Năm ấy, hôm ấy, Đinh Mật 17 tuổi lại thức dậy muộn, ôm cái đầu bù xù lao vào nhà vệ sinh, vừa vội vã chải đầu vừa la: “Mẹ ơi mẹ xỏ dây giày giúp con với, tối qua con quên mất, con sắp không kịp rồi!”
Chu Thanh đáp: “Vẫn còn sớm mà. Sao con vội vàng thế?”
Đinh Mật đang đánh răng, vụng về bịa chuyện: “Con phải đi học tiếng Anh sớm! Buổi sáng yên tĩnh dễ học thuộc lòng từ mới ạ.”
Vào sáng thứ Hai, Tư, Sáu mỗi tuần, Điền Chính Quốc sẽ đến trường sớm khoảng 40 phút để chơi bóng, cô muốn đến trường cùng cậu, thế nên phải dậy sớm gần một tiếng. Nhưng cô thường không dậy nổi, nhất là gần đây trời càng ngày càng lạnh.
Người lớn đương nhiên thích trẻ con cần cù tự giác. Chu Thanh xỏ dây giày cho cô, đặt ngay ngắn cạnh cửa. Bữa sáng là bánh bao với sữa đậu nành cũng đã đặt sẵn trên giá gần đó.
Đinh Mật vội vội vàng vang đeo cặp, đi giày, thắt nút nơ bướm thật xinh.
“Chào mẹ, con đi học ạ.” Cắn một miếng bánh bao, vừa ngậm ống hút vừa nhảy chân sáo xuống tầng, lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe, Đinh Mật lướt đi như một cơn gió.
Đi qua dãy biệt thự san sát, thoáng thấy trong sân của toà nhà nằm ngoài nhất đã không còn bóng chiếc xe đạp, Đinh Mật càng đạp nhanh hơn, thậm chí nhấc mông lên, nghiêng người mượn lực lao về phía trước, thật sự là một cô bé như gió.
May là đạp đến giao lộ thì thấy thiếu niên vừa băng qua đường kia, lúc lướt qua thùng rác, cậu nhanh tay chuẩn xác ném tọt vỏ hộp đậu nành vào thùng.
Đinh Mật cắn ống hút đuổi tới, lúc chạy qua thùng rác cũng học theo động tác của Điền Chính Quốcđ….
Kết quả không trúng!
Vỏ hộp lăn lông lốc trên đất, cuối cùng nằm trơ trọi bên cạnh thùng rác. Đinh Mật nhìn chiếc xe đạp đã chạy tít xa nọ, buồn bực xuống xe nhặt rác bỏ lại vào thùng.
Lúc Đinh Mật đuổi đến trường, Điền Chính Quốc đã khóa xe xong, cô vội vàng đẩy xe xông tới. Cánh mũi xinh xắn tinh xảo của thiếu nữ bị gió thổi đỏ, hai má cũng hồng lên, đôi mắt bồ câu nhìn cậu chớp nháy, vừa hít mũi vừa nói: “Điền Chính Quốc, cậu đã thấy tớ mà cũng không chờ.”
Điền Chính Quốc khoác cặp lên lưng, kéo khẩu trang đen xuống nhét vào túi đồng phục, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Tóc rối tung kìa.”
Đinh Mật cào cào mớ tóc ngắn, nhanh nhẹn chỉnh mái. Chuyện này cô làm rất thuận tay, chẳng mấy chốc mà mái tóc bị gió thổi loạn đã ngoan ngoãn ôm lấy bên tai, như một em bé sứ xinh xắn lanh lợi.
Từ Khiên một tay ôm bóng rổ, một tay dắt xe băng qua lưng hai người, nhanh chóng khóa xe, chuyển bóng qua lại: “A Quốc, đi thôi.”
Đến cặp sách cậu ta còn chẳng mang.
Điền Chính Quốc ném cặp vào lòng Đinh Mật: “Mang vào lớp giúp tớ.”
Đinh Mật ôm hai chiếc cặp sách đứng ở nhà xe, rất muốn quăng luôn chiếc cặp của cậu.
Dám sai khiến cô thì thử đợi cô xem!
Đinh Mật ôm hai chiếc cặp sách bước vào lớp 11(1), ném chiếc cặp đen lên bàn học dãy cuối cùng, đoạn quay về chỗ ngồi đằng trước của mình.
Cả phòng học chỉ có một mình cô. Đinh Mật buồn chán lấy tờ bài thi Toán vừa được trả hôm qua ra, nhìn điểm số trên giấy, cầm bút đâm chọc một hồi. Nghĩ thế nào cô lại đứng dậy tìm đến bàn học của Đỗ Minh Vy lục ra một quyển tiểu thuyết, về chỗ lật ra xem.
Vừa qua kiểm tra giữa kỳ nên mọi người đều rất lười nhác, mãi đến lúc trước giờ đọc sách buổi sớm khoảng 10 phút, cả đám mới lục tục đến lớp.
Đỗ Minh Vy lặng lẽ lần đến sau lưng Đinh Mật, bất thình lình rút quyển sách cô đang đặt dưới tay ra, Đinh Mật giật mình, còn Đỗ Minh Vy thì đã yên vị ngồi bên cạnh cô: “Không phải mày không đọc tiểu thuyết ngôn tình sao? Dám nhân lúc tao không ở đây mà đọc trộm.”
Đinh Mật nào biết tiểu thuyết hay thế, đọc mà mê muội, chìa tay: “Đưa tao, tao mới đọc được có một phần ba.”
Đỗ Minh Vy cười: “Đừng đọc nữa, tao kể cho mày nghe.”
Đinh Mật thấy sắp đến giờ lên lớp, không muốn để muộn: “Thôi tan học rồi nói.”
Đinh Mật lấy sách tiếng Anh ra, chuẩn bị đọc sách buổi sớm.
Đỗ Minh Vy liếc thấy giáo viên tiếng Anh đã đi đến cửa sau, vội nhét tiểu thuyết vào trong áo khoác, cấp tốc chạy về chỗ của mình.
Đinh Mật quay đầu nhìn, Điền Chính Quốc đi sau giáo viên tiếng Anh vào lớp. Cậu cao hơn giáo viên tiếng Anh một cái đầu, mấy lọn tóc trước trán vẫn còn nhỏ nước, cậu thuận tay gạt đi, sải bước vào ngồi xuống ở dãy bàn cuối đối diện với cửa sau, nhét cặp sách vào ngăn bàn, mở sách tiếng Anh ra, lật bừa một trang.
Cô quay đầu lại, bắt đầu đọc sách.
Trong tất cả các giờ học, cô thích giờ đọc sách buổi sớm nhất.
Trong giờ, Đỗ Minh Vy chen bạn cùng bàn của Đinh Mật ra, xáp lại gần Đinh Mật kể cho cô nghe phần còn lại của cuốn tiểu thuyết.
Nói thật, Đỗ Minh Vy rất biết kể chuyện, toàn chọn đoạn hay để kể, Đinh Mật khỏi phải bỏ công ra đọc, rất vui vẻ ngồi nghe cô nàng nói.
Tưởng Tân Tử ngồi ở bàn trước cũng phải quay đầu lại: “Đinh Mật, sao cậu không tự đọc ấy, tự đọc mới hay.”
Đỗ Minh Vy ho khan, vội đáp: “Một cuốn tiểu thuyết dài như thế, tôi kể cho nó nghe đoạn hay là được rồi.”
Đùa hả. Cuốn tiểu thuyết đó có phần thiếu nhi không nên đọc, cả đám nay vẫn còn là bông hoa trắng thuần khiết trong mắt nhau. Giờ mà để Đinh Mật đọc được, cô nàng sẽ rất ngại, nói chung cái này con gái cứ âm thầm mà đọc thôi.
Không như bọn con trai, có thể tụ tập chia nhau xem ổ D máy tính.
Tưởng Tân Tử không có hứng thú với tiểu thuyết, nói sang chuyện khác: “Thứ Sáu này đổi chỗ ngồi rồi, không biết thầy chủ nhiệm sẽ xếp thế nào nữa.”
Vừa mới chuyển vào lớp được nửa học kỳ, chỗ ngồi lúc đầu là do sắp xếp.
Đỗ Minh Vy với Đinh Mật là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp Hai, lớp 10 vẫn chuyển đến cùng lớp, nhưng lần xếp chỗ nào cũng phải bốc thăm, hai người chưa bốc trúng một bàn lần nào. Lớp 11 chuyển sang ban khoa học tự nhiên, gái ít trai nhiều, con trai với con gái ngồi cùng bàn rất nhiều. Bạn cùng bàn của Đinh Mật bây giờ là một cậu trai, hồi đầu Đỗ Minh Vy muốn đổi chỗ với cậu ta nhưng cậu ta không chịu, chê chỗ cô nàng bị lệch.
Đỗ Minh Vy rất ghét bốc thăm: “Có thể để cho bọn mình tự chọn chỗ không vậy!”
Tưởng Tân Tử nghĩ ngợi: “Hình như chủ nhiệm lớp mình hơi khác một chút, nghe nói thầy sẽ cho ai có thành tích thi Toán cao nhất được chọn bạn cùng bàn…”
Thầy chủ nhiệm lớp 11(1) là giáo viên dạy Toán Lý Chí Bân, đám con trai trong lớp toàn lén gọi thầy là anh Bân. Anh Bân cực kỳ thiên vị học trò nào có thành tích Toán học tốt, chỉ không ngờ lại thiên vị đến mức này, đến chỗ ngồi cũng không cần bốc thăm nữa.
Thi Toán đứng đầu…
Đinh Mật ngoảnh đầu nhìn bàn cuối, Điền Chính Quốc đang tựa lưng vào tường, dáng vẻ lười biếng, Từ Khiên học lớp bên cạnh cũng ngồi đó. Mấy người bọn họ đều học cùng một trường cấp Hai, rất quen thuộc. Đỗ Minh Vy với Điền Chính Quốc còn là hàng xóm, mấy năm nay Đinh Mật không ít lần chạy sang nhà Đỗ Minh Vy.
Đỗ Minh Vy ngây ra, mắt sáng lấp lánh: “Cậu nói thật chứ?”
Tưởng Tân Tử đáp: “Tớ nghe nói thế…”
Cô cũng quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Đỗ Minh Vy lặng lẽ thò tay véo lưng Đinh Mật, Đinh Mật run lên, nhìn Đỗ Minh Vy đang nháy mắt điên đảo.
Đinh Mật liếm khóe môi, lòng rung động.
Đó sẽ là lần đầu tiên cô ngồi cùng lớp, cùng bàn với Điền Chính Quốc… nghĩ thôi đã bao đẹp.
Đỗ Minh Vy kề tai thì thầm với cô: “Mày đi nói với Điền Chính Quốc đi, không chừng cậu ta sẽ chọn mày đó.”
Đinh Mật không biết Đỗ Minh Vy lấy đâu ra cái tự tin ấy, nghĩ rằng Điền Chính Quốc sẽ nghe cô, cô nghiêng đầu: “Tao không đi đâu.”
Đỗ Minh Vy: “Đi đi. Nói một chút cũng đâu chết ai. Mày vẫn luôn muốn ngồi cùng cậu ta còn gì? Nhỡ đâu ấy!”
Đinh Mật không bỏ mặt mũi đi được, vẫn ngồi im.
Mãi đến lúc sắp vào giờ học buổi chiều, cô không ngồi nổi nữa…
Điền Chính Quốc đang ngồi tựa vào tường, cặp chân dài vắt trên ghế của bạn cùng bàn. Đinh Mật đứng trước mặt cậu, ra hiệu cho cậu dịch chân ra để cô ngồi xuống.
Điền Chính Quốc không hề nhúc nhích, tay chống đầu, hờ hững hỏi: “Cậu lại muốn làm gì?”
Đinh Mật cười tươi, mi mày cong cong, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Cậu thi Toán đứng đầu.”
Điền Chính Quốc nhướng mày: “Rồi sao?”
“Sửa bài giúp tớ đi.”
Cô cười cực kỳ ngọt ngào.
Ánh mắt Điền Chính Quốc trầm lắng, thu chân về: “Đem bài thi lại đây.”
Đinh Mật nhanh nhẹn ngồi xuống, nghiêng người qua, lại hơi khó mở lời.
“Chậm chạp gì nữa?”
Đinh Mật ngẩng đầu, nhìn cậu chằm chằm, nhỏ giọng: “Nghe nói… người thi Toán đứng đầu sẽ được chọn bạn cùng bàn. Ừm thì… Điền Chính Quốc, cậu chọn tớ làm bạn cùng bàn của cậu có được không?”
Yên lặng…
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Điền Chính Quốc lặng lẽ nhìn cô, Đinh Mật chớp mắt, nhìn cậu chờ mong.
“Không được.”
Đinh Mật nhăn mũi: “Tại sao?!”
Điền Chính Quốc xoay người đối diện với bảng đen, đuôi mắt một mí hơi xếch liếc nhìn cô, ngạo mạn mà khinh cuồng: “Muốn tự do chọn bạn cùng bàn thì cậu giành lấy hạng đầu đi.”
Đinh Mật: “…”
Nếu cô có thể thì cô còn ngồi đây nữa à?
Đinh Mật thở phì phì quay đi.
Lúc cô ngồi về chỗ thì chuông vào lớp cũng vang lên, thầy chủ nhiệm xách cặp bước vào, sau khi tổng kết lớp như thường lệ, việc tiếp theo là chuyển chỗ.
“Người đứng đầu điểm thi môn Toán có thể chọn bạn cùng bàn, còn lại bốc thăm.”
Bên dưới ồ lên, quả nhiên như Tưởng Tân Tử đã nói.
Thành tích tốt tất sẽ được thầy thiên vị, nhưng không thể không phục, ai bảo cậu không giành được hạng nhất cơ chứ.
Lý Chí Bân cười nhìn bàn cuối: “Đứng đầu là Điền Chính Quốc, em chọn xong thì những bạn khác lên bốc thăm.”
Điền Chính Quốc chậm rãi đứng dậy, giơ tay chỉ hướng tổ 2, bàn 3. Đó là vị trí Đinh Mật ngồi.
“Vậy là…”
Đinh Mật mở to mắt, vội vã mím chặt môi để không lộ lúm đồng tiền bên má, thật ra trong lòng sớm đã sung sướng lên mây. Hừ, tên lừa đảo!
Đỗ Minh Vy ngồi chếch đằng trước Điền Chính Quốc, từ hướng này của cô nàng nhìn lên cũng cho rằng người Điền Chính Quốc chỉ là Đinh Mật, bất giác la lên: “Đinh Mật hả?”
Lý Chí Bân bình tĩnh: “Đinh Mật phải không?”
Đinh Mật đã mím chặt môi, giấu kín má lúm mừng rỡ, cúi đầu chuẩn bị thu dọn sách vở.
Điền Chính Quốc buông tay, thản nhiên đáp: “Không phải Đinh Mật, là bạn cùng bàn của Đinh Mật, Từ Dịch ạ.”
Đinh Mật: “…”