Edit: Thanh Thạch
Chính sách mới ban ra, trên loa phát thanh cũng toàn thảo luận xung quanh nó, vốn có nhiều người định ngày mai chúc mừng năm mới một chút nhưng hiện tại phỏng chừng không có mấy người còn tâm tình.
Toàn bộ khu an toàn như nổ tung, nhưng kích động thì có ích gì? Hiện tại người có đồ ăn có vũ khí là đại ca, một tháng trôi qua, bọn họ đã dần nhận ra hiện thực, nay, sống cũng đã thành một sự xa xỉ.
Lăng Thanh Vân trên đường trở về nhìn thấy rất nhiều người bất mãn tụ lại. Hiện tại khu an toàn đã chật ních người, thật sự không đủ chỗ ở cho toàn bộ, nhưng điều đó cũng chẳng liên quan đến hắn, không phải sao?
Trở lại phòng mình, Lăng Thanh Vân nhìn thấy Cố Gia Bảo và Kim Tường đang đứng chờ ở cửa: “Hai người có việc gì sao?”
“Có việc! Anh Lăng, anh nghe chính sách mới chưa?” Cố Gia Bảo nói, chính sách như thế được ban ra, khẳng định sẽ có rất nhiều người chọn ra ngoài tìm kiếm lương thực…
“Nghe rồi… Làm sao?” Lăng Thanh Vân hỏi tiếp, mở cửa phòng cho bọn họ tiến vào.
“Hiện tại làm việc ở khu an toàn bị giảm nửa số phiếu cơm, chúng tôi muốn gia nhập đội ngũ của các anh.” Kim Tường mở miệng, y là bác sĩ, số phiếu cơm kiếm được cũng chỉ đủ cho mình sống tạm, nhưng cứ thế thì Cố Gia Bảo phải làm sao? Để Cố Gia Bảo một mình ra ngoài y lại không an tâm, nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng cả hai cùng đi.
Hiện tại khu an toàn có không ít bác sĩ, không phải phẫu thuật gì, việc chính của bác sĩ chỉ có băng bó linh tinh. Ban đầu bọn họ làm việc thật sự, nhưng sau đó, tránh không khỏi có những người không biết tý gì về y học được an bài đến, ngay cả giúp cũng không giúp được nhưng vẫn được nhận phiếu cơm như họ.
Kim Tường rất rõ ràng, cho dù y không chủ động rời đi thì người như y sớm hay muộn cũng sẽ bị đẩy ra, còn không bằng đi cùng Cố Gia Bảo ra ngoài nhìn xem.
“Không thành vấn đề, hai người đi tìm Trương Nghị nói đi.” Lăng Thanh Vân nói, nghĩ đến ý định ngày mai của mình, hắn nói tiếp: “Ngày mai tôi muốn ra ngoài một chuyến, hai người trông chừng phòng hộ tôi, nếu tôi không trở về, đồ trong đó liền cho hai người.”
“Anh Lăng, sao anh lại nói thế?” Cố Gia Bảo kinh ngạc, Lăng Thanh Vân thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, trước giờ chưa bao giờ nói như vậy.
“Ngày mai tôi ra ngoài một mình.” Lăng Thanh Vân lấy hết phiếu cơm của mình nhét vào tay Cố Gia Bảo: “Cái này cho cậu.”
“Em không thể nhận, anh Lăng, không bằng em bảo quản hộ anh, chờ anh trở lại, em liền trả cho anh.” Cố Gia Bảo lập tức nói.
“Như vậy cũng được, đến lúc khó khăn cậu có thể lấy ra dùng.” Lăng Thanh Vân cười.
“Cảm ơn anh vẫn luôn chiếu cố, ngày mai nhất định phải cẩn thận.” Kim Tường nói, y không biết tại sao Lăng Thanh Vân lại làm vậy, nhưng mấy ngày nay Lăng Thanh Vân cho họ không ít thức ăn, đây là sự thật.
Ba người nhất thời có chút trầm mặc, bên ngoài lại vang lên tiếng nổ mạnh.
“Chuyện gì vậy?” Rất nhiều người hét om lên, mọi người như ong vỡ tổ chạy đến chỗ cao, lúc này loa phát thanh trong khu an toàn rốt cuộc nói rõ nguyên nhân – bọn họ đang cho nổ bên ngoài khu an toàn.
Một đám bom được đặt ở bên ngoài, nổ sập phòng ốc và rừng cây đằng sau bức tường mới xây dựng, cũng nổ chết những tang thi rải rác, sau đó phạm vi bom oanh tạc tiếp tục khuếch trương…
Đây là một loại uy hiếp, cũng là mở rộng phạm vi khu an toàn.
Đêm hôm đó, tiếng bom chưa từng ngừng lại, sáng hôm sau Lăng Thanh Vân tỉnh dậy mới biết trong phạm vi bán kính mười dặm
(khoảng hơn 16km) ngoài khu an toàn đều đã bị oanh tạc, bởi vậy nếu tang thi tới gần rất nhanh sẽ bị phát hiện, mà khu vực sát bên ngoài tường vây hiện giờ cũng có thể ở.
Ngày 1 tháng 1, Tết nguyên đán, loa phát thanh không phát những lời như kiểu chúc mọi người năm mới vui vẻ mà là một lần nữa cổ vũ mọi người ra bên ngoài kiếm lương thực. Đồng thời, mọi người cũng biết được khu an toàn định dùng biện pháp gì để khiến những người đã vào được đây lại đi ra – những người rời khỏi khu an toàn ra ngoài sống đều sẽ nhận được ba mươi cân lương thực!
Đồng thời, khu an toàn sẽ phái người duy trì trị an ở khu vực ngoại thành, hơn nữa cũng bắt đầu tuyển người xây tường vây lớn hơn, tranh thủ bao vây toàn bộ khu ngoài.
Khu an toàn ban đầu không có tường thành, hiện tại không phải xây xong rồi sao? Khu ngoài hiện tại không có tường bao, về sau sẽ có! Đã có người bắt đầu rục rịch vì ba mươi cân lương thực kia.
Lăng Thanh Vân đại khái có thể đoán được vì sao khu an toàn phải làm như vậy, khu trong đã quy hoạch một diện tích rất lớn thành đất trồng, mà trồng đều là các loại cây cho sản lượng cao như khoai tây linh tinh, rất nhanh sẽ có thể thu hoạch, đến lúc đó, với mật độ dân số bành trướng ở khu trong… sẽ rất dễ phát sinh rối loạn.
Rất nhiều người có thể nghĩ đến điều đó, gần đây khu an toàn phát sinh án mạng khá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, khu an toàn tuyệt đối sẽ dần dần sụp đổ. Thời loạn phải dùng biện pháp mạnh, chứ bây giờ, bình đẳng dân chủ đã thành trò cười rồi.
Muốn sống sót thì thực lực phải đủ mạnh mới được!
Lúc trước, ở trên mạng còn có thể nhìn thấy rất nhiều tin tức, phần lớn đều là làm thế nào để cứu viện người sống sót, hiện tại loại tin này rất ít, tuy trong thành phố còn rất nhiều người sống trốn ở trong nhà không thể ra ngoài, nhưng quốc gia đã không còn năng lực đi cứu viện. Hiện tại trên thế giới, những nơi gặp tai họa nặng nhất chính là những chỗ có mật độ dân số cao, mà muốn trùng kiến thì lại cần tìm những chỗ nhiều đất thưa dân.
Lăng Thanh Vân nhìn lại một lượt căn phòng ký túc xá, cuối cùng cầm lấy một cái gương.
Xoa trán liền nhìn thấy khối ngọc bội yêu dị kia xuất hiện, đồng thời, những dòng chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.
Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 949 điểm
Cấp bậc: Cấp 2 [Kích hoạt chức năng cấp 2]
Có lẽ làm nhiệm vụ thêm một ngày là hắn có thể đạt tới cấp ba, nhưng một khi có cơ hội ra ngoài, cho dù chỉ một ngày hắn cũng không muốn đợi.
Mang theo đủ thức ăn, sau đó tìm Trương Nghị một chuyến, cuối cùng, võ trang đầy đủ khởi động chiếc Hummer ra khỏi khu an toàn.
Có lẽ lần này hắn sẽ chết ở bên ngoài, có lẽ lần này hắn còn có thể trở về, nhưng với hắn mà nói, điều đó không quan trọng, quan trọng là hắn có thể tìm thấy Trang Thành hay không.
Chỉ có một người, đương nhiên sẽ không thể vừa đi vừa nổ súng giết tang thi, Lăng Thanh Vân cũng không có tâm tình, trong đầu hắn hiện lên tấm bản đồ xem qua vô số lần, sau đó, lái thẳng về phía công trường kia.
Tang thi… Có lẽ bởi vì nơi này khá hẻo lánh, quanh công trường không nhiều tang thi lắm nhưng cũng không phải là ít. Một số tang thi ở đây đều là tự dưng biến thành cho nên cả người đầy đủ, con người một khi biến thành tang thi sẽ không bị thối rữa, nếu không phải sắc mặt bọn họ xanh tím, ánh mắt dại ra, động tác trì độn thì thoạt nhìn cũng không khác người sống là mấy.
Đương nhiên, càng nhiều tang thi là bị cắn mà biến thành, loại này thiếu tay mất chân không nói, trên người còn bám thịt thối tẩm đầy máu, cả người phát ra mùi vị đáng sợ.
Dọc đường đi Lăng Thanh Văn coi như thuận lợi, còn dùng xe nghiền chết mấy tang thi, trong đầu vang lên thanh âm nhận được công đức, nhưng khi tới gần công trường, hắn lại cảm thấy bàn tay nắm vô lăng run lên.
Hắn không tự chủ được nhìn mỗi một tang thi ngoài cửa xe, nhìn mặt, nhìn quần áo bọn họ, bởi vì hiện tại Trang Thành rất có thể là một trong số đó…
Vẫn là nơi này, vẫn là những tang thi này, có lẽ lúc trước sau khi bọn họ trốn khỏi đây không còn ai tới nữa cho nên nơi này cũng không thay đổi, chỉ là sẽ không còn người cùng chạy với hắn…
Xe việt dã phi nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại ở chỗ xe Trương Nghị từng đỗ, sâu hơn nữa không thể lái xe vào!
Lăng Thanh Vân hoảng hốt nhìn cửa sổ lúc trước mình và Trang Thành nhảy xuống, chỗ đó không gần nhưng với thị lực hiện tại hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi tang thi chen chúc tới, vây quanh xe việt dã bắt đầu đập cửa, nhưng cửa xe đã được bọc một lớp bảo vệ, chỉ một lúc, bọn chúng không thể đánh vỡ được!
Xuyên qua cửa kính xe có thể nhìn đến những khuôn mặt méo mó nham nhở, đầy đủ thì ít, mang theo dấu răng hay vết cào thì nhiều.
Lăng Thanh Vân đặt tay lên cửa sổ, nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì, trong số những tang thi đó có khả năng sẽ có Trang Thành, nhưng đó không phải Trang Thành, tất cả đều là hung thủ hại Trang Thành!
Mở ra cửa sổ trần, Lăng Thanh Vân trèo lên nóc xe. Hummer rất cao, tang thi không với tới, hôm nay hắn liền ngồi đây giết hết tang thi chỗ này! Về phần cuối cùng thế nào, hắn không nghĩ tới.
Điều chỉnh thị lực và thính lực tới mức cao nhất, Lăng Thanh Vân bắn ra từng phát, giải quyết tang thi xung quanh.
“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.”
“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.”
“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.”
…
Bên tai liên tục vang lên thanh âm như vậy, Lăng Thanh Vân nghĩ đại khái rất nhanh mình sẽ thăng cấp.
Nhưng cho dù có thăng cấp thì được tích sự gì? Có thể trở lại như trước sao? Có thể khiến Trang Thành trở lại bên cạnh mình sao?
Không biết vì sao, dạo gần đây rất nhiều nơi xuất hiện tang thi biến dị nhưng nơi này lại chẳng có tên nào, nhưng Lăng Thanh Vân không để ý, không có tang thi biến dị, hắn giết càng dễ dàng, không phải sao?
Không biết qua bao lâu, Lăng Thanh Vân giật mình hoàn hồn mới phát hiện hắn đã hết đạn.
Không có đạn, vậy dùng gậy nanh sói đi! Lăng Thanh Vân vung gậy nện vào đầu một tang thi, hắn đã có chút mệt mỏi, nhưng cực kỳ muốn giết sạch tang thi chỗ này rồi mới nghỉ ngơi, đương nhiên, cũng có khả năng biến thành “nghỉ ngơi” vĩnh viễn.
Đột nhiên, một tiếng thét dài vang lên, đó là một thanh âm vô cùng bén nhọn, khi thanh âm đó vang lên, gần như toàn bộ tang thi đều an tĩnh lại…