Thứ bẩy.

Gần đây thời tiết khá lạnh.

Qua Noel không khí trong trường hơi trùng xuống vì lịch thi học kì được dán trang trọng ở bảng tin. Hai ngày trước lớp tôi cũng lao vào trận chiến ôn thi chuẩn bị cho học kì. Có được ngày thứ 7 nghỉ cảm thấy như hòa bình được lập lại. Tôi quyết chí dành một ngày để Ngủ!

Nhưng đó chỉ là kế hoạch trong đầu của riêng tôi.

- Linh Đan, Linh Đan. Dậy mau con.

Tôi uể oải kéo lại chiếc chăn, ngái ngủ.

- Hôm nay thứ 7. Con được nghỉ, để con ngủ chút đi….

- Dậy đi. Có bạn con tới kìa.

Tôi vẫn kiên quyết giữ lấy chiếc chăn len, cuộn thật chặt vào người.

- Dù bây giờ tổng thống Mĩ có đến xin gặp con cũng không dậy đâu. Mẹ để con ngủ.

- Thế có dậy không?

- Dạ vâng. Con dậy đây.

Chân như có công tác tự động, tôi vội bật dậy phi thẳng vào nhà tắm khi mẹ tôi đột ngột chuyển âm lượng. Nhưng mà nghĩ cứ ấm ức, hôm nay là thứ 7 và được nghỉ, vậy mà mẹ tôi cũng gọi tôi dậy sớm thế này. Mới có 8 giờ sáng chứ mấy.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi ngán ngẩm xuống nhà bếp. Mắt nhắm mắt mở càu nhàu.

- Hôm nay con được nghỉ đấy. Với lại con vẫn còn buồn ngủ lắm.

Giọng bố tôi đầy hào hứng.

- Bạn con đến chơi đấy.

Mẹ tôi tươi cười.

- Lâu rồi mới thấy bạn của Đan đến nhà chơi.

Tôi hồ nghi ngó vào nhà bếp. Và khi thấy có một khuôn mặt lạ đang bình tĩnh dùng cà phê, tôi phi thẳng vào toalet gần đó, đóng cửa, chốt then.

Khuôn mặt lạ ngoài kia. Là Yul!

Sao cậu ta lại mò tới đây?

Đương trong lúc ngồi phân tích lại tình hình lúc này và tìm câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi trong đầu, thì tôi nghe thấy giọng của bố tôi từ ngoài cửa vọng vào, rất khẽ.

- Đan Đan. Con sao vậy?

Tôi líu hết cả lưỡi, thều thào trả lời.

- Con đang trốn.

Bố tôi vẫn kiên nhẫn.

- Yul là bạn cùng lớp con mà. Hơn nữa, bố cậu ấy và bố mẹ còn là bạn. Con không nhớ là chúng ta đã gặp bố của Yul ở nhà hàng Vô Lệ rồi sao?

Thật tình thì làm sao tôi có thể quên được điều đó. Nhưng chính xác là tôi không muốn bố mẹ tôi biết chuyện tôi và Yul hôm trước có giao ước hẹn hò. Cậu ta mà cao hứng kể chuyện đó thì không biêt bố mẹ tôi sẽ có thể làm những chuyện gì nữa.

Tôi nhăn nhó giải thích.

- Nhưng mà con đang đi toalet.

Còn chưa nghe thấy lời bố tôi đáp lại thì giọng nói của mẹ tôi đã vọng từ nhà bếp tới.

- Bố Đan Đan à, con nó sao vậy?

Giọng bố tôi vọng ra.

- À. Con nó đang đi toalet.

Mặt tôi đen như *** nồi bị cháy! Sau lại nghe tiếng bố tôi hỏi lại.

- Đan Đan, bao giờ thì xong?

Tôi vuốt mặt vài cái, dở khóc dở cười mở cửa, lê thân ra ngoài phòng ăn.

Bên phải chiếc bàn ăn mẹ tôi chậm rãi uống cà phê. Ngồi đối diện phía bên kia Yul đang mấp máy môi kể chuyện gì đó. Chẳng hiểu đó là chuyện gì mà mẹ tôi có thể cười vui vẻ như vậy.

Khi tôi vừa ló mặt ra, mẹ tôi đã hỏi ngay.

- Linh Đan sao để bạn chờ lâu vậy?

Tôi ú ớ định giải thích thì một giọng nói đã nhanh hơn.

- Không sao cô ạ.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh giá phía trước, vừa lúc cậu ta cũng lạnh lùng liếc nhìn tôi, trên môi rõ ràng nở một nụ cười quái dị. Rõ là giả tạo!

Rùng mình.

Và thế là mẹ tôi lại cười và tuyên bố.

- Yul dùng bữa sáng với cô chú luôn nhé.

- Dạ!

Tôi mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn bố, bố tôi ngay lúc đó cũng mỉm cười, hồ hởi hỏi chuyện.

- Từ hôm cùng dùng bữa ở nhà hàng Vô Lệ thì đây là lần thứ hai chúng ta dùng chung bữa, phải không nhỉ?

- Dạ! Cháu cũng mong được dùng bữa với cô chú nhiều hơn.

Hai hàng nước mắt chảy lặng thầm vào trong. Chuyện gì đang diễn ra ở trong phòng bếp của nhà này thế?

- Đan Đan - Mẹ tôi gọi - Lấy thêm dĩa và bánh mì đi con.

Giờ thì tôi biết chuyện gì đang diễn ra rồi.!!!

Bữa ăn sáng bắt đầu khi tôi mang bánh mì từ lò nướng ra.

Trong bữa ăn, mẹ tôi vui vẻ kể chuyện về thời học sinh. Bố tôi thì vẫn hay nhớ về những bài kiểm tra học kì mà bố của Yul đạt điểm tuyệt đối. Phía bên này, Yul chăm chú lắng nghe. Còn tôi chăm chú vào đĩa bánh mì phía trước.

Tôi cũng thừa biết lí do vì sao bố mẹ tôi lại kể chuyện học tập, thì sắp tới trường tôi cũng chuẩn bị thi hết học kì 1, rồi ý là tôi chẳng ôn thi gì hết được ngày nghỉ lại ngủ!!!

- Sắp tới hai đứa có lịch thi học kì đúng không? - Mẹ tôi hỏi.

- Dạ vâng. - Yul đáp.

- Lịch học có vẻ như khá chật và căng thẳng. - Mẹ tôi hỏi thêm.

- Dạ…

- Quá là căng thẳng luôn đấy mẹ à. Sáng ôn thi, chiều ôn thi, tối về con lại tự ôn thi. Có mỗi ngày thứ bẩy hôm nay được nghỉ thôi đó mẹ. Vậy mà vẫn phải dậy sớm….- Tôi di di tay trên mặt bàn.

Bố tôi tiếp lời.

- Ừm. Có vẻ hơi căng thẳng.

Tôi mếu máo quay sang phía bố, hai hàng nước mắt cảm động chảy thẳng vào trong lòng.

Mẹ tôi trầm ngâm.

- Có nên cho bọn trẻ thư giãn ngày hôm nay?

Giờ thì bốn hàng nước mắt chảy thẳng vào trong lòng. Tôi vỡ òa cảm xúc, phụng phịu nói.

- Đấy. Căng thẳng là như thế đấy. Vậy nên….

- Rồi. Hai đứa có thể đi chơi vào hôm nay.

Mặt tôi xám ngoét, thều thào hỏi lại.

- Hai đứa đi chơi ạ?

- Ừ. - Mẹ tôi mỉm cười, gật đầu.

Tôi líu lưỡi.

Trong cái lúc vỡ òa cảm xúc kia, tôi định khẩn khoản xin mẹ tôi một ân huệ để cho tôi lên cái tổ ấm trên phòng kia, tôi muốn ngủ tiếp! Nhưng….đi chơi???

***

Tôi vừa chơi Pikachu trên điện thoại, vừa than thở.

- Ngày thứ bảy lại phải đi chơi.

- Hay là tôi dẫn cậu về nhà làm bài?

- Ầy. Đùa vậy. Tớ là tớ thích đi chơi lắm đấy.

- Rất tốt.

“Rất tốt”? Tồi thừa nhận mình bị lời này ép cho phát tức. Nhưng mà rốt cuộc thì chúng tôi đang đi đâu?

Chiếc xe lao vun vút trong giá lạnh. Ngồi trong xe cảm giác như thế giới ngoài kia chỉ còn là những chấm mầu nhạt. Phía trong này không khí khá ấm và hương bạc hà vẫn đầy u mê. Thật tuyệt nếu như không có một tảng băng sống bên cạnh. Nếu vậy, chắc chặn tôi sẽ làm một giấc ngủ nữa. Chắc chắn là vậy.

Đang trong cảm giác mơ hồ như vậy thì chợt, một giọng nói lạ đột ngột thay đổi không khí.

- Đến nơi rồi thưa cô.

Tôi mắt nhắm mắt mở, trả lời theo bản năng.

- Vâng.

Ngáp ngắn ngáp dài dụi mắt, đến khi mọi thứ xung quanh sáng rõ tôi mới kịp định hình lại không gian lúc này. Người khi nãy gọi tôi là người quản gia lần trước tôi đã gặp và giờ thì tôi vẫn đang trong chiếc xe sang trọng và ghế trong xe này thì êm quá.

Đừng nói là tôi vừa đánh một giấc trong chiếc xe này!!!

Tôi ngập ngừng bước ra khỏi xe.

HỘI CHỢ HOA ANH ĐÀO.

Vừa bước ra thì chính thức mắt tôi bị 5 chữ này đánh sập. Cả một không gian phía trước, toàn hoa anh đào.

Còn đang lớ ngớ chưa biết đi đâu thì

- Dậy sớm vậy.

Tôi nhìn nụ cười nửa miệng phía trước nghi hoặc hỏi lại.

- Cậu biết tớ ngủ?

Người phía trước cười như không, nheo mắt đáp.

- Mẹ cậu nói cậu ngủ như heo. Tôi không tin. Giờ thì tin.

Sặc. Chính thức thì tôi bị sặc nước bọt. Đúng là con người này càng tiếp xúc nhiều thì càng thấy cậu ta độc ác mà!

- Đi thôi.

- Đi đâu? - Tôi nhăn nhó hỏi lại.

- Hẹn hò.

Rồi chẳng kịp để tôi dưỡng an tâm trí, một bàn tay lạnh lùng đã kéo đi.

---

Trong thế giới hoa anh đào, mọi tạp âm như dừng lại. Trong sắc hồng mọi thứ thật tinh khiết.

Lễ hội hoa anh đào tổ chức ở vùng ngoại ô thành phố nên không khí khá trong lành. Dù cuối đông thời tiết có lạnh và trời hơi xám nhưng khi bước chân vào không gian này cảm giác như đang đứng trong tiết trời mùa xuân vậy. Hoa anh đào, quốc hoa của Nhật Bản.

Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng, chạm bên này một tí, động bên kia một tí. Dòng người qua lại rất đông nhưng tôi vẫn có một khoảng riêng ình, bởi khi Yul bước vào đây, người ta ngắm hoa thì ít, ngắm Yul thì nhiều. Mặc nhiên lại hay. Tôi thừa nước đục thả câu, thỏa thuê ngắm hoa anh đào, sờ, ngửi, rung cành và hái lá.

- Chưa nhìn thấy hoa anh đào ở ngoài bao giờ à?

Tôi cầm một cành hoa anh đào trên tay, thật thà khai.

- Ừ. Lần đầu tiên.

- Thế chẳng nào.

- Làm sao?

- Đâu là thật, đâu là giả, cũng không phân biệt được.

Tôi xây xẩm mặt mũi, nhìn cái dáng người cao lêu nghêu đang ung dung đút tay vào túi quần, điệu cười nhếch mỗi đầy giễu cợt, tôi chỉ muốn đấm vào cái bản mặt ấy. Nhưng mà thiết nghĩ, tay còn chưa chạm vào mặt cậu ta thì cũng đã bị đám đông xung quanh cậu ta đánh cho không còn sức nhận đường về rồi.

Nghẹn ngào đẩy cục tức vào trong.

---

Điều đặc biệt là trong lễ hội hoa anh đào, tôi có gặp bố Yul, hiệu trưởng trường tôi. Lạ hơn nữa, là khi Yul và bố cậu ấy gặp nhau ở lễ hội, Yul chỉ nói đúng một câu.

- Đây là Linh Đan bạn con.

Tôi trố mắt ngạc nhiên, sau cũng cúi đầu lễ phép chào hiệu trưởng. Và khi ngẩng đầu lên, Yul đã kéo tay tôi nhanh chóng lẫn vào dòng người phía trước.

Khoảnh khắc diễn ra trong giây lát, nhưng kì thực thì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc mẩm, hiệu trưởng còn bận rộn với những việc ở hội chợ hoa anh đào và có lẽ Yul không ưa những người mặc áo đen đứng xung quanh hiệu trưởng.

Cũng đã đi được một đoạn khá xa……

- Cậu đang chạy trốn à?

- Không.

- Vậy sao đi nhanh thế.

- Sao vậy?

- Mệt muốn chết luôn rồi ông nội!

Tôi thở hổn hển phía sau. Nãy giờ Yul kéo tôi chạy như bay. Còn tôi cũng chẳng hiểu cái mô tê gì, thấy cậu ta kéo tay tôi chạy, tôi cũng hối hả chạy theo.

Đến khi dừng chạy, tôi ngồi thở dốc.

Yul liếc mắt nhìn tôi, mãi sau mới nói được 3 từ.

- Cậu yếu thế.

Tôi cười như mếu, tự nhiên kéo tay người khác chạy như kẻ ăn trộm bị phát hiện xong giờ nói tôi sức khỏe yếu. Tôi chậm rãi nhả ra từng từ một.

- Tôi hơi bị khỏe đấy.

Người phía trước cười như không, sau ngó lơ xung quanh, hỏi lại.

- Đi đâu bây giờ?

Tôi ngó trước ngó sau, khi nãy chẳng hiểu Yul kéo tôi chạy theo con đường nào mà khi dừng lại thì thấy hội chợ hoa anh đào nằm tận bên kia con đường. Vùng ngoại ô thành phố có rất nhiều vườn và cây lạ, bốn bề xung quanh cũng khá sầm uất và nhiều lễ hội. Nghĩ đây có thể là một nơi nhiều quán ăn đặc trưng tôi quên hết cả mệt, bật dậy, cười cười.

- Hay là đi dạo xung quanh.

Yul nhíu mày ra điều suy nghĩ, xong cũng tặc lưỡi đáp.

- Được!

Và thế là chúng tôi dạo một vòng quanh ngôi làng cạnh lễ hội hoa anh đào.

Sau 15 phút đi lòng vòng, tôi nhập tiệc Tào Phớ đường phố.

Có rất nhiều Tào Phớ được trưng bày phía trước, mọi người bon chen khá đông và xem chừng khó có thể có chỗ. Yul quay sang phía tôi, lạnh nhạt nói.

- Đông quá. Ra chỗ bên kia thôi.

Tôi vẫn cương quyết khẳng định.

- Phải có cách nào đó để vào chứ.

- Nhưng mà quá đông.

Tôi bóp trán nghĩ ngợi, rồi mắt chợt lóe sáng như Conan phá án. Phải thế chứ!

Tôi mạnh mẽ lại cạnh Yul, lườm lườm nhìn cậu ta, sau nắm lấy tay, lôi đi. Người phía trước thoáng giật mình, cơ miệng giần giật chưa kịp nói lên lời nào. Tôi hùng dũng đi trước, miệng hô to.

- Tránh đường. Tránh đường cho chàng trai biết ăn Tào Phớ này vào nào.

Mọi người phía trước quay lại nhìn. Ánh mắt đầu tiên vập phải tôi, nhăn nhó khó chịu. Nhưng khi liếc ra đằng sau tôi, lập tức cơ mắt dãn ra hết mức, miệng mỉm cười và chân tự động lui lại vài bước. Một người, hai người, rồi ba….cứ như vậy cho tới khi tôi bon chen được lên hàng đầu.

Thả bàn tay bên cạnh xuống, tôi thở phù, lấy tay quạt quạt mặt cho bớt nóng và tự ngưỡng mộ bản thân. Nhưng vừa mới thả bàn tay bên cạnh ra chừng được ba giây, những ánh mắt như búa dìu xung quanh đã ập đến, tôi nuốt nước nước bọt đánh ực, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay bên cạnh, yếu ớt giải thích.

- Tôi đi cùng bạn này.

Có vẻ khá hơn. Khi ấy tôi mới bình tĩnh nở một nụ cười giả tạo với người bên cạnh. Yul nhếch môi cười, đáp nhẹ tênh.

- Cậu lại nợ tôi.

Tôi vẫn cười giả tạo, từ từ hướng mắt vào lễ hội Tào Phớ sao cho tự nhiên nhất.

Người MC phía trung tâm bắt đầu thông báo.

- Nào Nào, đây là phần ăn Tào Phớ miễn phía cuối cùng của lễ hội ngày hôm nay. Ai muốn lên xin giơ tay nào. Chỉ 10 đôi nhanh nhất. Nào..1…2…3…

Nhanh như một tia chớp, tôi giơ cả hai tay lên không trung. Nhưng lại quên là tay mình đang nắm lấy tay người bên cạnh, nên thành ra cánh tay của tôi lại nổi bật nhất. Đang trong lúc hào hứng chờ người MC chọn, một giọng nói rất khẽ đầy đe dọa vang lên.

- Nếu thích ăn thì tôi mua cho. Đi thôi.

Tôi lắc đầu chống đối.

- Tôi phải vất vả lắm mới bon chen vào đây dược đó.

- Ra thôi.

- Cậu chỉ cần làm theo lời tôi thôi.

- Oh. Đôi bạn trẻ này có vẻ rất nhiệt tình đấy. Xin mời lên đây cô bé có mũ len hồng và cậu bạn đẹp trai lung linh bên cạnh.

Tôi lè lưỡi, cười ngoác miệng kéo tay người bên cạnh định tiến lên phía trung tâm, nhưng khổ cái cánh tay bên cạnh kéo tôi lại khiến tôi không thể nào bước tiếp được. Tôi cười cười với người MC, sau quay lại khích lệ người phía dưới.

- Đi thôi. Được ăn miễn phí đó.

- Không thích.

Tôi cứng họng. Không lẽ lại để cơ hội nghìn năm có một này chạy đến rồi chạy đi thế hay sao? Vốn dĩ thì tôi đã nghiện Tào Phớ rồi, giờ lại còn được ăn miễn phí, ăn thả cửa vậy mà há chỉ vì hai từ “không thích” kia của người bên cạnh mà tôi chịu bại trận sao?

Không nản trước gian nan, mắt tôi long lanh, miệng véo von.

- Ăn Tào Phớ ngon lắm.

Người phía trước chẳng thèm nhìn tôi một cái, một mực nắm tay tôi kéo lại.

Tôi cuống quýt giải thích, mồi chài thêm vài từ đường mật giả tạo thêm.

- Ăn vào sẽ trường sinh bất tử đó.

Vẫn bị một cánh tay kéo lại.

Nghĩ tới cái viễn cảnh phải mất bao nhiêu công sức mới bon chen được vào đây xong lại thanh công cốc, tôi mếu máo.

- Lần đầu tiên tham gia lễ hội đó.

Chẳng biết cái từ lần đầu tiên của tôi có tác dụng thế nào, mà cánh tay phía trước đột nhiên ngừng lại. Không chần chừ, tôi kéo tay người bên cạnh, chạy vội lên phía trung tâm.

C.38.1