Tác giả: Tùy Tiện

"Tô Từ đâu?"

Thẩm Hy ngồi lên mép giường Thẩm Lăng, nhíu mày hỏi.

Mà Tô Từ chính là thiếu niên tóc đỏ khi trước.

"Thiếu gia, cậu ấy từ lúc đến căn cứ đã đi mất rồi, chắc cậu ấy có chuyện gấp gì đó."

Sở Du gãi gãi đầu nói, chỉ sợ Thẩm Hy nổi giận với Tô Từ.

Thẩm Hy càng nhíu chặt mày, nhưng lại không tiếp tục truy cứu, việc quan trọng hiện tại chính là chữa trị cho Tiểu Lăng.

"Nhưng mà thiếu gia, làm sao để cậu ấy hấp thu tinh hạch được? Bình thường chúng ta đều dùng tinh thần để hấp thu, ít nhất cần phải thanh tĩnh mới làm được.

Nhưng cậu ấy đang hôn mê."

Sở Du khó hiểu hỏi.

"Tôi từng thấy một con tang thi cấp hai hấp thu tinh hạch, chúng không giống như chúng ta dùng tinh thần hấp thu mà là trực tiếp ăn vào.

Cho nên tôi nghĩ Tiểu Lăng có thể hấp thu mà không cần trong trạng thái thanh tỉnh.

Trước tiên cứ thử đã."

Thẩm Hy cũng không tiếp tục nói nữa, bắt đầu từ viên tinh hạch sơ cấp, cầm lên đưa vào miệng Thẩm Lăng.

Hắn sợ Thẩm Lăng không thể nuốt sẽ mắc trong cổ họng, cho nên vẫn cầm lấy.

Có điều, khi viên tinh hạch vừa chạm vào lưỡi, đã như một sự thần kỳ, hóa thành dòng nước trôi tuột vào trong.

Thẩm Hy kinh ngạc rút tay ra, sau đó là mừng như điên.

Quả nhiên hắn đã đoán đúng!

Cứ như thế, Thẩm Hy từng viên từng viên đút cho Thẩm Lăng, mãi đến khi đống tinh hạch vơi dần và hết sạch, nhưng người trên giường vẫn cứ hôn mê.

"Anh Hy, sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh?"

Nét mặt Mộc Mộc trở nên lo lắng.

"Không nhanh thế đâu, có lẽ em ấy cần phải hấp thu hoàn toàn, hoặc đang chữa trị cơ thể."

- ---

Bên ngoài xảy ra chuyện gì Thẩm Lăng hoàn toàn không biết.

Hiện tại, thần trí của cậu đang trôi nổi trong không trung, xung quanh vô cung hỗn độn, những những thứ này Thẩm Lăng rất đỗi quen thuộc, là vật tư mà cậu thu vào không gian.

Kỳ thật, từ khi rời khỏi nhà xưởng ở Hỏa Biên, Thẩm Lăng rất ít khi thu thập vật tư, bởi vì cậu là tang thi, không cần ăn uống, nhiều nhất cũng chỉ tìm quần áo và vài thứ linh tinh.

Thẩm Lăng không biết tại sao mình lại ở trong đây, cho nên từ nãy giờ vẫn yên lặng đứng một chỗ.

Khác với những gì cậu cảm nhận, không gian vô cùng hỗn độn, đáng lẽ ra nó phải là một không gian bốn chiều, vật tư xếp ngay ngắn, nhưng hiện tại lại trái ngược hoàn toàn.

Thẩm Lăng không tìm thấy được điểm cuối, mà vật tư lại giống như cậu trôi lơ lững hỗn độn.

Không biết qua bao lâu, một trận dao động đột ngột xảy ra, vật tư xung quanh Thẩm Lăng bắt đầu xoay chuyển, từng thứ từng thứ lấy tốc độ mắt thường bắt đầu tạo thành một cơn lốc xoáy bao quanh Thẩm Lăng.

Cậu kinh ngạc muốn di chuyển, nhưng cơ thể lại bị cơn lốc cuốn vào bên trong, cơ thể từng đợt bị kéo đi, đầu óc mòng mòng rối loạn, sau đó Thẩm Lăng rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Thẩm Lăng là trần nhà cũ kĩ làm bằng tôn.

Mặc dù đang mở mắt nhưng đầu óc cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tiêu cự ở nguyên một chỗ, mất một lúc sau mới có thể hoàn hồn.

Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói xa lạ.

"Tiểu Lăng? Tiểu Lăng? Em có nghe anh gọi không?"

Thẩm Lăng nghiêng mặt qua bên cạnh, lập tức thấy được một người đàn ông vẻ mặt đầy lo lắng nhìn mình.

Thẩm Lăng tự hỏi một lúc, xác nhận bản thân không biết người nọ mới nhíu mày lại.

Đột nhiên hai mắt cậu mở to, nhớ đến tình cảnh của bản thân.

Cậu không ngụy trang mắt, mà người đàn ông này nhất định đã thấy được dị trạng của cậu.

Như vậy, anh ta đã biết cậu chính là tang thi rồi?

Thẩm Lăng âm thầm điều động dị năng, từng luồng khí lạnh lẽo từ tay lan ra, một mảnh giường đã bị đóng băng.

Có điều rất nhanh, đầu Thẩm Lăng bắt đầu ong ong, mặc dù không đau như lúc trước nhưng vẫn khiến cơ thể cậu mệt mỏi, dị năng trong tay nhanh chóng biến mất.

"Tiểu Lăng, em đừng kích động, em vừa mới tỉnh lại thôi."

Thẩm Hy nhận ra Thẩm Lăng đang hoảng sợ, hơn nữa còn điều động dị năng, mặc dù rất nhanh đã biến mất nhưng hắn vẫn nhận ra hai mày cậu đang nhíu lại.

"Anh biết tên tôi?"

Lúc này, Thẩm Lăng từ miệng Thẩm Hy nghe được tên của mình, liền ngạc nhiên nhìn hắn.

Cậu cứ tưởng ngoài đám người Cố Bắc Thần ra, không còn ai biết nữa, ngay cả cậu còn không biết, nhưng người đàn ông này lại có thể gọi đến thân cận như vậy.

Rốt cuộc anh ta là ai?

"Sao lại không? Em nói gì vậy, đừng kích động, cẩn thận lại hôn mê."

Thẩm Hy dịu giọng nói, sau đó đưa tay định xoa đầu Thẩm Lăng, có điều lại bị cậu né tránh.

Ánh mắt hắn hiện lên tia bất đắc dĩ.

"Tiểu Lăng đừng nghịch, đã lâu hai chúng ta không gặp nhau, để anh nhìn em thêm một lúc nào."

Lời nói của Thẩm Hy càng khiến cho Thẩm Lăng bối rối.

Không lẽ anh ta thật sự biết cậu, hơn nữa còn rất thân thiết?

"Anh đã biết tôi là tang thi? Vậy anh định làm gì tôi?"

Thẩm Lăng cũng không quên việc bản thân là tang thi, cho dù người đàn ông này biết cậu, hơn nữa còn có vẻ rất quan tâm đến cậu, nhưng một con người có thể chấp nhận tang thi hay sao?

Thẩm Hy không hề biết Thẩm Lăng không còn nhớ gì, chỉ nghĩ cậu vì thân phận của mình mới cảnh giác như vậy, điều này khiến cho hắn vô cùng đau lòng.

Hắn thở dài một cái, lần nữa vươn tay xoa đầu Thẩm Lăng.

"Em nói cái gì vậy? Cho dù anh biết em là tang thi thì sao? Anh sao lại có thể làm hại đến em.

Đừng suy nghĩ lung tung nữa, có biết không."

"Đúng đó Thẩm Lăng, anh Hy lo cho cậu lắm.

Hai ngày nay cậu hôn mê không tỉnh, anh ấy còn ra ngoài giết tang thi, kiếm tinh hạch cho cậu đấy."

Mộc Mộc chạy lại, gật đầu nói.

"Tiểu thiếu gia, cậu yên tâm, cho dù cậu trở thành như thế nào, chúng tôi vẫn ở bên cậu."

"Đúng đó tiểu thiếu gia."

"Đừng quá lo lắng."

Theo sau đó, đám người Dương Hùng cũng sôi nổi tiến lên.

Mặc dù bọn họ không thân thuộc với Thẩm Lăng, toàn từ miệng của Thẩm Hy biết đến cậu, nhưng Thẩm Hy vẫn luôn nói với bọn họ, nhất định phải đối xử tốt với Thẩm Lăng.

Từ nhỏ Thẩm Lăng đã được cưng chiều như bảo bối, ngậm trong miệng sợ tan, muốn gì được nấy, suốt ngày bên ngoài quậy phá.

Thẩm Hy là con cả, được ba mẹ giao trọng trách kế thừa sản nghiệp, hơn nữa còn đệ khống vô cùng, chỉ hận không thể thu nhỏ Thẩm Lăng đặt vào túi áo mang theo.

Sau đó, Thẩm Lăng lên đại học, kiên quyết muốn đến Riche Aristocrate ở Chi Minh để học, cả nhà ai cũng ngăn cản nhưng không được.

Kể từ đó Thẩm Hy như khối băng di động, suốt ngày treo bên miệng tên Thẩm Lăng, vì vậy những người bên cạnh hắn cũng thuộc làu làu về Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng bị bọn họ dọa cho sợ, ngốc ngốc há miệng.

Cậu không biết bọn họ nhưng bọn họ lại biết cậu, hơn nữa có vẻ sẽ không làm hại cậu.

Cho nên Thẩm Lăng dè dè dặt dặt nói.

"Nhưng mà tôi không biết mấy người là ai."

Thẩm Hy và những người còn lại đều kinh ngạc, nhất là Thẩm Hy, hắn kích động đến nổi đứng bật dậy.

"Gì cơ? Em không nhớ anh là ai?"

Thẩm Hy hoang mang vô cùng, hèn gì từ nãy giờ Thẩm Lăng vẫn luôn cảnh giác, đáng lẽ ra hắn phải nhận ra chứ.

Nhưng tại sao Thẩm Lăng lại mất trí nhớ, không lẽ sau khi biến thành tang thi cũng reset luôn bộ nhớ?

"Đúng...!Đúng vậy.

Ngay cả bản thân là ai tôi cũng không nhớ."

Thẩm Lăng thấy hắn kích động như vậy liền bối rối.

Sau đó chống người muốn ngồi dậy, có điều Thẩm Hy đã nhanh hơn một bước, đi đến đỡ cậu.

"Không sao, nếu em không nhớ thì từ từ sẽ nhớ, anh giúp em."

Thẩm Hy cũng chỉ bất ngờ ban đầu, lúc sau ngẫm lại hắn liền thấy không sao cả.

Em trai mất trí nhớ thì hắn sẽ giúp cậu nhớ lại, không thì dứt khoát tạo nên cho cậu ký ức mới.

"Cảm ơn."

Nhận ra được sự quan tâm của Thẩm Hy, Thẩm Lăng cũng dần thả lòng.

Hơn nữa, từ nãy giờ không ai dị nghị gì về thân phận của cậu, điều này khiến Thẩm Lăng nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Nhưng mà mấy người là ai?"

"Anh là anh trai em, Thẩm Hy.

Đây là Sở Vân, Sở Du, Dương Hùng và Mộc Mộc.

Còn một người nữa là Tô Từ, nhưng cậu ta không có ở đây."

Thẩm Lăng nghe đến thân phận của Thẩm Hy thì vô cùng bất ngờ, sau đó là cảm giác kinh hỉ.

Cậu vẫn còn người thân.

Từ lúc mạt thế đến bây giờ, mặc dù Thẩm Lăng không lộ ra ngoài, nhưng cậu vẫn luôn kìm nén suy nghĩ muốn tìm kiếm người thân.

Hôm đó, cùng Dương Tư Tri đến nhà của y, bề ngoài Thẩm Lăng an ủi Dương Tư Tri, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo lo sợ.

Cậu sợ người thân của mình gặp nguy hiểm, sợ trên đời này chỉ còn một mình cậu, sợ bọn họ vì tìm cậu mà bỏ mình.

Nhưng rồi cậu lại kìm nén tất cả, tự an ủi rằng họ không sao đâu.

Mặc dù cậu không biết người thân mình đang ở đâu, là ai, nhưng lại thầm hy vọng bọn họ đều an toàn.

Bây giờ Thẩm Hy lại nói cho cậu biết, cậu vẫn còn người thân trên đời này.

Có điều cậu vẫn không dám quá tin tưởng.

"Anh thực sự là anh trai tôi sao?"

"Đứa ngốc này, em hỏi gì vậy, anh không phải là anh trai em thì là ai? Anh giả vờ làm gì đây hửm?"

Thẩm Hy cốc nhẹ đầu Thẩm Lăng, lắc lắc đầu bật cười.

Không biết từ bao giờ em trai anh lại mềm dịu như vậy.

Trước đây, nếu nó không tin đã lớn Bổn thiếu gia mắc gì phải tin? Chẳng lẽ em trai anh biến thành tang thi liền đổi tính?

Thẩm Lăng thấy cũng đúng.

"Vậy anh biết gì về tôi, lỡ như...!lỡ như anh chỉ biết tên tôi thôi? Anh gạt tôi để lấy tinh hạch của tôi thì sao?"

Mặc dù Thẩm Lăng hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng đã tin vài phần.

Cảm xúc là thứ rất khó khống chế, lo lắng trong mắt Thẩm Hy khi nãy không phải nói giải là giả.

Chỉ là cậu muốn xác nhận một chút, cũng nhân cơ hội biết thêm về bản thân.

Nếu có bất trắc gì, cậu có chết cũng muốn đồng quy vu tận.

"Ơi trời.

Anh sợ em rồi đấy Tiểu Lăng.

Được rồi, em muốn hỏi gì cứ hỏi đi anh sẽ trả lời hết có được chưa?"

Thẩm Hy chỉ biết trợn mắt, nhưng ngẫm lại cũng đúng.

Thân phận của Thẩm Lăng hiện tại rất nguy hiểm, nêu để người bên ngoài nghe được không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhất là cao tầng trên kia, cha hắn vốn đã bị dính trong vũng bùn đó, nếu để bọn họ nắm được sẽ nhân cơ hội làm ra chuyện xấu chèn ép cha hắn.

Hơn nữa, an toàn của Thẩm Lăng cũng bị ảnh hưởng.

Thử hỏi, một con tang thi có thần trí, là hấp dẫn trí mạng như thế nào với các nhà khoa học? Nghi ngờ của Thẩm Lăng là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

"Ừm.

Vậy anh nói sơ về tôi đi."

"Em là Thẩm Lăng, năm nay 19 tuổi, học ở đại học Riche Aristocrate, rất thông minh, đáng yêu."

Thẩm Hy còn định khen thêm vài câu, liền đón nhận ánh mắt biết ngay mà từ mọi người trong đội, vì vậy liền dừng lại, sau đó tiếp tục.

"Anh là anh trai em Thẩm Hy, bố của chúng ta là Thẩm Hạo, mẹ của chúng ta là Phi Yến.

Mọi người đều rất thương em, nhà của chúng ta ở thủ đô, nhưng em lại muốn đến Chi Minh học, cho nên mới không ở cùng mọi người.

Trước mạt thế em bị bắt cóc, lúc ba và anh định đi tìm em thì mạt thế đến, cho nên mới lạc nhau."

Nhắc đến chuyện này, hai mắt Thẩm Hy tối lại.

Hắn chưa bao giờ quên khoảnh khắc nghe được Thẩm Lăng bị Từ ôn bắt cóc có bao nhiêu đáng sợ.

May cho ông ta là mạt thế đến, nếu không hắn nhất định sẽ bầm thây ông ta.

Quan trọng nhất là Thẩm Lăng vẫn an toàn.

Ban đầu hắn rất sợ cậu xảy ra chuyện, khắp nơi đều là tang thi, một đứa trẻ như Thẩm Lăng làm cách nào để sinh tồn? Nhưng hiện tại khiến cho hắn thở phào, ít nhất em ấy vẫn còn ở đây.

"Bị bắt cóc? Sao lại bị bắt cóc?"

Thẩm Lăng hoang mang hỏi.

"Chuyện này phức tạp lắm, kể ra rất dài, sau này anh sẽ nói cho em nghe.

Bây giờ em xem có chỗ nào khó chịu không?"

"Đầu hơi đau, nhưng đỡ hơn rồi."

Thẩm Lăng cũng không tiếp tục truy hỏi, tạm thời tin tưởng.

Hơn nữa có vẻ cậu khỏe hơn lúc trước, chắc là Thẩm Hy giúp cậu.

"Anh chữa trị cho tôi..

cho em sao?"

"Ừm, là dùng tinh hạch.

Anh từng thấy tang thi hấp thu tinh hạch, nên nghĩ em cũng thế.

Cũng may hiệu quả."

"Có tốn nhiều không, chắc là nhiều lắm.

Về sau em kiếm lại trả anh nha."

Thẩm Lăng có chút bối rối, cũng ngại mình phiền đến Thẩm Hy.

"Nói cái gì vậy? Anh là anh trai em, còn cần em trả lại à?"

Thẩm Hy hung hăng xoa đầu Thẩm Lăng, sau đó thở dài một hơi, gương mặt hiện lên nét mệt mỏi.

Hắn đã thức xuyên suốt hai ngày, bây giờ biết Thẩm Lăng đã ổn, cho nên bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

"Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi, để bọn tôi chăm sóc tiểu thiếu gia."

Sở Vân đau lòng nhìn Thẩm Hy.

Hơn ai hét cô biết Thẩm Hy có bao nhiêu yêu thương Thẩm Lăng, hai ngày nay còn liên tục giết tang thi, là ai cũng phải gục.

Cô không muốn nhìn Thẩm Hy mệt mỏi.

Không riêng gì Sở Vân, Thẩm Lăng và những người khác cũng nhận ra Thẩm Hy mệt mỏi.

Bọn họ sôi nổi khuyên anh đi nghỉ ngơi, mà Thẩm Hy cũng không từ chối.

"Được được, tôi đi ngủ một lát.

Còn nữa, Dương Hùng, nếu người của Âu Dương Minh Triết lại đến tìm, thì cứ hẹn anh ta sáng ngày mai giúp tôi."

Âu Dương Minh Triết chính là một trong hai người cầm quyền của căn cứ Hòa Bình.

Bọn họ vốn dĩ muốn trao đổi giữa tư liệu virus và vũ khí, nhưng tư liệu lại bị lấy mất, cho nên hợp tác liền hủy bỏ.

Âu Dương Minh Triết nghe tin Thẩm Hy quay lại căn cứ, cho nên hai ngày trước ngỏ ý muốn gặp mặt, có điều Thẩm Hy lo cho Thẩm Lăng, không có thời gian.

Bây giờ Thẩm Lăng đã an toàn, cho nên hắn cũng phải đến đó, không thể cứ mãi từ chối.

"Yên tâm đi, để tôi."

Sau đó, Thẩm Hy đi đến chiếc giường còn lại trong phòng, vừa chạm gối đã ngủ mất.

Trong phòng, phút chốc chỉ còn lại năm người.

"Chào Thẩm Lăng, tui là Mộc Mộc, họ Mộc tên Mộc luôn.

Lần trước tui thấy dị năng của cậu ấy, quá là mạnh lun.

Cậu cấp mấy vậy?"

Mộc Mộc vốn chỉ có dị năng tốc độ, bình thường nhận việc thăm dò lộ trình, cậu ta rất muốn có dị năng công kích, cho nên hâm mộ Thẩm Lăng không thôi.

"Tui cũng không biết nữa, nhưng mà chắc là cấp ba."

"Gì cơ? Cấp ba á? U là trời, quá đáng sợ rồi."

Không chỉ Mộc Mộc, mà ba người còn lại cũng bât ngờ không thôi.

Trong lòng bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn, hên là Thẩm Lăng có thần trí, nếu không, một con tang thi cấp ba, có muốn để cho người khác sống không hả?

"Tui từng thấy người có dị năng hệ băng rồi, nhưng bọn họ không lợi hại bằng cậu.

Cùng lắm chỉ là tạo ra mấy cục băng tấn công, nhìn xấu chết, còn cậu lại tạo ra được mũi lên luôn nha, rất đẹp.

Hơn nữa cậu còn có thể đóng băng nhanh, như lần trước ấy, quá là trâu bò."

Thẩm Lăng được Mộc Mộc khen ngợi, hít hít mũi, giả vờ ngại ngừng nhưng trong lòng đã chống nạnh cười to.

Khen tiếp đi, khen nhiều vào!

Lúc này, cửa phòng đột ngột bị mở ra, một giọng nói sang sảng vang lên.

"Tôi về rồi đây."

"Cậu nhỏ tiếng một chút, thiếu gia đang nghỉ ngơi."

Sở Vân nhíu mày nhìn Tô Từ, ánh mắt khẽ liếc sang Thẩm Hy, thấy hắn vẫn ngủ mới nhẹ nhàng thở ra.

Tô Từ nhún nhún vai, không nói gì nữa mà bước vào, sau đó bắt gặp Thẩm Lăng trên giường.

"Ồ, bé yêu tỉnh rồi à?"

- ----

Phỏng vấn tác giả:

Q: Xin hỏi tại sao lại dùng tên Hán Việt và ý tưởng từ đâu?

A: Thật ra thì không phải không muốn đặt tiếng Việt, mà là tên Việt đọc nó hơi kì.

Ví dụ như Trần Văn A, Nguyễn Thị B, hơi ngượng lắm.

Mặc dù cũng có tên hay nhưng mà rất ít nên quyết định dùng tên Hán.

Tên từ đâu mà có thì dễ lắm, chỉ có duy nhất tên của công và thụ là được suy nghĩ cẩn thận qua thời gian chọn lọc, còn lại các nhân vật khác nhắc đến thì nghĩ ra, hoặc chỉ gõ họ sau đó chọn từ đoán sẵn trong điện thoại.

Q: Tên tỉnh thành là từ đâu ra?

A: Nếu nhìn kĩ sẽ thấy rất quen đó.

Ví dụ như Chi Minh, Hồ Chí Minh bỏ Hồ bỏ sắc, Hải Phong - Hải Phòng.

Từ đó mà ra đóa.

Q: Đã nghĩ ra kết cục chưa? Tiếp theo sẽ thế nào?

A: Kết cục đã có rồi, sẽ bất ngờ cho coi, nhưng quá trình tiếp theo vẫn đang nghĩ huhu.

Sau này sẽ chỉnh sửa lại những điều bất hợp lý.

Với cả chắc sẽ có H, nhưng không khẳng định hay nha, nên đừng quá mong chờ hiu hiu.

Q: Có cp phụ không?

A: Chắc chắn có, và cp phụ cũng khá bất ngờ, và không chỉ riêng cặp nam nam, vẫn có nam nữ hoặc nữ nữ.

Nếu ai chỉ thiên đam mỹ thì xin lỗi trước nhá.

Q: Dự định số chương là bao nhiêu?

A: Hmmm, chắc tầm trên dưới 130 chương, mỗi chương 3k từ, đủ để mn đọc.

Mn cứ nói những chỗ nào bất hợp lý, thấy đúng sẽ sửa.

Cảm ơn rất nhiều..