Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Chương 45: 45 Quân Tử Báo Thù Mười Năm Chưa Muộn

Lâm Phi Đào giật mình khi nghe nam sinh viên nói, cô vội vàng đứng dậy.

Vì người cô nhiễm lạnh nên lên đứng dậy rất khó, trong lúc luống cuống đứng dậy chẳng may cô trượt chân mất đà, toàn thân cô lại một ngã xuống, một bên má của cô đập mạnh vào lồng ngực của nam sinh kia khiến cho cậu khẽ rủa lên.

Chết tiệt!

Cậu ta nắm lấy tay của Lâm Phi Đào đẩy ra, chợt cậu ta nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc cho cô toàn thân ướt nhẹp ngồi trên đùi mình, nam sinh viên kia khẽ cười khẩy.

Đây không phải là Lâm Phi Đào hay sao?

Lâm Phi Đào mắt nhắm mắt mở nhìn vào gương mặt đẹp trai của nam sinh viên kia, cô không nhớ rằng mặt cô đang bị dính nước, vẫn hiên ngang dụi nhẹ một bên gò má vừa đập vào ngực cậu ta, ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn lấy nam sinh viên.

Lâm Phi Đào có chút ngây người, cô không biết cậu ta là ai, nhưng nội tâm cô cân nhắc cô rằng nam sinh này nhìn rất quen, hình như cô đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi.

Nhìn ánh mắt này của cậu ta trông rất quen, nhưng não cô không thể nào phân tích, lục tìm dữ liệu quá khứ về cậu ta được.

Nam sinh kia bắt đầu nổi hứng trên đùa, cướp cặp kính mắt cô đang đeo xuống, mặt cậu ta ghé sát vào cô.

Lâm Phi Đào đỏ mặt nghiêng đầu lại phía sau, khoảng cách này hình như là hơi gần quá rồi, cậu ta không thấy chán ghét cô hay sao mà lại gần cô đến vậy.

Mới ngày đầu không Phi Phi ở bên cạnh mà cô đã bị bạn học bắt nạt đến thảm hoạ này sao?

Nếu như tôi đoán không nhầm thì bây giờ cô đang rất lạnh!

Lâm Phi Đào sững người nhìn chằm chằm vào nam sinh trước mặt, ánh mắt cô như một con nai ngơ ngác khi lạc bầy, biểu cảm khó hiểu của cô lộ rõ trên từng đường nét phấn đọng lại.

Tại sao cậu ta lại biết Vy Tố Phi cơ chứ? Lại còn gọi tên một cách thân mật đến vậy? Lâm Phi Đào đầu óc hoang mang suy nghĩ đến ngu người rồi, chả hiểu sao khi ở gần nam sinh viên này lại khiến cho cô có một cảm giác sợ hãi đến dựng đứng tóc gáy.

Lúc này ánh mắt Lâm Phi Đào vô tình rơi vào thẻ sinh viên đeo trước ngực của cậu ta.

Trời ạ, đây không phải là Triệu Khải, hotboy năm hai của trường, đồng thời là người yêu cũ của Vy Tố Phi hay sao?

Thảo nào mới gặp cô cậu ta đã nhận ngay ra cô, còn biết cô đang bị bạn học bắt nạt.

.

Tìm truyện hay tại ++ TRUMt ruyeИ.

VN ++

Anh...!anh là Triệu Khải?

Không sai vào đâu được! Cô hôm nay lại gặp phải Tào Tháo rồi! Cô còn nhớ lần trước bản thân mình đã phá vỡ việc đang dang dở của hai người, nhớ lại cảnh bốn cánh môi chỉ cách nhau cỡ hai centimet mà bị cô bắt gặp.

Có phải hôm nay lại bị trả đũa không.

Đúng là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Lúc trước anh ta chưa tính sổ cô, bây giờ gặp lại chắc cũng không buông tha cho cô một cách dễ dàng đâu!

Hic, bản thân mình có tạo nghiệp đâu mà nghiệp chướng lại quật mình vô điều kiện như vậy!

Lúc này Lâm Phi Đào không biết nên khóc hay nên cười đây? Đôi chân của cô đang muốn vùng dậy, muốn chạy trốn nhưng chả hiểu sao cô lại nhấc chân không nổi, cứ như có cái thứ gì đó vô hình mà níu lấy chân cô, không cho cô tẩu thoát khỏi con mèo vồ chuột này!

Lâm Phi Đào không dám nhìn thẳng vào mặt nam sinh kia, với tư thế hiện này quá vẻ hơi gần rồi, gần đến nỗi cô có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ nhàng cùng với tiếng tim đập từng nhịp trong lồng ngực.

Cô không biết tiếp theo bản thân mình phải trải qua những gì, toàn thân cô giờ đây đã dính nước, thi thoảng cô run lên vì có chút lạnh.

Không khí xung quanh hai người có phần ngột ngạt đến khó thở.

Cũng may chỗ này ít người qua lại.

Điều cô quan tâm nhất là giờ phải làm thế nào để thoát khỏi cặp mắt đang trừng mình không chớp mắt này.

Chả biết hai người im lặng được bao lâu bỗng Triệu Khả đưa mắt nhìn về phía giọt nước đang đọng trên gò má của Lâm Phi Đào.

Giọt nước đó từ từ chảy dài trên má cô, không biết đó là nước lạnh hay là nước mắt của cô.

Triệu Khải chỉ biết rằng giọt nước đó chảy đến đâu thì đều để lại một vệt đường trắng hồng trên gương mặt của đối phương.

Triệu Khải nổi lên tính táy máy, cậu ta tỏ ra rất tò mò da mặt của Lâm Phi Đào là như thế nào.

Cậu ta từ từ đưa tay lên mặt cô, khẽ miệt nhẹ một cái khiến cho Lâm Phi Đào giật mình.

Đây là thực hay mơ đây? Triệu Khải nhận ra làn da của người con gái này sao lại mềm mại đến vậy? Với lại vẻ mặt xấu xí này không phải gương mặt thật của cô ấy.

Nhìn ngón tay vẫn còn dính một chất lỏng mỏng nâu, Triệu Khải lại đưa mắt nhìn về chỗ tay cậu vừa chạm vào.

Quả nhiên chỗ Triệu Khải vừa miết nhẹ để lộ ra một làn da màu trắng hồng, đôi mắt cậu ta ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Phi Đào.

Cô đội lốt vịt trời đến trường?

Nghe Triệu Khải thăm dò tin tức sự thật của mình, Lâm Phi Đào tay chân luống ca luống cuống như muốn vùng dậy khỏi đùi Triệu Khải nhưng đã bị cậu ta nắm lấy một bên vai.

Chắc anh nhìn nhầm rồi!

Lâm Phi Đào bị cậu ta giữ lấy vai đột ngột khiến cho toàn thân cô có chút trùng xuống.

Không biết cúc áo đầu tiên đã bị mất từ bao giờ khiến cho đôi mắt của Triệu Khải vô tình nhìn vào phía bên trong áo sơ mi của cô.

Đập vào đôi mắt của Triệu Khả là làn da trước ngực trắng muốt cùng với vết đỏ thâm chằng chịt từ xương quai xanh trở đi, dịch xuống phía dưới là cặp đào tiên bị quấn chặt bằng một lớp vải dày vẫn không thể che đi sự căng tròn của vật thể.

Thấy Triệu Khải sững sờ đang nhìn không chớp mắt vào ngực mình, Lâm Phi Đào bất giác cúi đầu xuống, đột nhiên cô đỏ mặt nhận ra điều bất thường lập tức đẩy Triệu Khải ra xa còn không quên tặng cho cô ta một cái bạt tai.

A, lưu manh! Anh nhìn vào đâu vậy?

Chát!

Tiếng hét của Lâm Phi Đào hoà quyện vào tiếng da thịt chói tai.

Lâm Phi Đào đẩy Triệu Khải ra, toàn thân cô lê người lùi lại phía sau, một tay ôm chặt lấy vạt áo trước ngực.

Cô bị người đàn ông khác ngoài Lục Cảnh Sâm nhìn vào chỗ không nên nhìn, với lại phần ngực cô lúc này vẫn chưa hết những dấu vết riêng do Lục Cảnh Sâm để lại.

Lâm Phi Đào hoang mang mà trừng về phía Triệu Khải.

Triệu Khải sững người khi nhận lấy một cái bạt tai từ Lâm Phi Đào, thật là nhục nhã khi lần đầu tiên bị người khác cho một cái tát.

Từ nhỏ đến lớn Triệu Khải chưa bị ai cho ăn cái tát bao giờ, bây giờ trưởng thành lại bị một người phụ nữ địa vị thấp kém táng cho một cái.

Lửa giận trong lòng của Triệu Khải bắt đầu bùng cháy giữ dội.

Cậu ta trừng con mắt sắc bén về phía Lâm Phi Đào mà gầm lên.

Lâm! Phi! Đào!

Hú hồn tâm hồn còn nguyên.

Lâm Phi Đào mặt mày biến sắc khi nhận ra trước mặt mình, một con hổ giữ đang nhe đôi răng nanh ra gầm gừ, ánh mắt sâu đặc hiện vệt đỏ ngầu tức tối.

Toang rồi, hình như cô vừa đánh nhầm người thì phải!

Người đó lại là hotboy của trường, liệu cô có bị hắn ta ăn tươi nuốt sống, bị băm ra hàng trăm khúc nhỏ hay không?

Cô như đang muốn khóc, tay chân cuống quýt muốn chạy trốn như không hiểu sao cô không còn sức để chạy, toàn thân cô không ngừng run lên từng đợt sóng, xúc giác vì nước lạnh thấm vào người ban nãy.

Lâm Phi Đào sợ hãi không biết trời đất là gì, cứ tưởng cô sẽ bị nam sinh viên này đánh cho nhừ tử nhưng không ngờ có một giọng nói của nữ sinh vang lên.

Lâm Phi Đào, thì ra cậu ở đây!

Từ phía xa tịnh tiến lại gần phía cô và Triệu Khải, Dạ Tước Du lộ rõ gương mặt lo lắng, vừng trán của cô ấy thẫm đẫm mồ hôi, trong tay cầm một bộ đồng phục khác lại gần bên cạnh Lâm Phi Đào, giúp cô đứng dậy.

Dạ Tước Du?

Lâm Phi Đào sợ hãi nép mình phía sau Dạ Tước Du, tay cô không ngừng run rẩy nắm lấy vạt áo của cậu ấy.

Thấy Lâm Phi Đào tay chân run rẩy, Dạ Tước Du nắm lấy bàn tay của cô mới chợt nhận ra toàn thân cô lạnh cóng.

Dạ Tước Du trấn tĩnh lại tinh thần của Lâm Phi Đào, dang rộng tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Lạnh sao?

Dạ Tước Du quan tâm hỏi Lâm Phi Đào, chợt ánh mắt cô quét qua người Triệu Khải.

Triệu Khải, anh đã làm gì cậu ấy? Sao lại doạ cậu ấy đến khiếp sợ vậy?

Triệu Khải đứng dậy rồi quay lưng đi, bỗng nhiên cậu ta khự lại, thân ảnh cậu ta hơi quay sang, nhìn hai cô bằng nửa con mắt, thanh âm có chút lạnh nhạt, gương mặt không có một chút cảm xúc nào.

Cô ta nợ tôi một lời cảm ơn, nếu như không có tôi thì cô ta đã ngã sấp mặt xuống nền đấy rồi, ở đó mà trách móc tôi!.