Mật Thám Phong Vân

Quyển 5 - Chương 143: Giới hạn

Lăng Phong ở bên ngoài nghe loáng thoáng. Hắn không khỏi há hốc mồm. Thậm chí lúc Từ Nguyên đè Lăng Vân xuống giường, Lăng Phong vẫn chôn chân tại chỗ.

"Vân tỷ ... thích ta?" Lăng Phong mù mịt.

Lăng Phong tuyệt đối không tin. Có lẽ thằng nhãi Từ Nguyên kia ghen bừa nói bậy.

Đoạn nói chuyện lúc trước chỉ có Từ Nguyên nói, Lăng Vân chưa hề xác nhận. Giọng Lăng Vân có thể nghe ra sự tức giận, giống như nàng bị oan ức. Dù sao bị người khác nói mình dâm loàn, tỷ tỷ yêu đệ đệ, tức giận là điều đương nhiên.

Có điều hỏi ngược lại, Lăng Phong có để ý Lăng Vân hay không?

Cái này thì Lăng Phong có thể thoải mái thừa nhận.

Có!

Độc giả cũng biết rõ ý tứ của hắn.

Lăng Vân xinh đẹp, tài giỏi, độc lập, là mẫu nữ nhân vô cùng hiện đại, kể cả sau này còn hiếm có, đừng nói gì thời cổ đại. Đã là nam nhân đều sẽ thèm muốn chinh phục. Miệng thì nói thích thê tử hiền thục đảm đang nội trợ này nọ, thực tế lý do chủ yếu là đánh không nổi một nữ nhân như Lăng Vân. Một là khó tiấp cận, hai là cho dù lại gần được cũng chẳng biết phải chinh phục ra sao. Hơn nữa, tương lai vợ giỏi hơn chồng, ra đường người cười chê.

Từ lễ tang Lăng Chiến, Lăng Phong đã để ý đến Lăng Vân. Cho dù biết rõ là thân tỷ, hắn vẫn thi thoảng trêu chọc gọi "Vân nhi". Thấy Từ Nguyên gần gũi, Lăng Phong cũng nổi ghen tỵ trong lòng mấy lần. Về sau đành cố ý né tránh, thà không nghe không thấy.

Thế nhưng vượt giới hạn tỷ đệ thì Lăng Phong chưa bao giờ nghĩ tới.

Đúng là mối quan hệ này cấm kỵ kích thích thật đấy. Nhưng chỉ là nhất thời, một khi thực sự xảy ra rồi, chuyện sau đó là vô vàn rắc rối chờ đón.

Cho dù Lăng Phong luôn nghĩ hắn đoạt xác sống lại, tí tẹo quan hệ với "Lăng Phong cũ" cũng không có. Thì đây vẫn là vấn đề đạo đức luân thường. Ngay cả chị dâu em chồng chẳng có tí tẹo quan hệ máu mủ cách xa tám đời tổ tông còn bị phỉ nhổ, nói gì rõ ràng là có quan hệ thân tỷ đệ. Cho dù hai bên có là con nuôi không cùng cha chẳng cùng mẹ, cũng vẫn là cấm kị.

Dù sao, chỉ có phía Lăng Phong biết chuyện xuyên không, rồi thì thân hồn khác nhau, ờ thì tỷ đệ cũng không phải tỷ đệ các kiểu lý do thoái thác ru ngủ bản thân, qua đó tự nhủ thôi thì yêu nàng cũng có làm sao đâu. Còn tạo thành một thiên tình sử cái gì đó.

Nhưng, Lăng Vân không biết, chúng nhân không biết. Một khi xảy ra, không chỉ thế nhân đàm tiếu phỉ nhổ, hơn nữa còn có thể bị pháp luật xử lý.

Dù sao thế gian mỹ nữ rất nhiều, không cần thiết phải đâm đầu vào mối quan hệ rối rắm này. Tham ăn cũng có mức độ. Có lẽ Lăng Phong chỉ muốn Lăng Vân cứ mãi một mình là tốt nhất, để hắn ngắm mãi cũng được.

Khách quan mà nhìn, Lăng Phong chẳng có lý do gì để xen vào. Từ Nguyên Lăng Vân đang là một cặp, giận nhau cũng là chuyện riêng của người ta, cho dù có trực tiếp lên giường Lăng Phong cũng không có quyền ngăn cản.

Nhưng nghe chữ "Lăng Phong" kia của Lăng Vân, đầu Lăng Phong nổ tung. Tỷ ấy cầu cứu, Phong ca có đầy đủ lý do can thiệp. Đây đã thuộc về cưỡng gian dân nữ vi phạm pháp luật rồi, đừng nói là người yêu, là chồng ca cũng phải xen vào.

...

Lăng Phong đạp cửa phi vào, tay đồng thời phóng ra đá nhỏ. Hắn cũng không dùng phi đao đặc chế, còn chưa đến mức độ phải giết Từ Nguyên.

Có điều, qua chuyện đêm nay, Lăng Phong không muốn giết Từ Nguyên, chỉ e Từ Nguyên cũng sẽ tìm cách giết Lăng Phong.

“Vèo”

“Bụp”

- Á ...

Từ Nguyên bị ném trúng huyệt lập tức đau đớn bất tỉnh.

Lăng Vân lúc này đã rơi vào ngơ ngẩn, đầu nghiêng về một bên. Cảnh Lăng Phong bay vào nàng nhìn hết trong mắt, nhưng Lăng Vân lại nghĩ mình đang mơ mộng.

Có kẻ nào đó nói, chinh phục nữ nhân dễ nhất là diễn tuồng "anh hùng cứu mỹ". Trong mắt các tỷ muội, dù ngươi xấu như ma, răng vêu mắt lé, nhưng đưa tay ra giúp nàng, lúc đó đều biến thành bạch mã hoàng tử cả.

- Vân tỷ, xin lỗi ta đến muộn.

Nhìn khuôn mặt Lăng Vân khổ sở cười, Lăng Phong vừa sợ vừa thương. Cái kiểu cười này là người tinh thần bị khủng hoảng mơ hồ mà ra.

Lăng Phong nhanh chóng cởi áo ngoài ném về phía người Lăng Vân nói :

- Tỷ che lại đi ... kẻo lạnh.

Lăng Phong không dám nhìn lâu, hắn sợ bị thân thể ẩn hiện của Lăng Vân làm bản thân thành kẻ xấu. Dù sao, lỡ đóng vai anh hùng thì phải làm cho trót. Phong ca vốn dĩ cũng không phải anh hùng, mấy tháng trước thấy gái đẹp đã lên cơn làm loạn một lần.

Lại nhìn sang Từ Nguyên một bên, Lăng Phong nửa chán ghét, nửa ... cười khổ thay đối phương.

Chỉ thấy Từ Nguyên trúng đòn nằm úp sấp thẳng cẳng ra đất. Lăng Phong gần đây nghiên cứu bản đồ huyệt vị Liễu Thanh Nghi để lại, muốn khiến mấy kẻ không võ công bất tỉnh dễ như trở bàn tay.

Lăng Phong nhanh chóng vác Từ Nguyên đang như người chết đi ra. Sau đó gọi người dặn dò, đại loại Từ thiếu gia nửa đêm nổi hứng cởi quần áo, bị trúng gió độc, cần đem về nhà gấp, chậm trễ liệt dương liệt gì đó không ai chịu trách nhiệm được. Hôm nay coi như đã triệt để đối địch tên này.

Chẳng qua, Từ Nguyên vẫn chưa làm gì với Lăng Phong, hắn cũng không thể tùy tiện giết người.

Nói sao, trong mấy kịch bản ăn khách, cứ ác nhân động vào người nhà của nam chính, cho dù mới chỉ xích mích mà thôi, nam chính có quyền giết sạch cả nhà ác nhân. Lăng Phong không làm được loại chuyện vô pháp vô thiên này, làm vậy hắn chính là ác nhân.

Lăng Phong cùng lắm chỉ có thể phản ứng tự vệ. Dù sao Phong ca tự tin mình không chết dễ dàng được.

...

Lăng Phong hít một hơi quay lại phòng.

Lăng Vân ngồi trên giường, quanh người quấn chăn bông dày, cũng không biết đang nghĩ gì.

- Vân tỷ, mọi chuyện ổn rồi.

Lăng Phong định ngồi xuống, Lăng Vân vẫn nhìn vào hư không, nói :

- Ngươi ... ra ngoài đi.

- A, tỷ không sao chứ?

- Ta không sao, gọi Tiểu Tinh giúp ta là được.

Nhìn không ra Lăng Vân suy nghĩ điều gì, Lăng Phong thấy có cố đứng cũng chỉ thừa thải, liền gật đầu :

- Được! Vậy tỷ đi nghỉ sớm.

Sau đó liền lui ra ngoài. Vừa trở ra, đã thấy Tần Quyền một bộ đắc ý lại gần cất giọng đùa cợt :

- Tứ ca, ngươi đánh ngất thằng họ Từ kia, không lẽ đã ra quyết tâm rồi sao?

- Quyết tâm cái gì?

Cao Diệp nghe nói có chuyện cũng đã có mặt, đều đưa ánh mắt nhìn Lăng Phong. Chỉ có Lăng Hổ là yên lặng ngồi tụng niệm cái gì đó không để tâm.

Tần Quyền bĩu môi :

- Cũng chỉ có Tứ ca ngươi không nhìn ra, bọn đệ ai cũng nhìn ra cả.

- Nhìn ra cái gì?

- Nhìn ra Lăng đại tiểu thư thích huynh. Nếu không, mỹ nữ như vậy, Tần Quyền ta lại để lọt sao? Thằng họ Từ kia, đệ không coi vào đâu. Đệ và mấy đứa Hắc kỳ đã muốn đập hắn một trận từ lâu.

Chúng huynh đệ Hắc kỳ nghe thấy cũng dỏng tai lên.

Nếu Lăng Phong thực sự tán Đại tiểu thư, anh em đều tận lực ủng hộ, thậm chí còn ngưỡng mộ là đằng khác. Huynh đệ Hắc kỳ đều xuất thân dân nghèo, xưa nay chỉ dám nhìn các vị tiểu thư quyền quý từ xa, đêm về mơ mộng mà thôi.

Chỉ thấy Lăng Phong nheo mắt :

- Ngươi nói nhảm ít thôi. Chúng ta là tỷ đệ đấy.

- A?

Chúng huynh đệ nhìn nhau nuối tiếc.

Trước giờ trong đoàn biết Lăng Phong là con cháu Lăng gia, nhưng hình như chi nhánh nhảm nhí xa tít, không phải trực hệ. Nay nếu thực Lăng Phong là thân đệ của Đại tiểu thư, nói vậy tương đương Lăng đại ca chính là một vị “thiếu gia” rồi?

Chuyện này kỳ thực chẳng có gì thú vị, vẫn là đại ca tuy nghèo nhưng tán đổ tiểu thư hay hơn. Đáng tiếc.

Chỉ Tần Quyền vẫn thái độ không coi vào đâu.

- Haha, phải không đó?

- Phụ thân nàng ta là Lăng Chiến, lão cha ta cũng là lão ta. Ngươi nói phải không phải?

Tần Quyền cười trừ, nhưng ánh mắt vẫn giảo hoạt như không đổi.

- Vậy thì ... phải. Có điều, cũng có sao đâu nha.

- A?

Anh em suýt chút ngã ngửa. Lăng Hổ liên tục thiện tai.

Người khác nghe Lăng Phong và Lăng Vân là tỷ đệ, sẽ thấy thôi coi như chuyện tình cảm không thể nào. Nhưng riêng Tần Quyền thì thấy ... vẫn chẳng sao cả.

Cũng không phải thằng nhãi này có sở thích biến thái gì. Chẳng qua, thân phận Tần Quyền bí ẩn, nhưng có thể nói trong gia tộc của hắn, để bảo trì huyết mạch thuần nhất, nếu Tần Quyền muốn thông hôn với một nữ nhân đồng tộc, thậm chí có quan hệ gần, cũng ... không phải không được.

Lăng Phong không muốn dây dưa chuyện đau đầu này, nói nói mấy câu linh tinh thì mới nhớ ra một chuyện.

- Tiểu Xuyên, cô bé kia đâu rồi?

Tiểu cô nương người Liêu lần nọ hắn cứu, không thấy. Lăng Phong Tần Quyền vào thành trước, để cô bé này cho đám Lăng Hổ trông chừng.

Chu Tiểu Xuyên hơi gượng gạo, rút cục cũng nói :

- Nó ... trốn mất rồi.

- Trốn?

Cô bé không còn thân thích, không có chỗ để đi, làm sao lại trốn? Nó là người Liêu, dù có biết chút tiếng Hán đi nữa cũng khó mà đi lại, đặc biệt lúc loạn lạc thế này.

Lúc này, có một đứa ở sau đứng ra nói :

- Đương gia, là do đệ hơi to tiếng với nó. Chỉ là, đứa bé này đệ thấy cũng không ... hiền lành gì.

Lăng Phong ánh mắt hơi khó chịu.

Hắn không nghĩ cô bé kia có thể làm ra chuyện gì quá đáng. Từ đầu ngay cả với Lăng Phong nó cũng đều tỏ ra sợ sệt. Chỉ e vài huynh đệ không thích người Liêu, cố tình nói gì đó.

Mấy huynh đệ đi theo Lăng Phong, tính tình không tệ. Nhưng là mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cũng không hẳn là độc ác, chẳng qua Tống Liêu mối thù quá nặng, một vài đứa tinh thần dân tộc hơi cực đoan một chút cũng dễ hiểu.

Cũng không thể vì một đứa trẻ làm căng với huynh đệ.

Hắn đành hỏi :

- Nó trốn ở đâu? Lúc nào?

Chu Tiểu Xuyên đáp :

- Vừa hai hôm trước, ngay trước khi vào thành. Buổi tối bọn đệ đi ngủ, đến sáng đã không thấy.

Chu Công Cẩn nhớ ra gì đó nói :

- Đúng rồi. Đương gia, mấy hôm trước ngoài thành chẳng phải đầy loạn dân sao? Có thể con bé thấy người thân nào đó, cho nên trốn đi theo.

- Hy vọng như vậy.

Thực ra, lần nọ Lăng Phong cứu cô bé kia cũng chỉ nhất thời, sau đó gấp gáp vào phủ Đại Danh cũng quên mất. Hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện cụ thể sẽ sắp xếp cô bé ra sao.

Người nghèo khổ trong cái thời này rất nhiều, đặc biệt ở đất Hà Bắc chiến loạn, đi một ngày gặp cả ngàn người, Lăng Phong không thể cất lòng từ bi mà đi lo tất cả. Chẳng qua "tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên", không cứu thì thôi, đã cứu thì làm cho đủ trách nhiệm.

Lăng Phong cũng chỉ biết thở dài, hy vọng may mắn đến với cô bé, tốt nhất là gặp lại.

Xong xôi hắn đành phất tay ra ngoài. Trước mắt cần phải nghe ngóng tình hình Đại Danh. Lăng Phong có thể nắm chắc 9 phần, Yên Vương đã sắp khởi binh.

Lăng Phong lại không biết, ở một góc xa đang có vài cặp mắt theo dõi hắn sát sao.