Edit: Cacao

"Đù!"

Thẩm Hạo nhìn thi thể nhân vật trên màn hình game, không nhịn được mắng một tiếng.

Tên chó này cư nhiên lại giết người rồi chạy!

"Cạch", đi kèm với âm thanh đồ sứ nhẹ nhàng đặt lên trên bàn máy tính, một đĩa dưa hấu được cắt thành khối nhỏ, trên cắm mấy que tăm được bày lên, tiếp đó âm thanh trong trẻo vang lên: " Sao thế?"

Thẩm Hạo ngẩng đầu, liền thấy người anh trai người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đến bồn cầu thấy cũng được sửa của hắn.

Cho dù sắc mặt anh trai lạnh nhạt, giọng nói cũng chẳng mang tình cảm gì, nhưng nhìn thẳng vào gương mặt vừa nhìn đã thấy áp bách kia, Thẩm Hạo vẫn không tự chủ được nói: "Giữa trưa..."

Thẩm Mộc ngẩn ra: "Cái gì?"

Mẹ nó, không biết sao cứ thấy nói tục trước mặt khuôn mặt này là một loại tội lỗi nhờ.

Thẩm Hạo cầm lấy tăm ăn miếng dưa hấu lớn, vị mát lạnh làm hắn khôi phục trình diễn xuất thường ngày, cười hì hì nói: "Em đang học thuộc thơ thôi anh, cày đồng đang buổi ban trưa, thật ra cày đồng hay không không quan trọng, chỉ cần giữa trưa không vấn đề là được."

Em trai của anh sao lại bị ô nhiễm thế này.

Thẩm Mộc từ ái nở nụ cười, sờ sờ đầu hắn, mắt liếc màn hình: "Em lại chết kìa."

Đù!

Thẩm Hạo lúc này mới chú ý tới, không biết từ lúc nào hắn đã sống lại ở chỗ cũ, sau đó lần thứ hai bị chặn đường đánh.

Không thể quay lại nói chuyện với anh trai nữa, hai tay hắn để lên bàn phím, nghiến răng nghiến lợi đánh game.

Bây giờ là nghỉ hè.

Trời nắng chang chang, chiếu xuống mặt đất cực nóng, ném trứng gà xuống cũng chín, các ngành đều bị ép tiến vào thời kỳ ế hàng, khí trời tuyệt đối không tính là tốt, nhưng người đi du lịch lại đặc biệt nhiều, ví dụ như cha mẹ Thẩm.

Người lớn đi rồi, lưu lại hai anh em Thẩm Mộc Thẩm Hạo ở nhà, anh thì năm nhất được nghỉ, em thì đã thi đại học xong xuôi, hai người như hai con chim xổng khỏi lồng, tự nhiên là muốn buông thả thế nào thì buông thả thế đấy.

Trong nhà vừa vặn có hai cái máy tính, hai anh em trạch ở trên phòng điều hòa xem người dưới lầu đi lại dưới ánh mặt trời chói chang, mở máy tính đọc tiểu thuyết hoặc là chơi game, cảm giác rất là sảng khoái.

Thẩm Mộc học đại học ở một thành phố khác, hơn nữa chương trình học lớp 12 rất căng thẳng, việc học nặng nề, Thẩm Hạo không sai biệt lắm đã một năm chưa thấy anh trai, lần gặp nhau này, thậm chí có chút mới lạ.

Dựa theo cách nói của hắn, đó chính là "Anh trai tôi đã trổ mã, lớn lên* không giống người phàm".

Gốc là họa phong (画风) hong có bt nghĩa

Đối với cách nói này, Thẩm Mộc khịt mũi coi thường.

Anh cũng không cao lên, mặt mũi cũng không thay đổi gì, muốn nói có cái gì khác với một năm trước, đại khái chính là khí chất.

Sau khi trưởng thành, Thẩm Mộc có một năng lực kỳ quái.

Anh chậm rãi đi tới ban công, chỗ đó đặt một chậu Hoa Sen Đá mọng nước, phiến lá xanh lục đầy đặn tạo thành hình một đóa hoa nở rộ, lớn lên rất khỏe mạnh.

Thẩm Mộc lấy tay đụng vào cây, có thể cảm nhận được đối phương truyền đến ỷ lại và mừng rỡ, còn báo cáo vị trí, tình hình của bản thân với anh.

Ánh sáng, nước, dinh dưỡng, tình huống sinh trưởng, mỗi lần tiếp xúc Hoa Sen Đá đều đem ra báo cáo một lần, tựa hồ là bởi vì trí lực, trừ những cái đó ra, nó cũng sẽ không suy nghĩ gì khác.

Thẩm Mộc từng thử chạm chạm cây cối ven đường, chúng nó cũng sẽ truyền tới tình huống của chính mình, lại không có tình cảm.

Anh suy tư.

Chẳng lẽ Hoa Sen Đá biết nó là do anh chăm sóc?

Tưởng tượng đến cảnh một cây sen đá quơ quơ phiến lá nói "Chủ nhân, em khát nước", Thẩm Mộc cảm thấy mình bị manh đến.

Thẩm Hạo ló đầu liếc mắt nhìn, phát hiện anh trai đang ở ban công thâm tình chăm chú nhìn một cái cây, cả người run rẩy, tập hợp thành viên công hội đi báo thù.

Thẩm Mộc này, chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, từ nhỏ đến lớn, đám trẻ con bất hạnh cùng lớp với Thẩm Mộc cũng không biết đã bị cha mẹ nhắc tới bao nhiêu lần đối phương có bao nhiêu tốt đẹp, đối với Thẩm Hạo mà nói, bất hạnh này quả thực phải khuếch đại gấp mười lần, bởi vì người có thành tích tốt, hiểu lễ phép, trong bối cảnh nào cũng là tồn tại biết phát sáng này, đúng là ca ca ruột của hắn.

Nhớ năm đó, em gái hắn thầm mến đỏ mặt đưa cho hắn một bức thư màu hồng nhạt, trong lúc thâm tâm hắn lặng yên suy nghĩ về cuộc sống hai người hạnh phúc sau này, em gái nhờ hắn chuyển thư cho anh trai —— ai có thể cảm nhận được tâm tình ngũ lôi oanh đỉnh của hắn lúc này?

Vẫn là quá non.

Thẩm Hạo thổn thức.

Sau đó chuyện như vậy nhiều hơn, hắn cũng liền không đau không ngứa.

Trên thực tế xét trình độ bình quân của các bạn cùng lứa mà nói, Thẩm Hạo cũng thuộc loại trung bình trở lên, nhưng đứng dưới ánh trăng sáng là anh trai, ánh sáng như đom đóm yếu ớt này của hắn căn bản không nhìn thấy được, cho dù đã thảm như vậy, ba mẹ cũng vẫn như cũ thường thường nhắc tới điểm tốt của anh trai với hắn, ở bên ngoài gặp người liền khen con lớn, cho nên sau khi trưởng thành, hắn yên lặng tự hỏi có phải ba mẹ có cừu oán với anh trai hay không, mà có thể thay người kéo cừu hận kéo đến vững vàng như thế, mười năm như một vẫn kiên trì bền bỉ.

Nếu là người lòng dạ hẹp hòi, ngay cả ý nghĩ muốn giết đối phương cũng có đi?

Đúng, Thẩm Hạo chính là xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất như thế đấy.

Họa phong thanh kỳ*.

* Chỉ phong cách thanh mát, trong trẻo, mới mẻ

Con người Thẩm Mộc hoàn mỹ như vậy, chỉ có một khuyết điểm.

Cũng không tính khuyết điểm, đơn giản là Thẩm Mộc thích trồng cây, nhưng xưa nay đều trồng không sống nổi.

Bất kể là Phong Lan Nguyệt Quý, hay là Lô Hội Trầu Bà, cho dù xương rồng được xưng là để không cũng sống, hay cỏ dại ngoan cường mọc ra từ khe đá, đến tay Thẩm Mộc, đều chỉ có một chữ "chết".

Tuổi thọ ít thì mấy ngày, nhiều thì một tháng, chưa bao giờ có ngoại lệ.

Cố tình là Thẩm Mộc lại phi thường cố chấp, lũ chiến lũ bại, lũ bại lũ chiến*.

* Đánh hoài vẫn thua, thua hoài vẫn đánh.

Có lẽ là thành ý của anh trai cuối cùng cũng cảm động trời cao?

Nghỉ hè gặp mặt, Thẩm Mộc lấy ra chậu Hoa Sen Đá nói là mua lúc đại học mới vừa khai giảng, cả nhà không tin, từ đó đến giờ cách lần thứ nhất Thẩm Hạo thấy chậu hoa kia đã hơn một tháng, hắn không thể không thừa nhận, mặc kệ có phải nghỉ hè Thẩm Mộc mới mua hay không, nuôi đến bây giờ ít nhất đã phá kỷ lục rồi.

Trong game khoái ý ân cừu, ngồi xổm canh cái tên giết hắn hai lần đến mức không dám ra khỏi khu an toàn, tâm tình Thẩm Hạo cuối cùng cũng coi như khoái trá.

Hắn mở web, tìm diễn đàn trong mục yêu thích, phát hiện một bài viết vẫn chưa đọc bị người đẩy lên đầu, liền ấn vào.

Là chủ đề tận thế quen thuộc.

Tiên đoán năm 2012 của người Maya làm không ít người trúng chiêu, cho nên bây giờ bất luận là tuôn ra thuyết pháp gì, mọi người đa số đều hoài nghi, tích trữ đồ ăn thì thôi, nhiều hơn thì không ai đi làm, lâu chủ bài viết này nói thành phố hắn ở có mưa máu, giữa những hàng chữ tràn đầy sợ hãi, nhưng căn bản không có mấy người tin.

Thẩm Hạo kéo xuống dưới bài viết.

Dùng kinh nghiệm nhiều năm lướt diễn đàn của hắn, nếu như phía sau không có thêm drama, bài viết này sẽ sớm chìm.

Quả nhiên, sau khi bị quần chúng chế giễu, lâu chủ thả ra một đoạn video.

Có thể nhìn ra được, video chất lượng thấp này vốn được quay từ điện thoại di động giá không đến 1000 tệ, mà từ trong video, cư dân mạng có thể nhìn thấy nước mưa màu đỏ từ trên trời rơi xuống, màu đỏ kia cũng không phải là đỏ hồng hay là đỏ tía, mà như là máu chảy ra từ động mạch trong cơ thể người, màu sắc tươi đẹp.

Máy quay không ngừng chuyển hướng, đem bầu trời, nhà cao tầng, mặt đất nhét hết vào trong video, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người xác nhận tính chân thực của video, bởi vì ở chỗ của bọn họ, cũng có mưa máu.

Có người nói là do môi trường, có người nói là hiện tượng đặc thù, có người trắng trợn cổ xuý tận thế, Thẩm Hạo nhìn chăm chú một lúc, phát hiện admin duyệt bài viết cho thêm sao, cảm thấy được độ tin cậy rất cao.

Trời mưa.

Thẩm Mộc ngạc nhiên phát hiện, nước mưa trước mắt là màu đỏ như máu.

Anh trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau đó cầm chậu Sen Đá lên, quay về phòng.

Mưa mùa hè vẫn luôn rất dữ, rất có cảm giác thiên quân vạn mã, Thẩm Mộc mới đi được mấy bước, mưa đã tầm tã.

Thẩm Hạo liếc mắt nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc há to miệng: "Lão thiên gia thật sự có bà dì tới thăm?!" Ánh mắt của hắn đăm đăm, lẩm bẩm nói: "Thì ra nó là con gái!"

Thẩm Mộc: "..."

"Anh, sao anh không lấy quần cộc vào giúp em?"

Thấy Thẩm Mộc đi vào phòng ngủ, Thẩm Hạo nói xong liền muốn đi ra ban công, lại bị cản lại.

Vẻ mặt Thẩm Mộc rất kỳ dị: "Đừng đi, anh có dự cảm không tốt." Cũng không thể nói với em trai là Hoa Sen Đá đang rất hoảng loạn chứ?

"Ồ."

Nghĩ đến diễn đàn đang bàn luận chuyện tận thế, Thẩm Hạo dừng bước.

Mây đen che kín mặt trời, thiên không ảm đạm.

Giữa trời sấm vang chớp giật, chỉ thấy một cái quần cộc màu sắc rực rỡ trên ban công đón gió bay phấp phới, như con chim hải yến theo gió vượt sóng...!Không được, bịa không nổi nữa.

Thẩm Hạo đầu đầy hắc tuyến, hồi thần, thấy Thẩm Mộc đang ngồi trên ghế trước máy tính, nhìn bài viết kia, suy tư.

Hắn đột nhiên có một loại linh cảm không lành.

Quả nhiên.

Thẩm Mộc trầm ngâm nói: "Đêm nay ăn cà rốt, cà rốt cùng cà rốt đi."

"...!Anh thật tàn nhẫn!"

Nam nhân quyền to nắm giữ nhà bếp không đắc tội được.

Thẩm Hạo cũng sẽ không nấu cơm tiếp tục lướt diễn đàn, tìm thấy được một bài viết được đẩy lên khác.

Người mở topic là admin, bài viết là tiểu thuyết nguyên sang tận thế, mới vừa viết mở đầu, chương 1: Toàn quốc đổ mưa máu.

—— ngoài ý muốn tương tự với tình huống bây giờ.

"Mẹ kiếp, thật sự đổ mưa đỏ!"

"Admin đại thần!"

"Lẽ nào tận thế đến thật, chẳng lẽ admin thức tỉnh dị năng tiên đoán?"

"Ồ, chỗ mấy người cũng có mưa đỏ?"

"...!Thật, quá không đúng, ngày hôm qua dự báo thời tiết nói chỗ bọn tui trời quang!"

"Ngọa tào thật là tà môn!"

"Quỷ dị."

"Mặc kệ, chờ mưa ngừng liền đi mua đồ ăn, lương khô của mẹ lão tử đúng lúc ăn hết rồi."

"Ha ha ha, trong tủ lạnh còn có hơn N cái sô cô la."

"Thân, ngươi cảm thấy đến tận thế thật còn có điện sao?"

"Hệ thống cung cấp nước còn có thể uống được sao? Sẽ có nước mưa lẫn vào hay không? Dính mưa sẽ phát sốt biến thành tang thi sao?"

"@ admin, có bản lĩnh mở topic thì giải thích đi! Cầu hỏi cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"

"Ha ha, một sóng lớn chuyên gia sắp đến."

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Hạo đưa đũa gẩy gẩy một miếng cải xanh, cải xanh cùng cải xanh, trợn to hai mắt: "Anh, Phi Hồng* nữ hoàng đâu? À, em nói là cà rốt."

* Đỏ tươi

"Phi Hồng nữ hoàng có thể để thêm mấy ngày, thúy lục chi trụ, mặc nhiễm tân tinh, ninh mông phong bạo* tương đối dễ hỏng, nên ăn trước."

* 翠绿支柱、墨染新星、柠檬风暴 đại khái là thân, lá rau muống, cải thảo nhưng Thẩm Mộc đọc tên hoa mỹ để trêu lại Thẩm Hạo

Trời ạ, thân và lá rau muống với cải thảo còn có thể gọi như vậy sao.

Đêm nay sấm chớp đùng đùng, Thẩm Mộc lại mơ giấc mộng kia.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả:

Thẩm Hạo (Shěn hào) = thận tốt (Shèn hǎo) = thần hào sảng (Shén háo),nhưng không phải là nhân vật chính,chia buồn.

Thẩm Mộc (Shěn mù) = thần mộc (Shěn mù),nhìn lại tiêu đề,rõ ràng đây là nhân vật chính,ừm.

开文大吉!

感谢提前收藏的566个小伙伴,么么哒~.