Thanh mai trúc mã! Ai cũng cho rằng đây sẽ là một cuộc tình đẹp, khi mà cả hai quen biết từ nhỏ, lại được hai bên gia đình hậu thuẫn.

Cố Thuần Nhã cũng nghĩ như vậy.

Cô vừa sinh ra đã quen biết anh trai nhà bên Âu Dương Tuấn Lãng, thậm chí hai gia đình còn ngầm thừa nhận đính ước từ nhỏ, nên trong mắt cô, Âu Dương Tuấn Lãng là tín ngưỡng, là bầu trời, là tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Nhưng Âu Dương Tuấn Lãng không cho là vậy, anh chỉ coi cô là em gái, không hơn không kém.

Thậm chí so với cô em gái Âu Dương Sơ Hạ, cô còn xếp đằng sau.

Ngày cô vừa chào đời, Tuấn Lãng đã là cậu nhóc 5 tuổi.

Khi ấy anh còn ngây ngây ngô ngô vuốt ve má cô.

Cho đến khi Sơ Hạ xuất hiện, mọi sự chú ý của anh đều chuyển sang em gái mình.

Khi Cố Thuần Nhã được 3 tuổi, Tuấn Lãng đã học tiểu học.

Khi ấy anh mải chơi, chỉ lo cùng đám bạn đồng trang lứa nghịch ngợm, không quan tâm gì đến cô.

Thậm chí đôi lúc anh còn cảm thấy ghét bỏ vì Cố Thuần Nhã quá phiền phức, lúc nào cũng bám dính lấy anh.

Không ngoan ngoãn như cô em gái Sơ Hạ, chỉ cần nhìn thấy là anh lập tức vui vẻ.

Năm cô lên 5 tuổi, cô vẫn giữ thói quen cũ bám đuôi anh.

Anh cùng bạn bè chơi bóng, cô ngồi đằng sau xem hoạt hình.

Anh cùng bạn bè học tập, cô ngồi bên cạnh yên lặng đọc truyện.

Anh cùng bạn bè chơi game, cô ngồi trong lòng anh lim dim ngủ.

Thỉnh thoảng bị bạn bè trêu chọc, cô thường nổi đoá bảo vệ anh.

“Lêu lêu cái đồ trẻ con đã có vợ..”

“Không cho phép các anh bắt nạt anh ấy..”

Tuấn Lãng nhiều lúc tức điên lên cũng phải bật cười.

Cô nhóc này đôi khi cũng thật đáng yêu.

Thói quen ấy cứ thế tồn tại suốt mười năm, đến khi anh 20 tuổi, đằng sau anh vẫn luôn có cái đuôi nhỏ.

Chỉ là anh không hề có tình cảm nam nữ nào với cô.

Anh chỉ coi cô như em gái mà đối xử nhiệt tình.

Hôm nay là ngày Cố Thuần Nhã và Sơ Hạ thi vào cấp ba, đương nhiên người cuồng em gái như Tuấn Lãng cũng có mặt.

Anh dặn dò Sơ Hạ đủ điều, làm mọi công tác tư tưởng, thậm chí còn liên tục cầu nguyện, giống như người sắp vào phòng thi là chính mình.

Sơ Hạ không nhịn được chế giễu..

“Tuấn Lãng, anh phải tin tưởng em gái mình chứ..”

Cố Thuần Nhã yên lặng đứng bên cạnh lắng nghe, cô đã quen với việc Tuấn Lãng bơ mình mà chỉ quan tâm Sơ Hạ.

Cô thầm ghi nhớ hết những gì anh nói với bạn thân, tự ảo tưởng rằng anh đang dặn dò mình như vậy, và rồi ông trời cũng không phụ lòng cô.

Sau khi nói với Sơ Hạ đủ điều, anh quay lại nhìn cô.

“Nhóc con, cố lên..”

Trong lòng Cố Thuần Nhã đang nhảy nhót điên cuồng, cô cười đến không khép miệng lại được, nhưng vẫn giả vờ lườm anh không vui.

“Em đã lớn rồi, không được gọi em là nhóc con nữa..”

Tuấn Lãng cười ngả ngớn xoa đầu cô..

“Lớn rồi à, vậy sao mới cao được đến ngực anh thế này..”

“Đó là do anh cao quá chứ bộ..”

Tuấn Lãng mới 20 tuổi nhưng anh đã cao tới 1m85.

Cô dù có cố gắng cỡ nào cũng chỉ cao được đến ngực anh.

Nhiều nam sinh khác cho rằng thân hình của cô vừa đủ đạt tiêu chuẩn, dễ ôm dễ xoa đầu, nhưng cô không thích như thế, cô muốn cao hơn nữa, chỉ vì Tuấn Lãng hay chê cô lùn..

Có được sự động viên của người trong lòng, Cố Thuần Nhã phát huy hết khả năng, dễ dàng đỗ vào trường top.

Gia đình, bạn bè chúc mừng, cô chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu “cám ơn”.

Chỉ là người cô mong đợi nhất thì mãi không thấy bóng dáng.

Cả ngày cô cứ ôm chiếc điện thoại, có chuông thông báo là cô vội vàng mở ra xem, vì sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Nhưng đợi đã ba ngày, anh vẫn không quan tâm gì tới cô..