Vệ Nhạc ngủ thiếp đi, trước khi đi ngủ còn mê chơi trò đóng vai Tiểu Yến Tử, trên khuôn mặt ửng hồng vẫn còn nụ cười, hơi thở dài đều đều.
Lúc này, cô ấy càng giống một đứa trẻ, ngọt ngào và an tĩnh, bởi vì trái tim cô ấy còn thiếu một mảnh nên ngược lại, cô ấy sẽ không bị lây nhiễm bởi đau khổ của thế gian này.
Trần Tê kéo những bông hoa giả trên đầu xuống - cô và Vệ Gia buộc phải tham gia trò chơi của Vệ Nhạc.
Cô nghĩ hai người họ có thể trở thành Tử Vi và Nhĩ Khang, nhưng Vệ Nhạc nói một trong số họ là Tiêu Kiếm và người kia là Dung Mama.
Tiêu Kiếm còn tốt, phần lớn thời gian anh chỉ cầm kiếm và lo lắng nhìn Tiểu Yến Tử, nhưng Dung Mama lại yêu cầu phải phải chích kim cho Tiểu Yến Tử đang vật lộn nhiều lần khiến cô gần như kiệt sức.
Vệ Gia vội vàng dỗ Vệ Nhạc ngủ, anh nói buổi tối còn có việc phải làm.
Sau khi Trần Tê tắm xong, căn phòng tạm thời của Vệ Gia tối om, nhưng chuồng ngựa phía sau nhà vẫn sáng đèn.
Cô muốn biết anh bận việc quan trọng gì, nhẹ nhàng bước tới, phát hiện anh đang đứng quay lưng về phía cô, đứng trước chiếc thớt gỗ thường dùng để đặt dụng cụ nhỏ.
Trần Tê muốn chơi khăm, khi anh ta đến gần, cô đột nhiên đưa tay ra và vỗ nhẹ vào anh ta.
Vệ Gia nói mà không quay đầu lại, "Nhẹ chút thôi...!cô đang cố gắng làm tôi sợ chứ không phải để dọa chết tôi."
"Thật nhàm chán.
Anh đang làm cái gì vậy?" Trần Tê nhìn thấy hắn đang làm cái gì, không khỏi bật cười, "Anh ưu tiên làm bài tập nghỉ hè? Ở chuồng ngựa chăm chỉ học tập, tinh thần như vậy thật là cảm động đi."
Vệ Gia lấy lại cuốn sách từ tay cô và nói: "Hôm qua giáo viên dạy Hóa cấp ba của tôi đến gặp, thầy ấy nói sau khai giảng sẽ có một cuộc thi hóa học trong thành phố, hi vọng tôi có thể chuẩn bị cho nó.
Hơn nửa kì nghỉ này tôi không chạm đến sách rồi, coi như giờ chỉ là mài gươm trước trận chiến thôi."
"Tại sao lại muốn "mài gươm" ở đây?" Trần Tê nói xong, mới nhớ tới trong phòng này duy nhất một cái bàn làm việc, tựa hồ là ở trong phòng của mình.
Cô có chút áy náy: "Anh về phòng đọc sách đi, tôi không buồn ngủ, tôi ra sân hóng mát."
"Không có việc gì." Vệ Gia nhìn con ngựa mận tía nằm cách đó không xa, nói: "Hôm nay tôi tăng liều lượng tiêm cho nó, ở đây có thể quan sát phản ứng của nó sau khi tiêm."
Trần Tê biết rằng có một ẩn ý khác mà họ đều thuộc lòng - tạm thời ở lại đây cũng không sao, dù sao kẻ chiếm tổ chim ác này ngày mai sẽ rời đi.
Trần Tê lật xem cuốn sổ tay, có nội dung đối với cô rất quen thuộc, có cái cô nhất thời không hiểu.
Cô cũng là một học sinh ban tự nhiên và cha là tiến sĩ hướng dẫn khoa Vật liệu và Kỹ thuật hóa học của khoa Hóa học trường đại học, cô của cô học chuyên ngành y sinh, nói rằng cô xuất thân từ một gia đình kỹ thuật hóa học cũng không ngoa.
Nhưng nhìn những tài liệu học tập này, Trần Tê có một cảm giác đặc biệt mới mẻ và tuyệt vời: nếu không phải chúng nó nhắc nhở, cô gần như đã quên rằng Vệ Gia cũng là một học sinh sắp bước vào năm thứ ba của trường trung học giống như mình.
Trước đó, Vệ Gia trong lòng cô thuộc về con ngựa, đồng cỏ cùng kế sinh nhai và người em gái dựa dẫm.
Chỉ có những cuốn sách bài tập cùng ghi chú đầy chữ viết tay này mới thuộc về anh, chúng cho phép anh trở lại thân phận một học sinh trung học bình thường.
Theo những gì anh Dương kể, Vệ Gia từng đi học ở thành phố, nhưng sau đó chuyển đến một trường trung học trong thị trấn vì chuyện gia đình.
Chữ viết của anh rất đẹp, ghi chép gọn gàng ngăn nắp, không cần hỏi về thành tích, Trần Tê cũng biết anh sẽ không phải là một học sinh kém.
"Bố tôi hẳn sẽ rất thích anh.
Chà, sau này anh có thể cân nhắc nộp đơn vào trường đại học của ông ấy.
Khoa kỹ thuật hóa học của họ cũng là một trong những khoa đào tạo tốt nhất ở Trung Quốc.
Tôi sẽ nói ông ấy nhận anh làm học trò cưng." Trần Tê nửa đùa nửa thật nói.
Vệ Gia cũng cười không nói.
VÌ tương lai còn xa vời và mơ hồ nên ngược lại, nó cũng có thể để cho trí tưởng tượng tùy ý phát triển.
Trần Tê ngồi trên bến đá nhỏ trước hàng rào chuồng ngựa, Vệ Gia có thể đọc sách ở bất cứ đâu và anh không cần phải ở trong sân để tận hưởng bóng râm.
Vệ Gia không có ý đuổi cô đi, anh chỉ hỏi cô không cảm thấy mùi ở đây sao?
Trần Tê không ghét mùi ngựa, trên người cô là mùi xà phòng thơm thoảng mùi xạ hương và hoa trắng trộn lẫn với mùi động vật khiến cô nhớ đến một chai nước hoa được cho là khá đắt tiền trên bàn trang điểm của mẹ cô.
Có lần cô đã thử nó trên cổ tay của mình, ngay lập tức nghi ngờ về mùi vị dành cho người lớn.
Bà Tống Minh Minh nói rằng đó là mùi hormone nguyên thủy, điều mà cô cũng không hiểu.
Hai người đều không nói chuyện, Trần Tê đuổi lũ côn trùng nhỏ đi, tiếng ngựa hí cùng với đầu bút sột soạt rơi vào trong lớp đám sương mù buổi đêm.
Cô nhìn thấy người thanh niên cưỡi ngựa xuyên qua sương mù đi về phía cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, roi ngựa trên tay ướt đẫm mực, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi cô, cô run rẩy chờ đợi mùi hương ấm áp, vui tươi và hơi dơ bẩn của anh bao trùm lấy cô, nhưng ngay khi cô đưa tay ra, anh ấy đã tan biến vào màn sương.
"Cô nói cô không buồn ngủ cơ mà."
Trần Tê mở mắt ra, khuôn mặt của Vệ Gia ở ngay trước mặt.
Cô giật mình, dựa lưng vào hàng rào gỗ, lúc này mới nhận ra rằng anh vừa cúi xuống và đặt một thứ gì đó bên cạnh cô.
"Tôi chợp mắt một lúc thôi, anh xem xong chưa?"
"Chà.
Chỉ cần xem hết phần của hôm nay thôi."
Sách và tài liệu của Vệ Gia đều được cất đi, không biết từ lúc nào, dưới chân cô đã đặt một chiếc ghế đẩu thấp, trên đó là một đĩa cà rốt, dưa chuột và lê xắt nhỏ.
"Đây là cái gì?" Trần Tê hỏi.
"Cô có thể coi nó là đĩa trái cây." Vệ Gia ngồi trên đống cỏ khô giữa cô và con ngựa mận tím, thỉnh thoảng chải bờm ngựa.
Trần Tê chưa từng thấy đĩa hoa quả như vậy bao giờ, cô thận trọng chỉ vào con ngựa mận tía và hỏi: "Cho tôi hay cho nó?"
Vệ Gia lầm bầm, anh nói: "Không có gì...!Không phải cô nói ngắm trăng phải có thêm đĩa trái cây sao."
Trần Tê ăn một miếng lê và lấy một miếng dưa chuột nhỏ.
Lê được trồng trong sân nhà anh, tổng cộng cũng chỉ đậu vài quả, Trần Tê ít khi nhìn thấy quả treo trên ngọn cây, vì vậy cô đã luôn muốn hái xuống ăn thử nhưng Vệ Gia nói vẫn chưa chín.
Quả lê có trong miệng có vị chát, anh không nói dối cô.
Dưới ánh đèn sợi đốt trong chuồng, những quả lê gọt vỏ trắng bóng, không bị oxy hóa ngả vàng, có lẽ được ngâm trong nước muối nhạt.
Cà rốt, dưa chuột cũng được cắt thành hình đẹp mắt và bày ngay ngắn trên đĩa.
Điều mà Trần Tê nghĩ là, Chúa ơi, cô đã ngủ bao lâu rồi? Anh là người sáng sớm đi trường đua đưa khách, chiều về cơm nước rửa bát, tối cho em gái ngủ, lúc cô ngủ gật thì anh làm một đĩa hoa quả, lại còn đọc đọc cả sách "Hướng dẫn chăm ngựa".
"Anh thật là "huệ chất lan tâm" đấy!" Trần Tê chân thành thở dài.
"Đổi từ được không?" Vệ Gia không khách sáo.
"Gia Gia, Gia Gia, nghi thất nghi gia!" Trần Tê duỗi ngón tay cái đối với hắn, "Người như anh bất kể ở nơi nào đều có thể sống tốt, tương lai lấy được anh nhất định rất may mắn."
(Editor: Trần Tê dùng "huệ chất lan tâm" ý nói là thanh cao, thanh nhã.
Sau đó nói "Nghi thất nghi gia" nghĩa là "nên vợ nên nên nên chồng", chơi chữ chữ Gia trong tên Vệ Gia.)
Vệ Gia cười nói: "Đã lâu không cảm thấy hai chữ may mắn có liên quan gì đến tôi rồi."
Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, Trần Tê cúi đầu.
Hạnh phúc của người khác là do chính anh đổi bản thân mình lấy, dường như nó chẳng liên quan gì đến hạnh phúc của chính anh.
Nhưng mà Trần Tê cũng không phải là một người đa cảm, cô ấy nhanh chóng trấn tĩnh lại và nói: "Ở đây nên có rượu!"
"Ở nhà tôi không có rượu."
"Nói dối.
Rõ ràng là tôi đã nhìn thấy vài cái chai ở góc bếp."
"...!Đó là rượu của cha tôi.
Đừng uống, trong nhà có trà với bánh, nếu cô khát, tôi sẽ pha cho cô một bình."
"Anh Dương nói anh có thể uống rượu." Trần Tê cười nửa miệng hỏi: "Người tốt, có phải anh chán ghét bất kể hành vi buông thả nào hay sao?"
"Không, tôi chỉ không thích dùng rượu như một công cụ để trốn tránh hiện hiện thực như cha tôi.
Để dành nó cho lúc vui không phải tốt hơn sao? Say cũng muốn vui vẻ mà say."
"Ồ...!" Trần Tê kéo dài thanh âm, "Cho nên còn chưa đến lúc.
Ngày mai ăn cơm xong tôi sẽ đi, đối với anh đây không phải chuyện vui sao?"
Vệ Gia không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trần Tê tức giận nói: "Anh với cha anh không giống nhau.
Anh giống mẹ anh phải không? Bà ấy nhất định là một người rất - rất tốt."
"Bà ấy là một người rất cam chịu."
Câu trả lời của Vệ Gia quả thực khiến người khác im miệng.
Trần Tê tức giận nói: "Nói chuyện cùng anh thật bực, tôi nói như nào cũng sai."
Vệ Gia mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy ra sau đầu cô.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc thân thể với Trần Tê, cô mím môi cười.
Như thường lệ, Vệ Gia nói đến chuyện này sẽ ngừng lời, luôn là Trần Tê mở chủ đề, anh tiếp tục nói, nói đến cuối.
Như anh Dương nói thì Gia Gia lịch sự với mọi người mà anh ấy gặp, khiến người khác khó bắt lỗi với anh ấy nhưng người khác cũng khó có tình bạn sâu sắc với anh.
Không ngờ lần này anh chậm lại, nói tiếp: "Mẹ tôi thông minh chăm chỉ từ nhỏ, bà cũng là người xuất chúng, cuộc sống thời đó không dễ dàng gì, ông bà ngoại tôi mất sớm.
Trong gia đình đông anh chị em, mẹ tôi là chị cả, đều nói chị chả như mẹ, bà cũng hết lòng chăm sóc các em và không bao giờ than phiền.
Nhà không có điều kiện cho mấy đứa con cùng đi học, khi các em khóc, bà liền mềm lòng và tự nguyện bỏ học cấp 3 dù bà là người học giỏi nhất nhà.
Bà ở nhà học nghề nuôi sống cả gia đình, tuy nhiên em bà ấy sau cũng không học được ra kết quả gì.
Bà đã trì hoãn những năm tháng tươi đẹp nhất của mình và kết hôn với cha tôi khi đã lỡ thì."
"Tôi nghe nói, cha anh trước đây cũng là rất có bản lĩnh người, mẹ anh mắt nhìn người không tệ.".