Edit: Minh Minh

“Mẹ nó! Chị đây đi giết hắn!” Ngải Tĩnh chẳng màng thân mình còn đang quấn khăn tắm đẩy mạnh cô ra, “Không đúng! Mày cũng quá ngốc đi, lại còn đến SP?”

“Vì ước mơ đó, ai nông cạn như chị, chỉ toàn yêu đương…” Ngải Tình che trán, điệu bộ đầy bất lực, “Chị quên mình đang thất tình à? Rõ ràng là em lấy quá khứ đau buồn của mình ra để an ủi chị! Hôn một cái nào!”

“Mẹ nó, ước mơ con khỉ! Còn nói như vẻ vang lắm, chảnh lên, phải sang lên chứ,” chị gái cô tức giận đến nghiến răng, “Nhanh, nói chị nghe coi, tên khỉ Solo đó sao lại nói tên người phụ nữ đó?”

Vì, không muốn làm con gái thất vọng.

Tô Trừng là mẹ của con gái anh, đây là đáp án duy nhất.

“Hở? Quên,” cô nàng thay đổi suy nghĩ, giả vô tội, “Ái chà, sao chị không nghĩ ra nhỉ?”

“…Ngải! Tình!” Chị làm bộ nhào đến.

Ngải Tình nhanh chân ra tay trước, kéo khăn tắm trên người chị cô, sau đó vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chạy bán sống bán chết.

Về sau, sự kiện lần đó bị fans hâm mộ ém lại, thậm chí cái tên Tô Trừng cũng không được mọi người nhắc đến, dù sao danh tiếng trong giới của Appledog cũng tương đối, lúc cô thi đấu có chụp rất nhiều ảnh, trong tâm trí của nhiều người, cô là người phụ nữ duy nhất có thể xứng với Solo. Đến mức vào năm 2010, khi cô gặp lại Solo ở Thành Đô, trên sàn thi đấu CS bị người phụ trách nhìn thấy, và vẫn bị gán ghép thành một đôi.

Cho đến tận hôm nay.

Ngải Tình cảm thấy câu chuyện kia của mình có thể phân tán sự chú ý của chị gái một ít. Cô tin rằng Ngải Tĩnh có thể tự phân biệt rõ tình cảm của mình, dù sao… đó cũng là chị cô mà.

Nhưng mà…

Cô nắm chặt bàn tay đang mang găng đánh vào thân cây bám đầy tuyết hai lần thật mạnh.

Grunt đáng ghét, không thể ở bên chị tôi thì anh mập mờ con khỉ gì!

“Thật muốn lấy bàn phím bụp anh!” Cô hầm hừ nói với thân cây.

“Ai gu,” giọng 97 bỗng dưng vang lên, rất nhanh sau đó, bóng dáng anh xuất hiện sau thân cây, vòng qua đến gần cô, “Đội trưởng SP sao vậy? Dùng nắm đấm để hả giận không phải là phương án mà tuyển thủ chuyên nghiệp nên làm đâu nha.”

Cậu vừa nói, vừa chắp tay sau lưng nghiêng về một bên, liếc mắt qua người bên cạnh: “Chỉ cần chị muốn, người này lúc nào cũng có thể cung cấp cho chị hả giận, tuyệt đối không thu phí.”

Dt yên lặng nhìn 97.

Thế là dưới lời trêu đùa của 97, Ngải Tình liền đi quán net với bọn họ, nhưng nói gì thì nói, thân là đội trưởng SP mà cô ngang nhiên vắng mặt một buổi hội nghị chiều, còn cùng thành viên chủ lực của K&K bàn luận, thực sự quá lung lay tinh thần chiến sĩ.

Ở quán net thì lại khác, ngay cả người lân cận có nghe được cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Ngải Tình kéo bàn phím, tiện tay đeo tai nghe: “Đêm nay tôi muốn mở trực tiếp.”

97 ngầm hiểu: “Được, để tôi mở tài khoản ảo để nữ thần Dt tùy ý chặt chém.” Ngải Tình dở khóc dở cười, thừa dịp Dt vừa ra ngoài, đưa ra kháng nghị lần thứ nhất: “Chị tôi vừa bị anh em tốt của cậu đá, thế nên lúc này không nên đùa.”

“Ơ?” 97 cả kinh tháo tai nghe xuống, “Không thể nào, Grunt cực kì thích chị cô mà.”

“… Thích đến mức không thể ở bên nhau sao?”

“Cũng không hẳn, nói thể nào nhỉ, dù sao Grunt cũng là đồ quái đản,” 97 chỉ chỉ đầu mình, “Chỗ này không giống với chúng ta, cách tư duy có hơi khác biệt,” cậu ta nói xong, lại nhíu mày, mười phần vô lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà, nói đến cấu tạo não, thì hình như Dt càng quái dị hơn…”

Cậu ta nói quá mức nhập tâm, hoàn toàn không hay biết Dt đã cầm theo hai túi thức ăn khuya bước vào.

Khi cái túi bị đôi trước mặt, 97 mới dừng lại, lập tức đeo tai nghe, im lặng.

Dt lấy ra mấy đồ ăn thức uống từ trong túi, mới đầu Ngải Tình rất ngạc nhiên, sau đó càng ngày càng kinh ngạc, đây toàn là những thứ mà hôm đó cậu với cô cùng ăn,… Đáng sợ hơn là cậu còn lấy ra ba cái ly Starbucks.

“Latte sữa đậu nành à?” Ngải Tình ngửa đầu hỏi, nghĩ lại còn rùng mình.

Dt cúi đầu thấy chóp mũi cô đỏ lên vì lạnh, bỗng nhiên có ý muốn chạm vào đó. Ngay lúc trong đầu hiện lên ý nghĩ đó, cặp mắt dưới mũ lưỡi trai có hơi thất thần.

Cho đến khi một bàn tay trắng nõn đưa qua đưa lại trước mặt cậu: “Không sao, Latte sữa đậu nành ấy mà… Chắc chắn không lãng phí một đồng nào của đội tưởng K&K.”

“Toffee Nut Latte.” Anh nói.

Ngòn ngọt, là thứ cô thích nhất, cậu muốn.

“Cái này à,” Ngải Tình cười, “Tôi thích lắm, mỗi năm đều luôn chờ đến Giáng Sinh mới có để uống.”

“Vậy à? Nhân viên cửa hàng đề cử, tôi phân vân không biết chị có thích không nữa.”

Tôi biết, chị từng nói đến trong một buổi phỏng vấn. Cậu cũng muốn.

Tâm trạng Ngải Tình tốt hơn.

Từ chạng vạng tối đến bây giờ, từ Tô Trừng đến Ngải Tĩnh, bọn họ đều làm cho cô cảm thấy mệt mỏi, mà bây giờ, tại nơi đây, trong quán net nơi đất khách quê người, cô được uống thứ thức uống mình yêu thích nhất, dường như mọi chuyện đều tốt hơn cô nghĩ nhiều.

Ngày mai sẽ bay khỏi Hàn Quốc.

Sau đó… điểm đến là chung kết ở Thượng Hải Trung Quốc.

Đó là địa điểm tổ chức chung kết của “Bão phòng ẩn”, là nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu.

Chiến đội Solo từng viết lên một thời đại thể thao điện tử cùng nhau xuất hiện, cao thủ nhao nhao gia nhập câu lạc bộ, hai câu lạc bộ cao nhất tiến vào đấu trường. Tựa như lúc Solo công bố đội hình SP, trên trang Weibo anh viết: “Giấc mơ của chúng ta nằm im lâu rồi, tất cả vinh quang chúng ta từng trải qua trong quá khứ sẽ lần nữa được tái hiện, và đổi mới, từ giờ khắc này.”

Giấc mơ.

Đây là nguyên nhân chính để cô quay lại.

Hai tay Ngải Tình ôm ly nhấp từng ngụm, cảm giác hình như cảnh giới của mình càng ngày càng cao…

Đuôi mắt cô quét qua Dt đang ngồi cạnh mình, thấy vành mũ anh còn đọng tuyết: “Mũ có tuyết kìa, ướt hết cả rồi.” Vừa nói vừa lấy tờ khăn giấy giúp anh lau đi tuyết đọng.

Người cô thấp bé, cậu lại cao to, ngồi thôi cũng chênh lệch rất lớn.

Ngải Tình muốn lau phía sau nên thuận thế định đứng lên, nhưng bất ngờ bị cậu đè bả vai ngăn lại. Cả người Dt đổ về phía cô, khuỷu tay chống trên đầu gối mình, cúi đầu, để cô dễ dàng quét tuyết.

Cũng vì cúi đầu mà cả gương mặt cậu chôn dưới bóng của vành mũ.

“Sao cậu thích đội mũ vậy?” Ngải Tình buồn cười, thà rằng cúi đầu cũng không thèm cởi mũ, thật khó hiểu, nhưng nhớ lại dáng vẻ trộm ngủ nhiều lần trên khán đài năm 2007 ở Singapore, “Để tiện ngủ gật à?”

Im lặng lúc ngắn cậu mới nhẹ giọng đáp: “Quen rồi.”

Chỉ có đội mũ mới có thể không chút kiêng kị mà ngắm cô.

Hết chương 1.41

- Hết quyển 1-