Mãi đến tận chạng vạng dì giúp việc mới trở lại, cuối cùng Nam Húc cũng được về, liền nhấc theo túi lớn túi nhỏ xuống lầu. Thẩm Bạch Băng thấy anh mang nhiều đồ nên xách giúp một túi, tiễn Nam Húc.

Nam Húc vừa mở cửa thì trông thấy thân ảnh mặc đồng phục của Ninh Vũ đứng ở đối diện, tay xiết chặt quai đeo cặp, một mình tịch mịch chờ ca ca tan làm.

Ninh Vũ khoanh tay ngơ ngác nhìn Nam Húc cùng Thẩm thiếu gia sóng đôi đi ra, cậu đăm đăm nhìn anh, thật lâu không lên tiếng.

Nam Húc sững sỡ “Tiểu Vũ, em vẫn luôn chờ anh sao?”

Từ lúc ở siêu thị Ninh Vũ đã theo bước Nam Húc, vẫn luôn đứng dưới lầu chờ anh tan làm cùng nhau về nhà.

Thẩm Bạch Băng bước đến trước chào hỏi “Anh là Ninh Vũ ạ? Hôm nay ca ca mang khá nhiều đồ nên em giúp anh ấy mang xuống.”

Ninh Vũ đoạt lấy cái túi từ trong tay Thẩm Bạch Băng, nắm lấy cánh tay Nam Húc đem người kéo về bên cạnh mình, ánh mắt hờ hững “Đây là ca ca tôi.”

Thẩm Bạch Băng mờ mịt “Em không thể gọi là ca ca sao ạ?”

Nam Húc kéo tay Ninh Vũ “Tiểu Vũ, nghe lời đi, mình về nhà.”

Ninh Vũ quay đầu nhìn Nam Lúc một lúc rồi mím môi kéo anh vào trong lồng ngực, không để anh kịp lên tiếng liền trực tiếp hôn xuống, rồi lại ngước lên khiêu khích nhìn Thẩm Bạch Băng “Cậu không thể.”

“Em buông anh ra!” Nam Húc tròn mắt kinh ngạc, vừa đẩy được Ninh Vũ ra lại bị cưỡng ép lôi đi.

Thẩm Bạch Băng nhướn mày nhìn bóng lưng họ, rút điện thoại ra mở wechat tìm kiếm những người ở trong phạm vi gần mình.

Người đầu tiên nhóc tìm thấy là “Yêu ca ca Nam Nam QAQ”.

Vào đến nhà, Nam Húc dùng sức tránh thoát khỏi tay Ninh Vũ, “Tiểu Vũ, đừng làm rộn.”

Buông đống đồ trong tay xuống, cậu đứng chết trân ở đó đỏ mắt nhìn Nam Húc.

Nam Húc đè nén tâm tình, cún con ở tuổi này có dục vọng chiếm hữu rất cao, áp lực học tập cũng lớn, khó tránh khỏi tính tình có chút mất khống chế, hôm nay lại là một ngày vui nên Nam Húc cũng không muốn cả hai phải cãi cọ.

“Đói bụng không, anh có làm bít tết cho em này, ăn ngon lắm.” Nam Húc ngồi xuống tìm kiếm đồ trong mấy cái túi Ninh Vũ vừa thả ra, không kịp chuẩn bị liền được Ninh Vũ ôm lên, cưỡng ép đặt trên ghế.

Ninh Vũ vẫn luôn trầm mặc, thô lỗ đem áo sơ mi trên người Nam Húc kéo ra, hai tay dìu tại bên eo của anh dùng sức tiến vào.

Nam Húc đau đớn nắm chặt đệm của ghế sôpha, tay kia lục lọi ngăn kéo lấy áo mưa cùng dịch trơn đưa cho Ninh Vũ, “Tiểu Vũ... Đau... Không muốn... Anh không muốn làm...”

Ninh Vũ ngược lại nắm lấy cổ tay Nam Húc, đem đồ trong tay anh ném xuống đất, thở hổn hển di chuyển hạ thân, nghe thấy anh thống khổ cầu xin liền lạnh lùng hỏi “Anh thiếu tiền đến vậy sao.”

Toàn thân Nam Húc cứng đờ, quay đầu kinh ngạc ngây ngốc nhìn Ninh Vũ, trong đôi mắt to tròn chứa đầy nước, bị Ninh Vũ dùng sức làm đến mức một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Ninh Vũ một bên lật động một bên nắm lấy tính khí giữa hai chân Nam Húc, vật nhỏ kia hồng hào đáng thương từ nãy đến giờ vẫn mềm nhũn, mặc kệ Ninh Vũ dùng cách gì an ủi cũng không làm nó cứng lên được.

Bởi vì Nam Húc đau quá, một chút cũng không muốn làm.

Một tiếng sau, Nam Húc mệt mỏi cuộn mình nằm trên ghế, thân thể trắng nõn bị bao phủ bởi vô số dấu hôn, miệng huyệt sưng đỏ không cách nào khép lại được, tinh dịch từ bên trong từng chút từng chút chảy ra ngoài.

Ninh Vũ giam mình ở trong nhà vệ sinh, dùng sức vốc nước rửa mặt.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Ninh Vũ liếc mắt nhìn màn hình một cái lại thở dài.

Có người trong weixin gửi lời chào:

Thẩm Bạch Băng: Em không biết hai người là quan hệ người yêu, nhà em tuyệt đối không cho phép yêu sớm, anh cứ yên tâm.

Thẩm Bạch Băng: Nam Húc ca ca luôn kể về anh cho em nghe, mỗi lần nhắc đến anh thì ca ca đặc biệt vui vẻ. Ca ca cho em xem thành tích của anh, còn nói anh là niềm tự hào của ca ca.

Thẩm Bạch Băng: Có một lần ca ca không cẩn thận gọi anh là bảo bối. Hai người thật buồn nôn mà.

Ninh Vũ ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn, mãi đến khi màn hình tối đen thì cậu mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Nam Húc đã ngồi dậy mặc quần áo vào, quỳ gối dưới đất sắp xếp lại đống đồ vật tán loạn trên mặt đất, dùng khăn giấy nghiêm túc lau lau rồi đặt chúng về vị trí cũ.

Ninh Vũ nhất thời luống cuống, đi mở cặp ra, đem xấp bài thi nhăn nhúm đến trước mặt Nam Húc.