Vào lúc Khuyết Thủy đang hỏi thăm dân bản xứ về Triệu Lăng, đám người Liễu Như Phi cũng đuổi tới Côn Sơn.

Biết được Bạch Đỗ Quyên có thể bị bắt tới Triệu Lăng, đêm hôm đó Liễu Như Phi liền gấp gáp muốn do thám Triệu Lăng.

Khuyết Thủy lo lắng bên mình không có chuẩn bị sẽ xảy ra sơ xuất, liền vội ngăn cản nói: “Người mặt quỷ bắt Bạch tiểu thư đó biết chúng ta đang tìm cô ấy, rất có khả năng đã có chuẩn bị. Liễu thiếu hiệp, chúng ta còn chưa biết Bạch tiểu thư có phải đang ở Triệu Lăng hay không, cho dù có ở đó cũng không biết chính xác vị trí của cô ấy, hết thảy vẫn nên cẩn thận. Chờ sau khi tại hạ tìm hiểu chính xác…”

Liễu Như Phi nôn nóng đi qua đi lại trong sảnh.

“Nếu không kịp thì sao? Viên thiếu hiệp, cậu biết người mặt quỷ vì sao bắt cóc Bạch tiểu thư không? Còn có người mặt quỷ phải chăng có quan hệ với Lưu Yến Cốc? Thân thủ của gã như thế nào?”

“Theo như lời nói của Bạch tiểu thư, người mặt quỷ đã từng xuất hiện ở Bạch phủ một lần, khi đó bởi vì có tại hạ và Trần Mặc, người mặt quỷ không thể đắc thủ. Chiếu theo hành động của gã mà nói, gã rất có thể là người của Lưu Yến Cốc. Tại hạ đã từng giao thủ với người này một lần, người này bản lĩnh cao siêu, tại hạ hổ thẹn không thể ngăn gã lại.”

Khuyết Thủy tránh không trả lời nguyên nhân vì sao người mặt quỷ muốn bắt cóc Bạch Đỗ Quyên, chuyện này liên quan tới danh dự của Bạch Đỗ Quyên sau này, cậu không thể không giữ lại hai phần.

Hơn nữa nếu nói ra, Liễu Như Phi nhất định sẽ càng thêm lo lắng.

“Nếu gã là người của Lưu Yến Cốc… Nghe nói Lưu Yến Cốc hành sự từ trước tới nay phàm là người bọn họ quyết định phải giết, trước giờ đều không một ai trốn thoát, trước đây toàn Bạch phủ bị sát hại, bọn họ không có khả năng để sót lại một mình Bạch tiểu thư. Viên thiếu hiệp, cậu nói… Bạch tiểu thư có phải sẽ lành ít dữ nhiều?”

“Việc này… Theo thiển ý của tại hạ, chuyện sinh tử của Bạch tiểu thư tạm thời không quá đáng lo, nếu người mặt quỷ muốn giết cô ấy, ngay khi gã bắt được cô ấy đã hạ thủ rồi, tới nay vẫn còn chưa hạ thủ, chắc chắn là bởi có tính toán nào đó.” Khuyết Thủy cân nhắc từng từ nói.

“Liễu sư đệ, ta thấy đệ không cần quá lo lắng như vậy, Viên thiếu hiệp đã nói Bạch tiểu thư tạm thời sẽ không có chuyện gì, có lẽ cậu ấy nhất định đã nắm chắc, chúng ta hãy cứ nghe theo tính toán của Viên thiếu hiệp đi.”

Nhi tử của chưởng môn Hoa Sơn – Tề Tú Phong bên cạnh nói.

“Sư huynh, huynh biết đệ…” Liễu Như Phi liếc mắt nhìn Khuyết Thủy, nuốt những lời nói bên miệng xuống.

“Ta biết ý tứ của đệ. Nhưng cứu Bạch tiểu thư là chuyện không thể khinh suất…” Tề Tú Phong còn chưa nói xong, tiểu sư đệ ở bên cạnh bọn họ đột nhiên nói một câu: “Liễu sư huynh đại khái là lo không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu bị Viên thiếu hiệp nhanh chân cứu Bạch tiểu thư trước, Liễu sư huynh lúc đó chỉ có thể nhìn mỹ nhân than thở.”

“Tùng Vũ! Đệ nói lung tung cái gì đó!” Tề, Liễu hai người cùng quát lớn.

Tề Tùng Vũ le lưỡi, không dám nói thêm nữa.

Liễu Như Phi giống như bị kim chích.

Nếu Tề Tùng Vũ không nói, hắn vừa nãy quả thực không nghĩ tới điểm này, nhưng hiện giờ bị sư đệ nói như vậy, trong tâm không khỏi dao động.

Đúng vậy, Bạch Đỗ Quyên có vẻ như rất có hảo cảm với Viên Khuyết Thủy, hơn nữa Viên Khuyết Thủy còn là nhi tử của Minh chủ võ lâm, nếu lại để y cứu Bạch Đỗ Quyên trước, vậy phần tâm ý của hắn đối với Bạch Đỗ Quyên cũng chỉ có thể chôn sâu tận trong đáy lòng.

“Viên thiếu hiệp, xin hãy nói dự định của cậu.”

Liễu Như Phi đã thầm quyết định, lập tức trấn tĩnh tinh thần.

Khuyết Thủy thực muốn lớn tiếng nói với Liễu Như Phi, Viên Khuyết Thủy cậu hoàn toàn không có bất kì chút tâm tư nào đối với Bạch Đỗ Quyên, bảo hắn không cần phải lo cậu sẽ nhanh chân đến trước, nhưng nghĩ tới Bạch Đỗ Quyên có ý với cậu, Khuyết Thủy câu nào cũng chẳng thể nói được.

Khuyết Thủy ho một tiếng, “Việc cứu Bạch tiểu thư quả thực cấp bách vô cùng, nhưng tùy tiện tiến vào e rằng sẽ đả thảo kinh xà, đến lúc đó mất nhiều hơn được ngược lại cũng không tốt. Vậy nên tại hạ chuẩn bị trước tiên tới Triệu Lăng tìm hiểu, sau khi thăm dò thực hư mởi thỉnh chư vị cùng nhau nghĩ biện pháp ứng cứu Bạch tiểu thư. Không biết như vậy có được hay không?”

Mọi người phái Hoa Sơn suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn, đều gật đầu đồng ý.

Đêm hôm đó, Khuyết Thủy thay một bộ trang phục dạ hành, hướng tới Triệu Lăng, Côn Sơn.

Không lâu sau, Liễu Như Phi âm thầm theo sau cậu.

Dự định của Liễu Như Phi rất đơn giản.

Hắn sẽ ở phía sau Viên Khuyết Thủy, nếu phát hiện vị trí của Bạch Đỗ Quyên, hắn liền nghĩ cách để Viên Khuyết Thủy thu hút sự chú ý của kẻ địch, từ đó bí mật cứu Bạch Đỗ Quyên ra.

Biện pháp này tuy ích kỷ, nhưng vì Bạch Đỗ Quyên hắn có thể bất chấp tất cả, đây không chừng là cơ hội duy nhất giúp hắn đạt được Bạch Đỗ Quyên, hắn nhất định phải nắm chắc!

Khuyết Thủy không hề ngờ tới có người bám theo phía sau cậu, tâm trí cậu đã hoàn toàn đặt trên địa hình và tin tức xung quanh núi Triệu Lăng.

Núi Triệu Lăng là một ngọn núi hình lăng trụ tam giác, vẻ bề ngoài đối xứng theo quy luật đến mức đáng kinh ngạc.

Trừ lăng tẩm họ Triệu ra, trên vùng sông nước màu mỡ hoang dã này, từng gò đất đủ hình thái san sát nhau yên lặng đứng vững.

Khuyết Thủy hỏi thăm dân bản địa, gò đất ở đây hình như là được người thời xưa đắp nên từ vài nghìn năm trước, nghe nói là để bảo vệ thân thể người chết, để mai sau họ có thể sống lại.

Khuyết Thủy lần đầu tiên được nhìn thấy kiểu lăng mộ với hình dáng và diện tích khổng lồ như vậy, trong tâm vừa suy đoán tâm tư của cổ nhân, cậu vừa lặng lẽ quan sát xung quanh núi Triệu Lăng.

Một gò đất, bên ngoài nhìn như không có gì đặc biệt, không có nơi nào có thể ẩn nấp, cũng không có thêm bất cứ công trình kiến trúc nào.

Bỗng nhiên, Viên Khuyết Thủy đứng lại.

Cậu có một cảm giác kì quái, cậu cảm thấy có người đang nhìn cậu, người đó ở ngay gần nơi này, nhưng xung quanh lại chẳng có một ai.

Không đúng! Có người! Ở chếch phía sau cậu khoảng chừng năm mươi bước.

Quyết định dứt khoát, Khuyết Thủy lập tức phi thân đánh về hướng đó.

Nhưng chính vào lúc này, núi Triệu Lăng xuất hiện dị động.

Khuyết Thủy trở mình nằm sấp xuống mặt đất gần đó.

Dưới chân núi Triệu Lăng đột nhiên xuất hiện một cái động đen ngòm, có một người cầm đuốc từ phía trong đi ra.

Nội tâm Khuyết Thủy trong nháy mắt xoay chuyển vô số ý nghĩ, cậu quyết định tạm thời sẽ không tiến vào trong động tránh rút dây động rừng, cậu phải bắt được một kẻ còn sống để lấy tin tức.

Nhìn người cầm đuốc dẩn rời khỏi Triệu Lăng, Khuyết Thủy vô thanh âm thầm đi theo hắn.

Sau khi Khuyết Thủy rời khỏi không bao lâu, một bóng người xuất hiện ở dưới chân núi Triệu Lăng, lén lút tiến vào cửa động đang mở.

***

Cách núi Triệu Lăng một khoảng cách phù hợp, từ bước chân của người nọ, Khuyết Thủy biết võ công của hắn không cao, nhiều lắm cũng chỉ được xếp hạng tam lưu, cậu không tiếp tục do dự nữa, nhẹ nhàng bịt miệng hắn từ phía sau.

Một chưởng đánh ngất người nọ, vì để kẻ khác không hoài nghi, cậu cầm cây đuốc lúc trước theo, bắt chước bước chân của người nọ, từng chút một kéo người nọ tới phía sau núi.

Nhẹ nhàng đánh thức tên xui xẻo này, Khuyết Thủy một tay bóp cổ hắn mỉm cười hỏi: “Chào buổi tối, tại hạ có chút việc muốn hỏi thăm bằng hữu, xin vui lòng chỉ giáo. Không được hét lên, ngươi nên biết tại hạ muốn giết ngươi rất dễ dàng.”

Kẻ có vẻ là lính gác này không ngừng gật đầu.

Khuyết Thủy nới lỏng bàn tay đang bóp chặt cổ hắn, hỏi: “Ngươi giữ chức vụ gì ở Lưu Yến Cốc?” Đây chính là điểm thông minh của Khuyết Thủy, vừa lên tiếng cậu đã không cho người này cơ hội phủ nhận thân phận của mình, khiến hắn tưởng rằng cậu đã biết rất nhiều.

Nếu không đúng hắn tự nhiên sẽ giải thích với cậu, nếu đúng, hắn đương nhiên sẽ bước theo như con đường cậu đã vẽ sẵn.

Quả nhiên, tên lính gác đã bị mắc lừa, “Tôi chỉ là một gã thủ vệ quèn phụ trách trông coi Côn Môn, xin đừng giết tôi, tôi chỉ là một tên thủ vệ nhỏ nhoi mà thôi.”

Tên thủ vệ thảm thiết cầu xin.

“Côn Môn? Nơi này chỉ là một phân đà của Lưu Yến Cốc? Đại bản doanh của các ngươi ở đâu?”

“Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ biết Côn Môn, những thứ khác tôi không biết gì hết, thật đó! Tôi không lừa cậu!”

“Vậy ngươi biết người mặt quỷ chứ, một người có diện mạo vô cùng xấu xí.”

Tên thủ vệ có vẻ do dự, ậm ừ không chịu mở miệng.

Khuyết Thủy đặt bàn tay lên khớp bả vai của hắn, nhẹ nhàng dụng lực.

Tên thủ vệ lộ vẻ thống khổ, miệng há hốc ra, Khuyết Thủy nhanh chóng dùng bàn tay che miệng hắn lại.

“Ưm ưm!”

“Nói!” Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên Khuyết Thủy thẩm vấn, thấy người nọ bị đau cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Uy hiếp một chút lập tức thu được kết quả.

Tên thủ vệ vội vã mở miệng: “Ông ấy… Ông ấy chính là… Cốc chủ của chúng tôi…”

“Ngươi nói người mặt quỷ chính là cốc chủ Lưu Yến Cốc?” Khó trách võ công của gã cao như vậy!

Tên thủ vệ gật đầu.

“Ngươi biết một nữ tử tên Bạch Đỗ Quyên chứ, cô ấy có phải đang ở trong núi Triệu Lăng?”

Con ngươi của tên thủ vệ đảo quanh.

“Nói! Ta không thích người khác lừa ta. Nếu ngươi lừa ta, ngươi sẽ biết hậu quả!” Khuyết Thủy hung hăng uy hiếp.

“Không dám không dám! Tiểu nhân không dám lừa dối đại hiệp, trong núi quả thực có một nữ tử họ Bạch, cô ấy bị đưa tới hai ngày trước, hiện giờ đang ở trong Triệu Lăng.”

“Cô ấy có khỏe không?”

“Khỏe, khỏe, cốc chủ phái người truyền lời dặn chúng tôi khoản đãi cô ấy, nói đợi ngài ấy tới…”

“Tới cái gì!”

“Cốc chủ nói đợi ngài ấy tới… Hưởng thụ xong rồi xử lí.” Tên thủ vệ đánh bạo nói hết.

“Cốc chủ của các ngươi khi nào thì tới?”

“Đêm mai.”

Hoàn hảo.

Vừa nghe trinh tiết của Bạch Đỗ Quyên không đáng ngại, Khuyết Thủy tạm thời yên tâm.

“Bây giờ trong Triệu Lăng có bao nhiêu nhân thủ? Bao nhiêu cao thủ?”

Tên thủ vệ lắc đầu, “Trừ tôi và sáu người gác cổng ra, cao thủ khác đều không ở nơi này. Đây chỉ là điểm liên lạc, nếu không phải có người bị giam giữ ở đây, nơi này bình thường chỉ có tôi và Cổ lão đầu.”

Tốt! Cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua rồi sẽ không đến nữa! Tuy hiện tại cậu có thể xông vào trong cứu Bạch Đỗ Quyên nhưng nghĩ tới dành cơ hội này cho Liễu Như Phi, tạo cơ hội cho hắn, Khuyết Thủy liền quyết định quay về tìm nhóm người phái Hoa Sơn cùng nhau đi.

Còn về phần người mặt quỷ kia, cậu sẽ chuẩn bị đêm mai hội ngộ cùng gã.

“Ngại quá, phải phiền ngươi ở trong này ngủ tới sáng rồi. Đa tạ!” Khuyết Thủy mỉm cười với gã thủ vệ vô cùng hợp tác này, vươn tay điểm vào thụy huyệt của hắn.

Khi Viên Khuyết Thủy quay trở về khách điếm, thông báo cho nhóm người phái Hoa Sơn tình hình ở Triệu Lăng, phát hiện Liễu Như Phi không ở đây, cậu đoán rằng người đi theo phía sau cậu chắc hẳn là Liễu Như Phi, nghĩ tới cho dù hắn có tiến vào Triệu Lăng hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm gì, Khuyết Thủy cũng liền không hỏi nhiều xem Liễu Như Phi đi đâu.

Sau khi mọi người thương lượng, quyết định sáng ngày mai sẽ giải quyết xong xuôi việc này, họ lập tức không hề do dự chuẩn bị xuất phát.

Trong nhóm còn thiếu mình Liễu Như Phi, trong tâm mọi người đều biết rõ hắn đang ở nơi nào, nghe nói Triệu Lăng không có cao thủ ở đó, vì tạo cơ hội cho hắn anh hùng cứu mỹ nhân, lúc xuất phát mọi người còn cố ý chậm lại một chút.

Núi Triệu Lăng vẫn yên tĩnh giống như vừa rồi, ánh trăng đã ngả về tây, trời đã gần sáng.

Xung quanh không hề có bóng dáng của nhóm người Liễu Như Phi, cửa động kia vẫn cứ mở rộng như thế.

Là ai cố ý mở nó ra? Hay là có kẻ đã quên mất không đóng cửa? Không ai biết được.

Tề Tú Phong liếc mắt nhìn Khuyết Thủy.

Khuyết Thủy hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Tại hạ sẽ đi trước xem sao, các vị ở nơi này chờ tin tức của tôi.”

Vừa mới tới gần cửa động nọ, cảm giác giống như bị ai đó chăm chú quan sát lại ùa tới.

Tim cậu đập thình thịch, đây không phải là điềm tốt, xung quanh yên tĩnh đến kì quái.

Cậu nhặt một hòn đá ném vào trong động, tiếng động vọng về nói cho cậu biết cái động này không phải là một đường thẳng.

Khuyết Thủy tài cao gan lớn, loáng một cái nhảy vào trong động, ỷ vào màn đêm sờ soạng tiến vào bên trong.

Đường hầm uốn lượn thật dài, càng đi vào bên trong tầm nhìn càng hạn chế, cậu bất đắc dĩ đành phải đốt một hỏa chiết soi đường đi.

Bên ngoài Triệu Lăng, ngay vào lúc Khuyết Thủy tiến vào trong động không tới thời gian một chén trà nhỏ (10 phút), một nhóm hắc y nhân không biết từ nơi nào xông ra, vây kín đám người Tề Tú Phong.

Đi chừng nửa khắc, Khuyết Thủy thầm tính cậu đã đi không dưới năm mươi dặm, theo lý mà nói, núi Triệu Lăng này căn bản không dài tới như vậy, chẳng lẽ là cậu đang đi bên dưới lòng đất? Nhìn hỏa chiết đã sắp cháy hết, cậu chẳng còn tâm trí xem xét có thể đụng phải cơ quan hay không, thoải mái châm một cây đuốc được khảm trên tường.

Ngay vào lúc cậu đốt cây đuốc, mặt tường đột nhiên chuyển động, chậm rãi ở trước mặt cậu lùi về sau, một con đường sáng trưng xuất hiện trước mắt Khuyết Thủy.

Khuyết Thủy vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.

Cậu nhớ tới khi cậu còn bé Trần Mặc từng lén phụ thân dẫn cậu chui vào thám hiểm một sơn động, tâm tình của cậu hiện giờ liền có chút giống với khi đó.

Nếu Trần Mặc ở đây thì tốt rồi, đột nhiên cậu có chút hối hận, đáng ra cậu không nên để Trần Mặc một mình trở lại Viên gia trang trước báo tin.

Vứt hỏa chiết trong tay đi, Khuyết Thủy lớn mật bước vào đường hầm dường như cố ý mở ra cho cậu.

Không có ai, không có bất cứ một người nào.

Chẳng lẽ ở đây tới người tuần tra cũng không có? Hay là Liễu Như Phi đã giải quyết hết bọn chúng rồi? Vậy Liễu Như Phi đâu? Đã đi lâu như vậy rồi tại sao vẫn không trông thấy ai khác? Sự bất an trong lòng Khuyết Thủy càng lúc càng lớn.

Con đường lần này không dài, rẽ qua hai ngã, một đại sảnh rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Trong đại sảnh rộng lớn trống trải đó, ngoài mười sáu chiếc ghế đá được đặt ở hai bên ra thì chỉ có rất nhiều cây đuốc, ngọn nến và bốn cây cột lớn ba người ôm mới hết.

Cám giác được một ánh mắt chăm chú nhìn cậu, Khuyết Thủy giương mắt nhìn về hướng đó.

Trên đỉnh bậc thang cao nhất của đại sảnh đặt một cái ghế đá thật lớn, có một người mặc trang phục màu đỏ rực đang ngồi ở đó.

….Mắc bẫy rồi!

“Ngươi đến rồi, bản tôn còn đang nghĩ ngươi bao giờ mới đến tham dự lễ hợp uyên của bản tôn và Bạch Đỗ Quyên đây. Khặc khặc khặc!”

“Ngươi, ở đây?” Đồng tử trong mắt Khuyết Thủy co rút lại.

“Viên lão thất phu sao lại có can đảm để cho chú chim non như ngươi hành tẩu giang hồ nhỉ! Ngươi dĩ nhiên không hề hoài nghi những lời đó là thật hay giả, đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa!” Tiếng cười của người mặt quỷ cực kì khó nghe.

Khuyết Thủy mơ hồ nghe ra trong giọng nói như cái la bị vỡ đó có chút không đúng.

“Ngươi bị thương rồi?”

“Để ứng phó với tên nhóc con như ngươi thì không có vấn đề gì.” Người mặt quỷ không hề phủ nhận.

“Ồ, ngươi có muốn thử một chút hay không?” Miệng cậu vừa nói, tai cũng vừa chú ý động tĩnh xung quanh, cách đó không xa hình như có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, giống như không chỉ của một người.

“Ngươi cho rằng bản tôn hiện tại cần thiết phải động thủ với ngươi?” Người mặt quỷ giảo hoạt mỉm cười.

“Ngươi có ý gì? Người của phái Hoa Sơn chẳng lẽ cũng rơi vào tay ngươi rồi?” Khuyết Thủy không ngốc, vừa nghe những lời nói của người mặt quỷ, quan sát vẻ mặt của gã, cậu liền lập tức đoán ra một vài manh mối.

Nhất thời cậu cảm thấy hối hận vạn phần! Cậu quả thực không nên quá tin tưởng lời nói của tên thủ vệ kia, ngẫm lại, kẻ xuất thân là sát thủ sao có thể dễ dàng cung khai như vậy? Căn cứ của một tổ chức sát thủ bí mật sao có thể dễ dàng bại lộ như thế? Bạch Đỗ Quyên mất tích, người mặt quỷ đột nhiên khiêu khích, Yến Vô Quá xuất hiện, cùng với sự sắp đặt ở Triệu Lăng.

Tất cả chuyện này nói lên điều gì? Người mặt quỷ sao lại biết cậu chắc chắn sẽ tới Triệu Lăng tìm gã, hơn nữa còn lập sẵn bẫy rập chờ ở nơi này? Thế lực của Lưu Yến Cốc thực sự đã đạt tới mức độ có thể điều tra được hành tung của cậu? Hay là… Yến Vô Quá… Ngươi sắm vai gì trong chuyện này? Ngày đó sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện trong sơn lâm? Ngươi căn bản đã biết người mặt quỷ, hay là… Khuyết Thủy càng nghĩ lại càng cảm thấy lạnh lẽo, càng nghĩ cậu càng cảm thấy không thích hợp.

Người mặt quỷ chỉ nhìn cậu, nham hiểm cười.

Không bao lâu sau, đại sảnh rộng lớn trống trải đột nhiên vang lên tiếng hỉ nhạc không phù hợp.

Khuyết Thủy kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bên đại sảnh có hai hàng người nối đuôi nhau đi ra, từ hỉ nương đến các tay diễn tấu đều không thiếu một ai. Nhóm người phái Hoa Sơn mặc hỉ trang hài hước bị cưỡng ép tiến vào, người tiến vào đại sảnh cuối cùng, được một nhóm người vây quanh là một tân nương đội mũ phượng trùm khăn.

Đây là vai diễn nào nữa?

“Khặc khăc, tân nương đêm nay của bản tôn tới rồi. Viên tiểu nhi, ngươi phải tham dự cho tốt đó.”

Người mặt quỷ vung tay, tân nương liền bị ép bước lên bậc thang.

Tâm của Khuyết Thủy khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu! Nhất là khi cậu nhìn thấy ánh mắt của nhóm người phái Hoa Sơn nhìn cậu.

Cậu sao có thể là nhi tử của Minh chủ võ lâm? Cậu sao có thể được coi là Viên thiếu hiệp? Tự cho rằng bản thân tài giỏi, tự cho rằng chính mình có thể cứu vãn tất cả, giờ thì tốt rồi, không chỉ Bạch Đỗ Quyên bị rơi vào tay người mặt quỷ, đến cả đám người Liễu Như Phi cũng… Trần Mặc, đệ nên làm như thế nào đây? Trong lòng cậu vừa gọi tên Trần Mặc, vừa đau đớn chửi mắng bản thân mới rời khỏi Trần Mặc đã biến thành một phế vật làm cái gì cũng chẳng ra hồn!

“A——” Trong đại sảnh vang lên tiếng hét chói tai của Bạch Đỗ Quyên, cô bị người mặt quỷ vén khăn trùm đầu lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người mặt quỷ, cô liền bị dọa tới thất sắc.

“Quỷ! Quỷ! Khuyết Thủy! Cứu muội! Muội không muốn lấy gã!” Bạch Đỗ Quyên quay đầu cầu cứu tứ phía, sau khi nhìn thấy Khuyết Thủy, cô lập tức ra sức giãy giụa khóc kêu.

Người mặt quỷ tựa hồ không hài lòng với sự ồn ào của cô, một ngón tay điểm huyệt câm của cô, không kiên nhẫn nói: “Bản tôn muốn lấy ngươi bao giờ, chẳng qua chỉ là cần ngươi một buổi tối để nếm thử hương vị tươi mới mà thôi! Ồn ào cái gì mà ồn ào!”

Sắc mặt Bạch Đỗ Quyên tức thì trắng bệch, đến cả son phấn cũng chẳng thể khiến mặt cô hồng hào hơn được, Liễu Như Phi bên kia đã chửi ầm lên.

“Con quỷ xấu xí cha không thương, mẹ không yêu như ngươi! Ngươi có tư cách gì đòi cưới Bạch tiểu thư! Đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nhà ngươi! Ngươi cứ thử chạm vào một sợi tóc của Bạch tiểu thư xem! Liễu Như Phi ta dù chết cũng không bỏ qua cho ngươi! A!” Liễu Như Phi bị đám bang chúng Lưu Yến Cốc đánh một nhát, đau đến cong lưng khuỵu gối.

Có kẻ niết cổ Tề Tùng Vũ phái Hoa Sơn quái dị cười, “Tiểu tử này da thịt non mịn, mang đi làm thịt kho tàu sẽ ngon lắm.”

Tề Tùng Vũ lập tức giãy giụa.

“Nghe nói đây chính là nhi tử thân sinh của chưởng môn phái Hoa Sơn, không biết có thể đổi được bao nhiêu tiền bạc nhỉ?”

Tề Tú Phong nổi giận, không ngừng gầm lên.

Đám bang chúng ồn ào cười lớn.

Người mặt quỷ có vẻ như xem tới vui sướng, không ngừng vỗ tay cười sằng sặc.

Khuyết Thủy thầm tính, cậu có cơ hội vài phút tiếp cận người mặt quỷ bắt gã làm con tin.

Người mặt quỷ liếc mắt nhìn kẻ vẫn luôn yên lặng không nói kia, cậu thiếu niên còn chưa lớn hẳn.

Gã biết rõ ý đồ của cậu nhưng lại không có ý định ngăn cản. Với hiểu biết của gã về cậu, chỉ cần còn nữ nhân Bạch gia kia ở đây, thiếu niên này tối hôm nay chắc chắn sẽ chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay gã! Nghĩ tới bản thân nhanh hơn người nọ một bước, tâm người mặt quỷ liền tràn đầy cảm giác ưu việt mà không ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

Loại cảm giác ưu việt này mang lại cho gã một tâm trạng vui vẻ.

Gã cố ý nghiêng đầu nhìn đám người dưới đại sảnh, cố ý tạo một cơ hội cho “nhóc con” này đánh lén gã.

Khuyết Thủy kinh nghiệm còn thiếu quả nhiên mắc mưu, cậu dùng tốc độ cực nhanh mắt thường khó thể nhìn rõ đánh về phía người mặt quỷ.

Cậu nhanh, người mặt quỷ còn nhanh hơn! Không nhìn rõ động tác của người mặt quỷ như thế nào, chỉ thấy nơi người mặt quỷ ngồi đột nhiên nứt ra một khoảng lớn, cả chiếc ghế đá cùng với người mặt quỷ ngồi trên đó cùng nhau trầm xuống.

Khuyết Thủy muốn thu thế đã chẳng còn kịp nữa, cậu chỉ đành tương kế tựu kế, theo người kia cùng nhau rơi xuống cơ quan vừa lộ ra.

Chân cậu vừa mới chạm đất, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, ý thức được người mặt quỷ đang ở cách đó không xa, Khuyết Thủy lập tức đánh về phía người mặt quỷ.

Người mặt quỷ tựa hồ không dám đỡ đòn, liên tiếp tránh thoát mấy lần.

“Bản tôn biết ý đồ của ngươi. Nhưng ngươi nắm chắc được mấy phần? Nếu ngươi thất bại, bản tôn tức giận tự nhiên sẽ muốn giết đám người kia trút giận. Ngươi bảo, trước tiên ta nên giết ai thì tốt đây? Kẻ họ Liễu kia thì như thế nào?” Người mặt quỷ tựa như du ngư trượt khỏi phạm vi công kích của Khuyết Thủy, dán vào gần vách tường đá tùy tiện kéo một cái, bức tranh sơn thủy trên bức tường thạch thất cuộn lên, một phiến mộc song (cửa sổ bằng gỗ) lặng lẽ xuất hiện.

Gã muốn làm cái gì? Khuyết Thủy không vội vàng tấn công, ánh mắt của cậu bất giác hướng ra ngoài mộc song.

Từ mộc song có thể nhìn thấy rõ những người ở trong đại sảnh.

“Thả bọn họ ra!” Khuyết Thủy trầm giọng gầm lên.

Người mặt quỷ nói không sai, cậu cho dù chắc chắn có thể bắt được người mặt quỷ dường như đã bị thương, nhưng người mặt quỷ chỉ cần ra lệnh một tiếng, an toàn của nhóm người Bạch Đỗ Quyên cũng sẽ không được bảo đảm, mà cậu có thể bắt được người mặt quỷ hay không còn chưa biết.

Hơn nữa đám người Lưu Yến Cốc không hề bởi vì cốc chủ biến mất mà rối loạn, ép sát đám người Bạch Đỗ Quyên, giống như đang chờ mệnh lệnh của người mặt quỷ.

“Thả bọn họ? Để tân nương của bản tôn chạy mất, tối hôm nay bản tôn phải tìm ai hầu hạ đây?” Người mặt quỷ quái dị cười.

“Ngươi muốn như thế nào?” Khuyết Thủy cố gắng giữ bản thân được bình tĩnh.

“Ngươi hỏi bản tôn muốn như thế nào? Ừm…” Người mặt quỷ đánh giá Khuyết Thủy từ trên xuống dưới, nở nụ cười cực kì quái dị. Nó… Dâm ô giống như ánh mắt của một nam nhân háo sắc đang nhìn một mỹ nữ lõa thể vậy!

“Nghe nói tư vị của nam nhân cũng không tồi, dáng vẻ của ngươi cũng chấp nhận được. Như thế nào, đại công tử của Minh chủ võ lâm, nếu ngươi để bản tôn nếm thử tư vị thơm ngon của ngươi, bản tôn sẽ không ngại thả con ranh kia, còn thêm cả đám người phái Hoa Sơn nữa.”

Cái gì?! Khuyết Thủy tựa như bị người ta dùng gậy đập vào đầu.

Kẻ này nói linh tinh cái gì vậy?! Cậu không thể nào ngờ tới người mặt quỷ lại có tâm tư hoang dâm như thế với cậu! Người mặt quỷ này sẽ không phải đầu óc không bình thường chứ? Hay gã đơn thuần chỉ muốn làm nhục nhi tử của Minh chủ võ lâm là cậu.

“Ngươi nói nhảm cái gì!” Khuyết Thủy hung dữ lạnh mặt quát.

Cậu không thích kiểu đùa giỡn này, vừa nghe đã cảm thấy chối tai.

Người mặt quỷ tựa như đoán được cậu sẽ nói như vậy, gã dựa người vào mộc song kéo lấy một sợi dây thừng khẽ đong đưa.

“Ngươi muốn làm cái gì?!” Khuyết Thủy kinh hãi vội vàng bổ nhào về phía cửa sổ.

Những kẻ bên ngoài giống như nhận được mệnh lệnh. Bọn chúng vốn chỉ trông chừng Bạch Đỗ Quyên và nhóm người phái Hoa Sơn, nay đột nhiên có những động tác gây rối. Có kẻ bắt đầu động tay xé rách y phục của Bạch Đỗ Quyên, nước mắt của Bạch Đỗ Quyên tuôn ra không ngừng. Liễu Như Phi khàn giọng hét lên, dáng vẻ thảm thiết.

Trong đại sảnh chắc chắn đang tràn đầy tiếng thét chói tai và tiếng chửi mắng phẫn nộ, nhưng cậu chẳng nghe thấy bất cứ điều gì!

“Ngừng tay! Bảo bọn chúng ngừng tay!” Khuyết Thủy vừa phẫn nộ vừa cấp bách, hoàn toàn đánh mất suy tính.

Cái yếm hồng của Bạch Đỗ Quyên đã có thể mơ hồ nhìn thấy, đám người Lưu Yến Cốc cười, mở miệng tựa như đang nói vài lời khó nghe nào đó khiến hai mắt Liễu Như Phi đỏ ngầu.

Người mặt quỷ xem không bao lâu thì vươn tay kéo sợi dây thừng bên cạnh song mộc, đám bang chúng xé rách y sam của Bạch Đỗ Quyên lập tức ngừng tay.

“Ngươi muốn như thế nào?” Khuyết Thủy gầm lên.

“Để bản tôn điểm bốn đại huyệt của ngươi, chỉ cần bản tôn phát tiết hết trên thân thể ngươi, bản tôn sẽ lập tức thả bọn chúng rời đi.”

Người mặt quỷ tựa hồ không muốn tiếp tục kéo dài, ngữ khí thoáng mang theo chút vội vàng.

Nếu lúc này Khuyết Thủy cẩn thận suy nghĩ, cậu có thể thấy khí tức của người mặt quỷ không ổn, giống như gã đang cố khắc chế đau đớn nào đó.

Đáng tiếc toàn bộ tâm cậu đều đặt trên Bạch Đỗ Quyên ở bên ngoài, đã chẳng còn tâm trí lo lắng những chuyện khác.

“Ta làm thế nào có thể tin tưởng ngươi?” Khuyết Thủy nhìn thẳng vào người mặt quỷ.

“Khặc, khặc, khặc! Ngươi hiện tại ngoài tin tưởng bản tôn thì còn cách nào khác! Đồng ý hay không đồng ý đều tùy vào ngươi!” Người mặt quỷ phải mạnh mẽ áp chế từng trận âm khí xung động trong thân thể, giọng nói đã không còn rõ ràng như vừa rồi.

Khuyết Thủy nắm chặt tay rồi buông ra, xoay đầu nhìn Bạch Đỗ Quyên ở bên ngoài đại sảnh, nhìn dáng vẻ đáng thương khóc tới lê hoa đái vũ của cô, lại nhìn Liễu Như Phi thật lòng thật dạ với Bạch Đỗ Quyên… Cậu hít sâu một hơi.

Không cần suy nghĩ nhiều, cứ coi như chịu hình là được rồi! Thiếu niên mười bảy tuổi còn chưa nếm thử tư vị tình dục, ngẩng đầu dứt khoát đi tới trước mặt người mặt quỷ.

Đây là vũ nhục lớn nhất! Nhưng nó tuyệt đối không thể so được với hạnh phúc cả cuộc đời của một cô gái vô tội! Khuyết Thủy còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, thầm đưa ra một quyết định sẽ khiến cậu hối hận cả cuộc đời!

“Xoay người lại!” Người mặt quỷ ra lệnh.

Khuyết Thủy nén giận xoay người.

“Ngươi cũng là bá chủ một phương, ta hy vọng ngươi biết hai chữ thủ tín!” Bốn luồng âm khí lạnh lẽo xuyên thấu qua bốn yếu huyệt của cậu, hiện giờ cậu có muốn cử động cũng chẳng thể cử động được nữa.

“Ngươi là!” Khuyết Thủy kinh hãi.

“Bản tôn là ai ngươi sau này sẽ biết.” Người mặt quỷ dán sát vào tai cậu gian trá cười, trong lòng thầm nghĩ tiểu quỷ này kinh nghiệm giang hồ còn quá ít, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Là bởi Trần Mặc giáo dục quá tốt sao?

“Ta biết ngươi là ai!”

“Hửm, phải không, ngươi thử nói xem. Nói đúng, một lát nữa bản tôn sẽ không khiến ngươi quá khó chịu.”

Có người vén y sam của cậu lên.

Khuyết Thủy phỏng đoán, gã rốt cuộc muốn làm điều gì với thân thể nam nhân của cậu.

“Yến Vô Quá!” Vừa nghĩ, Khuyết Thủy vừa nói ra ba chữ này.

“Khặc, khặc, khặc.”

Người mặt quỷ cười, tiếng cười dần thay đổi, trở nên không còn the thé khó nghe.

“Tiểu Khuyết Thủy, ngươi đúng là không ngốc mà, vậy ngươi biết Yến ca ca sắp làm gì với ngươi chứ?”

“Ngươi thật ghê tởm!”

“Ha ha, trẻ con không ngoan phải bị trừng phạt! Tiểu Khuyết Thủy, tí nữa đừng khóc nhè đó. Trần Mặc ca ca của ngươi lúc này sẽ không tới cứu ngươi đâu.”

Trần Măc… Tâm Khuyết Thủy khẽ động. Cậu nghĩ nếu Trần Mặc ở đây, cậu sẽ không lưu lạc đến bước mặc cho loại người như thế này nhục nhã.

Đai lưng của cậu bị kéo ra, quần bị xả xuống.

Khuyết Thủy ngoại trừ căng thẳng còn có chút sợ hãi, nỗi sợ hãi vô thức với những gì không nhìn thấy.

Kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?

“Thế nhân có lẽ chẳng mấy ai biết được Yến Vô Quá xưng hùng phương Bắc cũng đồng thời chính là cốc chủ Lưu Yến Cốc tiếng xấu lan xa nhỉ.”

Khuyết Thủy lạnh lùng cười, lòng thầm hoài nghi Yến Vô Quá có thể thả cậu đi như vậy không, cậu đã biết bí mật lớn của gã.

Người này… Hình như đang vuốt ve cậu? Làn da của thiếu niên nổi lên một tầng gai ốc.

Cánh tay của người này thật lạnh! Tư vị bị một khối băng vuốt ve cũng thật khó chịu.

“Người luyện Âm Tuyệt Công có phải đều giống như ngươi, tựa như một khối băng. Thương của ngươi có phải do ngày đó đấu với ta mà bị thương?” Trong tâm thiếu niên có chút đắc ý.

Còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi! Nếu không phải hôm nay nhóm người Bạch Đỗ Quyên đều rơi vào tay ngươi, ta sẽ không không chút kháng cự bị ngươi quản chế như vậy!

“Đúng vậy, nhờ phúc của ngươi, khiến ta thiếu chút nữa phá công! Ngươi nếu không nói ta đã quên mất rồi, lát nữa ta sẽ nhớ kĩ cảm tạ ngươi thỏa đáng!” Tiếng nói giống như rít ra từ kẽ răng.

“Ngươi muốn làm cái gì! Này! Ngươi đang… Đang sờ chỗ nào?! Bỏ tay ngươi ra!” Khuyết Thủy sững sờ.

“Suỵt, Khuyết Thủy, nhỏ tiếng thôi. Chẳng qua nếu ngươi muốn người ngoài nghe thấy, ta cũng sẽ không để ý.”

Yến Vô Quá tiếp tục dùng ngón tay đùa bỡn cửa vào của cậu, không hổ là người luyện Cửu Dương Chân Công, bên trong cơ thể nóng như lửa.

Yến Vô Quá biết bản thân chiếm ưu thế, Khuyết Thủy đối với việc khắc chế Âm Tuyệt Công chỉ biết có một nửa, không giống gã đã nghiên cứu nó từ nhỏ, gã biết Cửu Dương Chân Công ngoài công dụng là khắc tinh của Âm Tuyệt Công ra, nó đồng thời cũng là cứu tinh của Âm Tuyệt Công.

Từ trước tới nay, gã luyện Âm Tuyệt Công hoàn toàn dựa vào dược vật khắc chế tính âm độc, nhưng chung quy đều chỉ là trị phần ngọn không trị được phần gốc, nếu muốn hóa giải âm độc của Âm Tuyệt Công, để không phải chịu loại đau đớn phá công kia, còn phải tu luyện Cửu Dương Chân Công, dung hợp thông suốt âm dương mới được.

Nhưng gã đã không kịp rồi, vài năm nay gã tham lam muốn nhanh chóng thành công, tuy rằng công lực đột nhiên tăng nhanh vượt bậc, nhưng đồng thời thời điểm gã phá công cũng ngày một gần.

Gã đã không còn đợi kịp đạt được tâm pháp Cửu Dương Chân Công.

Hiện giờ chỉ còn cách dựa vào Cửu Dương Chân Công của Khuyết Thủy giúp gã điều hòa âm độc trong cơ thể, nhưng Viên Khuyết Thủy tuyệt đối sẽ không chủ động trong lúc cùng gã giao hợp thì dùng nội công giúp gã điều hòa nội tức, hơn nữa công lực của đứa trẻ này còn chưa đạt tới tầng mười hai, cho dù cậu đồng ý dùng nội công giúp gã điều hòa cũng không đủ năng lực.

Vậy nên gã chỉ có thể thông qua phương thức trực tiếp nhất là chiếm hữu thân thể cậu để điều hòa âm dương.

Đơn giản mà nói chính là thải dương! Khuyết Thủy chỉ biết tâm pháp Cửu Dương Chân Công tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài, lại không biết thân thể của cậu đối với kẻ luyện Âm Tuyệt Công mà nói cũng vô cùng mị hoặc! Không liên qua tới tình dục, không liên quan đến yêu thích, chỉ đơn thuần là một đỉnh lô luyện công tốt nhất.

Khuyết Thủy mím chặt miệng. cậu không muốn bất cứ người nào biết sự việc hổ thẹn như vậy.

Cảm giác giống như bị băng đá sáp nhập vào rất khó chịu, nhưng may mà không quá đau đớn, chút đau đớn này cậu có thể chịu đựng được.

Cậu không hiểu Yến Vô Quá vì sao muốn làm nhục cậu như thế, kì thực, cậu thừa nhận việc này so với khi cậu còn nhỏ, bị phụ thân tét vào mông, cậu khó chịu nổi hơn.

Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ vô tư lúc mới bắt đầu của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tới khi nửa thân trên của cậu bị Yến Vô Quá mạnh mẽ áp xuống, cả người quỳ rạp trên mặt đất, mông cong lên, nửa thân dưới không còn chút vải, khi hai chân bị kẻ kia ép buộc phải mở ra, thể xác và tinh thần thiếu niên căng thẳng tới cực điểm.

Bởi vì quá mức căng thẳng, thân thể Khuyết Thủy dần bắt đầu run rẩy.

“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ngươi tới bây giờ còn không biết ta muốn làm cái gì sao?” Yến Vô Quá cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc nói: “Ngươi và Trần Mặc ca ca của ngươi chưa từng chơi đùa như vậy à? Ta thấy ngươi và y cùng nhau ngủ chung, còn cho rằng ngươi đã sớm bị y hưởng thụ rồi.” Yến Vô Quá xấu xa đánh một cái vào mông của Khuyết Thủy.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Khuyết Thủy không thích gã dùng giọng điệu như vậy nói về cậu và Trần Mặc, nói tới giống như là cậu và Trần Mặc có quan hệ gì đó không thể để cho người khác biết.

“Được rồi, tiểu quỷ, bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu, ngươi hưởng thụ cho thoải mái đi!” Yến Vô Quá xấu xa vỗ một cái vào mông của Khuyết Thủy, tiếng vỗ vào da thịt phát ra âm thanh thanh thúy.

Sau khi vỗ một cái, gã tựa hồ vô cùng hài lòng với âm thanh này, lại liên tiếp đánh thêm hai ba cái nữa.

Khuyết Thủy vừa thẹn vừa giận, cậu cắn chặt răng chờ đợi sự sỉ nhục qua đi.

Nhưng sự sỉ nhục hoàn toàn không dễ dàng qua đi như vậy, điều tiếp theo xảy ra là nỗi thống khổ và sỉ nhục dù có đánh chết cậu cũng không ngờ tới! Thân thể nóng bỏng chật hẹp của cậu tựa như bị cưỡng ép nhét một băng trụ thô to như cánh tay trẻ con vào, cậu muốn phản kháng, muốn đẩy nó ra nhưng yếu huyệt bị điểm khống chế cơ nhục huyết mạch toàn thân cậu, thông đạo chật hẹp bị từng chút phá mở không hề thương xót, thứ lợi khí đó gần như đóng băng, trấn giữ tâm hồn cậu, cứ như vậy chôn sâu vào trong cơ thể cậu.

Cậu nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhịn không được muốn giãy khỏi giam cầm ở phía sau.

Loại đau đớn này không phải là điều con người có thể chịu đựng được! Ngoại trừ cảm giác đau đớn vì bị xé rách, bên trong bụng cậu là kích thích đau đớn do băng hỏa giao đấu với nhau, khiến cậu cảm giác như bản thân đang ở trong lô băng hỏa, vừa lạnh cùng cực, vừa như bị lửa thiêu cháy, dạ dày trào ra từng đợt mật đắng, từ gốc lưỡi trôi xuống họng, cậu sắp không chịu nổi rồi!

“A…” Yến Vô Quá ở phía trên cậu phát ra một tiếng than cực kì thỏa mãn.

Thứ áp phía sau cậu hơi tăng tốc, dần dần càng ngày càng nhanh.

“Tiểu Khuyết Thủy, ta thực hối hận… Không sớm muốn ngươi hơn chút. Ta vốn có rất nhiều cơ hội, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ngươi là nam nhân ta liền không có hứng thú nữa, không nghĩ tới… Không nghĩ tới ngươi lại thoải mái như vậy… A…”

Khuyết Thủy sắp đau đớn đến bất tỉnh rồi. Vì không để âm thanh phát ra thêm bi thảm, cậu cắn chặt lấy môi dưới của mình.

“Bên trong ngươi thực nóng… Thực thoải mái… Trần Mặc ca ca của ngươi mà biết… Y nhất định sẽ hối hận đến chết… Ha Ha. Tiểu Khuyết Thủy, nào, hãy để chúng ta gắn sát thêm một chút.”

Yến Vô Quá ôm thân thể của cậu lên, băng trụ chôn trong thân thể cậu lại tiến sâu vào thêm vài phần, đau đớn khiến cậu nghẹn ngào một tiếng, nước mắt nhẫn nhịn không kìm được tuôn rơi.

Yến Vô Quá ôm chặt lấy thân thể của Khuyết Thủy, không để cho cậu và gã tách rời, nâng hai chân của Khuyết Thủy lên dùng hai tay ôm lấy, chính mình cũng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, lại thả thân thể của Khuyết Thủy xuống đùi.

Khuyết Thủy đau đớn hét lên một tiếng, cậu sắp đau đến phát điên rồi! Tư thế ngồi xếp bằng này kéo căng lối vào chật hẹp của cậu đến cực đại, băng trụ thô to chôn trong nội thể tựa như xuyên thấu qua toàn thân cậu.

Từng trận hàn khí dâng lên, cậu lại không thể vận công chống lại, nhiệt khí trong thân thể bị cuốn trôi, tựa như bị băng trụ kia hút đi mất, thay vào đó là cơn băng hàn tựa như địa ngục.

Trần Mặc… Cứu đệ… Khuyết Thủy được nếm thử tư vị hối hận rồi, nhưng đồng thời cậu lại cảm thấy thực may mắn, may mà một cô gái mềm mại như Bạch Đỗ Quyên không phải chịu sự tra tấn tựa như địa ngục này.

Cậu không thể để Trần Mặc biết, không thể…

Khi cậu cảm thấy huyết dịch của bản thân cũng như bị đông cứng lại, Khuyết Thủy mất đi ý thức.

***

Chầm chậm, thiếu niên anh khí sáng ngời lại hàm chứa khí chất nho nhã mở hai mắt ra.

Đây là đôi mắt trong suốt không hề bị vấy những hoen ố của trần thế, vô tranh với đời.

Chỉ nhìn đôi mắt của cậu, bạn sẽ cảm giác cậu là một đứa trẻ vừa bước ra từ núi sâu, không hiểu thế sự.

Những vì sao khắp bầu trời không hề khách khí bày vẻ rực rỡ thanh sạch của bản thân ra trước mắt thiếu niên, bầu trời đen tới mức phiếm xanh xa xôi như vậy lại tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

Tinh thần của thiếu niên dần trở nên rõ ràng.

Tầm nhìn trống trải, hương cỏ tươi mát, cảm giác mặt đất mềm mại lại hơi ẩm ướt nói cho cậu biết cậu hiện tại đang nằm ở một vùng hoang dã nào đó.

Phía xa, một ngọn núi có hình tam giác đứng sừng sững trên khoảng đất trống rộng lớn, lẳng lặng thuật lại với đêm tối nỗi cô đơn nghìn năm qua.

Cậu vừa nằm mơ một giấc mơ hoang đường? Khuyết Thủy thầm hy vọng.

Cậu tiếp tục nằm lặng trên thảm cỏ như vậy, cho tới tận khi cậu cảm thấy trong tâm dễ chịu một chút.

Không sao cả, coi như cậu bị chó hoang cắn một phát, coi như cậu chịu khổ hình.

Cứu người luôn cần trả giá, ai bảo cậu được người ta gọi là Viên thiếu hiệp chứ? Ai bảo cậu là nhi tử của Minh chủ võ lâm chứ? Ai bảo cậu không thể nhìn người yếu ớt hơn cậu bị ức hiếp chứ? Cậu cười nhạo chính mình.

Về phần khuất nhục… Cứ để sau này đòi lại là được! Quân tử báo thù ba năm không muộn! Yến Vô Quá! Ta sẽ nhớ rõ ngươi!

Cậu dùng bả vai và khuỷu tay nâng nửa thân trên, kéo nửa thân dưới muốn ngồi dậy, lại ngã nhào xuống.

Thân thể này sao lại giống như không thuộc về chính mình như vậy? Cậu không tin lại giãy giụa muốn ngồi dậy, động tác tiếp theo còn chưa vững cậu đã tê liệt ngã xuống.

Mặc kệ đi! Cậu cứ ở đây nằm đến sáng ngày tiếp theo là được rồi! Khuyết Thủy giận dỗi nhắm mắt lại, không bao lâu sau cậu liền bắt đầu mê man.

Người bên cạnh trộm nhìn đã lâu thầm cảm thấy cực kì kinh ngạc, gã cho rằng “nhi tử của Minh chủ võ lâm” này cho dù không tự tìm cái chết thì cũng sẽ thất hồn lạc phách, hoặc đau khổ khóc, hoặc bi thương, hoặc tự hại, nhưng người này cư nhiên chỉ ngủ? Hơn nữa còn ngủ ngay trước trận doanh của kẻ địch? Là cậu không hiểu loại vũ nhục này đại biểu cho cái gì, hay là cậu chỉ coi hành vi đó như một hình phạt? Kẻ nhìn lén cảm thấy gã càng ngày càng không thể hiểu nổi đứa bé trai nhỏ hơn gã bốn tuổi này.

Gã vốn dĩ rất chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ cậu yếu ớt khóc, sau đó gã sẽ lớn tiếng cười nhạo cậu thật thoải mái.

Tốt nhất là cậu càng sợ gã càng tốt, như vậy chỉ cần gã uy hiếp cậu một chút, nói không chừng cậu sẽ ngoan ngoãn dâng Cửu Dương Chân Công lên, thuận tiện dùng thân thể cậu giúp gã giải trừ nỗi thống khổ do luyện công mang lại.

Không nghĩ tới… Gã sờ cằm, đứa trẻ này mang tới cho gã thật không ít kinh ngạc! Chẳng qua như vậy tựa hồ cũng không tệ! Như thế này chơi đùa hẳn sẽ càng vui hơn, mọi sự phải có chút thách thức mới có ý nghĩa!

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân hiện lên nụ cười cực kì quỷ dị, nhãn thần cũng rõ ràng mang theo một tia tà khí.

——————————

Tội nghiệp Khuyết Thủy, đọc chương này có ai muốn chém thèng Vô Quá như mình hem ヽ(o`皿′o)ノ

Muốn chém thứ hai trong chương này là đám người chính đạo, bọn chúng đã k làm gì, chỉ chờ em nó làm hết mọi chuyện xong còn làm vướng chân vướng tay em nó, để em nó bị thèng Vô Quá rape, đã vậy lúc bị bắt còn liếc em nó như kiểu tất cả tội lỗi đều do em nó gây nên vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻

Khuyết Thủy hãy về với đội của chụy, chụy nhất định sẽ yêu thương em =^.^= /sau đó bị 2 tên công đá/