- Cho tôi một lí do để dừng lại nào?

Vẫn giọng nói bỡn cợt ấy, hắn nhìn Bạch Thừa Ân nhếch môi thành một đường cong nửa vời mang đầy tính khiêu khích.

" Hoàng tổng đã dặn thứ này phải đấu giá cho bằng được để tặng cho một người quan trọng! Bất cứ giá nào cũng phải đấu được, không thì chết mất!". Z vươn tay vuốt ngược tóc, lại bí mật gạt đi mồ hôi đang rịn ra trên trán, đầu cứ lung tung suy nghĩ đến hình phạt nếu không hoàn thành nhiệm vụ. Hắn là một tên trong ngoài bất nhất.

Bạch Thừa Ân nhìn nam nhân phòng bên cạnh một chút rồi dời mắt, anh không muốn phí lời với những tên cợt nhả thế này. Ánh mắt nhìn thật sâu "Nước mắt biển cả" mĩ lệ đặt trong hộp kim cương, "Đôi khuyên tai này chắc chắn An Nhi đeo rất hợp!".

- 10 tỉ.

- Nha? Anh định đấu đến cùng à? 20 tỉ

- 30 tỉ. Tôi không nghĩ mình có gì thua kém cậu.

Ánh đèn vàng của hội trường chiếu sượt qua chiếc mặt nạ đen tuyền khảm Ruby mà Bạch Thừa Ân đang đeo, ngang qua ánh mắt trầm ổn, không chút gợn sóng, lướt qua li rượu màu máu anh cầm trên tay, tất cả vô tình làm nổi bật lên khí chất vương giả khiến người trầm mê.

- 50 tỉ, để tôi xem anh cầm cự được đến bao giờ!

- 100 tỉ.

- 120 tỉ.

Z nắm chặt tay "Không biết hắn là muốn lấy món đồ này hay đơn giản chỉ nâng giá? Nhưng nhìn bộ dáng có lẽ hắn không đùa. Cứ như thế này không biết bao giờ mới xong! Không bằng..."

- 200 tỉ!

- 300 tỉ.

- 320 tỉ.

Cố Mộng An nhàn nhã ngồi ở ghế nãy giờ cũng bắt đầu thấy không ổn, món đồ này kì thực rất đẹp, cô cũng rất muốn có nó nhưng là cái giá này xem chừng không đáng đi? Đứng dậy, đeo mặt nạ tím quá phái, cô tiến đến chỗ Bạch Thừa Ân, đặt nhẹ tay lên tay anh rồi lắc đầu.

- Em thấy vẫn là thôi đi.

- 350 tỉ. An Nhi, đây là đồ anh muốn.

- Không lẽ anh đấu giá để đeo đồ này sao? Anh không nghĩ lại có sở thích đặc biệt vậy nha?

- Không phải! Anh mua là để tặng!

- Nha? Là vợ tương lai sao?

Nghe ba chữ "vợ tương lai" từ cô, Bạch Thừa Ân khuôn mặt sau chiếc mặt nạ sang trọng cũng dần ửng đỏ, anh hơi căng thẳng mà lỡ cao giọng.

- Đây... em không cần biết!

Cố Mộng An hơi bất ngờ, từ bé đến giờ đây cơ hồ là lần đầu tiên anh cao giọng với cô, nhưng như vậy, cô càng khẳng định suy nghĩ kia của bản thân là đúng. Bật cười thành tiếng, đây cũng là chuyện vui đi!

- 400 tỉ.

Phòng đấu giá bên kia, Z vẫn tiếp tục hô giá. Cố Mộng An trong đầu suy tính số tiền còn lại của mình rồi nhìn Bạch Thừa Ân cười vui vẻ.

- 550 tỉ.

- Ân ca ca, lần này em dốc hết tiền giúp anh cưa gái rồi đó! Chắc chắn phải thành công nhé?

Bạch Thừa Ân bất ngờ, Z bất lực trước hành động và câu nói của Cố Mộng An. Thấy không ổn, Z rút điện thoại bấm số gọi cho Hoàng Thiên Minh nhưng không được, hắn kì thực cũng không biết phải làm sao, nếu tiếp tục hắn sẽ phải bỏ cả tiền của bản thân ra mất! Cắn răng, hắn hô.

- 600 tỉ.

- An Nhi, anh thà không đấu nữa còn hơn phải để em phải bỏ tiền ra vì món đồ này trong khi anh vẫn dư sức đấu tiếp!

Z khá cuống trước mức giá đang tăng cao nãy giờ, hắn cố giữ bình tĩnh tiếp tục cất giọng ngả ngớn, không để lộ chút sơ hở.

- Vậy sao anh không bỏ quyền đi nhỉ? Không nghĩ anh lại phải núp váy đàn bà như vậy!

- Ân ca ca, tiền này để không cũng không để làm gì, giúp anh cũng tốt mà!

Bạch Thừa Ân lắc đầu không vui, anh thừa sức đấu tiếp nhưng thấy Cố Mộng An như vậy...

- Tôi không đấu nữa.

Quản sự thấy vậy liền gõ ba hồi chuông, " Nước mắt biển cả" về tay Z. Hắn nhìn hộp khuyên tai mà không biết nên vui hay buồn, đôi khuyên tai này chắc là đôi đắt nhất hắn từng được cầm.

Hội đấu giá cứ vậy mà kết thúc.

- ------------------ Tầng thượng nhà hàng Rose ------------------

Cố Mộng An cùng Bạch Thừa Ân lên phòng ăn bình thường.

- Nãy giờ chắc em cũng đói rồi đi?

- Không, em không đói.

Vừa dứt lời, một âm thanh từ bụng cô vang lên khiến Bạch Thừa Ân bật cười, nụ cười của anh vẫn luôn như vậy khiến cô cảm thấy vui vẻ, an tâm.

- Đi ăn thôi, đại tiểu thư của anh!

Cố Mộng An cũng khẽ cười trước cách gọi của anh, hai người tiến về bàn ăn VIP số 3. Đi lướt qua bàn số 2, Cố Mộng An nhìn thấy Hoàng Thiên Minh đang ngồi cùng một người con gái, cô hơi giật mình, đầu hiện lên những hình ảnh ngày hôm trước, chân vô thức bước nhanh hơn. Thấy Cố Mộng An đi qua, Hoàng Thiên Minh vội vàng muốn đứng lên giải thích chuyện hôm bữa nhưng nghĩ hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, anh liền giả bộ có điện thoại, bước ra ngoài nghe.

Lục Họa Tình nãy giờ đều để ý từng hành động nhỏ của Hoàng Thiên Minh, cô nhớ rất rõ cô gái kia, là thiên kim của Cố gia, "Sao cô ta lại ở đây?". Lòng lại có chút không yên, tay cô vô thức nắm chặt hơn khăn trải bàn, môi hơi mím lại...

- -------------------- Đôi lời của tác giả ---------------------

Cho mk xin lỗi vì lâu lắm ko ra chap nhé:< vì đợt này mk bị thích bài này á:3

Mi-na nhớ follow + vote + cmt cho mk thêm động lực nhaaaa!!!!