Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 - Chương 278: Ăn trộm thì được, bán thuốc thì không

Luyên thuyên một lúc, Lăng Phong mới nhớ ra, nội dung cuộc họp hôm nay vẫn chưa bàn xong.

Lăng Phong bất chợt cảm giác bất lực.

Hắn vốn nghĩ, mình có kiến thức ngàn năm, muốn kiếm tiền không khó. Thực tế thì cũng không khó thật, nhưng ít nhất phải có một chút căn cơ. Nói tỷ dụ hồi đó làm trang phục, thì có sẵn nhân vật lực của Lăng gia tơ lựa rồi. Hay như lúc lập Phong Vân đoàn, thì nhờ mấy vạn tiền vốn từ đánh bạc.

Còn nếu dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đúng nghĩa, lại còn phải kiếm ngay trong nay mai, thì hắn quả là kẹt cứng.

Bỗng nhớ ra gì đó, hắn quay qua Điền Khai Quang :

- Tiểu Điền. Quên mất nha. Ngươi có hiểu biết về thuốc như vậy, mở cái tiệm thuốc thì tốn nhiều không, có kiếm được không?

Điền Khai Quang hưng phấn :

- Ai, ta còn đang tìm cơ hội nói với bang chủ đấy.

Cũng không chờ Lăng Phong hỏi, gã đã giới thiệu hàng :

- Bang chủ ngài xem. Đây là phối phương tuyệt mật do tổ phụ ta để lại. Trong đây ghi rõ cách điều chế 10 chủng thuốc mê nổi danh thiên hạ. Thuốc viên thuốc nước thuốc bôi, thậm chí là dạng bột để hít đều có. Chỉ cần xác định mục tiêu, để nàng ta tiếp xúc một cái là lập tức lên tiên luôn. Xong việc lại sẽ quên hết ...

- A, lợi hại như vậy? Vậy phí tổn lợi nhuận thì ...

Lăng Phong còn chưa kịp bình luận, đã bị một tiếng đạp cửa ngắt mất.

“Ầm”

- Các ngươi nếu mở tiệm này, bản cô nương là người đầu tiên đi báo quan.

Cả đám quay đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Hàm Uẩn đùng đùng nổi giận đi ra lại.

Điền Khai Quang không phục nói :

- Lâm cô nương, chúng ta bán thuốc kiếm tiền, có làm gì sai mà phải báo quan.

- Hừ, thuốc gì còn được. Thuốc mê hại đời các nữ nhân, còn không phải là sai?

Không chỉ có Hàm Uẩn, Thanh Vân đằng sau cũng tức giận ra mặt.

Tần Quyền, lại lần nữa là đứa đầu tiên đầu hàng quân địch, ra vẻ xòe tay vô tội :

- Thanh Vân cô nương, ta không có ủng hộ nhé.

Cả đám anh em liền ném cho Tần Quyền ánh mắt khinh bỉ. Cũng chỉ có Điền Khai Quang là anh dũng tâm huyết với nghề, tiếp tục cự nự :

- Dùng thuốc cho mục đích tốt hay xấu là do người mua, đâu có liên quan người bán chứ? Tỷ dụ phu thê mua về tăng cường ân ái chẳng hạn.

Lâm Hàm Uẩn nhất thời bối rối :

- Nói cũng phải ... A, không đúng. Không được là không được.

Bạch Ngọc Đường hắng giọng ngăn cản :

- Thôi được rồi, ồn quá. Ta nói rồi. Những lúc thế này, vẫn là để Cẩm Mao Thử ta tự thân xuất mã thôi. Đêm nay ta tới Vương phủ ...

Lập tức trong sảnh là tiếng một nam một nữ đấu khẩu :

- Không được. Bán thuốc còn được, ăn trộm là vô văn hóa.

- Ăn trộm thì còn được, bán thuốc tuyệt đối không thể.

"Ầm"

Đúng lúc này, lại có tiếng đạp cửa.

Cũng không biết hôm nay là ngày gì, làm sao lắm người thích đá cửa như vậy?

Chỉ nghe có tiếng hô hoán :

- Người đâu cả, Vương gia giá lâm!

"WTF?"

Lăng Phong úp sấp.

Bạch Ngọc Đường quả là đồ mồm thối, vừa đòi đi trộm Vương phủ, Vương gia liền tìm tới cửa.

Lăng Phong quay đầu ra nhìn.

Chỉ thấy một thanh niên ăn mặc không đến mức hoa lệ, nhưng ngọc bội ngọc bích lủng lẳng bên hông. Được cái da mặt nhạt thếch, xem chừng vừa ngủ dậy. Hộ tống gã là hai hàng thị vệ ưỡn ngực rút đao vây kín khách điếm, không khác gì FBI lùng bắt tội phạm.

Tấn Vương Triệu Đán.

"Thằng này đến làm gì? Bắt ta?" Lăng Phong chột dạ nghĩ.

Hắn còn nhớ, tối qua Triển Chiêu gọi hắn lại, còn nhỏ giọng đe dọa vụ Bát Mỹ Đồ đã bị để mắt. Còn nói sẽ ém tin hộ Phong ca. Con m* nó, vừa quay đầu một cái sáng hôm sau đã bắn tin cho Vương gia đem quân sang.

Chờ chút, mà sao phải sợ.

Nếu có bắt thì phải bắt Bạch Ngọc Đường nha, thằng kia mới là thủ phạm chân chính.

Vừa định quay lại mở mồm chỉ điểm, đã thấy một cái bóng trắng lướt qua :

- Lão Lăng, bổn Thử phải đi làm, sắp trễ giờ rồi.

- Đi làm? Ngươi làm gì mà sợ trễ?

- Ăn trộm.

...

Thủ phạm chuồn mất, tốt xấu cũng là bang chủ, phải trấn định. Lăng Phong đành làm mặt dày niềm mở đi ra :

- Haha, trời vừa sáng Điện hạ đã giá lâm, thảo dân không kịp ...

- Không phải phí lời. Bắt hắn!

Sau đó "vù" một tiếng, có vài bóng người từ dưới lầu phi lên.

“Bụp”

- Các vị, nhẹ tay, nhẹ tay dùm ...

Đám thị vệ Tấn Vương khôi giáp lỉnh cà lỉnh kỉnh, xồng xộc kéo Lăng Phong ra cửa, tư thế chỉ chờ Triệu Đán nói một tiếng, liền đè Lăng Phong ra chém tại chỗ.

Lâu nay đùa bỡn trong giang hồ đã quen, lần này đùa với Vương gia hoàn toàn khác biệt. Chạy Triệu Hanh từ Yên sang Tống đã rất khổ, bây giờ nếu đắc tội tiếp với Triệu Đán, coi như hết chỗ để chạy.

Cho nên Lăng Phong cũng không phản kháng.

Dù sao, chỉ một bức tranh xxx thôi, chẳng lẽ còn đem đi chém đầu không bằng? Cùng lắm thì để lộ thân phận mật thám ra, nói ba xạo đang làm nhiệm vụ mật gì đó, chắc cũng qua được một mạng. Tuy Mật Thám ty trong mắt Vương gia chả đáng là bao, nhưng dù sao cũng là "mệnh quan triều đình", muốn chém cũng phải suy nghĩ.

Chỉ là, không phản kháng đó là bằng tay chân, vì như vậy sẽ thành phản đối người thi hành công vụ. Nhưng cũng không thể ngoan ngoãn im lặng, đây gọi là quyền tự do phát ngôn.

Lăng Phong liền cao giọng nói :

- Từ từ, sáng sớm xông vào nhà dân, các ngươi có coi vương ...

Nói nửa câu mới nhớ ra, kia là Vương gia, hai chữ "vương pháp" quá vô dụng.

- Có coi chế tài pháp luật ra gì không? Ta cần thuê Trạng sư, không có Trạng sư ta tuyệt đối không nói gì hết ...

- Hừ, lúc này có Trạng sư dám ra mặt giúp ngươi sao?

Tên Thị vệ cao to bên trái gằn giọng. Xem ra mấy vị đây lâu ngày không được lập công, hành động vô cùng nóng vội.

Bị kéo ra đến cửa, chỉ thấy Triệu Đán đang thong thả xoa tay.

Lúc này không phân bua chẳng lẽ còn chờ đối phương ném vào nhà lao mới nói? Lăng Phong liền chớp cơ hội :

- Điện hạ bớt giận. Bát Mỹ Đồ ngoài bị thấm nước trà thêm bị cháy một góc ra, còn lại vẫn hoàn hảo như mới, thảo dân ngay lập tức ...

- Cái gì? Ngươi đang giữ Bát Mỹ Đồ?

Triệu Đán mắt trợn ngược.

Lăng Phong chưng hửng.

“Bỏ m* không đúng."

"Rắc"

- A, thị vệ đại ca. Gãy vai, gãy vai đó ...

Lăng Phong cẩn dực dực ngước nhìn Triệu Đán, vẻ mặt của Tấn Vương cho thấy, gã đến đây hoàn toàn không phải vì Bát Mỹ Đồ.

"Đen, chưa đánh đã khai."

Lăng Phong âm thầm bực bội. Làm sao cứ đụng đến "tàng trữ 18+" là lại hốt hoảng như vậy? Lần trước bị Lâm Hàm Uẩn hét một cái cũng hoảng hết cả lên. Không lẽ đây là bệnh thâm niên rồi?

Lăng Phong thầm liếc Triệu Đán. Lại không biết chuyện gì có thể khiến đường đường Vương gia, chạy đi tìm dân thường như vậy? Kể cả hỏi tội cũng không cần đích thân ra mặt chứ?

Chỉ nghe Triệu Đán tặc lưỡi phẩy tay :

- Thôi bỏ đi. Mau theo bổn Vương làm việc. Làm tốt không chỉ Bát Mỹ Đồ, liền Bách Mỹ Đồ ta cũng cho ngươi ...

- A ... Bách Mỹ Đồ thì thảo dân không cần, nhưng vài ... vạn lượng bạc là được.

- Vài vạn thì vài vạn.

"Ặc. Đồng ý nhanh như vậy? Biết vậy kêu vài chục vạn."

...

Cùng lúc, trên con phố dẫn đến Chu lâu.

“Lọc cọc”

Một chiếc xe ngựa trang nhã chầm chậm đi, hai bên có vài thớt lừa thồ hàng. Sau xe treo cờ tiêu cục, bên trên ghi một chữ "Trường" thật lớn.

Một cơn gió thổi nhẹ, rèm xe nâng lên, để hé ra một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Sau khi bị ám hại sau lưng, Thành Bích đã hoàn toàn cắt bỏ quan hệ với Đại Danh. Nàng không chỉ dứt bỏ, mà còn thù hận, nhất là Yên Vương Triệu Doãn. Nếu không có lão ta, nàng đã có thể hoàn hảo đến với Lăng Phong.

Chỉ là ngẫm lại, nếu không có, chắc gì nàng đã gặp Lăng Phong?

Nàng vừa nhận được tin từ Hà Nam. Triệu Doãn lại bại, giấc mộng hoàng đế của ông ta càng lúc càng xa. Không sớm thì muộn, hai cha con lão cũng sẽ bị gông về triều. Thành Bích nghĩ đến đó chỉ nhếch miệng một cái. Buồn không phải cho lão ta, mà cho thanh xuân của chính mình vô nghĩa.

Chờ cho lão ta bị chém, biến mất khỏi thế gian, nàng coi như rũ bỏ được quá khứ, có thể làm lại từ đầu.

Nhưng sự xuất hiện của “Quốc sư” Bạch Vân Thành ở Thái Nguyên lại khiến nàng lo lắng.

Bạch Vân Thành đến Thái Nguyên, có thể có nhiều âm mưu khác, nhưng Thành Bích dám khẳng định sẽ có một cái, là Dương gia.

Tiện nhắc lại, Dương gia tuy là mãnh tướng Đại Tống, nhưng tổ tiên lại là người Bắc Hán.

Năm xưa, Bắc Hán bị Thái Tổ Triệu Khuông Dận diệt quốc. Nhưng Triệu Khuông Dân sau khi thắng lợi, không giết vua Hán mà còn phong tước cho về dưỡng già. Chính nhờ vậy mà người Bắc Hán mất nước cũng không làm phản, còn quay sang phục vụ cho Tống, tỷ dụ Dương gia.

Đến khi Thái Tông Triệu Quang Nghĩa lên ngôi, thì vua Bắc Hán lại bị hại chết khó hiểu. Ai cũng nghĩ Thái Tông làm, chỉ là đến nay vẫn là bí ẩn.

Vấn đề là, Yên Vương Triệu Doãn lại xưng là con cháu Thái Tổ Khuông Dận, có ơn với Bắc Hán. Còn Triệu Cát ở Trường An lại là trực hệ của Thái Tông Quang Nghĩa.

Cho nên Thành Bích lo lắng. Xác suất Bạch Vân Thành thuyết phục Dương gia thành công không phải không có. Đó là chưa kể, Thành Bích còn tra ra Dương gia có một người con dâu họ Mộc. Một khi Dương gia chịu giúp, lại có thêm Mộc gia đằng sau, Yên Vương hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng.

Vốn dĩ, Thành Bích ở Đại Danh là có nhiệm vụ trợ giúp Triệu Doãn làm loạn. Nhưng hiện tại, nàng đã không còn muốn làm tiếp nữa. Nàng đã gặp được nam nhân của cuộc đời, muốn sống cho bản thân. Vì vậy nàng không hy vọng Triệu Doãn có thể xoay chuyển thế cục. Ngày hôm nay nàng liều lĩnh gặp Bạch Vân Thành, cũng là để do thám tình hình, tìm cách phá rối chúng.

Chỉ là, lão già kia quá khôn lõi, lại còn quen biết cao thủ.

Mà lão cao thủ kia, lại là người đi cùng Lăng Phong.

Chuyện càng lúc càng rối, nàng không biết phải làm gì.

Xe đột ngột dừnng, Thành Bích mệt mỏi vỗ vỗ đầu, kéo rèm hé ra khuôn mặt mĩ lệ nói :

- Tiêu Tiêu đầu, sao lại dừng vậy?

Tiêu Thiên Phóng tối qua đại chiến, giờ này khí sắc vẫn điềm tĩnh tự nhiên, xem ra trận chiến không mấy ảnh hưởng đến y.

Y nhìn con hẻm lãnh đạm nói :

- Có một nhóm quan binh chặn cửa lâu.

- Binh phủ nào?

- Tấn Vương.

Thành Bích không khỏi tò mò nhìn ra ngoài. Vừa hay, lại bắt gặp đúng lúc Lăng Phong cùng Triệu Đán kéo tay nhau thân mật ra đường.

Thành Bích nhìn cả trong mắt, không khỏi kỳ quái.

"Chàng đã ở đây rồi? Lại quen biết cả Tấn Vương?"