Xoa cánh tay toan mỏi, Tiêu Văn cảm thấy hai ngày này chính là ngày chịu khổ, hôm qua chân đau nhức, hôm nay đổi thành cánh tay mỏi.

“Tang thi huynh, còn bao nhiêu thứ nữa.” Cũng không biết còn lại gì trong phạm vi chưa phân loại, hoặc là vật phẩm tang thi huynh không biết đến. Ngày mai khẳng định vẫn phải sửa sang lại một chút, bất quá sẽ không giống hôm nay mệt muốn chết.

“Không nhiều lắm, chỉ có phòng khách chất đầy là nhiều nhất.”

“Ách…là không nhiều lắm.” Đối với những gì hôm nay giải quyết mà nói thì thật sự là không nhiều lắm.

“Tang thi huynh, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nên hảo hảo dưỡng thần đi.” Tiêu Văn có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt tang thi huynh, hôm nay hắn thật sự mệt, vận dụng tinh thần lực cường độ cao. Cậu tạm thời ăn cơm dư lại từ buổi trưa vậy.

Phiêu liếc mắt nhìn ngũ chích lười biếng một cái, Tiêu Văn hâm mộ xen lẫn ghen tị a, bọn chúng thực nhàn nhã, giữa trưa tự đi ra ngoài kiếm ăn, vừa rồi lại đi ra ngoài kiếm ăn tiếp, ăn xong trở về nằm úp ngủ, cuộc sống so với thần tiên còn tiêu sái hơn.

Bất quá, ngũ chích hẳn là không ăn thực phẩm chín, vậy bọn chúng ăn gì?

“Tang thi huynh, bọn chúng.” Lấy tay chỉa chỉa ngũ chích đang nằm mọi tư thế khác nhau, “Ăn cái gì?”

“Ăn vật sống.” Tang thi huynh biết sủng vật nghi hoặc điều gì, cũng không che giấu. “Ta lúc trước vô tình thu vào một ít động vật nhỏ, hiện tại phỏng chừng trở thành đồ ăn của bọn chúng. Vốn chúng trốn trong rừng, ta cũng không để ý lắm.”

“Tang thi huynh, ta thấy ngươi vẫn là đi ngủ đi, ngươi thoạt nhìn thật sự không khỏe.” Nhìn tang thi huynh sắc mặt tái nhợt, Tiêu Văn cảm thấy vẫn là khuyên tang thi huynh đi ngủ thì hơn, về sau sẽ không bóc lột tang thi huynh nữa, cùng lắm để hắn đứng gác đêm thôi.

“Được rồi.” Tang thi huynh thực cảm động vì sủng vật quan tâm mình. Hôm nay đúng là tinh thần sử dụng quá độ, bây giờ cảm thấy đầu nặng trịch.

Tang thi huynh chậm rãi đi lên lầu.

Nhìn tang thi huynh bộ pháp không giống với bình thường, Tiêu Văn quyết định ngày mai sẽ không gọi tang thi huynh, để hắn ngủ đến tự tỉnh thôi.

Đem Tiểu Nhị ôm vào trong ngực, tay trái chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại, tay phải cầm lấy bánh mỳ còn lại từ trưa ăn nốt.

Hình như không gian của tang thi huynh có tác dụng giữ tươi, nhìn hạn sử dụng mấy món đồ đóng gói, bánh mỳ quá hạn đã lâu, bây giờ ăn vẫn như bình thường, chỉ là có chút khô. Không biết tang thi huynh tìm được nhiều thức ăn như vậy ở nơi nào, hôm nay tang thi huynh sắp xếp lương thực tốn rất nhiều thời gian đâu.

Nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Nhị, Tiêu Văn cảm thấy bất khả tư nghị, ngày hôm qua chỉ là một khối tròn vo, sau một ngày liền biến thành trạng thái trưởng thành. Cũng không biết tang thi huynh lấy từ đâu.

Tiểu Nhị bị niết lỗ tai không thoải mái, né vài lần nhưng không thành công, “Chi!” tạc mao. Trực tiếp nhảy xuống tránh khỏi ôm ấp của Tiêu Văn, nhanh như chớp chạy tới phía sau Tiểu Nhất, dùng hai chân trước gẩy gẩy lỗ tai bị chà đạp, cuộn tròn người bắt đầu ngủ.

Tiểu Nhị tạc mao, bốn con khác vẫn bất động như núi ngủ say sưa.

Mấy đứa này đều là Thụy thần sao? (chắc ý bảo bọn nó là thần ngủ)

Không có ai chơi cùng, Tiêu Văn đứng dậy lê thân thể đau nhức lên lầu ngủ. Có chuyện gì để mai tính sau, bây giờ ngủ quan trọng hơn.

Thời điểm Tiêu Văn tỉnh lại cảm thấy toàn thân càng đau nhức, quả nhiên là thương kinh động cốt một trăm ngày a.

【 ngươi bị thương là cơ thể, với xương cốt không quan hệ.】

Không muốn động, thật sự hoàn toàn không muốn động. Tiêu Văn rất muốn tiếp tục ngủ, ngủ là sung sướng nhất, cái gì mà rời giường thật sự rất hung tàn.

Trong phòng khách, tang thi huynh và ngũ chích tương đối im lặng không nói gì, tang thi huynh là lười nói chuyện, còn ngũ chích chính là không biết nói, vì thế liền tạo thành loại trường hợp nghiêm túc này. Tang thi huynh ném qua cái liếc mắt, Tiểu Nhất lập tức cảm thấy lông mao toàn thân đều dựng thẳng lên, gầm nhẹ một tiếng bỏ ra ngoài, chỉ là bộ pháp có điểm loạn. Bốn con khác cũng rất thức thời đi theo Tiểu Nhất.

Đi mãi, cho đến khi xa khỏi tầm nhìn mới dám quay đầu, giống nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó nằm úp sấp xuống. Tứ chích gắt gao nằm vây quanh Tiểu Nhất, thoạt nhìn giống như đang họp, chính là không ai biết thú ngữ, bằng không thật đúng là có thể nghe xem bọn chúng đang thương lượng cái gì.

Tang thi huynh trong phòng khách thấy đám động vật thức thời đi ra, vừa lòng gật gật đầu. Không biết sủng vật khi nào mới tỉnh, buổi sáng chuẩn bị cho sủng vật ăn cái gì đây?

Quên đi, hôm nay phải sớm sửa sang lại để còn lên đường, tang thi huynh cư nhiên vì không thu ô tô vào mà có điểm tiếc nuối. Ngồi trên giường, Tiêu Văn cảm thấy giường lớn tản ra vô hạn dụ hoặc, thật sự rất muốn nằm lại a.

Khắc chế bản thân một chút, Tiêu Văn đi ra cửa, này sẽ không ngủ nữa, đi nhìn xem tang thi huynh đã tỉnh chưa. Tang thi huynh cũng có phòng riêng, tuy người ta không cần ngủ nhưng cũng không thể khi dễ người ta nha.

Tiêu Văn gõ gõ cửa… không có phản ứng, chẳng lẽ tang thi huynh ngủ đến chết rồi? Tang thi huynh là cảnh giác loại nào chứ, gõ cửa cũng không có phản ứng, không phải ngủ đến chết thì chính là đã rời giường. Tự đứng suy diễn một hồi, tang thi huynh ngủ đến chết là không có khả năng, vậy thì chính là đã rời giường.

囧, còn nói để cho tang thi huynh ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, kết quả lại là cậu ngủ căng mắt.

Thời điểm Tiêu Văn xuống lầu còn cầu nguyện mình đoán là sai, khi vào phòng khách thấy tang thi huynh chăm chú nhìn đồ ăn, mặt cậu lạt đỏ.

Tang thi huynh, ngươi thật tốt. Tiêu Văn rất muốn đen mặt, tang thi huynh đối với mình tốt như vậy, lúc tang thi huynh sinh bệnh cậu lại không chiếu cố hắn tốt.

Bất quá chiếu cố tang thi huynh như thế nào đây, chẳng lẽ dâng thịt mình lên cho tang thi huynh ăn?

Bị ý nghĩ trong đầu dọa đến, Tiêu Văn nháy mắt khuôn mặt lại đổi màu, từ hồng thành trắng.

Tang thi huynh thẳng đến khi đem tất cả những thứ hắn cho là thực phẩm bổ dưỡng ra mới dừng tay. Nhìn sủng vật đứng trong phòng khách, ôn nhu nở nụ cười.

【ôn nhu cười, đó là tang thi huynh nghĩ vậy thôi, mặt than cười có ôn nhu hơn nữa cũng chỉ là khẽ động khóe miệng.】

Tiêu Văn đang bị những huyễn hoặc của mình dọa không nhẹ, ngẩng đầu lên trực tiếp thấy nụ cười của tang thi huynh sau khi trải qua luyện tập đã khá hơn rất nhiều… nhưng vẫn có điểm dữ tợn thì lại càng sợ hãi. Tang thi huynh, không cần nói với ta là ngươi là thật sự muốn ăn thịt nha, vẫn là lấy vật đổi vật đi.

“Tiêu Văn, hôm nay ngươi không cần đi dọn dẹp nữa, những thứ còn lại hôm qua ta đã sửa sang lại rồi.” Tang thi huynh nhìn sủng vật sắc mặt tái nhợt, càng cảm thấy ý tưởng phải bồi bổ thân thể cho sủng vật là chính xác.

“Sửa sang xong rồi? Tang thi huynh, ngươi hôm nay khi nào thì dậy vậy.” Sắc mặt không còn tái nhợt, Tiêu Văn đối với tang thi huynh chăm chỉ cảm thấy thực mất mát. Tang thi huynh, ngươi quá cường hãn, ngày hôm qua làm việc cường độ cao như vậy, hôm nay chẳng những có thể tiếp tục công tác mà tinh thần còn chấn hưng.

“Buổi sáng.” Tang thi huynh như trước hữu vấn tất đáp.

“…” tang thi huynh buổi sáng dậy, hiện tại là khi nào rồi, cậu mới là Thụy thần đi. “Hiện tại là lúc nào rồi?”

“Hiện tại? Còn một giờ nữa là giờ cơm trưa.”

Cơm trưa, cơm trưa. Hai chữ này lặp lại vô hạn tuần hoàn trong não Tiêu Văn.

Tiêu Văn ngốc ngốc vượt qua bữa trưa, ăn xong cậu mới bình thường lại được một chút, kỳ thật cũng không khinh bỉ bản thân lắm. Có thời gian thì đi quan tâm xem đám vật nhỏ đi nơi nào rồi, buổi sáng, không phải, thời điểm giữa trưa cậu tỉnh lại không phát hiện bọn chúng đâu.

“Tang thi huynh, Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ đi nơi nào rồi? Ta hôm nay không thấy bọn chúng.”

“Chúng vừa đi săn mồi, khi chúng ta ra ngoài ta sẽ mang bọn chúng cùng ra.” Tang thi huynh nói xong liền lôi kéo Tiêu Văn ra khỏi không gian.

Trước đó tang thi huynh đã quan sát kho hàng trước xem có an toàn hay không mới dám mang theo sủng vật đi ra. Tiêu Văn đứng trong kho hàng không lâu liền thấy Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ đầu óc choáng váng xuất hiện. Chúng nó vốn đang nhàn nhã nằm úp sấp trên đất, đột nhiên thay đổi không gian, không trực tiếp ngã sấp xuống mà chỉ quay cuồng một chút đã là rất may mắn.

Chờ khi ngũ chích thanh tỉnh, tang thi huynh đã mở đại môn dẫn Tiêu Văn đi được một đoạn.

Tuy rằng đầu óc vẫn có chút ngất ngất, nhưng đuổi theo Tiêu Văn quan trọng hơn a. Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ bộ dạng xun xoe đuổi theo, ngao ngao, chờ chờ a.

Đi được một đoạn xa, Tiêu Văn thực nhàn nhã, tang thi gì đó đều bị tang thi huynh dọa chạy, mấy con thú to lớn chút đều bị tọa kỵ của Tiêu Văn dọa chạy. Đúng, chính là tọa kỵ, Tiêu Văn hiện tại đang ngồi trên lưng Tiểu Nhất, chỉ là có chút lay động, cái khác đều OK.

Tang thi huynh biết hôm nay sủng vật thân thể không tốt, trực tiếp đem đám tang thi dọa chạy. Đi được nửa đường phát hiện lão hổ kia hình thể cũng không tệ lắm, có thể cho sủng vật làm tọa kỵ tạm thời, trực tiếp để sủng vật cưỡi lên lão hổ. Về phần lão hổ có tình nguyện hay không, ngươi nhìn nó bộ dáng lên mặt kia thì biết, nhìn đuôi nó nhếch lên cong cong, kia rõ ràng là rất nguyện ý, nào có tý nào cho thấy không tình nguyện đâu.

Dọc theo đường đi cũng không hẳn là thái bình, dưới tình huống không có tang thi, không có động vật to lớn chặn đường thì cũng chỉ có người một nhà đến tìm phiền toái.

Tiểu Nhất không tồi, chở Tiêu Văn không dám tán loạn. Bốn con khác bởi vì Tiêu Văn không cưỡi mình mà rất bất mãn, vốn định trên đường tìm vài thứ hỗn đản đánh cho nhụt chí. Nhưng mà đợi cả buổi ngay cả một con cũng không thấy, liền trực tiếp tạc mao, ngươi không đến, ta phải đi tìm các ngươi!

【ngươi một con không đến, ta phải đi tìm toàn bộ các ngươi. Đây là hình dung nội tâm của tứ chích.】

Vì thế Tiêu Văn thường thường lại nghe thấy tiếng kêu bi thảm từ phương xa truyền đến, Tiêu Văn không xác định được những tiếng đó từ đâu, nhưng là hình như có trâu, còn có dê. Chỉ chốc lát sau liền thấy tứ chích kéo một chuỗi con mồi dài trở lại.

Bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực kia quả nhiên là đã xả giận xong, tinh thần no đủ.

Tang thi huynh không chút khách khí trực tiếp đem con mồi thu vào không gian, lúc này hắn đều dựa theo phân loại để cất.

Tiêu Văn đương nhiên rất vui vẻ, vẫn ăn bánh mỳ đồ hộp, cậu rất muốn được một lần ăn cơm nóng đồ ăn nóng a. Hiện tại cơm có, chỉ thiếu đồ ăn, bây giờ có mồi rồi, buổi tối phỏng chừng có thể hảo hảo ăn một bữa. Về phần giã thóc, vẫn là giao cho tang thi huynh đi, lúc trước có thử qua, tuy chậm một chút nhưng vẫn có ăn là tốt rồi, ít nhất không cần trực tiếp ăn hạt thóc.

Tang thi huynh nghĩ tối nên nghỉ ngơi ở đâu, chung quanh đây đều là thôn xóm, con người không biết là đã chết sạch chưa hay là đã bỏ đi hết rồi, hoặc đã được ai cứu. Tang thi huynh không cảm giác được hơi thở của người sống. Mặc kệ như thế nào, hôm nay sẽ không có người đến quấy rầy, vậy ngũ chích có thể ở bên ngoài, bằng không nếu những người khác nhìn thấy thân cường thể tráng của Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ, đầu tiên nghĩ đến khẳng định là ‘Có thể ăn được lâu’.

Tang thi huynh thật cường hãn, ngũ chích cũng không phải động vật ăn chay, Tiêu Văn cũng không nhược, nhưng tư vị bị người nhớ thương cũng không thoải mái lắm, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.

Thảnh thơi lay động trên lưng Tiểu Nhất, Tiêu Văn nghĩ buổi tối nên ăn món gì, thịt được không, trong không gian gia vị nguyên liệu loại nào cũng có, dụng cụ cũng nhiều. Buổi tối đến mau lên, ta thực chờ mong đại tiệc a!

Tiêu Văn bộ dáng hiện tại tựa như muốn ăn lắm rồi, thỏa mãn như vậy, hạnh phúc như vậy a.

Được rồi, kia chỉ là Tiêu Văn ảo tưởng, bây giờ vẫn còn hành tẩu trên đường đâu ——