Phong ca nói đúng, bằng hữu không nhất thiết cứ phải dạo thanh lâu mới gặp. Nhưng, nếu muốn tăng cường tình cảm bằng hữu, thì nên đi. Khụ!
- Tứ ca?
Là Tần Quyền, còn có cả Lăng Hổ.
Lăng Phong vừa giao tranh vừa buồn bực hỏi :
- Sao hai ngươi lại ở đây?
Tần Quyền nhìn tình hình gãi đầu :
- Đêm đến không có gì làm, dở bài Hắc kỳ ra luyện chơi. Gọi là ... gọi là cái gì ấy nhỉ?
Lăng Hổ bên cạnh nhắc :
- Chạy nước rút.
- Đúng, là chạy nước rút. Tứ ca ngươi đang luyện công sao?
Lăng Phong mặt đen thui, huynh đệ kiểu gì, không giúp thì thôi còn đứng đó tán phét.
Chỉ là, người tới có bạn, cũng còn có địch. Kẻ địch đương nhiên không để Lăng Phong có thời gian tâm sự với huynh đệ, lập tức ra tay.
Có tiếng xé gió chụp xuống.
“Vù”
"Vụt"
Lăng Phong vừa có thêm một chiêu chưa đặt tên trong Hoạt Bất Lưu Thủ, tạm gọi là “tên lửa chuyển hướng”. Khi kẻ kia chụp xuống, Lăng Phong nhảy lên đạp không, lách người sang một bên, thoát khỏi sát chiêu.
Đối phương chỉ hơi bất ngờ, ngay lập tức bám theo Lăng Phong rút kiếm chém ra.
Tần Quyền vẫn ung dung đứng một bên, đưa tay vuốt cằm bình phẩm :
- Ô, Lưu Vân Kiếm pháp? Người quen cũ rồi.
Ai đó quát :
- Hai ngươi còn không vào giúp?
- Tứ ca, hình như hắn tìm ngươi, cũng không phải tìm bọn ta.
- A-di-đà Phật, chúng sinh đều có nhân duyên.
Lăng Phong mặt xạm đen.
...
Chỉ trong một ngày Lăng Phong đụng hai người có khả năng áp sát, đây là yếu điểm chí mạng của hắn. Dù sao thì Phong ca cũng là class đánh xa, bị người ta đánh gần là tối kỵ.
Đương nhiên, nếu là không dùng vũ khí mà ôm nhau hữu nghị, Phong ca không thiếu tuyệt chiêu bên MMA có thể đem ra dùng.
Kẻ mới xuật hiện dùng kiếm, lực đạo tuy yếu hơn, nhưng thân pháp vô cùng linh hoạt, bám lấy Lăng Phong như hình với bóng. Lăng Phong thậm chí còn không rảnh tay để ném ra phi đao, chỉ có thể liên tục Hoạt Bất Lưu Thủ vừa lùi vừa né, chỉ vài nhịp đã cách vị trí cũ cả chục trượng.
Đáng nói là, kẻ này luyện được "kiếm khí", quanh thân kiếm mờ ảo vài luồng khí màu đen. Nhìn qua giống như khói bếp tưởng chừng nhẹ nhàng vô hại, chỉ Lăng Phong mới ngán ngẩm thế nào. Má trái bị nó sượt qua, lập tức bị cắt một đường.
Lăng Phong không khỏi buồn bực :
- Đại ca, làm ơn đừng đánh vào mặt có được hay không? Sau này tại hạ còn phải đi tán gái nữa.
- Hừ! - Kẻ nọ chỉ hừ lạnh.
Đám Bùi Thiệu Huy thấy có cao thủ nhảy vào, không tham chiến tiếp nữa chỉ đứng xem.
Lúc này, phía Tần Quyền bỗng có thêm 6 tên bịt mặt xuất hiện, từ mái nhà nhảy xuống. Thảo nào Quyền đệ đứng chờ.
Tần Quyền lập tức buồn chán :
- Đệch, ông đã lịch sự không đụng chúng mày thì thôi.
"Keng"
Quyền đệ lập tức rút kiếm tiếp đón.
Ở bên cạnh ...
- A-di-đà Phật! Chúng sinh đều có nhân duyên.
"Bốp"
Lăng Hổ cục tính nhất hội, rất thích nói chuyện nhân duyên, bây giờ có người dâng duyên tới cửa. Hổ ca niệm một cái, rút côn gỗ xoay tròn đánh ra trước, lập tức một tên vô duyên trúng côn bay ngược ra sau.
Chỉ có Lăng Phong là mồ hôi nhễ nhại.
Hắn đã nhận ra đối phương là ai nhờ vào bộ pháp và câu của Tần Quyền.
Kẻ này chính là Ngân Diện, cao thủ số hai của Triệu Hanh. Không nghĩ đến ngày kỷ niệm một năm, Lăng Phong lại rơi vào tình trạng cũ, người quen cũ.
Vốn theo tình tiết truyền thống, nam chính nếu gặp lại kẻ thù cũ, bình thường luôn là nam chính đã đột phá xong mấy tầng cảnh giới, vung tay là chế phục, khiến đối phương chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc, “ngươi chẳng lẽ là thiên tài, có thể luyện nhanh như vậy?”
Phong ca thì ... thôi bỏ đi.
Lăng Phong rút ra mười cây phi đao cuối cùng, quyết định "được ăn cả ngả về không".
Lăng Phong đạp một cái thật mạnh, rót hết thần lực cố gắng xuất một chiêu gây choáng. Sau đó xoay tròn hét lên tên chiêu :
- Cô Hồn Hoặc Thần, sức mạnh 9000.
Mục đích của Phong ca, rất cao minh.
Hù dọa đối phương.
Hiện tại Cô Hồn Hoặc Thần của Lăng Phong có thể ném ra tối đa 9 cây phi đao, còn vì sao chỉ 9 cây không phải 10 cây, có lẽ do "tín ngưỡng" chữ “cửu” cổ đại, cái gì cũng 9. Phong ca đến từ hiện đại, mới thèm vào cuồng số 9. Hắn chỉ hận không thể bắn phi đao từ cả 10 ngón chân.
Đáng tiếc, tên kia cũng không phải hạng vừa, lập tức đáp trả :
- Yên Tiêu Vân Tán.
Ngay lúc phi đao rời tay Lăng Phong bay ra, xung quanh kiếm Ngân Diện khí đen bỗng tỏa ra nồng nặc. Cả đám phi đao của Lăng Phong lập tức như lọt vào sương mù, hoàn toàn không rõ có trúng đích hay không.
“Đen, thằng nhãi này coi bộ đã nghiên cứu võ công của mình.”
Lăng Phong lại không biết, chiêu Yên Tiêu Vân Tán vừa rồi cũng khiến Ngân Diện hao tổn không ít. Đây là một "khí chiêu", chỉ dùng khí lực không dùng kiếm thuật.
Ngay lúc khí đen chưa tan, Lăng Phong rút chủy thủ từ cổ tay đâm thẳng xuyên màn khí. Cây chủy thủ này từ lúc làm Mật Thám ty hắn luôn mang theo.
"Keng"
Lăng Phong giống như kẻ cùng đường đâm loạn, Ngân Diện dễ dàng hóa giải.
Đang lúc tình hình có vẻ bất lợi, chỉ thêm vài chiêu nữa Lăng Phong sẽ nằm gọn trong lưới, Ngân Diện bỗng nghe Lăng Phong đột ngột hô lên :
- Ấy, từ từ đã.
Ngân Diện không khỏi ngẩn ra nửa nhịp.
Cao thủ giao chiến, mỗi chi tiết bất ngờ đều phải chú ý, nhất là đụng phải dân chơi ám khí. Ngân Diện biết Lăng Phong có tuyệt kỹ phi đao cận thân, sư huynh mình cũng chết vì chủ quan, vì vậy gã không thể chủ quan.
- Chuyện gì?
Chỉ nghe Lăng Phong trầm giọng :
- Nghỉ một lát đi.
Nói sao, đánh không được thì chạy nha. Tận dụng sát na đối phương thất thần, Lăng Phong lập tức Hoạt Bất Lưu Thủ phóng cực nhanh về phía Tần Quyền Lăng Hổ.
- Ngươi ...
Ngân Diện tức giận gầm lên đuổi theo.
Tần Quyền cười cười ở cạnh vừa giỡn mấy tên còn lại vừa hỏi :
- Tứ ca, sao không dùng tuyệt kỹ?
Tần Quyền biết Lăng Phong có thần lực. Kỳ thực cũng chính điều này mới khiến Tần Quyền chịu làm đệ cho Lăng Phong. Bởi một kẻ võ công có, đẹp trai có, thân thế lại bí ẩn như Tần Quyền, không lý gì chịu đi theo Lăng Phong. Cái thắc mắc này ngay từ đầu Mặc lão đã nghi ngờ.
Lăng Phong bực dọc :
- Tuyệt kỹ gì? Lúc chiều lỡ ngắm gái quá đà. Hết rồi.
- Hả? Lại ngắm gái? Có đẹp không?
- Đẹp. Tới rồi kia kìa ...
- A, thực sự?
Tần Quyền lập tức giương mắt nhìn sang.
Chỉ thấy nguyên một cái mũi kiếm chỉa thẳng vào, là Ngân Diện đang phóng tới. Tần Quyền lập tức toát mồ hôi.
"Keng"
- Tứ ca, chơi xấu.
- Kêu cái gì? Có thằng đệ nào như ngươi không, thấy đại ca bị đánh còn đứng đó cười.
- Làm sao? Vậy hay là đổi lại đi. Để đệ làm huynh, huynh làm đệ, đảm bảo đệ sẽ ứng cứu.
Lăng Phong mặt xanh lét, cái gì mà "làm" với chả "làm", nghe mà mông cũng nhạy cảm hẳn.
Kiếm ảnh vẫn liên tục xuất hiện, Lăng Phong tận dụng thời gian thở dốc, chỉ nghe Tần Quyền vừa đánh vừa nói :
- Này, ngươi luyện kiếm khí việc gì phải đen thui như vậy? Làm ta chả muốn đánh gì cả.
Im lặng.
- Có cần ta chỉ cho cách chuyển màu không, màu hồng chẳng hạn ...
- Đánh đi!
- Im đi!
Cả Ngân Diện và Lăng Phong đồng thời hét lên.
Tần Quyền vẫn không chịu ngừng lải nhải :
- Tứ ca, từ nay tuyệt giao đi.
- Lại làm sao? - Lăng Phong mù mịt.
- Đã nói bao lần rồi ...
"Keng"
- Này, dừng đánh chút để ta nói nốt rồi đánh tiếp được không?
Ngân Diện triệt để ngất.
Tên nhiều chuyện vẫn tiếp tục :
- Ngắm gái phải gọi đệ đi cùng. Làm huynh đệ mà cứ ăn riêng hoài, như thế còn ý nghĩa gì nữa?
"Keng"
- Ngươi nói hay lắm, thế thằng nào đi kiếm Lý Sư Sư kêu ông phải nhường?
- Nhân duyên, đều là nhân duyên.
Rút cục, vẫn là Ngân Diện mặt mũi đen thui quát lớn :
- M* nó các ngươi đánh nghiêm túc một chút có được không?
"Keng"
...
Cùng lúc, trên một tửu lầu gần đó.
Ngồi ở đây thế nhưng lại có thể nhìn toàn cảnh chỗ Lăng Phong. Bên trong lầu cao, có một nữ tử ăn mặc nam phục vừa quan sát chỗ Lăng Phong vừa uống trà.
- Quận chúa ...
Có tiếng ai đó bẩm báo, hình như bằng tiếng Nữ Chân.
Rất nhanh, từ dưới cầu thang có một bóng dáng thướt tha xuất hiện.
- Phu nhân bận rộn, Hàm Yên lại làm phiền rồi.
Người đến là Thành Bích, còn người ngồi chờ ở trên là Mộc Hàm Yên. Hai nữ thủ lĩnh mật thám.
Hình như đây cũng không phải lần đầu hai nàng này gặp nhau. Có điều, rất có thể đây lại là lần cuối.
Mật Thám ty đã điều tra không sai, Yên Vương đã bắt tay với Trấn Nam Vương của Kim. Chẳng qua, trước khi Yên Vương khởi binh, hai bên là hợp tác. Nhưng một khi Yên Vương khởi binh, hai bên sẽ thành đối thủ, đây là một loại quan hệ vi diệu và đầy toan tính.
Hai người qua loa vài câu, Mộc Hàm Yên đột ngột hỏi :
- Phu nhân hôm nay ánh mắt khác lạ. Xem ra đã phát hiện ra trong Nam phủ có người của ta rồi sao?
Thành Bích không khỏi chấn trụ.
Nguyệt Dung từng đánh giá Mộc Hàm Yên bằng một câu, đó là nàng ta luôn làm hỗn loạn mọi ý nghĩ của đối phương. Nàng ta nói mỗi câu đều 10 phần tự tin, lại bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện, thực chất là đang đùa cợt đối phương.
Khó trách còn chưa 18 tuổi đã làm Kim quốc Thiên Sách Nội thần. Thành Bích tuy hơn nàng ta gần 10 tuổi, tự nhận tâm tư cẩn mật, cũng đột nhiên thấy sợ hãi trong lòng.
Nàng không thể thua khí thế, nói :
- Quận chúa sắp xếp như vậy, ta không thể không nghi ngờ.
- Phu nhân muốn tìm người hỗ trợ sao?
Mộc Hàm Yên bỗng đưa một ngón tay duyên dáng chỉ ra ngoài lâu :
- Tỷ dụ như ... hắn.
Chính là hướng ... Lăng Phong.
Thành Bích giật mình lần hai.
Thành Bích có Khai Thần thuật, đoán được tu vi đối phương. Tu vi võ công của vị quận chúa này, là con số 0 tròn trĩnh. Nhưng nàng ta ngược lại có thể đoán được tâm tư người khác?
Cũng không đúng, phải là “đoán trước”.
Nói thế nào đây, đoán tâm tư, thì phải là ngươi đã nghĩ đến từ trước, đối phương đoán ra. Còn đoán trước, tức là ngay lúc ngươi nghĩ đến, thậm chí còn chưa rõ ràng thì đối phương đã nói hộ ngươi.
Vừa rồi, Thành Bích vừa nghĩ đến gian tế hai mặt trong Nam phủ, trở về phải tìm người hỗ trợ loại trừ. Ngay khi một bóng hình vừa toát ra trong đầu, thì nha đầu Mộc Hàm Yên này đã chỉ giúp.
Mộc Hàm Yên bỗng chuyển đề tài :
- Phu nhân xem ra cũng không phải toàn tâm toàn ý vì Yên Vương. Chẳng qua, các ngươi ngực mang hoài bão, lựa chọn Yên Vương là sai lầm. Hắn sớm muộn cũng sẽ bại.
Thành Bích cũng không hỏi “các ngươi” là chỉ ai, hỏi :
- Biết sẽ bại, vì sao Vương phủ các ngươi cũng giúp hắn?
Mộc Hàm Yên che miệng cười :
- Hìhì, phu nhân xem, chúng ta là dân tộc thiểu số thôi. Phàm kẻ nào muốn phản loạn Trung nguyên, chúng ta đều sẽ giúp hết lòng. Trung nguyên bất ổn, thì ngoại tộc chúng ta mới yên ổn được. Phu nhân phải hiểu điều này hơn ta mới đúng chử?
- Chỉ e các ngươi có dã tâm khác, bằng không đã không một mạch tiêu diệt Khiết Đan.
- Ý, chuyện này Hàm Yên đâu có quản được, là đám nam nhân thích đánh đánh giết giết làm ra thôi. Hàm Yên chỉ là một thiếu nữ, vui đùa một chút, du ngoạn phương nam.
Thành Bích không khỏi rét lạnh, “chỉ thích đùa một chút?”
Nàng không muốn dây dưa với nữ tử này, nói :
- Quận chúa rút cục muốn nói gì?
Mộc Hàm Yên bỗng nghiêm túc :
- Đơn giản. Thay vì Yên Vương, sao phu nhân không lựa chọn Trấn Nam Vương?
- Điều kiện?
- Thứ nhất, để người của ta trong Nam phủ. Thứ hai, chia sẻ tất cả tình báo cho Thiên Sách phủ chúng ta.
- Hừ, như vậy chẳng bằng muốn chúng ta làm tay sai?
- Phu nhân hiểu nhầm, đây là hợp tác.