Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 4 - Chương 137: Sắp sinh

Khuôn mặt Quân Mặc Li có chút tái nhợt, hắn nhổ đồ ăn trong miệng ra mặt bàn, nhíu mày nhìn cả bàn đồ ăn thanh đạm trước mắt. Đẩy chén linh trà Quân Dạ Hàn đưa đến bên miệng, Quân Mặc Li lắc đầu cực tuyệt.

“Không muốn uống.”

“Li nhi, đã rất lâu rồi ngươi không ăn gì cả.” Quân Dạ Hàn lo lắng nhìn Quân Mặc Li, một tay khẽ vuốt lưng cho hắn.

“Ăn không nổi.”

Vừa xoa bóp cơ thể hơi sưng phù của mình, Quân Mặc Li vừa nhỏ giọng nói. Chính hắn cũng không biết vì sao, những thứ đồ ăn thanh đạm kia khi cho vào miệng lại có vị cực kì khó chịu, không thể nào mà nuốt nổi. Cho dù là rau củ quả cũng như vậy. Làm cho hắn có cảm giác thà uống thuốc độc còn hơn là ăn những thứ kia.

“Sao lại như vậy được?” Quân Dạ Hàn cực kì lo lắng nói. Mềm nhẹ cầm lấy cổ tay của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn chậm rãi đưa linh lực của mình vào trong cơ thể hắn, linh lực chạy một vòng cũng không phát hiện ra điểm bất thường nào.

“Dạ, ta không sao. Chỉ là không có cảm giác muốn ăn mà thôi.”

Dùng một tay bám lấy người Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li chậm rãi đứng lên. Cơ thể sưng phù mỏi mệt khiến hắn hành động có chút khó khăn. Quân Dạ Hàn cũng cẩn cận đỡ hắn, cả hai chậm rãi đi ra bên ngoài.

“Li nhi, nếu cảm thấy không ổn, nhất định phải nói cho ta biết.”

“Uhm.” Quân Mặc Li mỉm cười trả lời.

Hơn hai năm thói quen cũng đủ để Quân Mặc Li giờ phút này có thể bình tĩnh đối mặt với cái bụng to của mình. Tuy mỗi ngày vuốt ve bụng vẫn cảm thấy là lạ cùng với hơi khó chịu, nhưng thói quen đôi khi thật sự có ảnh hưởng rất lớn đến một con người.

Khẽ vuốt bụng, Quân Mặc Li nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười mang theo hào quang ấm áp, khiến hắn trở nên càng thêm thân thiện, dễ gần.

“Li nhi, ngươi cười càng ngày càng thêm xinh đẹp.”

Quân Dạ Hàn cúi ngươi khẽ hôn lên mái tóc của Quân Mặc Li, cũng mềm nhẹ mà ôm lấy hắn.

“Bộ dạng bây giờ của Mặc Li, làm sao còn có thể nói là đẹp được nữa.” Quân Mặc Li mỉm cười chỉ chỉ phần bụng cùng cơ thể béo mập của mình, cũng giơ hai bàn tay lên. Những ngón tay đã không còn thon dài nữa, trở nên mập mạp, ngắn ngủn thô ráp.

Quân Dạ Hàn cực kì ôn nhu mà nắm lấy hai bàn tay của hắn, như đang nắm giữ thứ bảo vật quý báu nhất trên thế gian này.

“Li nhi, ngươi biết rằng ta vốn không hề coi trọng những thứ bề ngoài này, thứ duy nhất mà ta yêu, chính là bên trong của ngươi.”

Quân Dạ Hàn ghé sát vào tai Quân Mặc Li, hơi ái muội nói. Quân Mặc Li khẽ nhếch môi, rút tay ra khỏi tay của Quân Dạ Hàn.

“Nếu vẻ bề ngoài mà không quan trọng, thì đã không có rất nhiều vị đế vương chỉ cần mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn như vậy.”

“Li nhi, kia chỉ là cái cớ làm mất nước của những đế vương kia mà thôi. Nếu như bọn hắn thực sự yêu thương một người, sẽ phải bảo vệ thật tốt giang sơn của mình, như vậy mới có thể dành cho người mình yêu những thứ tốt đẹp nhất, như vậy mới có thể bảo vệ người mình yêu, không để cho người đó gặp phải bất cứ khó khăn vất vả nguy hiểm nào.” Quân Dạ Hàn mỉm cười ôm Quân Mặc Li, chậm rãi tản bộ, đi về phía bờ sông mát mẻ cách đó không xa.

“Giống ngươi?”

“Li nhi, ta làm như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”

“Mỗi người đều có một quan điểm riêng, chẳng qua ta lại càng thiên về phía những đế vương vừa yêu mỹ nhân lại vừa yêu giang sơn.”

“Nhưng mà, nếu như không có Li nhi, ta còn cần giang sơn để làm gì?” cẩn thận giúp Quân Mặc Li ngồi xuống ghế, Quân Dạ Hàn cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Nếu như vậy, vậy thì đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, ngươi có nguyện ý từ bỏ giang sơn, từ bỏ ngôi vị Thần Hoàng tối cao vô thượng, cùng Mặc Li đi?” khẽ nhếch mi, quân Mặc Li tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Dạ Hàn.

“Được là người đồng hành cùng Li nhi chính là vinh hạnh của ta.” Mềm nhẹ vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn không chút do dự trả lời.

Nghe được câu trả lời của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cười càng thêm hạnh phúc. Tựa đầu vào vai của y, hắn đưa mắt nhìn ra xa. Quân Dạ Hàn vòng tay ôm lấy Quân Mặc Li, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập tình yêu. Từ bỏ ngôi vị đầy quyền lực này, đồng thời cũng là thoát khỏi những chức trách nhiệm vụ quá mức bận rộn nặng nề. Ta cùng với ngươi cùng đi, tiêu diêu thiên địa, không bao giờ quay lại nữa.

Nếu được như vậy thì còn cầu gì nữa đâu.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Quân Mặc Li cảm thấy hơi lạnh, khẽ run lên một chút.

“Lạnh sao?” Quân Dạ Hàn vội vàng ôm lấy hắn, lo lắng hỏi.

“Hơi một chút.”

“Sao lại lạnh như vậy?” Quân Dạ Hàn nắm lấy tay của Quân Mặc Li, chỉ cảm thấy hai bàn kia lạnh lẽo lạnh lẽo, làm cho y càng thêm lo lắng.

“Chúng ta về thôi.”

Ôm chặt lấy Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn bước nhanh về phía đại điện. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Quân Dạ Hàn đã phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Quân Mặc Li đang không ngừng bay lên, cơ thể vốn lạnh lẽo lúc này lại giống như một lò than đang tỏa nhiệt, nóng dị thường.

“Dạ, đau…”

Lúc này, Quân Mặc Li đang cảm thấy cực kì khó chịu. Giống như có thứ gì đó trong người đang muốn phá tan cơ thể của hắn mà chui ra, cảm giác bị xé rách đau đớn truyền ra khắp cơ thể, xương cốt như bị đập vỡ, đau đến mức muốn chết.

Khuôn mặt hồng hào của Quân Mặc Li nhanh chóng trở nên tái nhợt, cơ thể hắn thì nhanh chóng bị bao phủ bởi lớp hào quang màu đỏ rực, hơn nữa càng ngày càng sáng.

Nhìn thấy dị tượng như vậy, tâm trạng lo lắng của Quân Dạ Hàn lại rất nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Cẩn thận ôm lấy Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn phi thân bay lên, thân hình cao lớn nhanh nhẹn giống như một cơ gió, giây lát đã bay vút đi không để lại chút dấu vết nào.

Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li chạy vào trong một cung điện, bên trong là một hồ nước thật lớn, trong nước còn có những điểm hào quang màu bạc trôi nhè nhẹ, cực kì xinh đẹp. Thả Quân Mặc Li vào trong nước, Quân Dạ Hàn nhìn những hào quang kia chậm rãi bao quanh hắn, lúc này mới dám thở nhẹ một hơi. Chống một tay lên hòn đá xếp cạnh hồ nước, Quân Dạ Hàn lúc này mới nhận ra, hai tay của y đã sớm run rẩy không ngừng. Cười khổ một chút, y ngồi xuống cạnh hồ nước, nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li.

Thần giới, thời gian mang thai đều là ba năm. Thế nên Quân Dạ Hàn rất ngạc nhiên khi Quân Mặc Li mới chỉ mang thai hai năm mà đã có hiện tượng sắp sinh. Dị tượng chưa bao giờ xảy ra, lúc này lại xuất hiện ở trường hợp của Quân Mặc Li, làm cho Quân Dạ Hàn thực sự cảm thấy sợ hãi. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với Quân Mặc Li, y sẽ hối hận suốt đời, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân, vĩnh viễn sống trong khổ sở.

Nhìn khuôn mặt Quân Mặc Li hồng hào trở lại, Quân Dạ Hàn mới dần dần bình tĩnh lại. Y quên mất, Quân Mặc Li tuy bây giờ là thần, nhưng thời gian thành thần quá ngắn, cơ thể vẫn chưa rèn luyện đến mức đủ mạnh, cho nên vẫn chưa thế hấp thu hết được thứ sức mạnh của những vị thần kia. Tình hình bây giờ chỉ có thể giải thích là, đứa con trong bụng Quân Mặc Li, với ý thức là thần, cảm nhận được thân mình của Quân Mặc Li đã sắp tới giới hạn, cho nên mới muốn được sinh ra trước thời gian.

Nghĩ đến đứa nhỏ sắp được sinh ra, khóe môi Quân Dạ Hàn hơi cong lên, nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt nhìn Quân Mặc Li càng thêm trìu mến.

Đứa con sắp ra đời của ta, hy vọng ngươi sẽ giống mẫu thân của ngươi, giống người mà ta yêu nhất.

[ T_T đây là truyện phụ tử nha… con của Mặc Li phải là cháu của anh Dạ Hàn mới đúng….. *tha thứ cho ta vì đã ném đá hội nghị!*]

Thả bàn tay vào trong nước, Quân Dạ Hàn nhanh chóng truyền linh lực của mình về hướng Quân Mặc Li. Hào quang thuần trắng nhanh chóng bao trùm hoàn toàn cơ thể của Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li cảm thấy cơ thể của mình như đang được ngâm trong một dòng nước cực kì ấm áp, làm cho cả cơ thể lẫn linh hồn của hắn đều thoải mái hơn rất nhiều. Sự nặng nề của cơ thể đang mang nặng đẻ đau, và cả thứ áp lực vô hình luôn đè ép hắn, lúc nãy cũng không còn chút tung tích nào.

Quân Dạ Hàn vẫn cố gắng chuyển linh lực của mình vào trong người Quân Mặc Li, hy vọng khi hắn sinh đứa nhỏ sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ. Linh lực quá mức mạnh mẽ làm cho cả hồ nước đều rực sáng, nước ấm trong hồ như một thứ tiên dược cực kì bổ dưỡng, không ngừng thẩm thấu vào trong cơ thể của Quân Mặc Li.

Tiếp theo, từ trong cơ thể của Quân Mặc Li bay ra một quả cầu ánh sáng màu đỏ rực. Màu đỏ diễm lệ như lửa, cực kì chói mắt. Quả cầu ánh sáng kia bay trổi nổi trên bụng của Quân Mặc Li, điên cuồng mà hấp thu linh lực từ nước hồ, làm cho hào quang càng ngày càng đỏ rực rỡ.

Nhìn quả cầu đỏ rực cách đó không xa, Quân Dạ Hàn chỉ cảm thấy ngay cả linh hồn của mình đều phải rung động.

Đó là sự cộng hưởng linh hồn, cộng hưởng giữa hai kẻ có cùng huyết mạch. Quả cầu đỏ rực kia, tượng trưng cho con của y, là đứa con mang trong mình dòng máu của y và Quân Mặc Li.

Quân Dạ Hàn cười khẽ một tiếng.

Quả nhiên là một đứa bé mạnh mẽ, mới nhỏ như vậy đã biết hấp thụ linh lực từ bên ngoài biến thành của mình, chỉ mỗi tội nó quá tham, chỉ bằng chút năng lực như vậy đã muốn hấp thu hết những linh lực có ở đây.

Quân Dạ Hàn khẽ động ngón tay, một luồng hào quang màu trắng bay đến chui vào bên trong quả cầu màu đỏ, quả cầu đỏ kia lập tức bị giam cầm, không thể nhúc nhích.

Một lúc thật lâu sau, quả cầu đỏ kia dần dần nứt ra, để lộ ra hào quang rực rỡ ở bên trong, cùng với hình dáng mơ hồ của một đứa bé.

Nhưng Quân Dạ Hàn còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé kia, lại đã thấy quân Mặc Li thống khổ rên rỉ một tiếng.

Nhìn thân mình lại bị che kín trong hào quang màu xanh của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn mở to hai mắt, có chút kinh ngạc khiếp sợ, ngón tay cào xuống mặt đất, lo lắng khẩn trương đến chết.

Còn một đứa nhỏ nữa, là song sinh … vậy mà y lại không hề nhận ra….