến thành kẻ hèn chui đầu vô lưới. 

Tưởng Yên Nhiên chấp nhận cùng Tề Ninh tới Mạc gia, bất quá cũng là vì muốn lợi dụng thuấn di của cô ta để tìm xem Mạc gia có còn lưu giữ thêm bảo bối nào khác hay không. Có điều, cô ta lại không ngờ đến, khi vào nhà tù này, thuấn di của cô ta lại trở nên vô dụng, không thể nào dùng được.

Việc Tề Ninh và Tưởng Yên Nhiên bị nhốt ở Mạc gia, Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm ở thành phố J còn chưa biết được. Bọn họ lúc này vừa mới lấy được đầu một con tang thi heo.

Tang thi động vật tiến giai cực nhanh, thực sự vượt qua tưởng tượng của hai người.

Mạc Dịch Phàm nheo mắt, bọn họ thật sự muốn lập tức trở về thành phố A, nếu chậm một chút nữa, thành phố A sợ là giữ không nổi nữa.

"Lục thủ trưởng, nhiệm vụ này, trong đội ngũ của anh còn ai chấp nhận nữa không?"

Mạc Dịch Phàm cố ý vô tình thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón áp út, dò hỏi Lục Uyên Mặc ngồi trước mặt. (không cần phải vậy đâu anh!)

Lục Uyên Mặc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một lát, mới nói.

"Chỉ có tôi và Lục Dao. A Quang còn muốn cứu chữa cho một số người, cậu ta qua một đoạn thời gian nữa mới về thành phố A."

Còn về hai người thường một nam một nữ kia, dường như họ rất thích thành phố J này, tuy rằng biết được thành phố J đối với dị năng giả đãi ngộ rất tốt, nhưng người thường cũng không hề bạc đãi, hai người họ đương nhiên muốn ở lại thành phố J. Lục Uyên Mặc đối với việc này cũng không phản đối gì, hai người họ chỉ là vào đội giữa chừng, hắn chịu mang theo họ, cũng là vị bọn họ biết thức thời, đồng ý dùng lao động để đổi lấy sự bảo vệ của hắn.

Mạc Dịch Phàm gật gật đầu, liền nói.

"Một khi đã như vậy, sáng ngày mai chúng ta liền xuất phát."

Đi bằng hpi cơ mà nói, từ thành phố J đến thành phố A, bất quá cũng chỉ mất hơn hai giờ lộ trình mà thôi.

Mạc Dịch Phàm cùng Lục Uyên Mặc thương lượng việc rời đi, Kỳ Ninh ở một bên lại bị Khương Nham kéo tay đòi "thẩm vấn".

"Úi chồi ôi, nhẫn của mấy người nhìn qua rất là chất lượng nhen... để xem, từ độ dày, chất liệu, hay điêu khắc đều là thượng đẳng, chậc chậc."

Khương Nham sờ sờ cằm, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa của mình, lại nhìn nhẫn ngọc trên ngón áp út Kỳ Ninh, chua lòm nói.

"Bất quá, ngươi đeo nhẫn không đúng chỗ nha. Đeo ngón giữa biểu tượng cho hai người là người yêu, còn đeo ngón áp út thì lại là nhẫn cưới nha. Hai người đều là nam nhân cho nên không thể kết hôn..."

Bạch Thần nói được nửa câu, liền ngừng lại. Đây là điều mà những người đồng tính ở quốc gia này tiếc nuối nhất. Không thể giống những người khác tự do trở thành vợ chồng, lại không thể quang minh chính đại mà yêu nhau.

Kỳ Ninh nhìn thần sắc hơi hơi ảm đạm của Khương Nham, có chút nặng lòng, đưa mắt nhìn về phía khác, ra vẻ không có gì nói.

"Sau khi chúng tôi trở về thành phố A, sẽ làm một nghi thức kết hôn."

Khương Nham sửng sốt một chút, liền nhảy dựng lên oa oa kêu to, hiển nhiên không tin lời Kỳ Ninh nói.

Kỳ Ninh bị tên Khương Nham này nháo đến bực mình, nhấc tay một cái, Ngao nhỏ dưới chân Kỳ Ninh đang gầm gừ nãy giờ lập tức nhảy bổ lên đè lấy Khương Nham.

Thế giới lập tức an tĩnh.

Kỳ Ninh vừa lòng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Khương Nham nói.

"Trước mạt thế, chúng tôi đã cử hành hôn lễ rồi, hiện tại mạt thế đến, làm lại một lần nữa thì tính là gì?"

Dứt lời, Kỳ Ninh liền nâng cằm lên, hả hê đắc ý rời đi, chỉ để lại Khương Nham cười khổ một tiếng, người yêu là người yêu, chồng chồng là chồng chồng, có thể quang minh chính đại như vậy, không sợ người khác bè dỉu về về mối quan hệ của hai người, thậm chí mặc kệ tất cả công bốố với toàn thể bọn họ là chồng chồng với nhau, không lo lắng mà tiếp nhận ánh mắt của người khác, một đôi như thế có được mấy cơ chứ?

Mặc kệ đi, Kỳ Ninh có thể cùng Mạc Dịch Phàm vui vẻ như vậy, cũng coi như là chuyện tốt. Bạch Thần hơi hơi ảo não một chút, liền đem chuyện này buông xuống.

10 giờ sáng ngày hôm sau, đoàn người liền dừng ở ở một căn cứ cách thành phố A không xa.

Mạc Dịch Phàm liếc mắt nhìn Kỳ Ninh một cái, Kỳ Ninh khẽ gật đầu, vẫy tay liền thu chiếc phi cơ vào không gian, đổi lại lấy ra một chiếc xe quân dụng, để lại vài người phải trợn mắt há mồm nhìn.

Đến 10 giờ rưỡi, đoàn người đến được nơi kiểm tra máu của thành phố A.

"Ngài là Mạc thiếu?"

Mạc gia có địa vị cực cao ở thành phố A, sau khi mạt thế đến, Mạc Dịch Phàm đã nhờ Mạc Nhất, Mạc Nhị chuẩn bị đầy đủ vật tư bố trí ở thành phố A. Cho nên, người cầm quyền ở thành phố A, không thể nào thiếu cánh tay của Mạc gia.

Mạc Nhất Mạc Nhị sáng sớm đã vào trong thành phố an bài thủ hạ, cho nên nhanh chóng có người nhận ra Mạc Dịch Phàm.

Mạc Nhất, Mạc Nhị nghe được tin liền chạy đến. Bọn họ còn đang định sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh tịnh dưỡng, lại nghe A Thành đem sự tình về tấm bùa trên người lúc trước kể lại cho Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh nheo nheo mắt. 

"Anh nói là, tên Tề Ninh kia, cậu ta dùng danh nghĩa của tôi ở lại Mạc gia một thời gian? Hơn nữa, còn đả thương anh?"

A Thành lập tức xua tay nói.

"Không có không có, chỉ mấy ngày, chúng tôi liền biết cậu ta là giả. Ít nhiều thì lão đại cũng cho tôi lá bùa kia. Cậu ta chẳng những không làm tôi bị thương, mà còn bị phản tác dụng lại."

Sắc mặt Kỳ Ninh cực kỳ khó coi, cậu vừa định đi gặp tên Tề Ninh kia, lại nghe A Thành ở bên tai hắn nói thầm.

"Haha, lão đại, tôi cảm thấy, cái cô gái đi cùng với Tề Ninh kia có vấn đề. Đó là vì hành vi cử chỉ, ánh mắt đều cực kỳ giống Tưởng Yên Nhiên."

Bước chân của Kỳ Ninh dừng lại, cắn răng nói.

"Trước tiên đi gặp Tưởng Yên Nhiên!" 

Lúc trước Ngao nhỏ chỉ cắn đứt một cánh tay của Tưởng Yên Nhiên, Kỳ Ninh đã có chút bất an, hiện tại xem ra, tên A Quang ngu ngốc kia nói hắn đã làm "Chỉnh dung" cho một cô gái, hơn nữa còn là dị năng không gian hiếm thấy. Cô gái đi theo bên người Tề Ninh này, chỉ sợ thật sự chính là Tưởng Yên Nhiên!

Tưởng Yên Nhiên giờ phút này vô cùng hối hận vì đã làm kế hoạch kia. Nếu cô ta không âm mưu muốn đến Mạc gia, vọng tưởng lợi dụng thuấn di cướp lấy đồ tốt, thì bây giờ, cô ta đâu bị nhốt ở đây, thậm chí một chút dị năng không gian cũng không dùng được.

Kỳ Ninh không phải đơn độc tới gặp Tưởng Yên Nhiên, phía sau cậu còn có Mạc Dịch Phàm.

"Cô thế nhưng còn sống!" 

Kỳ Ninh đương nhiên nhận không ra cô gái trước mắt này có phải là Tưởng Yên Nhiên hay không, nhưng Ngao nhỏ đang ẩn nấp lại có thể. Những người khác nó có thể nhận nhầm, nhưng con đĩa này bị nó cắn đứt một cánh tay lại có thể chạy thoát, nó đương nhiên không thể quên.

Tưởng Yên Nhiên ban đầu còn muốn ngậm miệng không thừa nhận, nhưng lúc nhìn thấy Ngao nhỏ, lại nghe được từng câu từng chữ khẳng định của Kỳ Ninh, cô ta liền biết, bản thân giấu không được. Mặc dù có thể không thừa nhận, nhưng tên Tề Ninh não phẳng kia nhất định vừa thấy Mạc Dịch Phàm cũng sẽ bán đứng cô ta.

"Tôi có việc muốn cùng Mạc thiếu nói riêng." 

Tưởng Yên Nhiên dừng lại trên người Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm một lúc lâu, mới nói.

"Là về tương lai của thành phố A, và cả sự tình của Kỳ trong tương lai."

"Cô làm sao biết được sự việc trong tương lai?"  

Ánh mắt Kỳ Ninh lạnh lùng nhìn Tưởng Yên Nhiên bên trong nhà tù. Nếu cô ta biết được tương lai sẽ như thế nào, thì sao lại có viễn cảnh như hiện tại? Tưởng Yên Nhiên cười khổ một tiếng, thanh âm nghẹn ngào nói.

"Tôi gần đây thường hay thấy được một số sự việc trong mơ. Tôi lúc trước muốn lấy lại vòng tay từ Kỳ thiếu, cũng là vì thấy được một ít chuyện về vòng tay trong mơ. Hiện tại, những gì tôi biết được ngày càng nhiều. Tin hay không tin, Mạc thiếu nghe một chút cũng đâu mất mát gì?"

Đồng tử Mạc Dịch Phàm hơi co lại, ánh mắt thật sâu nhìn Tưởng Yên Nhiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỳ Ninh nói.

"Tiểu Ninh! Em về trước nghỉ ngơi một chút đi, một mình anh hỏi cô ta là được rồi."

Kỳ Ninh vẫn bất động thanh sắc, sau một lúc lâu mới nói.

"Đừng giết cô ta, đợi em giải quyết."

Mạc Dịch Phàm tất nhiên đáp ứng, lập tức gật đầu, lúc này Kỳ Ninh mới xoay người đi ra ngoài.

"Nói đi."

Mạc Dịch Phàm xoay xoay cổ tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ bình thường vẫn luôn che giấu, không chút lo lắng nào lấy ra một cái ghế từ không gian, bình tĩnh ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Tưởng Yên Nhiên có chút vặn vẹo nhìn thứ đồ Mạc Dịch Phàm đang mang trên cổ tay. Đây rõ ràng là đồng hồ không gian ban đầu của cô ta! Cô ta đời này có được đồng hồ không gian, trong lúc vẫn đang lo lắng nên che giấu nó như thế nào thì bị Kỳ Ninh và Makc Dịch Phàm trộm mất. Mà hiện tại, Mạc Dịch Pphamf lại tùy tiện đem nó ra trước mặt cô ta. Điều này đương nhiên không phải không khiến cô ta không buồn không giận.

"Kiếp trước...... thời điểm Thành phố A diệt vong là ba tháng sau khi mạt thế đến, nguyên nhân là gia cầm biến dị...... Sau đó, Mạc thiếu liền mang theo Kỳ thiếu đi căn cứ Tây Bắc. Mạc thiếu một đường thăng cấp thực lực, cho nên rất nhanh liền nắm được một vị trí trong căn cứ. Bất quá Kỳ thiếu khi đó, lại rất chán ghét Mạc thiếu, vô tình có lần Kỳ thiếu một mình chạy đi làm nhiệm vụ, không cẩn thận bị người hại chết...... Giữa mạt thế, dị năng giả càng ngày càng nhiều, dị năng giả không gian mười người đã có tám chín người có được thuấn di và đao không gian. Nhưng Kỳ thiếu lúc ấy, ngoại trừ có thể lưu trữ vật tư, những kỹ năng khác một cái cũng đều không có, cho nên bị theo dõi......"

Tưởng Yên Nhiên nửa thật nửa giả nói.

Chỉ có mình cô ta biết trước chuyện tương lai, tương lai như thế nào, chỉ cần những sự việc kia cái gì cũng chưa phát sinh, không ai khác có thể nắm thóp của cô ta?

"Nếu Mạc thiếu chịu thả tôi ra ngoài, tôi liền nói cho Mạc thiếu biết, người muốn giết Kỳ thiếu, muốn cướp đi không gian trên người Kỳ thiếu là ai. Chờ tôi thuận lợi rời đi, tôi sẽ đem thời gian, thậm chí là tên của người hủy diệt thế giới này nói cho Mạc thiếu."

Đây mới chân chính là pháp bảo lớn nhất của Tưởng Yên Nhiên.

Mạc Dịch Phàm ban đầu chỉ muốn nghe thử cô ta sẽ nói gì, cũng không ôm tâm tư sẽ biết được điều gì chính xác từ miệng của Tưởng Yên.

Chỉ là anh không ngờ rằng, Tưởng Yên Nhiên lại còn có chiêu cuối. Tiểu Ninh ở kiếp trước thế nhưng lại bị người khác hại chết, mà thế giới này còn bị diệt vong?

Mạc Dịch Phàm ánh mắt vẫn luôn âm trầm nhìn chằm chằm Tưởng Yên Nhiên.

Tưởng Yên Nhiên bị nhìn đến bồn chồn, ngoài miệng lại mạnh dạn hỏi.

"Hay là Mạc thiếu căn bản không quan tâm Kỳ thiếu chết hay sống? Hoặc có thể nói là, Mạc thiếu đối với việc thế giới này sẽ diệt vong, và cả sống chết của bản thân cũng không một chút lo lắng?"

"Chuyện của Tiểu Ninh, tôi đương nhiên sẽ quan tâm."

Mạc Dịch Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Tưởng Yên Nhiên một cái, liền nói.

"Chỉ là nếu tôi đã biết thành phố A sẽ xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không để chuyện này một lần nữa phát sinh ở đây. Nếu Thành phố A không diệt vong, thì những việc mà Tưởng tiểu thư nói khi nãy, làm sao có thể phát sinh được?"

Tưởng Yên Nhiên bị nói đến nghẹn. Đúng vậy! Cô ta nói trước sự việc có thể phát sinh sắp tới, như vậy lấy địa vị của Mạc gia ở thành phố A, muốn ngăn cản tai nạn phát sinh, có gì khó?

Cô ta vừa định há mồm nói cái gì đó, bỗng nhiên bị đôi mắt biến thành màu tím lam của Mạc Dịch Phàm nhìn chằm chằm, đầu óc liền mờ mịt, miệng đột nhiên lại đem những sự việc cô ta biết được phun ra không sót chữ nào.

Tưởng Yên Nhiên muốn dừng lại, thế nhưng đôi mắt của Mạc Dịch Phàm lại gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, cô ta căn bản chịu không nổi sự khống chế, liền đem sự việc kiếp trước khai ra tất cả. Cô ta làm thế nào để hãm hại Mạc Dịch Phàm, như thế nào gián tiếp hại chết Kỳ Ninh, lại như thế nào bị chồng phản bội, mọi chuyện đều thành thật nói ra.

Thẳng đến lúc Tưởng Yên nói đến nguyên nhân vì sao thế giới bị hủy diệt, Mạc Dịch Phàm mới nhắm hai mắt lại. Lúc này, Tưởng Yên Nhiên mới giật mình, kinh ngạc bịt kín miệng mình, không thể tin được trừng mắt nhìn Mạc Dịch Phàm.

"Anh... Anh thế nhưng còn có dị năng này?"

Lúc Mạc Dịch Phàm một lần nữa mở mắt, đôi mắt đã trở lại màu đen như ban đầu.

"Tưởng tiểu thư có thể có được hai dị năng "chữa trị" và "không gian", tôi vì sao lại không thể đồng thời có hai dị năng?"

Mạc Dịch Phàm khinh thường liếc mắt nhìn Tưởng Yên Nhiên một cái, thản nhiên đứng lên, đi về phía Tưởng Yên Nhiên, sát ý trong mắt vừa nhìn đã hiểu.

Nếu như Tưởng Yên Nhiên không biết nhiều chuyện như vậy, anh chắc chắn sẽ không giết cô ta. Chỉ tiếc, cô ta biết quá nhiều chuyện, mà cố tình những việc này anh lại không muốn Kỳ Ninh biết. Cho nên Mạc Dịch Phàm chỉ đành không tuân thủ lời hứa với Kỳ Ninh, tự mình kết liễu cô ta.

Tưởng Yên Nhiên trừng lớn đôi mắt, bắt đầu lui về phía sau, trong miệng như cũ lẩm bẩm nói.

"Ác ma! Anh là ác ma! Anh thế nhưng lại có dị năng thôi miên! Kỳ Ninh tại sao lại có thể ở bên cạnh anh? Cậu ta làm sao có thể yên tâm cùng anh ở bên nhau? Anh nên biết rằng, trong tương lai, anh sẽ biến thành thứ ghê tởm xấu xí kia! Kỳ Ninh làm sao có thể chịu được......"

Tưởng Yên Nhiên còn muốn nói thêm vài lời, Mạc Dịch Phàm đã giương tay phải lên, một đạo đạo lôi điện xuất hiện, hung hăng mà bổ lên đầu Tưởng Yên Nhiên. Lôi điện trực tiếp đem thân thể Tưởng Yên Nhiên từ trên đầu trở xuống phân thành hai mảnh, tinh hạch trong đầu cứ như vậy lăn ra ngoài. Và em ấy chết như thế đấy. Đĩa có thể thành hai con sống tiếp nhưng em ấy thì không. Amen.