Tại một góc khuất ở sân học viện:

- AAAAAA!!!!

- Mày hét cái gì? Điếc hết cả tai!

- Xin...Xin lỗi...Tôi sai rồi... Làm ơn... tha cho tôi... Tôi thật không cố ý...

Chát!

- Câm miệng đi! TMD, mày đụng vào tao mà nghĩ xin lỗi là xong sao? Bọn mày cho nó biết tay đi!

- Đừng mà! Xin cậu tha cho tôi.

- Hahahaha... dạo này ức chế không biết tìm ai trút giận! Giờ có mày thật may quá! Đúng là buồn ngủ gặp được giường êm!

" Đồ ngu! Biết thì nói, câu đơn giản thế mà còn sai" mỗ nữ nào đó vừa bị đe dọa hung hăng nghĩ.

- Nhị tỷ à câu đấy em nhớ không nhầm là " Buồn ngủ gặp được chiếu manh" mà!

Xung quanh tiếng khúc khích vang lên cùng những đôi vai run rẩy vì nén cười.

- Bọn mày... đứa nào cười chết với tao.

- Mày... tất cả là tại mày. Tại mày tao mới bị mất mặt như thế này.

Người được gọi là nhị tỷ chỉ tay vào mặt cô gái đang ngồi bệt dưới đất.

" Dạo này đúng là nhiều kẻ điên, chưa nói gì đã đổ tội cho người khác! À quên con này có mặt để mất à?" cô gái đang cúi gằm mặt nên không ai nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường mỉa mai của cô.

- Bọn mày, mang hũ mật ong lại đây cho tao, có trò vui rồi!

- Nhị tỷ đồ đây ạ.

- Đổ lên người nó đi.

- Không các người định làm gì, đừng... đừng lại gần tôi mà! Hức... hức...

Một nữ sinh mặt lòe loẹt son phấn bước tới, trên tay cầm một hũ mật ong, dứt khoát đổ xuống đầu cô gái đang ngồi bệt dưới đất.

- Được rồi làm tốt lắm hahaha! Giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, để cô ta cầm một lọ thủy tinh đựng kiến lửa đi! Chúng ta sẽ ném 10 viên đá, nêu lọ không vỡ coi như số nó may, hôm nay dừng lại đây còn nếu không liền cho nó làm bạn với kiến lửa đi! Tao cũng không muốn lãng phí hũ mật ong này, nó rất đắt đấy~

Nữ sinh lúc nãy đưa một lọ thủy tinh đựng đầy kiến lửa ra trước mắt cô gái, lên tiếng ra lệnh

- Cầm lấy! Mày làm đổ thì đừng trách tao ác!

Cốp! viên đá đầu tiên ném trượt vào bức tường phía sau cô gái rồi va vào lọ thủy tinh, âm thanh thanh thúy vang lên. Mấy lần sau đều như vậy cho đến khi chiếc bình xuất hiện vết nứt lớn cơ hồ chỉ cần va chạm nhẹ cũng vỡ.

- Haizz.. bọn mày nói xem dạo này thị lực tao thật không tốt, ném mãi cũng không vỡ được!

- Đâu có đâu nhị tỷ, thị lực chị luôn tốt mà, chỉ là con nhỏ đó không chịu ngồi yên thôi.

Một vài đàn em lên tiếng nịnh nọt.

- Còn viên đá cuối cùng đứa nào ném!

- Không đừng ném nữa! Xin các người buông tha cho tồi đi!

Cô gái vẫn luôn cúi đầu giờ ngẩng mạnh lên, hai hàng nước mắt chảy dài nhưng do mắt kính dày cộp che khuất nên không nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng nước lách tách rơi xuống đất kèm theo những vệt nước mờ nhạt.

" Chết tiệt! Bọn nó định chơi thật đấy à?"

- Không có ai nguyện ý ném sao?

Nhị tỷ nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc.

- Để tôi ném cho nhé!

- Được thồi! Theo ý mày!

Cô gái được gọi là nhị tỷ bỗng cảm thấy khuôn mặt những người xung quanh có phần không đúng liền quay đầu lại.

- Thầy... em...

- Theo tôi lên văn phòng! Còn em kia, còn không mau đi thay đồ, trường ta thật xấu hổ khi có một học sinh lôi thôi như em đấy!

- Dạ vâng, em đi liền!

- ------------------------- Tại văn phòng-------------------------

- Vương Tuệ! Em định giải thích sao về chuyện này?

- Thầy à, bọn em chỉ là đang chơi đùa thôi! Phải không Tiểu An~

Nhị tỷ- Vương Tuệ nắm tay Cố Mộng An, giọng cùng hành động đầy thân thiết nhưng ánh mắt mang ý đe dọa. " Mày thử nói không xem?"

- Dạ vâng bạn ấy nói đúng thưa thầy...

- Thật không? em cứ nói thẳng đi.

- Dạ đúng...

- Được rồi, các em về lớp đi.

Ra khỏi văn phòng, Vương Tuệ giận dữ lên tiếng

- Tao mà biết đứa nào dám báo ông thầy quản sinh hôm nay, nó chết với tao! Còn mày, Tiểu An à ~ Mày quả nhiên biết nghe lời đấy hahaha

- Nhị tỷ, tỷ không sợ ông ta sẽ nói cho cha mẹ chúng ta sao?

- Yên tâm! Mày đừng lo, ông ta không dám động đến tao đâu, Vương gia không phải dễ động vào!

- Vậy còn con nhỏ này thì sao?

- Mày quên à? Nó chỉ là trẻ mồ côi thì ai quan tâm chứ! Tao nói đúng không Tiểu An~

- Đúng...

- Thế có xử nữa không ạ.

- Tha cho nó, hôm nay coi như nó biết điều. Haha, chúng ta đi!