Khang Hi nhìn nàng hồi lâu, cảm khái nói: "Vậy mà nàng dám nói thật."

Khóe miệng Vương Mật Hành kéo lên, lúng túng cười: "Đó là vì nô tỳ không dám lừa gạt hoàng thượng, nếu hoàng thượng không muốn nghe, sau này một chữ nô tỳ cũng sẽ không lập lại nữa."

Sống chung một thời gian dài cùng Khang Hi, mặc dù đa phần thời gian hai người đều lăn lộn trên giường, nhưng tính tình Khang Hi thế nào, nàng cũng có thể đoán ra vài phần.

Ví dụ như, hắn dường như rất thích nghe nàng nói chuyện tào lao, cũng không biết có phải chuyện tào lao nàng nói làm hắn hứng thú hay không, hắn cũng cảm giác rất thú vị khi nghe nàng nói, Vương Mật Hành khổ não nghĩ, cảm thấy vế sẽ tương đối đúng hơn.

Hiểu điểm này, lúc ở trước mặt Khang Hi, nàng cố ý tùy ý một chút, thậm chí có vài phần "vô lễ bất kính".

Khang Hi không tiếng động, cười: "Thật là miệng lưỡi bén nhọn, bất quá trẫm nói một câu, nàng đã có sẵn mười câu trả lời rồi."

Ngoài miệng Vương Mật Hành không nói gì, ánh mắt lại len lén liếc nhìn mặt Khang Hi, thấy sắc mặt hắn không đổi, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đều nói gần vua như gần cọp, nàng cũng không biết một câu nói không hợp sẽ làm mặt rồng tức giận.

Có lẽ nàng chuẩn bị thức ăn chạy hợp khẩu vị của Khang Hi, dù sao thì tối nay hắn ăn rất nhiều, sau khi dùng bữa xong, Khang Hi tùy ý ngồi xuống tháp, còn gọi Vương Mật Hành ngồi chung.

Thu Cúc rất hiểu chuyện liền dâng lên hai ly trà, Vương Mật Hành nhận lấy một chén trong tay nàng, đưa đến trước mặt Khang Hi, cười nói: "Hoàng thượng nếm thử một chút, lúc còn ở nhà nô tỳ cũng hay uống một chút trà Kim Ngân Hoa."

Khang Hi nhìn nàng một cái, nhận tách trà từ tay nàng, hớp nhẹ một chút, sau đó nhẹ nhàng để xuống.

Đây là uống ngon hay không ngon đây?

Lúc Vương Mật Hành đang rối rắm, chỉ thấy Khang Hi tiện tay cầm một quyển sách trên bàn, sau đó thong thả nằm xuống tháp, tùy ý nhìn.

Vương Mật Hành không nhịn được liếc nhìn hắn, đây rõ ràng là bộ dạng đã ăn đủ no nha! Vương Mật Hành hài lòng, hoàn toàn không nghĩ tới cho Khang Hi ăn no, chính mình cũng sẽ bị ăn.

"Không nghĩ tới nàng lại để lời nói của trẫm trong lòng đấy?" Khang Hi chợt cười một tiếng, âm thanh trầm thấp mang theo sự nhu hòa hiếm có.

Sách Khang Hi tiện tay cầm lên không phải cái gì khác, mà là sách dạy đánh cờ nàng chép thường ngày.

Trời đất, Vương Mật Hành thật sự không phải nhàn rỗi không có chuyện làm đâu, thật sự là nàng không dám bỏ ngoài tai lời nói của Khang Hi, cho dù chỉ là một câu tùy ý. Trừ phi, nàng không muốn cái mạng nhỏ của mình!

Cho nên, vừa nghe những lời ý vị thâm trường của Khang Hi, nàng không khỏi chột dạ.

"Ý của hoàng thượng là nói thường ngày nô tỳ không hiểu quy củ sao?" Vương Mật Hành làm bộ ủy khuất, nói.

Thấy nàng như vậy, Khang Hi hăng hái lên, ngoắc tay kêu nàng tới đây.

"Dù nàng có hiểu quy củ hay không, trẫm cũng thích."

Vương Mật Hành mới vừa uống một ngụm trà, nghe Khang Hi nói xong xém chút nữa đã phun ra rồi, cuối cùng vẫn là cao thủ tình trường mà. Vương Mật Hành âm thầm mắng, trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng dám nói ra. (Hazz, ai biểu anh là "Khang Hi" làm gì )

Thu Cúc thấy vậy nháy mắt, cùng các thái giám cung nữ lặng lẽ lui xuống.

Vương Mật Hành nhìn mà im lặng, có thể không cần một thiếp thân có ánh mắt được không? Làm nàng cảm thấy rất...bó tay?

Ở cùng một chỗ với Khang Hi, thật lòng không phải dễ dàng như tưởng tượng đâu!

Vương Mật Hành đem ly trà đặt xuống bàn, sau đó đến chố tháp Khang Hi nằm, ngồi xuống.

Có lẽ bởi vì khẩn trương, Vương Mật Hành ngồi, cũng không dám nhúc nhích, có trời mới biết sau khi hắn nói xong nàng có ứng phó được không.

Hiển nhiên Khang Hi không hài lòng khi nàng không đúng lúc lại quy củ, vỗ tay lên tháp mềm, ý bảo nàng ngồi gần một chút.

Khóe miệng Vương Mật Hành ngoéo rồi, giằng co trước sau một ngày, nàng nào có tâm tình cùng Khang Hi *** chứ? Bất quá Khang Hi cũng đã lên tiếng, dĩ nhiên nàng không dám không nghe.

Vương Mật Hành bất đắc dĩ giật giật cái mông, ngồi sát bên trong một chút.

Khang Hi hài lòng gật đầu, ôm bả vai Vương Mật Hành: "Chữ viết không tệ, ngày mai để Lý Đức Toàn đem thêm vài cuốn sách tới chép thêm mấy bản sao cho trẫm đi."

Lời nói Khang Hi rất dễ nghe, nhưng Vương Mật Hành lại bắt đầu nhức đầu rồi, ngay cả tâm muốn chết cũng có luôn!

Trong lòng nàng tức giận oán thầm: "Trừ chép sách chính là chép sách, nếu vậy sao ngươi không tự tay làm đi, ngươi nghĩ tiểu lão bà là dùng để chép sách hả?"

Nàng không biết mấy phi từng kia ở chung với Khang Hi như thế nào, nhưng nàng cảm thấy, chắc sẽ không thể thảm hơn nàng đi?

Đùa gì thế, một quyển sách đánh cờ đã làm tay nàng sắp gãy luôn rồi, thêm mấy quyển nữa là muốn nàng mất hết cả hai tay sao? Khang Hi thật quá độc ác đi, đã vậy còn ác độc hành hạ một cô gái yếu đuối chứ.

Mấu chốt là, cô gái yếu đuối này là lão bà của hắn đấy, mặc dù chỉ là tiểu lão bà, nhưng cũng không thể hành hạ như vậy nha?

Khang Hi quay đầu lại thấy bộ dạng không phục của Vương Mật Hành, khóe môi câu lên, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Sao vậy, Mật nhi không muốn phân ưu vì trẫm à?"